Sau khi tan tầm, Ôn Tửu đi đến siêu thị để mua chút rau dưa và vật dụng hàng ngày sau đó lại về nhà
chuẩn bị làm cơm tối. Vừa mang toàn bộ đồ mua được vào bếp thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang, chẳng lẽ là Yến Luật?
Ôn Tửu vừa nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài quả nhiên thấy là anh, hơn nữa trong tay anh còn nâng đồ gì đó.
Ôn Tửu mở cửa ra.
Yến Luật mang tư thái phong độ lỗi lạc đứng ở ngoài cửa. Tay nâng một bể cá nhỏ đã thấy hôm ăn cơm ở
Kim Bích Các, hai đầu cong cong giống như trăng lưỡi liềm, bên trong là
nước và cỏ xanh mơn mởn cùng với đủ loại cá nhỏ đầy màu sắc.
Yến Luật rất tự nhiên mà tươi
cười vô cùng tuấn tú ôn nhã, “Tôi thấy em rất thích cá trong Kim Bích
Các nên tìm Kỷ Lan nói muốn mang một bể cá tới, để trên bàn hẳn là cũng
không tệ.”
“Cảm ơn, cảm ơn, tôi rất thích.” Ôn Tửu vô cùng vui vẻ để Yến Luật vào trong phòng khách, cô thật sự rất thích bể cá này.
Yến Luật nhẹ nhàng đặt bể cá
lên trên bàn trà. Ôn Tửu thích sạch sẽ gọn gàng, cho nên trên chiếc bàn
trà màu trắng không để bất cứ cái gì, hiện tại đặt bể cá có tạo hình rất khác biệt lên, lập tức trông phòng khách có sức sống hẳn lên, những con cá nhỏ hoạt bát trong bèo nước xanh mơn mởn cùng với chiếc bàn trà màu
trắng nhìn rất cân xứng, trông vô cùng xinh đẹp.
Yến Luật buông bể cá xuống, liền tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha.
Ôn Tửu đứng ở mép bàn trà, khom lưng nhìn những con cá nhỏ khéo léo linh hoạt, hoạt bát thông minh này.
Cô vừa cúi đầu như vậy, chiếc
dây chuyền bạc từ trong cổ áo rủ xuống dưới, dây chuyền treo một hình
chiếc lá bằng ngọc phỉ thúy. Dù phiến lá rất nhỏ nhưng nhìn màu xanh
ngọc tuyệt mỹ kia có thể thấy được đó là đồ cao cấp.
Da cô rất trắng, miếng ngọc
phỉ thúy lại cứ đung đưa trên làn da thịt trắng nón như dương chi bạch
ngọc tạo nên sự gợi cảm nói không nên lời. Yến Luật nhìn chằm chằm, có
chút chói lóa.
Cũng may, Ôn Tửu đứng lên đúng lúc nên không tới nỗi khiến thần trí của Yến Luật bay đi quá xa.
“Đúng rồi, sao anh lại sống ở
khu này?” Ôn Tửu nhớ tới mục đích đến của Yến Luật liền ngồi ở sô pha
bên cạnh, tò mò nhìn Yến Luật.
Yến Luật nghiêm trang nói:
“Bởi vì Úc Thiên Thiên, lần này ông ngoại tôi quyết tâm nặng tay với
tôi, tiến hành trừng phạt kinh tế với tôi.”
Ôn Tửu hỏi: “Chẳng lẽ ông
ngoại anh đuổi anh ra ngoài ? Căn nhà ở dinh thự Khuynh Thành chẳng lẽ
là của ông ngoại anh, không phải của anh sao?”
Yến Luật ậm ừ nói: “Tình huống trong nhà tôi khá phức tạp, tóm lại, hiện giờ tôi không thể quay về nhà được.” Anh đã nói tới như vậy rồi, đương nhiên là Ôn Tửu cũng ngại
không hỏi thăm nhiều nữa, bởi vì đây là đời tư cá nhân trong gia đình
anh.
Yến Luật lại nói: “Tôi bảo Kỷ
Lam giúp tôi tìm phòng ở một thời giạn, ngày đó Kỷ Lam thấy em cùng đi
ăn cơm với tôi nên nghĩ rằng em là bạn gái của tôi, cho nên cậu ấy tự
chủ trương thuê phòng ở trong này cho tôi ở.”
Lý do không chút sơ hở nào như vậy, ngay cả Ôn Tửu cũng không bắt được lỗi nào, dù sao tất cả đều là
Kỷ Lan gây ra, không liên quan tới anh.
Ôn Tửu cũng không nghi ngờ gì
anh, chỉ bật cười nhẹ: “người bạn kia của anh quả thật là chu đáo cẩn
thận, tại sao anh lại không giải thích?”
“Tiền thuê nhà cũng giao rồi,
đành thôi vậy. Tôi ở chỗ nào cũng được cả, dù sao cũng không phải thường xuyên ở đây.” Biểu cảm của Yến Luật rất lạnh nhạt và bình tĩnh, giống
như là ngẫu nhiên lúc vô tình mới tới chỗ này, trở thành hàng xóm với
cô.
Sau khi Ôn Tửu nghe xong mới
phát hiện, chuyện này vốn chỉ cần hai câu nói là căn bản có thể giải
thích rõ ràng, vậy mà anh thế mà còn “nói ra thì dài lắm”, đặc biệt đến
một chuyến. Chẳng qua là nhìn đến bể cá mà anh tặng, cô cũng không nghĩ
nhiều, chỉ đứng dậy cười cười: “Tôi phải đi nấu cơm rồi.”
Ngụ ý, Yến tiên sinh anh có thể đi về được rồi.
Yến Luật đứng lên, “vậy để tôi giúp đỡ đi.” Nói xong, trực tiếp đứng dậy vào phòng bếp.
Ôn Tửu không nói gì nhìn bóng
dáng anh tuấn của anh, Yến tiên sinh, ý tôi là tiễn khách có được không, không phải là muốn giữ anh lại ăn cơm.
Rốt cục loại hành vi hoàn toàn coi nhà cô trở thành nhà của mình này là thế nào, còn chưa thoát ra
khỏi trạng thái hồi ở thành phố X sao?
Yến Luật là người thông minh
như vậy, làm sao có thể không nghe ra ý tiễn khách của cô, nhưng anh
cũng đoán chắc tâm tư của Ôn Tửu nên chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Bởi vì cho dù Ôn Tửu không
tình nguyện, cũng sẽ ngại đuổi anh. Dù sao anh từng mời cô ăn cơm, còn
giúp cô thay săm, còn là khách hàng lớn của công ty cô, hiện tại lại còn là hàng xóm của cô nữa.
Nhiều thân phận như vậy, hơn nữa cô cũng không ghét anh, vì thế Ôn Tửu vào phòng bếp, dự định cố mà làm bữa cơm đãi anh một lần.
Cô mở tủ lạnh ra, cửa tủ lạnh
vừa mở ra khiến cho không gian trong phòng bếp ngày càng hẹp hơn, Yến
Luật lại cao, cô chỉ thoáng lui về sau một bước đã đụng phải ngực Yến
Luật.
Yến Luật cũng không có ý lùi
ra phía sau, rất “không có ánh mắt” mà đứng bên cạnh cô, giả bộ nhìn xem trong tủ lạnh có những thứ gì.
Ôn Tửu lập tức cảm thấy cả người mình sắp dán vào trước ngực anh rồi.
Cô vội vàng nói: “Anh cứ đi ra ngoài trước đi, nơi này rất chật.”
Cơ hội tốt như vậy đương nhiên là Yến Luật sẽ không đi ra ngoài. Lý do hôm nay anh tìm đến chỗ Ôn Tửu
là giải thích vì sao anh tới sống ở đây, giải thích xong còn có thể tiếp tục ở lại, anh sẽ có một lí do khác.
“Thật ra, tôi vốn muốn tới nhà em để học em cách nấu cơm như thế nào, nếu không khoảng thời gian này
ngày nào tôi cũng phải ra ngoài ăn.”
Toàn bộ cái cớ tiếp cận Ôn Tửu nhìn qua đều công khai quang minh chính đại như thế, trở thành khách
hàng lớn của cô, mua cổ phiếu cô giới thiệu, nếu anh kiếm được tiền thì
có lý do mời cô đi ăn mừng, nếu bị thua lỗ thì có lý do gọi cô tới an
ủi. Lại giống như hiện giờ, nếu cô chịu dạy anh nấu cơm thì mỗi ngày anh đều đến học. Còn nếu cô không chịu dạy thì lại rất tốt, mỗi ngày anh sẽ tới ăn chực cơm. Tóm lại chiến thuật của anh là vừa công vừa thủ, vừa
tiến vừa lùi.
Anh còn thật sự nhìn Ôn Tửu,
ánh mắt thâm thúy mang theo cố chấp vô cùng. Ánh mắt như vậy khiến Ôn
Tửu có dự cảm không ổn, nếu cô từ chối thì rất có khả năng mỗi ngày anh
đều đến ăn chực cơm. Xem ra cô vẫn nên dạy anh vài chiêu thì có vẻ tốt
hơn.
“Vậy được rồi, dạy anh làm hai món đơn giản vậy.”
Ôn Tửu căn cứ vào số đồ ăn
trong tủ lạnh của mình, trong đầu nhanh chóng nghĩ tới hai món ăn đơn
giản nhất là củ từ xào thịt băm và trứng xào cà chua, hai món ăn này là
đơn giản nhất, đảm bảo anh làm một lần là biết, tránh trường hợp lần sau anh còn tìm tới cửa xin chỉ dạy.
Tuy rằng cô có cảm tình với
anh, nhưng cứ nghĩ đến việc anh là bạn của Thương Cảnh Thiên, nghĩ đến
anh và Thương Cảnh Thiên cùng hợp tác làm hạng mục, còn nghĩ tới lời anh nói với Thương Cảnh Thiên, anh không thích mình, cô liền cảm thấy vẫn
nên duy trì khoảng cách thích hợp là ổn thỏa nhất.
Dù sao Yến Luật đã hạ quyết tâm, cho dù cô có dạy anh bao nhiêu thứ thì anh đều không học nổi.
Vì theo đuổi con gái mà phải
hạ chỉ số thông minh xuống dưới không này, tuy rằng rất mất tôn nghiêm
nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo cô không giống với những cô gái
bình thường khác, khó theo đuổi tới vậy đây.
Ôn Tửu cầm một củ từ bỏ vào trong chậu nước, sai bảo: “Trước tiên rửa sạch rồi gọt vỏ củ từ này.”
Yến Luật thoải mái đồng ý. Ôn
Tửu dùng nước vo gạo ngâm hai quả cà chua, sau đó nấu cơm, vừa cắm phích điện xong, chợt nghe thấy Yến Luật kêu ai một tiếng. Nhìn lại thì thấy
tay phải của Yến Luật cầm một con dao nhỏ, ngón trỏ tay trái thì đang
chảy máu “bị dao cắt phải rồi.”
Ôn Tửu thở dài, thật đúng là
đại thiếu gia chưa từng làm việc gì, gọt củ từ cũng có thể bị thương,
muốn cười nhạo anh nhưng lại cảm thấy vô nhân đạo.
Yến Luật quay đầu nhìn Ôn Tửu, ánh mắt sáng quắc, đã chuẩn bị thật tốt để ôm cô vào lòng bất kỳ lúc
nào. Chảy máu tay một tý có là gì, anh căn bản không hề cảm thấy đau.
Ai biết vẻ mặt Ôn Tửu vẫn như
bình thường, chẳng hề có chút phản ứng choáng váng nào. Cô lôi ngăn kéo
ra tìm một mảnh băng dán cá nhân, sau đó kéo ngón tay của Yến Luật, dùng băng dán cá nhân dán lên.
Yến Luật bình tĩnh nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Không phải em thấy máu là choáng váng sao?”
Ôn Tửu nhướn mày nhìn anh: “Tôi chỉ choáng váng khi thấy máu trên mặt thôi.”
Yến Luật: “… .” Không công tự mình hại mình rồi.
Chảy máu trên mặt, vậy lần sau phải ăn một kg long nhãn?
Tóm lại, lần này tự mình hại
mình là mất nhiều hơn được, không chỉ không được đãi ngộ ôm nhuyễn ngọc
ôn hương vào lòng, lại còn nhận được ánh mắt khinh bỉ của Ôn Tửu: “Để đó tôi làm cho, anh ở một bên nhìn là được.”
“Không có việc gì.”
Yến Luật thất vọng tiếp tục gọt vỏ củ từ, kết quả chỉ một lát sau lại hít vào một hơi.
Ôn Tửu nghĩ đến anh lại bị thương, vội vàng hỏi: “Anh lại làm sao vậy.”
“Da rất ngứa.”
Ôn Tửu không biết nên khóc hay cười. Để cho anh làm một chút việc, anh lúc thì đau lúc thì ngứa, quả thật là khó hầu hạ.
Lúc này đây, Yến Luật thực
không cố ý, lúc gọt vỏ anh cảm thấy da rất ngứa, chỉ gãi hai cái mà toàn bộ cổ tay đều đỏ ửng, anh thế mà lại bị dị ứng rồi!
Lúc này Ôn Tửu quả thực là
không thể để cho anh tiếp tục làm nữa, lôi tay anh, rất ghét bỏ mà đuổi
ra ngoài “Được rồi được rồi, anh cứ ở một bên nhìn xem là được, để cho
tôi làm.”
Đúng lúc này, có người ấn chuông cửa.
Ôn Tửu đi ra trong phòng khách, nhìn qua mắt mèo, vừa thấy ấy thế mà là Hứa Toản.
Ôn Tửu liền đi tới cạnh cửa
phòng bếp nói với Yến Luật: “Anh cứ ở trong phòng bếp một chút, đừng đi
ra ngoài.” Nói xong, liền thuận tay đóng cửa phòng bếp lại.
Cô không muốn để cho Hứa Toản
thấy Yến Luật, bởi vì mấy ngày này Ôn Minh Nguyệt đang ép căng quá, bắt
Ôn Tửu gọi chàng trai đã đi du lịch Thái Lan với cô tới để xem mặt, ăn
vừa cơm.
Ôn Tửu nói mấy câu lấy lệ vài
lần, cũng chưa từng lừa gạt được. Cho nên cho dù thế nào thì cũng không
thể để cho Hứa Toản trở về thêm mắm dặm muối đổ thêm dầu vào lửa được.
Bình thường Hứa Toản đến chỗ cô đều là có việc, cũng sẽ không dưng mà
ngồi lại đây nhàn nhã nói chuyện phiếm, nhiều lắm hai phút là đi.
Yến Luật bị nhốt ở trong phòng bếp, không vui nhíu mi, đây là ý gì, chẳng lẽ là người anh không thể gặp?
Anh đi đến cạnh cửa, nghe thấy bên ngoài có âm thanh nói chuyện của Ôn Tửu và một người đàn ông.
“Hứa Toản sao cậu lại tới đây?”
“Em tới thị trường thủy sản mua sò biển, thuận tiện mang chút lên cho chị, không phải là chị thích ăn sao.”
Vừa nghe thấy cái tên Hứa Toản này, Yến Luật liền nhăn mày lại, lại vừa nghe là một người đàn ông thì
càng nhíu chặt hơn. Hiển nhiên là người đàn ông này có quan hệ rất thân
thiết với cô, biết chỗ ở của cô, lại còn tới cửa tặng đồ.
Điểm mấu chốt là Ôn Tửu lại
không dám để anh đi ra, sợ người tên Hứa Toản này nhìn thấy. Vì sao?
Chẳng lẽ Hứa Toản này là người mà cô thầm mến?
Ôn Tửu nhận lấy một gói to, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn cảm ơn, cậu thật tốt.”
Yến Luật vừa nghe liền giận,
chỉ mua một chút sò biển đã là tốt lắm? Vậy mấy ngày qua anh mời cô đi
ăn tiệc hải sản, lại phải nằm bò ra giúp giúp cô đổi lốp xe, sao lại
không thấy cô nói một câu “anh thật tốt”?
Mùi chua chua xộc thẳng lên
mũi, Luật càng nghĩ càng giận, anh đường đường chính chính, quang minh
chính đại tìm đến cô, vì sao phải giống như một gian phu tránh ở trong
phòng bếp?
A, chuyện này quả thật rất buồn cười.
Phanh một tiếng, cửa phòng bếp mở ra, Yến Luật vác vẻ mặt lạnh lẽo đi từ bên trong phòng ra, ánh mắt
thâm thúy sắc bén, mùi dấm chua và sát khí đan xen lấy nhau.
Hứa Toản nhìn Yến Luật đột nhiên đi ra từ trong phòng bếp, sợ ngây người.
Ôn Tửu cũng giật mình, vội vàng cười làm lành nói: “Đây là Yến Luật hàng xóm của chị. Đây là Hứa Toản, em trai của tôi.”
Em trai ? Cậu em vợ?
Khuôn mặt như núi băng của Yến Luật lập tức lấy tốc độ siêu vận tốc của ánh sáng hòa tan, cũng nháy
mắt nở ra một đóa hoa cực kỳ thân thiết.
“Xin chào.” Yến Luật vươn tay, vô cùng chủ động hiếm thấy.
Hứa Toản kinh ngạc bắt tay vị hàng xóm này, gượng cười: “Xin chào.”
Thật sự là rất ngoài ý muốn,
rất kinh ngạc, rất khó tin. Ôn Tửu thế mà lại giấu một người đàn ông ở
trong phòng bếp. Loại tin tức nóng hổi này trước tiên phải báo về cho mẹ biết. Hứa Toản kích động không thôi, lập tức tạm biệt.
Ôn Tửu vừa thấy khuôn mặt
thanh tú kia như được chiếu sáng rạng rỡ, phát sáng lòe lòe liền cảm
thấy tình huống có chút không đúng, vội đuổi theo ra ngoài nói: “Hứa
Toản, không phải muốn về nói với mẹ chứ?”
Hứa Toản nghiêm mặt nói: “Sẽ không.”
Ôn Tửu nhẹ nhàng thở ra: “đứa trẻ ngoan.”
Cửa thang máy mở ra, Hứa Toản
đi vào ấn xuống tầng một, trong nháy mắt cửa thang máy khép lại kia mới
cười tủm tỉm nói: “em sẽ nói chị ở chung cùng với một người đàn ông.”
Ôn Tửu quá sợ hãi: “Hứa Toản cậu dám!”
Cửa thang máy đúng lúc đóng
lại, Hứa Toản che ngực, hạnh phúc cười. Bị chị chà đạp nhiều năm như
vậy, vẫn không dễ dàng có một cơ hội báo thù, sao có thể buông tha đâu.
Cậu khẩn cấp lấy di động ra, tìm số điện thoại của Ôn Minh Nguyệt.
“Mẹ, nói cho mẹ một tin tức đặc biệt, lớn, tốt!”
Ôn Tửu chà chà chân, bất đắc
dĩ đi trở về trong nhà. Vừa nhìn thấy Yến Luật, cô liền nhịn không được
sẵng giọng: “bảo anh ở trong phòng bếp một lúc, anh đi ra làm gì?”
Yến Luật đã tìm một cái cớ tốt lắm, nghiêm mặt nói: “Ngại quá, tôi vội đi toilet nên mới phải ra.”
Ôn Tửu vừa nghe thì lúng túng rồi, vẫy vẫy tay nói: “Vậy anh còn không chạy nhanh về nhà mình đi.”
Yến Luật yên lặng nhìn cô, trái tim lần nữa vỡ vụn từng mảnh.
Thế này cũng quá nhẫn tâm rồi, ngay cả toilet cũng không cho phép anh dùng …