Cô rũ mi mắt, lông mi không phải quá dài cũng chẳng phải uốn cong, nhưng con mắt thấp thoáng dưới lông mi lại
khiến cho cả khuôn mặt chói lóa như vẽ rồng điểm mắt. Mái tóc dài có màu nâu nhạt tự nhiên, chất tóc rất đẹp, rất bóng mượt. Làn da không trang
điểm, trong trắng lộ hồng, mịn màng mượt mà.
Tay cầm rubic dây nhỏ nhắn trắng nõn,
càng giống như là một đôi tay đánh đàn vẽ tranh, không ngờ vậy mà có thể ở trong khoảnh khắc bộc phát ra sức mạnh khiến cho người ta rung động.
Theo động tác của cô, vòng tay bằng vàng mảnh như ẩn như hiện trong lớp
cổ tay áo bằng lông của cô cứ như tia sáng lấp lánh màu vàng nhạt.
Tóm lại, đó là một người phụ nữ mơ hồ
mang theo chút cảm giác thần bí trên người, bề ngoài khí chất đều không
thể soi mói, hơn nữa xem ra còn thông thạo nhu đạo.
Yến Luật vẫn luôn soi mói khiến cho
người bên cạnh cáu kỉnh, rất hiếm khi vô cùng rộng lượng mà cho cô bạn
gái thuê này 85 điểm. Đối với Yến Luật luôn xem phụ nữ là phiền phức thì điểm số này đã là cao trước nay chưa từng có.
Hoan Hoan ăn miếng bánh sandwich trong tay rất nhanh, Yến Luật đứng ở trên bậc thang không khỏi nhếch khóe môi.
Hiếm thấy, mặt trời mọc lên từ phía Tây
rồi, con nhóc này chưa bao giờ ăn sáng nhanh như vậy. Xem ra, lần này
chọn Ôn Tửu thật đúng là chọn đúng rồi, đối phó với con bé này rất có
nghề, như vậy đối phó với Úc Thiên Thiên, có lẽ cũng có phần thắng rất
cao. Nghĩ đến Úc Thiên Thiên, anh không tự giác nâng tay lên mà xoa xoa
ấn đường (*), cảm giác giống như một cái gai nhỏ đâm vào trong thịt, vừa đau vừa nhức.
[(*)Ấn đường: huyệt nằm giữa hai đầu lông mày, trên sống mũi.]
Ôn Tửu cầm rubic dây được xếp thành quả cầu đặt ở trước mặt Hoan Hoan.
Hoan Hoan nuốt một miếng sandwich cuối
cùng trong miệng, kích động cầm lấy quả cầu, lộ ra vẻ mặt kính nể: “Chị
gái, chị dạy em đi.”
Nếu là con gái của Thương Cảnh Thiên,
hiển nhiên Ôn Tửu không thể làm chị của con bé, vì vậy liền sửa chữa
lại, nói: “Gọi cô là cô đi.”
Nghe được từ “cô”, Yến Luật nhăn mày, cất bước đi xuống.
Ôn Tửu nghe thấy quay đầu nhìn về phía
cầu thang vang lên tiếng bước chân. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người
đàn ông cao lớn đang chậm rãi đi xuống bậc thang. Đầu hơi cúi xuống,
sống mũi cao thẳng, cằm hơi chẻ, mặc dù chỉ là mặt nghiêng, đường cong
anh khí đẹp đẽ của khuôn mặt lại lộ rõ không thể nghi ngờ.
Nhưng cũng không phải là Thương Cảnh Thiên.
Anh ta mặc áo lông màu đen, quần dài màu nâu nhạt, dáng người cao lớn, bất luận là mặt mũi hay khí chất đều
thuộc về loại người nổi bật giữa đám đông. Khuôn mặt khôi ngô gọn gàng,
dưới lông mày đen rậm là đôi mắt thâm thúy sáng rõ giống như ngôi sao
trong màn đêm, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao xa, mơ hồ mang theo vẻ
kiêu ngạo. Người còn chưa tới gần, một cảm giác lạnh lẽo vô hình lặng
yên tuôn ra.
Anh ta là ai vậy?
Xuất phát từ lễ phép, Ôn Tửu đứng dậy khẽ cười với anh ta, xem như là chào hỏi.
Nhưng cô bé trên ghế sô pha lại làm như không thấy người này, cầm rubic dây gọi Ôn Tửu, “Cô ơi.”
Yến Luật thẳng tay ngắt lời nó: “Gọi chị.”
Hoan Hoan liếc mắt xem thường anh, không phục nói: “Là chị gái bảo em gọi cô ấy là cô.”
Ôn Tửu không rõ vì sao người này phải so đo cách xưng hô như thế, liền mỉm cười giải thích nói: “năm nay tôi hai mươi lăm tuổi.”
Bảo một cô bé năm tuổi gọi cô hai mươi
lăm tuổi là “cô” cũng không xem như là chiếm tiện nghi đi, huống chi là
con gái của Thương Cảnh Thiên.
Yến Luật quét mắt từ trên người cô bé chuyển đến trên mặt Ôn Tửu.
Ánh mắt sắc bén nhưng trong trẻo lạnh
lùng, trong nháy mắt khiến cho Ôn Tửu có loại cảm giác không khí lạnh
lẽo mạnh mẽ quất vào mặt.
“Thật ngại, nó là em gái của tôi, cô tính khiến cho tôi cũng gọi cô là ‘cô’ sao?”
Ôn Tửu sửng sốt, cô bé này không phải là con gái của Thương Cảnh Thiên, mà là em gái của anh ta?
Ôn Tửu vì mình không chịu động não mà xấu hổ, ngượng ngùng cười cười: “Đương nhiên không phải.”
Ừ, lúc không cười thì kiêu sa lạnh lùng
giống như một băng sơn mỹ nhân, bắt đầu cười sao… mặt mày cong cong còn
rất ngọt, giống như một cái bánh rán nhỏ giòn tan. Yến Luật lại tăng
thêm cho cô năm điểm, giọng nói cũng nhu hòa đi rất nhiều, “Cô đi theo
tôi đến thư phòng.” Nói xong, liền quay người đi lên cầu thang.
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện này là ai? Sao Thương Cảnh Thiên còn không lộ diện? Chẳng lẽ là đang ở trên
tầng chờ mình? Ôn Tửu nghi hoặc đi theo phía sau Yến Luật, nhìn anh ta
bước lên cầu thang ở trước mặt mình.
Vừa thoáng liếc mắt lơ đãng, cô liền không rời nổi tầm mắt.
Yến Luật cao 1m85, thân hình cao lớn lại chỉ là thứ nhì, một đôi chân cực dài. Cho nên lúc nâng bước, nhịp bước
không nhanh không chậm đó thật sự là phóng khoáng đẹp mắt khiến cho
người ta đố kỵ. Ôn Tửu nhìn đôi chân kia, vừa ghen tị, vừa tán thưởng.
Tóm lại, quá trình đi theo phía sau anh ta lên tầng, thật đúng là khiến
cho người ta rất hưởng thụ.
Men theo cầu thang lượn vòng, Yến Luật vào thư phòng.
Trong phòng lấy ánh sáng vô cùng tốt,
gần như là nửa bên tường đều là cửa sổ sát đất, nhìn qua cửa sổ, vừa
khéo còn có thể nhìn thấy cây hoa mai ở trước mái hiên nhà.
Trên cái bàn làm việc rộng lớn có đặt
một cái máy tính và máy in, một bên khác đặt một cái bình sứ trắng miệng nhỏ, cắm mấy cành hoa mai. Gian phòng vốn hơi đơn điệu nghiêm túc lập
tức trở nên thanh nhã thơm thoang thoảng.
Yến Luật dừng chân ở trước bàn, quay lại, vươn tay tự giới thiệu: “Yến Luật.”
Cách chào hỏi này thật sự là đơn giản mà lạnh lùng kiêu ngạo. Cũng may lúc này trong lòng Ôn Tửu đang kích động
‘chờ đợi’ tiếp xúc thân mật với Thương Cảnh Thiên trong bảy ngày, cho
nên tâm trạng hơi dễ chịu, cũng không so đo nhiều sự chào hỏi lạnh lùng
kiêu ngạo của vị Yến tiên sinh lạnh lùng kiêu ngạo tự dưng xuất hiện
trước mắt này, hữu nghị vươn tay, hữu nghị nói: “Xin chào.”
Lúc bắt tay, trong nháy mắt đó, đột nhiên một ý niệm hậu tri hậu giác (*) xuất hiện trong đầu cô, ngón tay của Ôn Tửu vô thức nhẹ run lên một cái.
[(*)Hậu tri hậu giác: nói về độ mẫn cảm, khi mọi người biết hết rồi, mình mới nhận ra.]
Yến Luật chỉ tượng trưng mà bắt tay cô
một cái, lực không nặng không nhẹ, nắm tay vừa vặn nhưng khi da thịt
chạm vào nhau, đầu ngón tay của Ôn Tửu hơi run rẩy, anh vẫn rất nhạy cảm mà cảm nhận được.
Bắt tay với anh, lại có thể kích động đến phát run?
Mặc dù anh không thích bị phụ nữ si mê,
nhưng nếu nó đến từ người phụ nữ trước mắt này, anh còn rất hưởng thụ,
vì vậy trong lòng lại tăng thêm cho cô một điểm.
Được rồi, không thể cao thêm nữa, 91 điểm đã là cao nhất.
Anh buông tay ra, giọng nói bất tri bất
giác trở nên nhu hòa, “Mười lăm phút sau chúng ta sẽ xuất phát, ở đây có tài liệu, cô làm quen một chút.”
Chúng ta?! Ôn Tửu vội hỏi: “Xin hỏi, vị tiên sinh thuê tôi là?”
Yến Luật nhìn cô, hơi nhíu mày, sao nhìn thông minh như thế, vậy mà lại hỏi vấn đề rõ rành rành này.
Đây không phải là chuyện rõ ràng rồi sao?
“Là tôi.”
Ôn Tửu kinh ngạc nhìn anh, trên mặt lập tức xuất hiện một loại nét mặt rất kỳ quái.
Ngạc nhiên đi, mừng quá đỗi đi, đẹp trai thế này. Lòng hư vinh của Yến tiên sinh đã được thỏa mãn vô cùng, xòe
đuôi mấy lần, rồi lại cảm thấy ở đây có chút không đúng.
Vẻ mặt của cô nàng này, nhìn kiểu gì
cũng không thấy giống như là ngạc nhiên hay là mừng rơn, ngược lại có
một chút giống như là … hoảng sợ.
Ôn Tửu hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ
quả nhiên là mình bị chuyện của bảy năm trước ảnh hưởng, như vậy đầu óc
dễ dàng nóng lên, chỉ số thông minh liền xảy ra vấn đề.
Cô nhanh chóng dằn xuống sự khiếp sợ ở
trong lòng, vội vàng nặn ra một nụ cười vô cùng có lỗi: “Rất xin lỗi,
Yến tiên sinh, vào lúc tôi lên đường tới đây, đột nhiên xảy ra chút
chuyện gấp, không thể đi đến thành phố X. Tôi tới để trả lại tiền đặt
cọc.”
Bây giờ đổi thành trên mặt của Yến Luật xuất hiện vẻ kỳ quái.
Giống như là anh nghe được lời nói không thể tưởng tượng được nhất, khó có thể tin được nhất, hoang đường nhất
trên đời, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, nhìn được một lát mới trầm giọng nói: “Cô nói cái gì?”
“Rất xin lỗi, Yến tiên sinh.” Ôn Tửu lại thấp giọng thuật lại một lần, vốn trên mặt còn chút ý cười, nhưng theo
sắc mặt càng ngày càng lạnh của Yến Luật, nụ cười của cô bị vẻ mặt hung
ác của anh chém tan tác, một mảnh giáp cũng không còn.
“Cô cảm thấy đùa,” chữ ‘giỡn’ phía sau,
Yến Luật cứng rắn nuốt trở về, nói ra cả câu, thật sự là quá mất thể
diện, mất thân phận rồi.
Anh im lặng trừng cô, một đôi mắt lạnh lẽo sắc bén lúc này đủ để giết người rồi.
Ôn Tửu cũng biết đến giờ mình lật lọng,
còn thay đổi nhanh như vậy, đổi lại ai cũng sẽ tức giận, nên không bất
ngờ khi Yến Luật tức giận, cũng hiểu rất rõ, cho nên rất thành khẩn nói
xin lỗi: “Rất xin lỗi, xin Yến tiên sinh cho tôi số tài khoản, bây giờ
tôi sẽ trả lại tiền đặt cọc.”
Cô đến ứng tuyển làm bạn gái, hoàn toàn
là vì Thương Cảnh Thiên, mà không phải vì tiền, cho nên mặc dù người chủ thuê trước mắt này vừa cao lại vừa đẹp, đẹp đến mức ngay cả dáng đi lên cầu thang cũng khiến cho người ta hô hấp nhanh hơn, cô cũng chỉ có thể
rất xin lỗi.
Yến Luật tức giận đến mức chỉ muốn trở mặt, lại ngại sự tu dưỡng trước sau như một, lúc này mới cứng rắn nhịn xuống.
Anh cười lạnh: “Trên thỏa thuận là bồi thường gấp mười lần, cô xác định?” May mà anh có dự tính trước, bảo cô ký thỏa thuận.
Gấp mười, đó không phải là hai trăm vạn
sao?! Số lượng này có chút quá lớn a… Ôn Tửu xoa xoa huyệt thái dương,
cười nói: “Yến tiên sinh, chúng ta còn chưa xuất phát, coi như là giao
kèo còn chưa bắt đầu được không?”
Cô cười dịu dàng yếu ớt, giọng nói mềm
mại uyển chuyển, mang theo khẩn cầu. Bình thường, đàn ông đối với phụ
nữ, đặc biệt là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cũng không quá không biết xấu
hổ, không nể mặt mà từ chối khẩn cầu của bọn họ.
Đáng tiếc, Yến tiên sinh không phải
Thương công tử, trong từ điển của anh, từ ngữ liên quan tới phụ nữ chỉ
có “phiền”, không tồn tại bốn chữ “thương hoa tiếc ngọc”.
Cho nên, khẩn cầu của Ôn Tửu chỉ đổi lại được một tiếng cười lạnh của anh, “Ngày bắt đầu trên giao kèo là ngày
hôm nay, hơn nữa vào khoảnh khắc ký tên trên thỏa thuận kia, nó đã có
hiệu lực. Cho cô thời gian ba mươi giây để cân nhắc, bồi thường hay là
thực hiện lời hứa.”
Nói xong, bước cái chân dài đi tới bên
cửa sổ, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngay cả liếc nhìn cô một cái
cũng cảm thấy thực lãng phí thời gian.
Trên thương trường, xưa nay anh ghét
nhất là người lật lọng, nói không giữ lời, một khi thất tín với anh,
vĩnh viễn sẽ không có cơ hội hợp tác lần nữa. Mà trong cuộc sống, bất
luận là Úc Thiên Thiên hai mươi lăm tuổi, hay là Yến Hoan bốn tuổi, đều
khiến anh học hỏi được phụ nữ đáng sợ cỡ nào, phiền phức cỡ nào, cho nên anh luôn không thích giao tiếp với phụ nữ. Thật vất vả, người phụ nữ
tên Ôn Tửu này khiến cho anh có một chút cảm tình, không ngờ trong nháy
mắt cô lại xấu xa khiến cho anh không biết nói gì.
Vốn ở trong lòng cho cô chín mươi mốt điển, trong nháy mắt rớt xuống mười một điểm, không, một điểm!
Không nói đến coi trọng chữ tín, cố tình gây sự, vô tình vô nghĩa, trở mặt vô tình, không thể nói lý… Trong đầu
Yến tiên sinh một mạch dùng ba mươi từ nghĩa xấu, giống như đồng hồ bấm
giây, rất chính xác mà bấm ba mươi giây thời gian, đúng giờ mà xoay
người lại, nhíu đôi mày rậm, ánh mắt ngạo mạn mà tức giận.
Anh vốn cho rằng, Ôn Tửu còn có thể tiếp lải nhà lải nhải, thậm chí van xin, không ngờ trong thời gian ba mươi
giây ngắn ngủi, Ôn Tửu vừa rồi còn kiên quyết muốn bội ước, lại thay đổi thái độ cực lớn.
Cô mặt mày cong cong, khóe môi thoáng
hiện lên nụ cười yếu ớt, dứt khoát gọn gàng nói: “Yến tiên sinh, bây giờ chúng ta xuất phát đi.”
Yến Luật tức giận đến mức trước mắt tối sầm, cô cảm thấy đùa… giỡn tôi, rất thú vị sao?