Lại qua nửa giờ, ngay lúc Đổng Nguyên cảm thấy Mạc Duy Khiêm sắp mất hết kiên nhẫn thì đoàn người La Duyệt Kỳ cũng trở lại, Đổng Nguyên đợi họ vào phòng khách hết rồi liếc mắt với Hàn Giang hỏi: “Đón được ở nửa đường?”
Hàn Giang lắc đầu, trên mặt là mồ hôi, cũng bị dọa đến phát sốt: “Mạc, Mạc tiên sinh, chúng tôi thấy La tiểu thư ở dưới nhà của Kim Đào, vì La tiểu thư có chút ý kiến nên mới về hơi chậm, nhưng cũng không gặp Kim Đào.”
Sắc mặt Mạc Duy Khiêm cũng không dịu đi, ánh mắt chuyển về phía La Duyệt Kỳ: “Em đi tìm Kim Đào làm gì?”
La Duyệt Kỳ không trả lời, Hàn Giang nhanh chóng giải thích: “Mạc tiên sinh, La tiểu thư đi tìm Kim Đào chủ yếu là vì…”
Đổng Nguyên lắc lắc đầu với Hàn Giang, ý bảo cậu ta không cần nói nữa.
“Hỏi em đấy, không nghe thấy sao?”
La Duyệt Kỳ cũng mang vẻ mặt đầy tức giận: “Em đi tìm Kim Đào thì sao hả? Em chắc chắn phải có lí do của mình rồi, anh đang coi em là thuộc hạ hay là phạm nhân của anh đây? Chẳng những cho người chặn em lại mà giờ còn mang cái dáng vẻ mang binh hỏi tội ấy là sao? Em không phải đám người Lưu Dương, không cần nhận sự thẩm vấn của anh, anh có thời gian làm việc này còn không bằng cố gắng làm việc bắt hết bọn người đó lại đi!”
“La Duyệt Kỳ, anh đang bàn về vấn đề của chúng ta với em, anh cho người chặn đón em thì sao hả? Em là người phụ nữ của anh, lén chạy đi gặp người tình cũ là sao đây? Ngày đó anh đoán không sai mà, em căn bản là tiêu cực đối nghịch anh, sau đó muốn chia tay, anh biết ngay em còn muốn quay lại với họ Kim kia, có đúng không hả?” Mạc Duy Khiêm tra hỏi La Duyệt Kỳ.
Trong lòng La Duyệt Kỳ đã sớm hạ quyết tâm muốn chấm dứt mối quan hệ này, chỉ là không ngờ cơ hội đến nhanh như thế mà thôi, hơn nữa lòng cô cũng mang theo chút oán hận, dù sao cô cũng thấy cảm giác của mình đối với Mạc Duy Khiêm là muốn mà không thể, đồng thời lại cho rằng Mạc Duy Khiêm căn bản không thật tình với cô, chẳng qua chỉ là vui đùa mà thôi, nếu không sao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt cả ngày, anh hùng cứu mỹ nhân mãi thế?
Giờ đây ai oán và tức giận đan vào nhau, cứ coi như tìm được cái cớ để phát tiết ra, dù sao kế hoạch báo ân của cô cũng đã xong rồi!
“Dùng từ không tồi, đáng tiếc em không muốn trả lời anh, điều đáng nói em đã nói hết với Hàn Giang rồi, anh muốn làm ầm ĩ nữa em cũng không có cách nào, nhưng em cũng không định chịu cơn tức của anh đâu, anh không hạn chế tự do thân thể em được, em muốn gặp ai sẽ gặp người đó, anh không được xen vào!”
Mạc Duy Khiêm chưa từng tức giận như thế, cho dù bình thường tính tình hắn có trầm ổn hơn nữa nhưng dù sao hắn mang theo sự kiêu ngạo từ tận xương tủy! Hơn nữa dù là tình trường hay quan trường thì cũng chưa từng có ai dám đối xử với hắn như thế! Vậy mà sau khi đối xử tốt với La Duyệt Kỳ đến thế lại nhận được đối đãi kiểu này, đúng là không chịu nổi. Cho nên Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ ngang bướng như thế, cảm thấy vô cùng sâu sắc rằng con nhóc này đúng là đại biểu điển hình của vong ân phụ nghĩa mà!
“Em nói chuyện với anh như thế ư?”
La Duyệt Kỳ nhướn mày theo Mạc Duy Khiêm: “Không thì sao? Sao anh không nghĩ lại xem bản thân nói chuyện như thế nào hả? Mạc Duy Khiêm, đừng tỏ ra tư thế lãnh đạo trước mặt em, em không phải nhân viên của anh!”
“Sao anh cảm thấy anh đã không dùng vào đâu được nữa nên mới chuyển biến thái độ thế? Bây giờ em không bị tòa án dây dưa, người thân cũng đã an toàn nên bắt đầu qua sông phá cầu, muốn bắt đầu với Kim Đào một lần nữa?” Mạc Duy Khiêm cười lạnh nói.
La Duyệt Kỳ phản bác trở về: “Em không thèm suy nghĩ vô sỉ như lời anh nói đâu!”
Mạc Duy Khiêm không tin: “Thế ư? Vậy vì sao em lại chia tay với Kim Đào sau khi Đổng Nguyên cho em biết thân phận của anh? Sau đó còn lấy lòng anh đủ điều, ngoan ngoãn phục tùng anh? Giờ đây trọng điểm của bọn người Lưu Dương đã được dời đi nên thái độ của em cũng thay đổi, Duyệt Kỳ, chuyện lấy oán trả ơn này em làm cũng quá nhuần nhuyễn rồi!”
“Ai nói em lấy oán trả ơn? Không phải em đã ngủ với anh sao?” Thấy Mạc Duy Khiêm cũng chẳng tính toán nói chuyện riêng, ở trước mặt nhiều người như thế mắng chửi cô, đầu óc La Duyệt Kỳ cũng nóng lên.
Đổng Nguyên đứng một bên vô cùng lo lắng, La Duyệt Kỳ nói ra lời này khiến hắn vô cùng sốt ruột, đúng là hắn biết suy nghĩ của cô, nhưng chuyện này trăm ngàn lần không thể nói ra được! Như thế chẳng phải là tát thẳng vào mặt Mạc Duy Khiêm ư?
“Khụ… có thể nghe tôi nói hai câu không, tôi thấy đây là việc riêng của hai người, chỗ này có nhiều người như thế, hay hai người về phòng bình tĩnh, đợi bớt giận rồi bàn lại đi.”
Nhưng Mạc Duy Khiêm căn bản không thèm để ý tới lời Đổng Nguyên, hắn sắp bị lời La Duyệt Kỳ nói làm tức đến hộc máu mồm luôn rồi, “Em có ý gì hả? Lấy thân báo đáp ư? La Duyệt Kỳ, em đã quá coi trọng bản thân mình rồi, cũng quá coi thường anh đây! Việc cứu em chẳng qua là việc thuận tay làm mà thôi, nếu em vì thế mà lên giường với anh thì anh chỉ có thể nói em làm việc thừa rồi! Mạc Duy Khiêm anh đây còn chưa tới mức phải dùng loại thủ đoạn này uy hiếp người khác!”
“Trong buổi tiệc từ thiện tối hôm đó anh nói với em như thế nào? Đó còn không gọi là uy hiếp ép buộc thì là gì? Giống như anh đã nói, nếu điều tra đã chẳng còn chuyện của em nữa thì em cũng không nên làm phiền người ta ở mãi đây không đi nữa!”
Ánh mắt Mạc Duy Khiêm tối dần, giọng nói cũng thấp xuống: “Anh cũng nghĩ vậy, nếu đã nói toẹt ra rồi, em thật sự không cần chấp nhận anh nữa, đây cũng là lần đầu tiên anh bị người ta đùa giỡn như thế, còn phải cảm ơn em đã cho anh một bài học đấy!”
Không ai có thể không tham vinh hoa phú quý, không tham ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống hơn người, cho nên Mạc Duy Khiêm không tin rằng La Duyệt Kỳ nói đi là sẽ đi, không tin cô có thể bỏ lại tất cả những gì đang có. Mà hắn cũng không muốn để La Duyệt Kỳ xúc phạm mình như thế nữa, lúc này nên dạy dỗ cô ấy một lần!
“Em mới nên cảm ơn anh, bất kể anh có thuận tay hay không thì em cũng vĩnh viễn biết ơn anh đã cứu em và cha mẹ em, chúc anh sau này sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.”
La Duyệt Kỳ xoay người trở về phòng ngủ, không lâu sau đã mang theo đồ đạc trở ra, có thể thấy rằng những thứ này đã chuẩn bị từ lâu. Lúc này Mạc Duy Khiêm hoàn toàn bùng nổ: “Nói được thật sự đàng hoàng, thì ra kế hoạch chia tay em đã chuẩn bị từ lâu, đúng là làm khó em vẫn cùng chung chăn gối với tôi! La Duyệt Kỳ, nếu em hám làm giàu sao không làm cho triệt để? Đợi khi tôi phiền chán rồi hãy đi, như thế càng có thể thu được nhiều hơn đấy!”
“Mạc Duy Khiêm, đừng buộc tôi nói ra lời thô tục, lời mắng chửi của những kẻ bình dân như tôi không phải là thứ mà lỗ tai của hoàng thân quốc thích như anh tiếp thu nổi đâu! Còn có, anh có thể thu hồi lại đám người hầu của anh về, cha mẹ tôi thật sự không thể hưởng thụ nổi đâu!” La Duyệt Kỳ vốn định làm bản thân bình tĩnh, mọi người có thể chia tay trong hòa bình, không ngờ vẫn không nhịn được.
Thấy La Duyệt Kỳ đã đổi xong giày, chuẩn bị mở cửa đi ra, Mạc Duy Khiêm lại mở miệng lần nữa: “Những thứ ở trong két sắt kia em từ bỏ?”
La Duyệt Kỳ không thèm quay đầu: “Từ bỏ! Chỉ có loại người tự cho là đúng như anh mới có thể dùng tiền để đánh giá tất cả!”
Rầm! Tiếng cửa đóng lại vang vọng, La Duyệt Kỳ thật sự đi rồi.
Đổng Nguyên không thể không bội phục La Duyệt Kỳ, đúng là nói được làm được, không có lấy một chút lưu luyến hay do dự, vừa có cơ hội lập tức đạt được mục đích, cũng không biết sau khi về nhà có thể thoải mái như thế nữa hay không?
Nhưng mà hắn có thể khẳng định Mạc Duy Khiêm nhất định sẽ không quay đầu, Mạc Duy Khiêm tự có kiêu ngạo và lòng tự trọng của hắn, đây là thứ đã có từ khi sinh ra!
Cao Tử Ninh vạn vạn lần không ngờ sẽ có kết quả như một vở hài kịch thế này, La Duyệt Kỳ cứ thế chia tay với Mạc Duy Khiêm? Vừa rồi La Duyệt Kỳ nói hoàng thân quốc thích là có ý gì? Là ám chỉ Mạc Duy Khiêm có thân phận rất rất cao sao? Nhưng mà điều này cũng không quan trọng, cô chỉ muốn lợi dùng toàn bộ cơ hội bắt lấy trái tim Mạc Duy Khiêm thôi, như thế mới có thể làm cho cha và chính cô không lo cả đời, huống chi tự bản thân Mạc Duy Khiêm cũng đã vô cùng hấp dẫn rồi!
“Mạc Duy Khiêm, anh đừng buồn cũng đừng giận nữa, có lẽ qua một thời gian chị Duyệt Kỳ sẽ nghĩ thông suốt thôi!” Cao Tử Ninh lấy lùi làm tiến.
Quả nhiên Mạc Duy Khiêm cười khẽ: “Cô ấy nghĩ thông suốt thì sao chứ? Cho rằng tôi sẽ luôn chờ cô ấy hối hận sao? Có một số thứ không biết quý trọng thì lỡ là đã lỡ, cả đời này cũng không còn cơ hội đó nữa!”
Cao Tử Ninh nghe xong thì trong lòng âm thầm thề: Vậy thì bản thân cô nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội tốt nhất cuộc đời này!
La Duyệt Kỳ gọi xe trở về nhà, Tề Nguyệt Tú và chồng hỏi rõ ràng tình huống xong cũng không nói thêm gì, chỉ khuyên nhủ: “Hazz, thôi chuyện này coi như đã xong hoàn toàn, sau này hãy yên tâm, tìm một đối tượng phù hợp, mẹ và ba con cũng hiểu rõ rồi.”
“Vâng, cha mẹ yên tâm, con sẽ sống thật tốt! Chuyện tìm đối tượng thì cứ đợi thêm một thời gian nữa hãy nói, con phải khôi phục công việc mới là điều quan trọng hơn. Đúng rồi, bảo mẫu và vệ sĩ đã bị con đưa về rồi, sau này cũng không có ai hầu hạ ba mẹ nha!”
“Con nhóc này, nói cái gì thế, mẹ và ba con mỗi ngày đều không thoải mái, thật sự không quen trong nhà cứ có người ngoài ra ra vào vào!”
La Duyệt Kỳ cười cười, lúc này mới trở về phòng sửa soạn quần áo.
Buổi tối, cô vốn nghĩ mình sẽ không ngủ được nhưng ngoài ý muốn là vừa đặt mình lên giường đã ngủ say rồi.
Nhưng một đêm này cô lại không ngừng nằm mơ, hơn nữa mơ đến mức Mạc Duy Khiêm ở bên người phụ nữ khác, bản thân cô khổ sở đau lòng còn cãi nhau với hắn. Hôm sau, khi tỉnh giấc La Duyệt Kỳ chỉ cảm thấy lồng ngực hơi đau nhói, vì mơ ngủ liên miên cũng giống như không ngủ nên đặc biệt mệt mỏi.
Nghĩ lại bản thân cũng không có tâm trạng làm việc, thôi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng rồi tính tiếp, huống chi bên chỗ Kim Đào còn có việc quan trọng nữa.
Sau khi ăn xong bữa sáng, La Duyệt Kỳ vội vàng gọi điện cho Kim Đào, hẹn hắn ra ngoài gặp mặt.
Đợi đến khi hai người gặp nhau, La Duyệt Kỳ vội vàng hỏi: “Anh nói trong tay anh có chứng cớ là sao vậy?”
“Em còn nói nữa, hôm qua anh chờ em mãi kết quả là cả bóng người cũng chẳng thấy đâu? Em làm gì thế?” Kim Đào oán giận.
La Duyệt Kỳ thở dài, “Đừng nói nữa, trước tiên anh cứ nói chuyện về chứng cớ trước đi.”
Kim Đào lập tức trở nên nghiêm túc: “Lúc ba mẹ anh nằm viện, Loan Ninh có tới tìm anh, anh đã trực tiếp chọc thủng mục đích của hắn ta rồi, hắn ta cũng không phủ nhận, sau đó vì chuyện khách sạn ở khu kinh doanh kia hắn ta lại đến tìm anh hai lần, thái độ càng lúc càng hung ác! Anh học cách làm lúc trước của em, chuẩn bị sẵn máy thu âm, em nói cái này có phải là chứng cớ không? Anh còn cố ý chọc giận hắn ta, kết quả là hắn nói rất cuồng ngạo, như thể toàn bộ Danh Tĩnh đều do mình hắn định đoạt vậy! Loan Ninh chắc chắn không tưởng tượng được là anh còn có chiêu ấy đâu!”
La Duyệt Kỳ vui vẻ nói: “Dĩ nhiên là tính, chỉ cần không trải qua biên tập và cắt ghép thì đều tính là chứng cớ! Kim Đào, không ngờ anh cũng có thể tính toán như thế, làm tốt lắm!”
“Vậy em đưa đoạn ghi âm này cho mạc Duy Khiêm đi, anh đã coppy sang USB rồi.”
La Duyệt Kỳ không nhận USB: “Thôi anh tự đi đi, em không tiện lắm!”
“Vì sao? Duyệt Kỳ, không phải em lại cãi nhau với Mạc Duy Khiêm đấy chứ?” Kim Đào phản ứng rất nhanh.
La Duyệt Kỳ gật đầu: “Em cãi nhau với anh ta, đã chia tay rồi, cho nên em không có cách đến tìm anh ta.”
“Em không có cách, anh càng không có cách hơn! Anh càng không muốn đối mặt với hắn hơn em đấy, hơn nữa lúc trước anh gây không ít tội với hắn, bây giờ sao có thể không biết xấu hổ được chứ? Em xem có cách khác không? Sao em lại chia tay với hắn, có phải hắn có lỗi với em không?” Kim Đào lại hy vọng.
“Không có, anh ấy vĩnh viễn không có lỗi gì trong chuyện này, là bản thân em không tin anh ấy và cũng không tin chính mình nên mới cố ý làm ầm lên thôi. Kim Đào, anh cũng đừng nghĩ như thế em sẽ quay lại với anh, anh và em cả đời này cũng không thể nữa đâu, anh nên cố gắng tìm được người phù hợp với mình đi.” Bằng hiểu biết của La Duyệt Kỳ với Kim Đào, cô dĩ nhiên hiểu được vẻ mặt hắn đang biểu lộ điều gì rồi, cho nên nhanh chóng chặn trước, như thế cũng có thể tránh được sự xấu hổ trong tương lai.
Kim Đào cười đến chua xót: “Anh còn chưa nói gì mà em đã dội cho một gáo nước lạnh rồi! USB này giao cho em, em muốn xử lý thế nào thì xử lý. Còn nữa, Duyệt Kỳ, nếu lòng em thật sự có người kia thì nên cố gắng thử một lần, trước kia em dũng cảm ra sao mà nay lại thế này, anh thật sự đau lòng. Dù thân phận Mạc Duy Khiêm có cao tới đâu đi chăng nữa thì trước tình cảm cũng chưa chắc có thể làm gì được, em không cần vì sai lầm chỗ anh mà không dám thử lại lần nữa.”
La Duyệt Kỳ khẽ lau khóe mắt cười nói: “Em nghĩ sao cũng không vấn đề gì, quan trọng là lòng anh ấy cũng chưa từng thật sự thích em, yêu em, nghĩ rằng chỉ cần thỏa mãn vật chất cho em thì em sẽ biết ơn. Đúng là em biết ơn anh ấy vì giúp đỡ em, chứ không phải vì tiền bạc và địa vị của anh ấy! Hoàn toàn ngược lại, tiền bạc và bối ảnh của anh ấy càng làm em sợ hãi hơn!”
“Anh không biết hắn ta có thân phận gì, nhưng nếu ở bên hắn mà em thấy không thoải mái như thế thì thôi cứ quên đi, sau này cũng chẳng lo không tìm được ai tốt!” Kim Đào cũng hiểu được đôi chút cảm nhận của La Duyệt Kỳ. Dòng dõi, thân phận quá chênh lệch cũng là một vấn đề, bản thân hắn trước kia vẫn luôn cảm thấy hắn không xứng với La Duyệt Kỳ, cho nên mới muốn liều mạng kiếm tiền bù vào khoảng cách giữa hai người như vậy.
Hai người trò chuyện một lát rồi chia tay, La Duyệt Kỳ cũng nhận lấy USB, cô phải suy nghĩ xem nên chuyển cái USB này đi như thế nào.
Mạc Duy Khiêm vẫn tăng ca ở văn phòng như trước, chẳng qua hắn cũng không làm việc, mà là trầm tĩnh ngồi trên ghế suy nghĩ.
La Duyệt Kỳ đã rời đi 4 ngày nhưng một chút động tĩnh cũng không có, thật đúng là hoàn toàn cắt đứt!
“Duy Khiêm, Tử Ninh tới đây đưa cơm.” Đổng Nguyên gõ cửa tiến vào.
“Không phải đã nói rồi sao? Đừng để cho cô ấy làm thế sao vẫn còn tới? Các anh thích ăn thì ăn đi, tôi không ăn!” Mạc Duy Khiêm nhíu mày.
Đổng Nguyên rất khó xử: “Cô ấy nói đưa vào cho cậu, tôi không cho nên vẫn chờ bên ngoài đấy, cậu xem hay ăn trước một chút đi, ngày mai tôi sẽ nói với cô ấy không cần tới nữa được chứ?”
“Lời của tôi đều là gió thoảng qua tai à? Hay bình thường tôi nói chuyện rất hay thay đổi? Sau này tôi không muốn phải lặp lại lời của mình nữa, chẳng lẽ ai làm cơm tôi cũng phải hãnh diện, nể tình mà ăn chắc?” Mạc Duy Khiêm liên tiếp hỏi khiến Đổng Nguyên trở nên không biết phải làm sao, đành đóng cửa lại nói với Cao Tử Ninh, để cô ta trở về trước.
Đúng là càng ngày càng khó nói chuyện mà, từ sau khi tách khỏi La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm tuy vẫn có vẻ bình thường chẳng khác gì mấy, không thay đổi gì nhiểu, nhưng lúc nói ra thì thật sự là sát thương người khác khiến ai ai cũng đều run sợ!
“Vì sao anh ấy lại không ăn đồ ăn em làm? Chẳng lẽ em thật sự làm không bằng chị Duyệt Kỳ sao?” Cao Tử Ninh ấm ức nhìn Đổng Nguyên.
Đổng Nguyên bất đắc dĩ: “Em hỏi tôi cũng vô dụng.”
“Anh là bạn tốt nhất của anh ấy, vừa rồi anh cũng ăn đồ em làm rồi, coi như nể tình em vất vả, không nói giúp em câu nào sao?” Cao Tử Ninh không hài lòng với sự qua loa có lệ của Đổng Nguyên.
Đổng Nguyên sao có thể chấp nhận chịu đựng Cao Tử Ninh, nhướn mắt: “Từ nhỏ em đã chịu khổ không ít, muốn tranh thủ cũng không sai, nhưng cũng phải xem xét thời thế, có một số việc không phải cứ dựa vào cưỡng ép mà được đâu! Đồ ăn em làm đúng là không tồi, nhưng đáng tiếc là không đúng người, giờ thì vừa lòng rồi chứ?”
Cao Tử Ninh lập tức phản kích: “Em chỉ biết nếu muốn cái gì thì phải toàn lực theo đuổi, trời cũng không cản được em! Chẳng phải chị Duyệt Kỳ cũng có tính cách như thế sao? Chẳng qua em so với chị ấy càng dũng cảm hơn, lý nào em lại không bằng chị ấy được!”
“Tương tự không phải giống nhau, nếu đã có La Duyệt Kỳ thì dù tính cách của em có tương tự cô ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, lại càng không thể hấp dẫn nổi ánh mắt của Duy Khiêm, chuyện này còn phải nói đạo lý ư? Cô gái trẻ như em vẫn nên trải đời thêm vài năm đi. Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai không cần đưa đồ ăn tới đây nữa, chúng tôi sẽ tự đặt cơm, đỡ phải để em chạy qua chạy lại hao tốn nhân lực vật lực một cách hoang phí!” Đổng Nguyên cảm thấy Cao Tử Ninh bị cuộc sống tra tấn ép phải trưởng thành sớm và trở nên cực đoan, nhưng cách xử sự quá không khéo léo, đã muốn theo đuổi Mạc Duy Khiêm mà còn dám vênh váo tự đắc với người bên cạnh cậu ta như thế, thật sự coi mình là La Duyệt Kỳ, muốn động cũng không thể động chắc?
Cao Tử Ninh bị Đổng Nguyên làm tức giận đến phát run cả người, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, đành nén giận trở về.
Lại qua hai ngày, tổ công tác điều tra vẫn không có tiến triển gì mới, những người bị hãi vẫn không chịu ra làm chứng, cũng không chịu tố giác gì cả.
Mạc Duy Khiêm nghe xong báo cáo không nói lời nào, chỉ liếc mắt nhìn Đổng Nguyên một cái rồi đứng lên, Đổng Nguyên lập tức đi qua.
Hai người trở lại văn phòng, Mạc Duy Khiêm nói thẳng: “Đi nói với những người đó, tôi có thể thưởng cho người báo án. Tiền thưởng tạm tời là mỗi người năm vạn, tin tức có ích lớn 10 vạn, vẫn không chịu hợp tác thì nói cho họ biết tôi có thể độc ác hơn cả Lưu Dương đấy!”
Đổng Nguyên biết Mạc Duy Khiêm tức giận, cũng biết Mạc Duy Khiêm tức giận đến thế chắc chắn là có liên quan đến việc chia tay với La Duyệt Kỳ, vì thế đồng ý rồi đi sắp xếp.
Vừa đi ra đến cửa đã có người gọi điện, nhìn số máy, Đổng Nguyên sửng sốt hai giây mới nhận điện thoại, nghĩ chẳng lẽ vị này thật sự hối hận rồi?
“Duyệt Kỳ, sao em lại gọi cho anh?” Vừa nói vừa đóng cửa đi về phía văn phòng của mình.
Lúc Mạc Duy Khiêm nghe đến hai chữ “Duyệt Kỳ” này của Đổng Nguyên, ánh mắt lóe lên, sau đó nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại, một lát sau mới nở nụ cười.