“Duy Khiêm, có chuyện không hay rồi.” Đổng Nguyên vội vàng đi vào văn phòng Mạc Duy Khiêm, giọng điệu vô cùng gấp gáp nói.
Mạc Duy Khiêm nâng tay, ý bảo Đổng Nguyên đợi hắn bàn việc với trợ lý xong rồi tính, tuy Đổng Nguyên sốt ruột nhưng cũng chỉ có thể chờ Mạc Duy Khiêm xử lý xong công việc rồi mới nói.
Hơn 20 phút sau Mạc Duy Khiêm mới sắp xếp xong mọi việc, đợi trợ lý ra khỏi phòng hắn mới không nhanh không chậm hỏi Đổng Nguyên: “Có chuyện gì, nói đi. Sau này anh nên học bình tĩnh một chút, đừng có vội vàng hấp tấp mãi thế.”
Đổng Nguyên không thèm để ý đến lời Mạc Duy Khiêm, nói thẳng: “Tôi có thể không vội sao, vốn dĩ Kim Đào đã đặt lịch tháng sau về nước, thế mà bên kia mới truyền tin về cậu ta không nói không rằng đã lên máy bay trở về rồi, chắc là máy bay hạ cánh đêm qua.
“Đi chỗ nào? Thành phố Danh Tĩnh?” Mạc Duy Khiêm lại hỏi.
“Không phải, cậu ta xuống máy bay chỉ về qua nhà một chút rồi chạy đến chỗ chúng ta luôn.”
Lúc này thì Mạc Duy Khiêm không ngồi yên nổi rồi, không thèm nói thêm gì, lập tức gọi điện thoại cho La Duyệt Kỳ, kết quả là không gọi được, lại gọi cho Hàn Giang Vương Bằng, cũng không gọi được, hỏi bảo mẫu ở nhà thì cũng chỉ nhận được câu trả lời: La Duyệt Kỳ ra ngoài, còn đi đâu thì họ cũng không biết.
“Chắc chắn là cô bé kia đi gặp Kim Đào.” Mạc Duy Khiêm ném điện thoại lên bàn, sắc mặt bắt đầu trở nên âm trầm.
Giây phút La Duyệt Kỳ nhìn thấy Kim Đào, cô hơi kích động, cảm thấy người trước mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.
“Anh mập lên không ít.” Đây là lời duy nhất mà La Duyệt Kỳ có thể nói, cũng mới nói được thế cô đã nghẹn ngào.
“Vốn dĩ vận động viên mà nghỉ ngơi đã dễ béo rồi mà trong lúc chưa bệnh anh còn ăn ngon ngủ kỹ, muốn không mập cũng khó. Nhưng mà Duyệt Kỳ, em đẹp lên nha, khí chất cũng khác nữa. Mạc Duy Khiêm đối xử với em tốt lắm đúng không, đứa bé thế nào?” Trong lòng Kim Đào cũng cảm thán, vốn dĩ hắn định tháng sau mới về nhưng có vài chuyện không thể đợi được.
La Duyệt Kỳ dần dần bình tĩnh trở lại, cười nói: “Anh ấy đối xử với em vô cùng tốt, anh đừng lo lắng cho em, đứa bé cũng rất khỏe, đợi hôm nào em bế tới cho anh xem.”
“Đứa bé này đúng là biết chọn nơi mà đầu thai, chắc chắn là cái gì cũng tốt rồi, đáng tiếc chiều tối nay anh sẽ bay về Danh Tĩnh, nếu không nhất định phải gặp nó một lần, đây là bộ trang sức cầu bình an mà anh đặt làm cho đứa bé, em nhận lấy đi, tương lai còn có cơ hội chúng ta lại gặp nhau.” Kim Đào lấy một chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp ra đưa cho La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ cũng không khách khí vơi Kim Đào, đưa tay nhận lấy sau đó mới do dự hỏi: “Sao anh phải gấp vậy? Cao Tử Ninh sao rồi, quan hệ của hai người tốt chứ? Vừa rồi em vẫn chưa kịp hỏi, chân anh đã khỏe hẳn chưa?”
Kim Đào lắc đầu: “Tử Ninh và anh không hợp, nhưng cô ấy chăm sóc anh rất tốt, không chút sơ sẩy nào, bây giờ anh có thể tự đi chầm chậm nhưng nếu đi quá lâu thì phải dùng gậy chống, qua vài ba năm nữa sẽ khá hơn.
“Không thích hợp? Ý anh là hai người không đến với nhau?”
“Không đến với nhau, sau khi sang kia cô ấy vẫn chăm sóc anh, cổ vũ anh, dù có khổ có mệt cũng không oán hận một câu, tuy rằng vì tiền nhưng Tử Ninh thật sự đã trả giá rất nhiều. Nhưng mà, cô ấy có mục tiêu rất cao để theo đuổi, còn anh thì dù có Mạc Duy Khiêm đỡ cho gánh nặng chữa bệnh nhưng dù sao không gian phát triển cũng có hạn. Giờ Tử Ninh đang ở bên một nhân viên của công ty kỹ thuật bên Mỹ, cuộc sống không tồi, nhưng cũng không thấy cô ấy nhắc chuyện kết hôn.”
La Duyệt Kỳ nghĩ lại thấy cũng đúng, quả thật Cao Tử Ninh có suy nghĩ riêng của mình.
“Vậy còn anh, nếu đã về thì sao không ở chơi thêm vài ngày? Anh còn định sang Mĩ nữa sao?”
Kim Đào cười nói: “Dĩ nhiên là phải sang rồi, lần này anh về là về trộm đấy, chưa nói gì với bác sĩ đây, chắc bên đó cũng biết rồi. Duyệt Kỳ, lần này anh về một là muốn thăm em, xem em sống tốt không, em sống tốt anh cũng thấy yên lòng; hai là anh cũng đã tìm được bạn gái, cô ấy cũng là người Hoa, bên đó có mở một nhà hàng, anh quen khi cô ấy tới đưa cơm, nói ra thật xấu hổ, anh làm cô ấy mang thai rồi nên muốn về đón ba mẹ anh qua đó một thời gian, cũng để tham gia hôn lễ của anh luôn; một việc nữa là muốn nhờ em giúp anh một chút.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, chúc mừng anh sắp được làm ba ba, đã định ngày cưới chưa? Em nhất định sẽ gửi cho anh một phần quà thật lớn, anh muốn em giúp gì cứ nói đi.” La Duyệt Kỳ cảm thấy thoải mái không ít, tâm nguyện lớn nhất của cô chính là Kim Đào có thể tìm được người tâm đầu ý hợp.
“Chỉ là muốn hỏi em có thể nhờ Mạc Duy Khiêm giúp cha mẹ anh làm visa không, anh chỉ mang theo chứng minh thư và sổ hộ khẩu của họ, cảm thấy họ có đến cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng bên kia lại sốt ruột chuyện hôn sự…”
“Được, để em về nói với anh ấy, chắc không có vấn đề gì luôn.” La Duyệt Kỳ không đợi Kim Đào nói xong đã đồng ý, cô nhất định phải giúp Kim Đào chuyện này.
Sau đó hai người lại trò chuyện hỏi han những việc vặt vãnh trong cuộc sống của nhau, sau đó La Duyệt Kỳ sốt ruột đứa bé ở nhà đành phải luyến tiếc nói hẹn gặp lại với Kim Đào, lại đưa hắn về khách sạn rồi mới lên xe rời đi.”
Hàn Giang và Vương Bằng nhăn nhó mặt mày nhận lấy di động La Duyệt Kỳ trả lại, không phải họ không muốn thông báo cho Mạc lão đại, nhưng mà Mạc phu nhân lại xuất kỳ chiêu – tịch thu di động của họ, còn không cho họ rời khỏi quán cà phê một bước, họ thật sự không có cách nào.
Đến nhà, La Duyệt Kỳ cho con ăn xong đang định về phòng nghỉ ngơi một lát, không ngờ Mạc Duy Khiêm đã trở về.
“Sao hôm nay anh về sớm thế?” La Duyệt Kỳ hỏi lại.
“Em đi đâu về thế?” Mạc Duy Khiêm hỏi lại.
La Duyệt Kỳ nghe Mạc Duy Khiêm hỏi thế thì hiểu hắn đã biết chuyện Kim Đào rồi, cũng chẳng giấu diếm: “Em đi gặp Kim Đào, sao thế?”
“Gặp Kim Đào thì gặp Kim Đào, sao lại lén lút như thế? Còn tịch thu điện thoại của Hàn Giang, Vương Bằng không cho họ gọi cho anh là có ý gì? Còn nữa, không phải tháng sau Kim Đào mới về hay sao, sao đột nhiên lại lén lút quay về tìm em, các người có chuyện gì không thể nói một cách quang minh chính đại mà phải lén la lén lút không dám để ai biết như thế?” Mạc Duy Khiêm vô cùng tức giận.
Nhưng La Duyệt Kỳ cũng không thể chịu đựng cơn giận của hắn.
“Thái độ này của anh là sao? Trước đó em cũng đâu có biết Kim Đào sẽ tới đây chứ, nếu đã biết thì sao có thể không gặp được chứ? Không nói với anh là do không muốn phiền phức, chỉ bằng thái độ anh biểu hiện bây giờ thì anh có khả năng cho em gặp anh ấy sao? Vốn là chuyện quang minh chính đại, nếu không phải vì anh thì em phải lén lút chắc? Anh làm việc quang minh chính đại thì sao lại biết Kim Đào dự tính khi nào về, còn không phải là vì luôn hỏi thăm tin tức của anh ấy hay sao? Anh có ý gì? Cảm thấy em là loại phụ nữ thay đổi thất thường không đáng tin sao?”
“Nếu em biết anh suy nghĩ thế nào thì càng không nên đi gặp cậu ta mới đúng. Hôm nay anh nói thẳng luôn, đúng là anh vẫn bảo nhân viên y tế bên Mỹ định kỳ thông báo tình trạng của Kim Đào cho anh, chẳng lẽ anh chi tiền mà cũng không được biết hiệu quả sao? Sau này không cho phép em gặp lại cậu ta, có chuyện gì cũng phải đượ sự đồng ý của anh, gặp nhau khi có mặt anh, hơn nữa nếu không phải việc lớn liên quan đến sinh lão bệnh tử thì không cho phép em nhắc lại chuyện có liên quan đến cậu ta!” Mạc Duy Khiêm vừa nghĩ đến chuyện La Duyệt Kỳ vì Kim Đào mà tranh cãi với mình thì trực tiếp nổi điên, trực tiếp hạ lệnh cho La Duyệt Kỳ.
Nhưng hắn đã quên rằng La Duyệt Kỳ căn bản là người không bao giờ chịu nhẫn nhục.
La Duyệt Kỳ cũng tức đến đỏ bừng cả mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Duy Khiêm: “Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho em? Đúng là anh chi tiền chữa bệnh, em vì anh ấy nên mới thiếu món nợ này, nếu anh nghĩ rằng vì thế mà em phải nghe lời anh, mặc anh sắp xếp thì anh sai rồi! Kim Đào giống như người thân của em, cũng là ân nhân cứu mạng em, ai cũng không thể ngăn chặn liên hệ giữa chúng em được, anh thích nghĩ sao thì nghĩ, dù sao em cũng chẳng làm chuyện gì đuối lý!”
Lúc này Mạc Duy Khiêm thật sự nóng nảy, cười lạnh nói với La Duyệt Kỳ: “Không phải tôi cũng đã cứu mạng em hay sao? Hay là cứ hễ ai cứu em em đều muốn gả cho người ta, inh con cho người ta? Nói cho em biết, bất kỳ I cũng không thể phản bác lời tôi, càng không thể nói ra chữ “Không”, đặc biệc là về chuyện Kim Đào, không có gì mà bàn bạc hết! Không tin em cứ nhìn tôi có làm được không! Từ giờ trở đi, em hãy thành thật ở nhà cho tôi, đợi tôi tiễn hắn đi rồi em thích đi chỗ nào thì đi!”
La Duyệt Kỳ suýt nữa bị Mạc Duy Khiêm chọc tức đến phát điên, đưa tay chỉ vào mặt hắn không nói nổi một câu, lại nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hắn thì ngay cả suy nghĩ muốn đâm hắn một nhát cũng có, cuối cùng cô không thèm để ý tới hắn nữa mà trực tiếp chạy đi, bế đứa bé liền đi ra ngoài.
Bảo mẫu vệ sĩ đều khuyên bảo nhưng một câu La Duyệt Kỳ cũng không nghe, nhưng cô không đi được đành kêu lên: “Tôi đến nhà bác thằng bé cũng không được sao?”
Mọi người còn định khuyên nhủ, thấy Mạc Duy Khiêm cũng ra nhìn La Duyệt Kỳ, giọng điệu bình tĩnh nói: “Em đến đó ở vài ngày cũng tốt, để chị anh khuyên bảo em cho tốt, em cũng tự ngẫm nghĩ xem mình đã sai ở đâu đi.”
Mọi người vừa nghe lãnh đạo nói thế, đành phải đưa La Duyệt Kỳ đến nhà Mạc Duy Hoa.
Mạc Duy Hoa vừa nghe lí do La Duyệt Kỳ đến đây thì không ngừng cười: “Hai người các em chỉ vì chuyện này mà gây nhau sao? Duy Khiêm cũng thật là, đã mấy tuổi rồi mà còn ăn dấm chua như thế chứ, đúng là chẳng có chút tiền đồ nào cả, đến con cũng có rồi mà còn quản lý như thế. Duyệt Kỳ, em đừng giận, em cứ ở nhà chị đi, thích ở bao lâu thì cứ ở, để chị xem thằng ranh kia làm sao để xoa dịu chuyện này, chẳng lẽ nó coi lời mình là thánh chỉ thật chắc?”
“Chị, chuyện này chị đừng nói với ba mẹ nha, họ mà biết thì lại nóng nảy.”
“Chị hiểu, em cứ yên tâm. Nhà chị rất sẵn phòng, chỉ cần thu dọn qua một chút là được, để chị cho người đi mua đồ dùng cho em và Mạc Mạc.”
La Duyệt Kỳ thấy Mạc Duy Hoa bảo vệ mình như thế thì tâm trạng cũng tốt lên không ít, cũng yên tâm ở lại.
Kết quả là vừa ở đã qua một tuần, trong thời gian này cô còn nhờ Mạc Duy Hoa làm visa giúp cha mẹ Kim Đào, Mạc Duy Hoa cũng nhiệt tình giúp đỡ, dùng danh nghĩa cá nhân để đảm bảo làm visa, còn bảo người đưa Kim Đào ra sân bay, mọi việc đều được là vô cùng thỏa đáng khiến La Duyệt Kỳ rất cảm kích.
Nhưng cô tự tại ở nhà Mạc Duy Hoa, Mạc Duy Khiêm lại chịu không nổi, mỗi ngày về nhà đều chỉ đối diện với căn nhà lạnh lùng, vợ con đều không ở, bản thân nằm một mình trên giường không khỏi chua xót.
Đến cuối tuần, Mạc Duy Khiêm ăn sáng thật sớm rồi chạy đến nhà chị gái, Mạc Duy Hoa ngồi ở sô pha phòng khách trắng mắt liếc em trai: “Đại nam nhân như em sao lại làm vợ tức đến thế hả? Để người ta phải mang theo con chạy đi, lại còn không thèm quan tâm bao nhiêu ngày nữa chứ, giờ em đến chỗ chị làm gì, có năng lực thì cả đời đừng có tới nữa.”
“Chị, chị không hiểu chuyện này đâu, em là muốn cô ấy hiểu được làm gì cũng phải có giới hạn thôi, bình thường em quá chiều chuộng cô ấy khiến cô ấy không biết trời đất gì nữa, nếu không sao có thể không thèm quan tâm tất cả mà chạy tới đây chứ?” Mạc Duy Khiêm vừa nói liền xả giận.
Mạc Duy Hoa tò mò hỏi: “Nghe giọng điệu này của em thì không phải tới để đón vợ về sao?”
“Dĩ em là em tới để đón cô ấy và con em về, thời gian dài như thế, em nghĩ cô ấy đã hiểu mình sai ở đâu rồi, đợi em kiên nhẫn dạy dỗ sẽ tốt thôi. Chị, em nói với chị này, Duyệt Kỳ đúng là không nên được nuông chiều, cô ấy dám vì người đàn ông khác mà tranh cãi với em, chuyện này là sao chứ? Em nên dựa vào chuyện lần này mà lập ra gia quy, sao có thể để cô ấy không hài lòng lại bỏ nhà đi được chứ, đây là chuyện một người vợ nên làm sao, cô ấy không nghe lời như thế, phải cho cô ấy một bài học khắc sâu mới được.”
“Khụ khụ!” Mạc Duy Hoa cắt ngang lời than thở của Mạc Duy Khiêm, đánh mắt với hắn một cái.
Mạc Duy Khiêm lập tức hiểu ý chị mình, vội vàng xoay người lại, quả nhiên đã thấy La Duyệt Kỳ đứng sau trợn mắt nhìn mình rồi.
Mạc Duy Hoa sợ sự việc lại lớn thêm, đứng lên muốn khuyên La Duyệt Kỳ đừng nóng giận, nhưng chị còn chưa kịp nói gì đã thấy Mạc Duy Khiêm chạy tới trước mặt La Duyệt Kỳ, gương mặt tươi cười thở dài: “Vợ, em còn giận sao? Anh biết anh sai rồi, em đừng để bụng nhé, anh xin lỗi em, anh không nên hô to gọi nhỏ với em, lại càng không nên nói mấy lời vô liêm sỉ đó, lần tranh cãi này đều là lỗi ở anh, em tha thứ cho anh đi mà.”
Mạc Duy Hoa thật sự không thể tin được những gì mình nghe thấy, nếu không tận mắt chứng kiến, có đánh chết chị cũng không dám tin em trai mình lại không biết xấu hổ đến thế! Vừa rồi ngồi đây cao đàm khoát luận, nói phải dạy dỗ La Duyệt Kỳ thế nòa, kết quả là vừa nhìn thấy La Duyệt Kỳ, người ta còn chưa nói câu nào hắn đã khúm nún nhận sau, tự giơ tay tát vào mặt mình, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, quá mất mặt rồi!
(Cao: cao siêu; đàm: nói chuyện; khoát: rộng rãi; luận: bàn bạc, tranh luận.Bàn luận những vấn đề cao siêu, rộng lớn, hệ trọng nhưng ít gắn với thực tế.)
“Vừa rồi anh đâu có nói thế? Không phải anh muốn dạy dỗ em sao, không phải muốn cho em một bài học khắc sâu sao, thế nào giờ lại thay đổi ý định thế? Gia quy gì đó, nói em nghe một chút xem nào, nếu không tuân thủ gia quy anh định làm thế nào?” La Duyệt Kỳ không để ý tới dáng vẻ chân chó của Mạc Duy Khiêm, trực tiếp ngồi xuống sô pha.
Mạc Duy Khiêm theo sát phía sau La Duyệt Kỳ, đợi cô ngồi xuống hắn liền ngồi xổm trước mặt cô, tươi cười lấy lòng: “Duyệt Kỳ, những lời anh vừa nói em cứ coi như chưa từng nghe thấy đi, anh chỉ tỏ ra chút uy phong trước mặt chị gái anh thôi, cũng chỉ là muốn cho mình chút mặt mũi trước mặt chị ấy, nhưng từ trước đến nay anh chưa bao giờ có ý định đó cả, cho dù nhà ta có gia quy đi nữa thì cũng là gia quy La thị, chỉ có em bắt anh làm theo quy củ chứ không có chỗ để anh nhiều lời. Anh sai rồi, anh không nên hẹp hòi như thế, sau này anh đưa em đi gặp cậu ấy được không?”
“Còn gặp gì nữa, người ta đã đi từ lâu rồi! Kim Đào tới là để nhờ em giúp cha mẹ anh ây làm Visa, bạn gái ở Mĩ của anh ấy đã mang thai, vội vã muốn kết hôn, anh ấy còn cố ý mang quà tặng về cho cục cưng, kết quả anh xem đó, thái độ của anh như thế nào? Không giúp đã đành, ngay cả gặp mặt cũng không cho phép gặp, lúc trước anh nói thì hay lắm, bây giờ anh hành động thế nào? Đưa người tới nước Mĩ rồi muốn phủi sạch quan hệ, cả đời không qua lại với nhau nữa phải không? Mạc Duy Khiêm, anh chính là kẻ vong ân phụ nghĩa, chưa nói chuyện Kim Đào đã cứu mạng em, nếu khi đó anh ấy không khuyên nhủ rằng anh vì em nên mới dùng khổ nhục kế thì anh nghĩ em sẽ cho anh bậc thang mà hòa giải sao? Anh nghĩ chỉ mình anh biết tính kế còn người khác là kẻ ngu hết, chút quỷ kế của anh em biết hết từ lâu rồi, thế mà anh đối xử với Kim Đào ra sao? Anh là một kẻ tàn nhẫn!” La Duyệt Kỳ nói xong liền không nhịn được mà khóc nấc lên, khóc vì mình và cũng vì sự ấm ức của Kim Đào.
Mạc Duy Khiêm hoảng: “Vợ, anh thật sự không biết Kim Đào đến vì chuyện này, nếu anh biết chắc chắn anh đã làm chuyện này cho cậu ấy rồi. Người đâu, để anh đi tìm cậu ấy, anh sẽ cho chuyên cơ đưa cả nhà họ đi nước Mĩ, em thấy được không? Đừng khóc mà, anh thề, nếu sau này anh còn có dù chỉ một chút ngỗ nghịch thì sẽ cho em tùy ý xử lý được không? Anh nhất định sẽ tỉnh táo, nhớ kỹ mà!”
Đổng Nguyên vốn đi theo Mạc Duy Khiêm đến đứng một bên lắc đầu, cảm thấy mình sắp đổi nghề làm thầy bói được rồi, chẳng phải hai chân Mạc Duy Khiêm đều quỳ xuống thật rồi sao, đúng là kiếp số, kiếp số mà, một lãnh đạo vô cùng hăng hái ở bên ngoài nhưng về nhà lại là một nô tài không chút quyền lực, đúng là khiến người ta vừa tiếc hận vừa buồn cười.
La Duyệt Kỳ cũng bị Mạc Duy Khiêm làm cho hoảng sợ, vội vàng kéo hắn đứng lên nhưng miệng vẫn oán giận: “Anh ở nhà chị diễn trò cho ai xem hả? Kim Đào đã bay đi từ lâu rồi, may mà có chị giúp đỡ nếu không em đúng là muối mặt!”
(Editor: Cứ cảm giác chỗ này thiếu thiếu, bên trên tác giả nói MDK ngồi xổm mà, có nhắc đến quỳ đâu nhỉ?)
“Vậy à, vậy cũng không sao, anh có thể giúp cả nhà họ di dân, nếu không muốn di dân thì anh giúp cậu tha nuôi cha mẹ đến già, cửa hàng gấp hai lần diện tích khách sạn cũ ở khu phố kinh doanh cũng có thể đưa cho họ. Theo anh thấy thì tốt nhất là cứ di dân đi, đợi đến ngày cậu ấy kết hôn anh lại tặng một số tiền lớn làm quà, vợ, em thấy thế được không?” Mạc Duy Khiêm chỉ ước có thể nhân cơ hội này đóng gói tất cả nhà Kim Đào sang Mĩ không bao giờ trở lại nữa cho xong, dù tốn bao nhiêu tiền hắn cũng cam tâm tình nguyện.
“Thật sao, vậy em thay mặt Kim Đào cảm ơn anh.” Cuối cùng La Duyệt Kỳ cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Đừng đừng, em không thay mặt người ta được đâu, đây là quà tạ ơn của anh, cảm ơn cậu ấy đã cứu em, cảm ơn cậu ấy đã thay anh chăm sóc em thật tốt những năm qua.”
La Duyệt kỳ tức giận chọc chọc bả vai Mạc Duy Khiêm: “Anh đừng có tự đại như thế được không hả, lúc em và Kim Đào quen nhau căn bản là không biết có một người như anh, anh cảm ơn cám gì chứ?”
“Được rồi được rồi, chúng ta không đề cập tới vấn đề này nữa, cuộc sống sau này của Kim Đào cứ giao cho anh đi, anh sẽ cho người tùy thời chăm sóc, em không cần phải lo lắng chút nào hết. Duyệt Kỳ, em xem em đưa con đi không về nhà khiến anh trở thành người có nhà mà cũng như không, trong lòng cực kỳ khó chịu, em đại nhân đại lượng, hôm nay cho một nhà ba người chúng ta được đoàn viên đi nhé.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ La Duyệt Kỳ mà cả Mạc Duy Hoa và Đổng Nguyên cũng phải phì cười.
“Duy Khiêm, em ghen tị tranh cãi với Duyệt Kỳ chị đã cảm thấy em không có tiền đồ rồi nhưng sao đợi hai em hòa thuận trở lại chị càng cảm thấy em không có tiền đồ thế?” Mạc Duy Hoa trêu chọc em trai mình.
Mạc Duy Khiêm cũng không để ý, chỉ liên tục giục La Duyệt Kỳ mang đứa nhỏ mau chóng cùng mình về nhà còn nói: “Mấy thứ mua cho em và con dùng thời gian này, để ở nhà họ cũng không dùng được, dù sao cũng là mua cho con anh, để bọn Hàn Giang mang về là được.”
“Em cái thằng ranh thối tha này, tiền nhà chị thì không là tiền chắc, được tiện nghi mà không thèm cảm ơn một câu, còn tỏ vẻ làm đây là chuyện hiển nhiên nữa chứ.” Mạc Duy Hoa nhìn dáng vẻ như có lửa đốt sau mông của em trai mình thì tức giận nói,
“Chị, đây chẳng phải là do chị thương cháu nên mua sao, em còn khách khí làm gì chứ?”
Bận rộn một hồi, cuối cùng người cũng ngồi lên xe, vừa về nhà, Mạc Duy Khiêm cho người đưa con về phòng, bản thân lại ôm La Duyệt Kỳ hôn hít: “Haz, vẫn là ôm vợ mình thoải mái, mấy ngày nay anh cô đơn đến là khổ.”
“Còn không phải do anh tự tìm chắc, anh có biết anh nói những lời đó là vô ơn thế nào không?”
“Đã nói là không nhắc tới nữa mà, dù sao chuyện cũng qua rồi, em đừng so đo với anh nữa.” Mạc Duy Khiêm mĩ mãn trở về phòng với La Duyệt Kỳ.
Vừa vào phòng liền không thèm nói năng gì mà trực tiếp hôn cô khiến La Duyệt Kỳ suýt nữa thì tắt thở.
Hai người coi như tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô bén lửa, xé rách quần áo liền lăn lên giường, đúng lúc kích tình thì Mạc Duy Khiêm đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vì thế ngẩng lên khỏi ngực La Duyệt Kỳ, cau mày hỏi: “Vợ, lúc ở nhà chị em nói anh tính toán gì em đều biết hết, nói thế thì lúc trước có phải em đã xác nhận anh có thể giải quyết xong vấn đề rồi nên mới cố tình xem anh làm trò cười, mang thai cũng không thèm nói để đùa anh đúng không?”
La Duyệt Kỳ nửa ngồi trên giường, ôm mặt Mạc Duy Khiêm dùng sức hôn một cái, sau đó cô cười ha hả: “Còn không phải sao, giờ anh mới nhận ra ư, thật ngốc! Ai bảo anh hại em lo lắng như thế chứ, dĩ nhiên em cũng phải cho anh nếm thử cảm giác đó rồi, anh cứ cảm thấy Kim Đào không thông minh nhưng âm mưu của anh hoàn toàn là do anh ấy phát hiện ra đấy, anh có phục không hả?”
Mạc Duy Khiêm cắn môi La Duyệt Kỳ một cái, nhỏ giọng nói: “Nhóc con hư hỏng, dám cấu kết với người khác bắt nạt ông xã, để xem anh trừng trị em thế nào, hôm nay là cuối tuần, đến cuối tuần sau mới cho em xuống giường!”
La Duyệt Kỳ cười đến không thở nổi, ôm Mạc Duy Khiêm cầu xin tha thứ: “Ông xã, em yêu anh, anh đừng bắt nạt em, em còn chưa ăn sáng đâu, vẫn đang đói bụng đây, chúng ta ăn sáng trước được không?”
Mạc Duy Khiêm vui đến sắp phát điên rồi: “Bà xã, anh cũng yêu em. Anh cũng đang đói bụng cho nên thịt đã đưa tới miệng sao có thể không ăn chứ, cũng tiện thể kiểm tra xem em học bảo điển kia tới đâu rồi, thế này đi, cứ thử 5,6 tư thé trước, sau đó sẽ cho em nửa giờ để ăn cơm.”
Ánh mắt La Duyệt Kỳ đảo quanh hốc mắt: “Cũng được, em thì không thành vấn đề, chỉ sợ anh không đủ sức thôi.”
Mạc Duy Khiêm nghe xong híp mắt cười quái dị: “Vợ tốt của anh, ông xã cho em ăn bảo bối lớn cho đỡ thèm trước nhé.