Đêm nay Kỷ Văn Hào không về nhà, anh ngồi im trên ghế đến hai giờ sáng, mưa ngoài trời nhỏ dần, cứ tưởng rằng mưa sắp tạnh không ngờ lát sau lại chuyển thành mưa to.
Kỷ Văn Hào ngồi im không cử động, mắt mở thật to, cho dù đã mệt rã rời, mắt anh vẫn mở to, khẽ liếc nhìn đồng hồ đã rạng sáng.
Anh đứng lên, vặn người, rồi đi vào chỗ tối, anh đứng trước phòng, tay run run, nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn nó.
Bên trong có một ngọn đèn nhỏ, gian phòng rất sạch, một đứa bé đang ngủ say.
Kỷ Văn Hào đi vào, bước chân của anh rất nhẹ, sợ ầm ĩ đến đứa bé, anh đứng ở đầu giường, cúi đầu nhìn, giống như còn chưa đủ, cuối cùng anh ngồi xếp bằng bên giường, độ cao của chiếc giường vừa đủ để anh nhìn thấy đứa bé.
Xảo An yên lặng ngủ, khuôn mặt non nớt thỏa mãn ngủ say, Kỷ Văn Hào lại rơi nước mắt.
Đứa bé đáng yêu như thế, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại tước đoạt sự may mắn của bé?
Anh không kềm chế được khóc rống lên, lại một lần nữa đưa tay lên lau nước mắt, nhưng nó cứ chảy vô tận, cả đời này, anh không có đau lòng như vậy, chỉ có lần này, anh vì sự thật tàn nhẫn này, vì con gái yêu quý của anh, không kềm chế được mà khóc, thống hận trời cao tàn nhẫn.
"Tiểu An..."
Lúc này hình như đứa bé cảm giác được bên cạnh có người, ánh mắt của bé khẽ mở ra, trong ánh sáng mờ mờ, nhìn thấy Kỷ Văn Hào ngồi ở bên giường.
Bé cười với anh, nụ cười đáng yêu mà chân thành, một nụ cười đơn giản, hoàn toàn thuyết phục anh, làm Kỷ Văn Hào không cách nào tự quyết đành phải cúi đầu nhận thua.
Anh vươn tay, không phải để lau nước mắt mà để bé con gái, ôm Tiểu An vào lòng.
Tiểu An năm tuổi rồi, nhưng cơ thể vẫng ầy yếu chỉ bằng đứa những đứa bé hai ba tuổi, Kỷ Văn Hào dễ dàng bế lên.
"A...."
Đứa bé phát ra âm thanh vô nghĩa, Kỷ Văn Hào cười cười, hôn mặt bé nhưng không cách nào khống chế được đành để nước mắt của mình rơi trên mặt Tiểu An.
Vội vàng vươn tay lau đi, Kỷ Văn Hào nhìn đứa bé, nghẹn ngào nói, "Tiểu An... Ba ba có lỗi với con..."
"..." Đứa bé không trả lời, chỉ cười khúc khích.
Kỷ Văn Hào ôm chặc lấy bé, một lúc lâu cũng không nói lên lời, thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc, chỉ có thể nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, nhớ tới Tiểu Âm ôm Tiểu An, đội mưa chạy trên đường như điên, muốn đưa con đến bệnh viện, nhưng không có ai đồng ý giúp cô, Kỷ Văn Hào lại rơi nước mắt.
Nếu anh có thể cầu xin ai đó, thì anh đồng ý dùng tất cả những gì mình có đổi lấy một Tiểu An khỏe mạnh, anh đồng ý dùng tính mạng của mình để đổi ý sự tha thứ của Tiểu Âm.
Anh nguyện ý, cái gì anh cũng nguyện ý...
Nhưng mà anh không có cơ hội, sự thật đã là như thế, cuộc đời này không thể nào thay đổi.
Anh đang ôm Tiểu An, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bé, con gái của anh và Tiểu Âm khả ái như vậy, khiến người khác yêu mến!
Được rồi! Nếu như cả đời này phải như vậy, thì anh sẽ cam chịu số phận! Cho dù Tiểu Âm hận anh, anh cũng không rời đi, anh muốn ở chung với cô, cõng đứa con của anh.
Anh cũng không sợ liên lụy, cho đến khi chết, họ cũng không buông tay đứa bé, cho dù...
Chỉ có thể duy trì nụ cười tủm tỉm này, chỉ có thể duy trì nụ cười đơn thuần mà ngớ ngẩn này, họ cũng không hối hận.
"Tiểu An, ba ba hứa với con, cả đời ba ba cũng sẽ không buông tay con, ba ba sẽ chăm sóc cho con suốt đời... Tiểu An..."
Đứa bé cười ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn ba, đột nhiên bắt chước anh nói chuyện, cái miệng nho nhỏ nói, "Ba ba... ba ba..."
Kỷ Văn Hào rưng rưng cười cười, "Đúng! Ba ba..."
Anh ôm chặt đứa bé, cảm nhận sự hi vọng vô hạn, đứa bé đại diện cho hi vọng, cho dù có xa vời, nhưng vẫn còn có một tia hi vọng.
Chỉ cần có hi vọng, anh sẽ không từ bỏ, tất cả mọi người của gia đình anh bây giờ đều bị rơi vào hồ nước sâu, không ai có thể thoát ra, anh là cha phải nhận trách nhiệm, mang thoe người nhà bước ra khỏi đó.
Tiểu Âm, anh yêu cô, những năm qua cô quá khổ, luôn nuốt mọi lo lắng và sợ hãi vào lòng, thậm chí tận mắt thấy nó trở thành sự thật, tận mắt thấy Tiểu An rơi vào vũng bùn mãi mãi không ra được.
Cô khóc rống, cô rống giận, cô trách cứ, anh đều nhận, hơn nữa cũng thương yêu không dứt, nhưng mà vô luận như thế nào anh cũng sẽ không lùi bước, cho dù có thể bị cô hận, anh cũng sẽ tiếp nhận.
Tiểu Âm chính là như vậy, anh vẫn luôn hiểu rõ cô. Cô rất đè nén chính mình, tuy nhiên đó cũng là cảm xúc kịch liệt nhất, có thể cô rất thương anh, cũng có thể rất hận anh.
"Tiểu An, ba ba sẽ giúp con, giúp con lớn lên, giúp con học xong cách tự chăm sóc mình, nhưng mà con cũng phải hứa với ba ba, phải cố gắng, tuyệt đối ba ba không thừa nhận con ngu ngốc..."
Đứa bé này, chẳng qua là đi chậm một chút, bay thấp một chút, học được ít một chút, không có nghĩa là ngu ngốc, càng không phải là phế nhân.
Tiểu An dựa vào ngực ba mình, cảm nhận sự ấm áp trên người ba, bé rất thoải mái, suýt nữa là ngủ thiếp đi.
Nhưng ngay lúc này, có người đi vào...
Là Tiểu Âm..
Tạ Thi Âm vọt tới trước mặt Kỷ Văn Hào, anh còn chưa rõ là chuyện gì, thì đứa bé trọng ngực bị cướp đi, Tạ Thi Âm ôm con vào ngực.
"Tiểu Âm, sao thế?"
Tạ Thi Âm không để ý tới anh, chỉ ôm con gái đến một góc, ngồi lên cái đệm đặt trên mặt đất.
Nét mặt của cô rất kỳ quái, Tạ Thi Âm căn bản không mở mắt, giống như đang ngủ.
Kỷ Văn Hào không hiểu gì hết, chỉ nghe thấy Tạ Thi Âm nói với đứa bé trong ngực, "Tiểu An, đừng sợ, mẹ ở đây."
Cảm xúc của Tiểu An có chút dao động, bé uốn éo người, miệng thì hô, "Mẹ..."
Lúc này, Tạ Thi Âm ôm chặt Tiểu An để một tai của bé dán vào ngực mình, một tay đưa lên che kín lỗ tai còn lại của bé, mà đứa bé cũng ngoan ngoãn nằm im.
"Ầm...."
Sấm đánh, tiếng sấm làm cửa sổ rung rung, mà trước đó có sét, trong nháy mắt đó, Kỷ Văn Hào nhìn thấy rõ nét mệt của Tạ Thi Âm.
Cô thật sự đang ngủ, vẻ mặt rất bình tĩnh, mà đứa bé trong lòng cô cũng rất ngoan giống như đang đợi, giống như bé rất sự tiếng sấm, nhưng bé không có dáng vẻ của sợ hãi vì bé đang nằm trong lòng mẹ.
Hình ảnh này làm Kỷ Văn Hào hoàn toàn chấn động!
Cho dù Tiểu Âm ngủ, cũng nghĩ đến đứa bé, đầu tiên chạy đến bên cạnh đứa bé vì muốn bảo vệ bé.
Tiếng sấm tiếp tục vang lên, Tạ Thi Âm không ngừng vỗ về lưng con, nhẹ giọng an ủi bé. "Đừng sợ, đừng sợ, một chút nữa sẽ kết thúc, ngoan, Tiểu An, mẹ ở đây..."
Kỷ Văn Hào không kềm chế được lại rơi nước mắt, vì hình ảnh trước mặt anh, toàn thân anh đều phát run.
Ai dám nói cô không phải một người mẹ tốt?
Ai dám?
Hành động bảo vệ con gần như là quán tính, giao ra cả tính mạng của mình, cô không cần báo đáp, lại càng không biết trong tương lai đứa bé có thể báo đáp cô không, Tiểu Âm vẫn chăm sóc con.
Tiểu An ngủ thiếp đi trong ngực mẹ, ngực mẹ là thế giới rộng nhất, Tiểu An là đứa bé hạnh phúc nhất thiên hạ.
Kỷ Văn Hào đứng dậy đi đến bên cạnh cô, Tạ Thi Âm không có phản ứng, chỉ theo bản năng tiếp tục vỗ về đứa bé trong ngực, miệng lẩm bẩm nói không ngừng, "Tiểu An, ngủ đi! Chút nữa ông sấm sẽ về nhà, đừng sợ nhé con..."
Anh ngồi ở bên cạnh cô, bao lâu rồi chưa được gần cô như lúc này? Rất nhiều năm rồi!...
Cô xây bức tường phòng bị lên, không cho phép anh đi vào lòng cô. Bây giờ ngồi bên cạnh cô, anh có có một loại cảm giác thoải mái, giống như đã quay về quê hương.
Mưa vẫn chưa tạnh nhưng cuối cùng người nhà cũng được ở chung một chỗ.
Kỷ Văn Hào nhẹ nhàng dựa đầu vào vai cô, cũng để cô dựa vào anh, đem mệt mỏi chuyển sang hết cho anh, đem gánh nặng trên người, áp lực trong lòng, đều giao hết cho anh.
Sau đó là đứa bé, Kỷ Văn Hào sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con, "Tiểu An, ngủ đi! Mẹ ở đây... Ba ba cũng ở đây..."
Ngày mai mọi thứ sẽ không giống vậy nữa, tiếng sấm đã ngưng, mưa to đã tạnh, mây đen kéo đi, mặt trời ló dạng, gió nhẹ thổi, mọi thứ sẽ thay đổi.