Tình Ca

Chương 11



Hai người đã lâu không gặp rồi, Cố Trường Tân ẩn nhẫn đã lâu, lúc này trong nhà lại không có những người khác, ở địa bàn của mình, một khi anh gần gũi cô thì giống như là hít thuốc phiện, không buông ra nữa. Da mặt Bạch Lăng mỏng, Cố Trường Tân còn chưa làm gì, môi vừa dán lên cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhịn không được, đỏ như muốn nhỏ ra máu.

Cố Trường Tân ngậm lấy môi của cô, thấy bộ dáng thẹn thùng của cô thì trong lòng càng thêm nhộn nhạo, khóe môi nâng lên một nụ cười: "Cô bé ngoan, tại sao đỏ mặt?"

Môi của anh áp sát vào bờ môi của cô, anh khẽ mở miệng, Bạch Lăng liền thấy cánh môi bị cái gì mềm mại ướt át ma sát, thân thể không khống chế được run lên, cả người nhất thời tê dại hơn phân nửa. Nhưng Cố Trường Tân càng trêu chọc cô như vậy thì thân thể của cô càng sinh ra khát vọng. Anh chậm chạp không hề cử động, lúc này cô mới học theo cách hôn môi lúc trước của anh, đưa đầu lưỡi liếm liếm.

Làm sao mà anh chịu được cô hấp dẫn như vậy, chỉ sững sờ trong giây lát, trong nháy mắt quyền chủ động bị đoạt lại. Lưỡi anh linh hoạt mạnh mẽ chen vào, quấn lấy cô mút vào. Cô chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững được, không thể làm gì khác hơn là vươn tay ôm cổ của anh thật chặt. Tư thế như vậy khiến cho anh càng sát vào cô, thân thể của hai người dán sát không có một khe hở.

Một tay của anh cách lớp vải thật mỏng vuốt ve bờ eo mềm mại của cô, dần dần, anh không biết đủ, bàn tay tiến vào theo vạt áo, xẹt qua bụng bằng phẳng, hướng lên, lại hướng lên, cho đến khi cởi gài áo lót của cô, bàn tay bao thứ mềm mại đó lại, từ từ nhẹ nhàng xoa bóp. . .

"Cố Trường Tân. . ." Cô sắp ý loạn tình mê, lầm bầm kêu tên của anh.

Lúc này, Cố Trường Tân đang nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, nghe vậy thì không ngẩng đầu, chỉ rầu rĩ hừ một câu: "Hử?"

"Cố Trường Tân. . . Em khó chịu. . ." Bạch Lăng cảm thấy sâu trong cơ thể có cảm giác ngứa càng lúc càng mãnh liệt, bụng giống như có một đốm lửa đang từ từ cháy, cô chưa bao giờ trải qua những điều này, vừa hoảng vừa sợ nên khóc nức nở: "Em rất khó chịu. . ."

"Sao thế?" Cố Trường Tân cho là cô sợ thật nên buộc bản thân ngừng lại, đè ép tất cả lại, khàn giọng hỏi: "Khó chịu chỗ nào? Đừng sợ. . ."

"Rất khó chịu. . . Bụng giống như là bị lửa đốt vậy. . . Ríu ríú. . . Cơ thể như bị thứ gì vét sạch. . ." Cô nức nở khóc, anh thấy dáng vẻ mềm mại yếu ớt thì lửa dục trong lòng lại tăng một ít. Tuy là cô đơn thuần không cố ý nói ra cảm giác chân thật của mình nhưng đối với Cố Trường Tân mà nói thì cũng là sự mị hoặc cực đại, chân chính là một tiểu yêu tinh, khiến anh chỉ muốn đè cô xuống giường.

"Cô bé ngoan. . . Đừng sợ. . . Anh chỉ hôn một chút thôi. . ." Cố Trường Tân càng lúc càng cảm thấy nhịn không nổi nữa, không để ý cô vẫn còn đang khóc nức nở, mạnh mẽ hôn xuống môi của cô. Không còn dịu dàng lúc trước nữa, mút lưỡi của cô ở trong miệng, vẫn cảm thấy chưa đã ghiền, lại kéo ra ngoài, kéo về trong miệng mình, khẽ cắn nhẹ đầu lưỡi.

Bạch Lăng bị anh hôn đến hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ hiểu được phải nghênh hợp với anh, lực trên tay anh không giảm chút nào, lòng bàn tay nắm lấy ngực mềm mại của cô nhanh chóng ấm lên, làm cho da thịt cô từ từ ửng đỏ. Đầu nhỏ của Bạch Lăng tựa vào ổ vai anh, liên tiếp thở dốc. . .

Hôm nay Cố Trường Tân có gì đó không đúng, đây là cảm giác đầu tiên của Bạch Lăng, nhưng cô vẫn nói không ra là lạ chỗ nào, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm. Cố Trường Tân vẫn vùi đầu vào cổ thon dài của cô, lưu luyến hít vào, hoặc hôn nhẹ, hoặc mút sâu, tạo nên những ấn ký màu đỏ khả ái.

"Cô bé ngoan. . ." Anh cũng động tình mà gọi cô, mở miệng một tiếng là bảo bối tâm can, cô bé ngoan để dỗ dành: "Cô bé ngoan. . . Nhanh lớn một chút!"

"Vâng." Cô chỉ có cảm giác có gì đó cứng rắn chống lên bụng, động hai cái, cô sợ đến lo lắng giãy giụa hai cơ thể. Anh hít khí vào, sau đó càng nặng nề thở dốc. Thoáng chốc, Bạch Lăng giãy giụa càng dữ.

"Haizz. . . Giúp anh có được hay không?" Cố Trường Tân thật sự là kìm nén đến khó chịu, chỉ cảm thấy nếu anh không vỗ về lần nữa thì toàn thân sẽ phải nổ tung. Nhưng cô còn nhỏ như vậy, nhìn mảnh mai như vậy, sẽ dọa đến cô không? Vừa nhìn thấy khóe mắt cô long lanh nước mắt, anh lại bắt đầu do dự.

"Cố Trường Tân. . . Cố Trường Tân. . . Cố Trường Tân. . ." Cô như là bị hạ độc, vô thức kêu tên của anh, hơi thở ấm áp, âm thanh mềm mại true chọc khí huyết anh cuồn cuộn.

Lúc này Cố Trường Tân không do dự nữa, chỉ lôi kéo tay của cô xuống phía dưới. Anh đã mở thắt lung và khóa quần, anh rất thoải mái hướng dẫn tay nhỏ bé của cô dò vào. Bạch Lăng nhìn xuống động tác của anh theo bản năng, nơi đó một bao lớn nhô lến dọa cô sợ đến vội vàng nhắm mắt lại, tay không ngừng rụt lại.

Tên đã lắp vào cung, sao Cố Trường Tân cho phép cô ‘đào ngũ’, lúc này liền đè tay của cô lại, từ từ ma sát. Hai mắt Bạch Lăng nhắm nghiền, xúc cảm trong tay lập tức được phóng đại lên gấp mấy lần. Lòng bàn tay nóng rực, một khối cứng rắn. . . Thình thoảng nhảy lên hai. . . Giống như thẳng thắn trước mặt cô, mắc cỡ nên cô chỉ sững sờ ở đó, có chút luống cuống. . .

Vu Tinh đi theo vợ chồng Cố Đống trở lại, đã gần chín giờ tối. Cô hơi tức giận nên đi trước, trong bữa tiệc tối nay, cô nhóc nhà họ Dư thật làm người ta ghét, biết khi còn bé cô sống ở nước Mỹ một khoảng thời gian dài, nhiệt tình lôi kéo cô thảo luận cuộc sống ở nước ngoài. Cô cũng không phải sinh ra đã là người Mỹ, sau đó ông bà nội không bỏ được nên để cho cô về nước, để cho tiện đi học nên mới ở nhà của Cố Trường Tân. Cô lại không có kiên nhẫn, bị một người không quen thuộc lắm quấn lấy như vậy thì càng thêm phiền lòng.

Vu Thanh Trừng uống một chút rượu đi theo phía sau cô, tinh thần mệt mỏi, Cố Đống dặn dò nhân viên cảnh vụ đi theo vào viện.

Vu Tinh vừa mới mở cửa đã nhìn thấy áo khoác màu vàng nhạt trên tay vịn ghế sa lon, trong lòng cô rất rõ ràng đó là Bạch Lăng! Giọng của Vu Thanh Trừng đã không nhịn được truyền đến, Vu Tinh quyết định thật nhanh, xoay người chặn tầm mắt của Vu Thanh Trừng lại: "Dì hai, uống rượu về không được thoải mái, dì đi vào, chắc chắn lát nữa trong phòng đều là mùi rượu, khó ngửi chết được, chúng ta ra ngoài dạo chơi đi, đi một chút rồi về."

"Đã trễ thế này còn đi đâu?" Vu Thanh Trừng uống rượu, đầu hơi đau nên nhanh chóng bác bỏ đề nghị: "Nhanh đi, vào ngủ một giấc, ngủ sớm một chút đi, dằn vặt cả đêm, cũng sắp mệt chết đi được."

Trong lòng Vu Tinh hơi gấp, kéo Vu Thanh Trừng nói: "Dì hai, uống rượu về nằm không khỏe đâu. . . Thật đó, hơn nữa, rèn luyện nhiều một chút cũng không phải là chuyện gì xấu, không tin dì hỏi dượng đi, nhất định là mỗi ngày dượng đều rèn luyện ở doanh trại, thân thể khỏe mạnh!"

Vừa đúng lúc Cố Đống đi tới, người được huấn luyện ở bộ đội nhiều năm nên một ánh mắt quét qua áo khoác con gái trên ghế sa lon, kết hợp với sự khác thường của Vu Tinh thì lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

"Thanh Trừng, em đưa Vu Tinh ra ngoài dạo đi, không phải là chuyện xấu." Cố Đống thu hồi ánh mắt, khuyên vợ.

"Anh không theo bọn em à?" Lúc này Vu Thanh Trừng mới giãn ra.

"Anh còn có chuyện, lập tức phải trở về phòng làm việc xử lý một chút, các em đi dạo trong đại viện là được, anh làm xong chuyện thì đến tìm."

Vu Tinh thấy Cố Đống cũng không có ý về nhà thì an tâm thoải mái kéo Vu Thanh Trừng đi. Cố Đống đi ra ngoài mấy bước thì quay đầu lại nhìn hai người đã đi xa, lúc này mới quay trở lại nhà, móc chìa khóa mở cửa.

Cố Trường Tân được Bạch Lăng phục vụ thoải mái khoan khoái, thoả mãn giống như một con sư tử ăn no, ôm người trong ngực nằm ở trên giường nhớ lại cảm giác tuyệt diệu lúc nãy. Bạch Lăng nhớ tới động tác vừa rồi thì mặt lại đỏ lên, tim đập rộn lên, cô có chút ngượng ngùng nhích người.

"Sao thế? Lúc nãy anh chỉ cố để mình thư thái, không để em cũng hưởng thụ được, có phải là không vui hay không?" Cố Trường Tân thích nhất cô đỏ mặt ngượng ngùng, luôn bắt thời cơ trêu chọc cô.

"Anh nói lung tung gì đấy? Đi bộ đội một năm lại học được những thứ này sao?" Bạch Lăng đỏ mặt xì anh: "Sao anh càng ngày càng. . ."

"Càng ngày càng như thế nào?" Cố Trường Tân nhịn cười hỏi.

"Không sao cả! Anh tự biết!" Bạch Lăng tức giận, đẩy tay anh đang càng đến gần mặt mình.

"Ưmừ. . . Nếu cô bé ngoan của anh tức giận như vậy thì anh nên bồi thường, có được hay không, hả?" Anh vừa dứt lời thì bàn tay to của anh liền chui vào trong quần áo của cô, cọ sát thân thể xinh đẹp của cô, da thịt mềm mại: "Cô gái ngoan, trưởng thành rất tốt."

Dic nhiên Bạch Lăng biết anh đang nói "trưởng thành" là chỉ phương diện nào, cô ngượng ngùng kéo tay anh cách quần áo, hi vọng giải cứu bộ ngực hai con thỏ trắng nhỏ từ trong tay anh: "Ai nha, anh làm gì đấy? Mau lấy tay ra!"

"Không!" Hình như Cố Trường Tân ăn vạ, lên tiếng cự tuyệt: "Cô gái nhỏ, thoải mái hay không?"

Tay của anh càng “châm dầu vào lửa” sờ lên trên, tay bóp chặt một bên đẫy đà, dùng lực bóp nhẹ hai cái. Bạch Lăng cảm thấy ngực căng đến sắp nổ tung, khó chịu, cô vô thức khép hai chân lại, cọ xát lung tung trên giường. Anh hiểu cô chưa bao giờ trải qua những chuyện này, trong lòng có chút ngọt ngào cùng thỏa mãn, lại cũng nghĩ tới cô thì càng thoải mái.

"Cô bé ngoan, thoải mái hay không, hả? Ngoan, nói cho anh biết có thoải mái hay không?" Cố Trường Tân dụ dỗ, anh cũng không chịu nổi nhìn thấy bô dạng cô xinh đẹp khóc nức nở quyến rũ như vậy, lập tức bắt đầu có phản ứng lại, cũng thở hổn như cô.

"Cố Trường Tân, đừng. . . Đừng. . . Khó chịu quá. . ." Bạch Lăng cảm thấy cảm giác kỳ quái lại tới, không thể làm gì khác hơn là không có sức lực cầu xin anh.

Cố Trường Tân không thể nhìn dáng vẻ xinh đẹp mềm mại, lật người đè trên người của cô, hôn xuống mặt cô, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh mà anh thích nhất, tỉ mỉ gặm cắn.

"Đừng cái gì? Cái này sao? Hay là cái này?" Mỗi lần anh hỏi một câu thì động tác trên tay lại thay đổi hạ xuống một chút, một lúc thì dùng sức vuốt ve, một lúc thì xoay quanh đỉnh hoa anh đào đỏ, một lúc lại nắm lấy hoa anh đào đỏ kẹp ở ngón giữa nhẹ nhàng kéo.

Từng động tác của anh cũng có thể dọa cô càng run rẩy dữ hơn, từng giọng nói mị hoặc của cô kêu tên của anh. Anh chợt cảm thấy cưng chiều cô ở trong tay cũng không đủ, chỉ hận không thể hai người hợp thành một, trong anh có em, trong em có anh.

"Cô bé ngoan. . . Haizz. . . Bảo bối. . ."

Lúc Cố Đống lên lầu đã nghe hai người to gan rên rỉ, cùng với những tiếng động tình ngọt ngào. Ông hơi nhíu mày, hắng giọng một cái, trầm thấp kêu một tiếng: "Cố Trường Tân, đến phòng làm việc của tôi!"

Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức không có tiếng động, hai người ôm nhau trên giường đều ngơ ngẩn. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.