Tình Ca

Chương 4



Từ sau buổi tối đó, Bạch Lăng và Cố Trường Tân gặp dễ dàng hơn nhiều. Có Vu Tinh che chở, một mặt nữa là bởi vì người ba tham tiền. Có mấy lần hai người gặp ở trường học cũng sẽ nhìnđối phương mím môi cười cười, liếc mắt nhìn nhau, sau đó tách ra.

Hai tháng, thời gian Cố Trường Tân đến trường càng lúc càng ít, ngược lại mỗi ngày sau khi tan học Vu Tinh cũng sẽ mang tin tức của anh cho cô. Đêm đó hai người hôn nhau cũng coi như là một sự kiện quan trọng, Bạch Lăng ở trước mặt Cố Trường Tân cũng sẽ không ngượng ngùng nữa, thỉnh thoảng anh nói đùa một chút, cô cũng cũng có thể hòa cùng mấy câu. Chỉ là sau đêm đó, Bạch Lăng không cho anh hôn cô nữa.

Chỉ chớp mắt đã đến tháng Mười, Cố Trường Tân vẫn bận chuyện thẩm tra chính trị nên cũng không thể gặp Bạch Lăng được. Đến khi tất cả mọi chuyện đã được xác định, Cố Trường Tân mới nhớ tới đêm đó Bạch Lăng nói anh đến tìm cô trước khi đi. Qua một khoảng thời gian như vậy, Cố Đống và Vu Thanh Trừng cũng không quản thúc anh nghiêm quá, cho nên lần này anh tùy tiện nói dối để đi ra ngoài.

Hai người vẫn hẹn ở gặp mặt công viên Tâm Đường, Cố Trường Tân không đi học nên đến rất sớm, vẫn là bên cạnh suối phun đêm đó. Đêm đó trăng sang sao thưa, nơi này không có người nào, lúc này, cảnh sắc rực rỡ, không ít trẻ con vây quanh chơi đuổi bắt. Tay anh tỉ mỉ vuốt ve bên ngoài đài, có hòn đá nhỏ mài vào đầu ngón tay, trong lòng lại đầy ấm áp, đêm đó trăng thanh, đêm đó đôi môi cô mềm mại, đêm đó nụ cười như má lúm đồng tiền của cô. . . Tất cả đêm đó, tất cả thành phong cảnh mỹ lệ in sâu trong long anh cả đời này.

Không đợi bao lâu thì Bạch Lăng đã tới, còn mang ba lô, là mới vừa tan lớp. Anh thấy vậy thì vội vàng tiến lên, nhận lấy ba lô của cô, kéo người đến chỗ thoáng mát.

"Đi tới thế nào?" Cố Trường Tân thấy đầu cô đầy mồ hôi thì đau lòng không thôi, lấy khăn tay ra đưa cho cô.

Bạch Lăng lau mồ hôi, lấy tay quạt qua quạt lại mấy cái, đơn giản gật đầu một cái: "Dạ, lúc ngồi xe buýt quá nhiều người rồi. Anh tìm em tới có chuyện gì à?"

"Mai anh phải đi. . ." Thật ra thì lúc trước, Cố Trường Tân chuẩn bị một bụng lời nói, nhưng giờ phút này đối mặt với cô thì anh mới phát hiện ra điều muốn nói thật sự rất khó khăn.

"Đi bộ đội sao?" Bạch Lăng dừng động tác trên tay lại, sững sờ hỏi, dường như có chút hoài nghi trước điều vừa nghe được: "Ngày mai? Nhanh như vậy sao?"

"Ừ." Cố Trường Tân thấy cô gần như hồng hồng vành mắt, trong lòng hơi chát, rất không có mùi vị, giống như anh phạm vào sai lầm cực lớn, lo lắng. . .

"Dạ, em biết rồi. . ." Bạch Lăng dùng sức cắn môi dưới, vẫn cứ nuốt nước mắt ngược về, lại ngẩng đầu lên. Vẫn có nụ cười nhàn nhạt đọng trên mặt, "Đúng rồi, em nói trước khi anh đi em sẽ nói với anh một chuyện đúng không?"

"Ừ." Cố Trường Tân nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của cô thì càng thêm đau lòng, người chung quanh đi tới đi lui nên anh cũng không tiện làm hành động gì, chỉ có thể len lén cầm tay nhỏ bé của cô, từ từ dùng sức. Cô hiểu ám hiệu của anh, giãn chân mày ra, vô lực cười cười.

"Ba em nói không em học đại học. . ." Lúc này Bạch Lăng mới bắt đầu nói đến chuyện chính.

"Không được!" Lời Bạch Lăng vẫn chưa nói hết đã bị Cố Trường Tân cắt đứt. Bởi vì anh hiểu, nếu Bạch Lăng muốn vào gia đình của anh, không gia thế tốt thì phải có trình độ học vấn cao. Trong mắt những phần tử trí thức của nhạ họ Cố, địa vị tuyệt đối quan trọng.

"Anh đợi em nói xong đã!" Bạch Lăng thấy anh tức giận thì nở nụ cười, nhéo hông của anh một cái: "Mẹ em không muốn nên xãi với ba rất lâu, cuối cùng ba đồng ý, nhưng. . ."

"Sao?" Cố Trường Tân thấy đầu cô càng lúc càng thấp, mặt càng lúc càng đỏ thì cũng gấp, không ngừng hỏi tới: "Rốt cuộc có chuyện gì? Em nói ra để anh giải quyết. . ."

"Ba em nói tốt nghiệpđại học sẽ để cho em lập gia đình. . . Cho nên. . ." Cả gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Lăng đều đỏ ửng, giọng nói thấp xuống, đến cuối cùng cũng nói không được nữa, cũng không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Sau khi Cố Trường Tân sửng sốt mấy giây thì đột nhiên cười lớn, Bạch Lang càng lúc càng cảm thấy xấu hổ, nhìn qua anh, phồng má thở phì phò. Anh thấy cô giận thật thì không dám bật cười, không thể làm gì khác hơn là nén lại, bả vai run run. Nhìn cô thật sự sắp bị chọc bùng nổ mới thu nụ cười, nghiêm túc nói: "Thật ra thì tính toán của anh với ba em giống nhau, chờ em tốt nghiệp đại học là anh sẽ dẫn em về nhà, kết hôn với em."

"Sao anh nghĩ chuyện xa như vậy?" Bạch Lăng cắn ngón tay, có chút buồn bực hỏi anh.

"Bây giờ không còn sớm để lên kế hoạch nữa, lỡ như ngày nào đó em không cần anh nữa thì làm thế nào?" Cố Trường Tân véo nhẹ bàn tay của cô, làm như đau buồn nói.

"Vậy trong kế hoạch của anh mà em không muốn thì anh sẽ làm sao?" Ngược lại lúc này Bạch Lăng bị anh gợi hứng thú.

"Giết gian phu đó!" Cố Trường Tân nghiến răng nghiến lợi trả lời.

"Sao anh có thể như vậy chứ?" Bạch Lăng tức giận đẩy anh ra, "Chuyện giết người phóng hỏa mà anh cũng làm hả?"

"Nếu em không ở bên cạnh anh thì sống còn có ý nghĩa gì?" Cố Trường Tân vội vàng kéo cô lại, nắm lấy tay cô bỏ vào lòng bàn tay, từ từ ma sát: “Bông nhài nhỏ, bây giờ tình cảm của anh có thể chưa trưởng thành, nhưng anh rất hiểu, em có địa vị như thế nào trong sinh mệnh của anh. Có lẽ bây giờ nói yêu thì hơi sớm, nhưng mà anh cũng tin tưởng, một ngày nào đó, anh sẽ thật sự nghiêm túc nói với em ba chữ đó."

"Em hiểu." Bạch Lăng nghe lời này của anh thì cúi đầu, mang tai cũng đỏ bừng vì mắc cở, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Ngày Cố Trường Tân rời đi vừa đúng ngày chủ nhật, anh cố ý không cho người nhà đưa đi, Vu Thanh Trừng có chút không vui muốn trách mắng đôi câu thì lại bị Cố Đống ngăn cản, ông biết anh muốn nói lời tạm biệt với người nào đó, lúc này, có lẽ bọn họ xuất hiện sẽ hoàn toàn ngược lại. Dĩ nhiên Vu Tinh muốn đi theo, ở nhà nhảy dựng rất lâu, Cố Trường Tân vẫn không muốn, thật vất vả có một cơ hội quang minh chánh đại hưởng thụ thế giới hai người, làm sao anh có thể để một bóng đèn lớn như vậy bên cạnh.

Vu Tinh thấy bất luận như thế nào anh cũng không chịu nhượng bộ thì ngược lại đi làm ầm ĩ với Bạch Lăng. Bạch Lăng vẫn luôn không biết làm thế nào từ chối cô ấy nên cô ấy tùy tiện dây dưa mấy phút liền được đồng ý, vui vẻ chạy đi khoe khoang với Cố Trường Tân. Người đó rất bất đắc dĩ đẩy cô ấy ra, không để ý tới cô ấy đang rất hưng phấn nữa.

Ngày đó, Bạch Lăng dậy rất sớm, chọn ít trái cây từ sạp nhà mình xách tới trạm xe lửa. Không lâu lắm, chỉ thấy Cố Trường Tân mặc quân trang màu xanh lục, đeo một túi lớn đi tới. Đi theo bên cạnh anh, Vu Tinh nhìn xung quanh, giữa một rừng xanh lá trung phát hiện cô mặc váy trắng, vẫy vẫy cánh tay hô to gọi nhỏ.

Bạch Lăng nghe Vu Tinh gọi mình, xoay người, đi tới bọn họ. Tóc Cố Trường Tân đã bị cắt thành húi cua, lại càng thêm tinh thần cường tráng. Đưa túi trong tay cô cho anh, chép miệng: "Cho anh, trên đường ăn đi."

"Trên đường sẽ dừng cở trạm để cung cấp ba bữa cơm." Ngoài miệng Cố Trường Tân giải thích như vậy nhưng vẫn là thò tay nhận lấy trái cây. Bạch Lăng vẫn luôn không cười, anh biết cô không được tự nhiên, chỉ né Vu Tinh, kéo cô ngồi xuống một ghế dài, gở mũ trên đầu xuống, nói: "Anh phải đi rồi, em hát cho anh một bài nhé."

Bạch Lăng nghiêng đầu nhìn anh một chút, nhìn lại đám người đông nghẹt phía trước một chút, nói: "Anh vẫn luôn thích gọi em là bông nhài nhỏ, em hát cho anh nghe bài “Hoa nhài” nhé."

Cố Trường Tân nhẹ nhàng gật đầu, Bạch Lăng cứ như vậy mà mở miệng hát lên. Giọng nói của cô có chút mềm mại của con gái phương Nam Phương, hát bài hát này lại sinh ra hơi thở của mưa bụi Giang Nam. Cố Trường Tân như đã không còn nghe được tiếng người huyên náo chung quanh nữa, chỉ còn lại tiếng hát thanh mỏng của cô, hô hấp của cô dịu dàng ở bên tai.

Hát xong thì Bạch Lăng đã nhòe mắt, ánh mắt Cố Trường Tân trở nên mềm mại xa xăm. Có người bắt đầu thúc giục, chung quanh là tiếng khóc của những cô gái, lời căn dặn của người nhà, nối liền không dứt. Cố Trường Tân lặng lẽ chạm vào mu bàn tay Bạch Lăng một cái: "Anh đi nhé."

Người yêu còn trẻ như thế làm sao mà chịu được biệt ly, Bạch Lăng nghe anh nói ra câu này thì liều mạng nhào vào trong ngực anh, nhỏ giọng khóc nức nở. Cố Trường Tân chưa từng thấy cô khóc ở trước mặt nhiều người như vậy, lúc này cũng luống cuống. Bên cạnh có người đi ngang qua, tò mò nhìn hai người, anh chỉ cười khó xử, vỗ nhẹ lưng của cô dụ dỗ: "Được rồi, đừng khóc, không có chuyện gì, sau này mọi chuyện êm xuôi sẽ dẫn em đi đến chỗ của anh chơi nhé."

"Anh có thể không cần đi hay không? Em đã thành thói quen có anh ở bên cạnh, anh đi rồi em làm thế nào?" Bạch Lăng nghẹn ngào làm nũng nói.

"Đây là quá trình nhất định, biết không?" Cố Trường Tân mừng rỡ khác thường bởi vì những lời này của cô, nhưng cũng cảm thấy lòng chua xót: "Từ từ, em sẽ có cuộc sống của mình, anh vẫn luôn nghĩ về em, mặc kệ người của anh ở đâu."

"Nghe nói bộ đội rất khổ, anh phải chăm sóc mình thật tốt đấy." Bạch Lăng biết mình cố tình gây sự, từ trong ngực anh ngồi thẳng lên, loạn xạ lau nước mắt trên mặt: "Sau này vừa có thời gian em sẽ tới gặp anh, anh phải viết thư cho em, mỗi tuần một lá! Còn nữa, không cho phép ở bên ngoài hòa hợp với những cô gái khác!"

Cố Trường Tân vừa dùng tay lau sạch nước mắt vương lại trên mặt cô vừa cười nói: "Chỗ của anh là bộ đội quân sự, toàn đàn ông con trai, ở đâu ra con gái để cho anh hòa hợp thế? Hơn nữa, anh chỉ muốn em làm vợ anh thôi, anh còn đi tìm cô gái khác làm gì?"

"Ai là vợ anh?" Bạch Lăng bị anh chọc cười, oán trách trừng mắt nhìn anh một cái.

"Anh đã hôn rồi, em nói ai là vợ anh đây?" Cố Trường Tân cũng cười: "Được rồi, đừng khóc. . . Xấu xí, sau này anh cưới một cô dâu xấu xí, người ta sẽ cười anh đấy!"

"Anh cũng chỉ yêu gương mặt này của em thôi sao?" Bạch Lăng mất hứng thì thầm.

Cố Trường Tân nghe, vỗ vỗ đầu của cô, cưng chiều oán trách: "Nói hưu nói vượn cái gì đó? Lúc anh biết em, em bao nhiều tuổi? Khi đó dung mạo còn chưa có phát triển nữa, bây giờ em cũng mới mười sáu tuổi, sao có thể nói là có xinh đẹp hay không?"

Trái lại Bạch Lăng rất hưởng thụ mấy câu nói đó, lúc sắp vào cửa trạm, cô kéo anh lại, lấy một túi nhỏ xíu đeo trên cổ bỏ vào trong túi áo của anh, dặn dò cặn kẽ: "Ở đây quá nhiều người, em không giúp em đeo nó được, đợi lát nữa lên xe thì tự mang lên nhé. Đây là lúc em còn nhỏ, bà ngoại cầu bùa hộ than cho em, túi nhỏ xíu bên ngoài cũng do bà ngoại thêu. Em đeo rất nhiều năm. . ."

"Ừ, yên tâm, anh sẽ đeo!" Cuối cùng Cố Trường Tân không nhịn được nên, vươn tay ra, kiềm chế vuốt vuốt tóc của cô: "Sau này lúc anh không ở bên cạnh em vẫn tết tóc nhé, không được thả ra cho người khác nhìn, nhất là nam sinh!"

"Dạ." Bạch Lăng biết anh yêu mái tóc dài của cô cho nên sảng khoái mà đồng ý.

"Vu Tinh!" Cố Trường Tâm lớn tiếng gọi ra sau, lúc này Vu Tinh mới quệt miệng đến gần: "Em đưa Bạch Lăng trở về, trên đường chú ý an toàn, trong khoảng thời gian anh không có ở thành phố G này, em giúp chăm sóc cô ấy nhé."

"Hả, thật ra thì. . . tuổi của Bạch Lăng còn lớn hơn em nữa!" Vu Tinh bất mãn kháng nghị.

Cố Trường Tân không để ý tới cô, chỉ kéo Bạch Lăng qua nói nói: "Vậy anh đi thật đây."

"Dạ." Bạch Lăng nén nước mắt cười cười với anh, vẫy tay tạm biệt.

Cố Trường Tân đi được vài bước lại quay trở lại, đi tới bên cạnh cô, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh thích em, rất thích em, vô cùng thích em. . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.