Cố Khinh Châu đi được một nửa, thấy cô đang nói chuyện cùng người nào đó, không khỏi nghi ngờ.
Nhìn về phía anh, Lệ Tử Xuyến phát hiện anh đang nhìn cô, vội vàng nháy mắt với anh mấy cái.
Không biết anh có thấy hay không, nhưng Hướng Tiểu Quỳ đứng gần cô nhất lập tức quan tâm hỏi: “Tử Xuyến, có phải mắt em bị co giật hay không?”
“...”
Lệ Tử Xuyến vô thức nhìn về phía Lệ Thanh Bắc, chỉ thấy anh nhướn mày lên, lập tức nhìn về phía sau lưng, nhất thời tim của cô ngừng đập một nhịp.
Chẳng qua cũng may coi như Cố Khinh Châu ăn ý, lúc Lệ Thanh Bắc quay đầu lại, anh lập tức thay đổi ánh mắt hướng về phía quán rượu ngoài đường, làm ra vẻ như đang đợi người.
Ánh mắt Lệ Thanh Bắc nhanh chóng dạo quanh một vòng, không phát hiện ra cái gì dị thường, mới quay đầu lại, Lệ Tử Xuyến cũng theo đó mà nhẹ nhàng thở ra.
Hướng Tiểu Quỳ kéo cánh tay Lệ Tử Xuyến, nói: “Tử Xuyến, mai mấy giờ em về trường học?”
“Có thể là hơn tám giờ, buổi sáng không có lớp.” Cô không dám nhìn Cố Khinh Châu ở bên kia nữa, chỉ có thể nhìn Hướng Tiểu Quỳ không chớp mắt.
Hướng Tiểu Quỳ nghe thấy câu trả lời của cô thì cực kỳ hưng phấn: “Vậy tốt rồi, ngày mai chúng ta có thể ăn sáng cùng nhau, sau đó để cây cao lương đưa em trở về.”
“Bà xã, em quên rằng 10 giờ sáng mai anh có một buổi hội nghị rồi hả?”
Lúc kháng nghị lại Hướng Tiểu Quỳ, giọng điệu của Lệ Thanh Bắc dịu dàng khác hẳn lúc trước.
Hướng Tiểu Quỳ chẳng hề để ý mà nói, “Tận mười giờ! Anh tiễn Tử Xuyến cũng không mất nhiều thời gian. Hơn nữa, anh chỉ có mỗi em ấy là em gái, nếu anh không thương em ấy thì ai thương em ấy!”
Lệ Tử Xuyến biết Hướng Tiểu Quỳ có ý tốt... Nhưng, cô tình nguyện khiến Bắc Bắc không thương cô.
Chẳng qua Lệ Thanh Bắc không thể nghe thấy nội tâm cô đang kêu gọi anh, anh luôn không có cách đối với bà xã, thỏa hiệp: “Được rồi, tám giờ em xuống ăn sáng, tám rưỡi anh đưa em về trường học.”
“Thực ra không cần vậy đâu...”
Cô vừa muốn từ chối liền bị cái nhăn mày của anh ba chặn lại.
Anh ba này của cô quá khôn khéo, nếu gây nên sự chú ý của anh ấy, khẳng định chuyện cô và Cố Khinh Châu không lâu nữa sẽ bị anh ấy phát hiện.
“Vậy tám giờ gặp.” D.Đ.L.Q.Đ
Hẹn thời gian xong, Lệ Thanh Bắc ôm bà xã của mình rời đi, lại cố gắng đợi thêm hai phút nữa, Cố Khinh Châu mới bước đến bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Anh trai em à?”
Cô gật đầu, bất đắc dĩ nhìn anh xin lỗi: “Ngày mai anh em muốn đưa em về trường học, cho nên...”
Cố Khinh Châu tỏ ra là đã hiểu, quan tâm nói, “Vậy ngày mai anh tự lái xe trở về.”
“Ừm.” Ai, thế giới hai người lại bị cái bóng đèn cỡ lớn Bắc Bắc phá hỏng rồi.
Cố Khinh Châu giao thẻ phòng cho cô, gian phòng của hai người sát cạnh nhau, lúc chờ thang máy, bỗng nhiên Cố Khinh Châu lên tiếng, “Chuyện của chúng ta, có phải em vẫn chưa nói với gia đình hay không?”
Lệ Tử Xuyến nghe vậy giật mình, cô đương nhiên chưa nói, thời gian cô và Cố Khinh Châu yêu nhau cũng chưa lâu, hơn nữa, cũng chưa có cơ hội để nói với cả nhà.
“Gần đây em vẫn chưa về nhà, cho nên...”
“Ừ, anh hiểu rồi.”
Anh cắt ngang cô, cũng không có tức giận hay là để ý, nhưng Lệ Tử Xuyến vẫn nghe ra được sự sa sút của anh.
Lúc ở trong thang máy, cô trộm dò xét nét mặt của anh, nhưng cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Cô vẫn cho rằng nếu nói với người nhà về người yêu của mình, thì nhất định phải có dự định kết hôn, cô và Cố Khinh Châu vừa mới bắt đầu, không nghĩ rằng sẽ để gia đình sớm tham gia vào quan hệ của hai người. Tuy nhiên, cô biết anh đã tính đến tương lai của bọn họ, cô cũng có lòng tin có thể tiếp tục đi cùng với anh.
Nhưng, cửa ải anh trai của cô...
Ra khỏi thang máy, anh vẫn không nói chuyện, giống như khôi phục lại giai đoạn trầm mặc lúc trước.
Lệ Tử Xuyến không thích anh trầm mặc, càng sợ anh sẽ tự đóng kín mình lại hơn, lời nói kia của Tiết Gia Dương vẫn luôn là vấn đề trong lòng cô, thật vất vả người này mới mở rộng cửa lòng với cô, cô không cho phép anh bởi vì một chuyện nhỏ như vậy mà lại yên lặng khó chịu trong góc.
Cố Khinh Châu dùng thẻ phòng quẹt thẻ để mở cửa, vốn muốn nói chúc ngủ ngon với cô, ai ngờ Lệ Tử Xuyến nhanh hơn anh một bước, đã mở cửa bước vào phòng. Anh liền giật mình, mím môi, sau đó theo sát phía sau.
Vừa vào cửa, Lệ Tử Xuyến liền nhìn thấy chiếc giường lớn khiến người ta có những liên tưởng kỳ quái, nhớ tới lúc vừa rồi lễ tân có đề cử phục vụ tuần trăng mật, hai lỗ tai không khỏi nóng lên.
Cô xoay người, Cố Khinh Châu đứng đối diện với cô, ánh mắt hơi mờ mịt nhìn cô, như một đứa trẻ đang đối diện với một vấn đề khó giải và cần giúp đỡ.
Lệ Tử Xuyến kìm xuống cảm xúc muốn hôn anh, trước tiên vẫn là nói chuyện mấu chốt trước đi, đỡ khiến anh buồn bực không vui.
“Không phải là em không muốn giới thiệu anh với người nhà, mà chính là...” Cô cắn môi, nói: “Từ sau vụ việc của Đào Nhiên, anh trai em kiểm tra rất nghiêm những người muốn kết bạn với em. Chúng ta vừa mới bắt đầu, em sợ chúng ta còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc tạm bợ thì đã bị bọn họ phá hỏng rồi.”
Bình thường con gái có ba thẩm tra con rể đã rất khủng bố rồi, mà cô không chỉ có ba, cô còn có ba người anh trai nữa.
Nhớ lúc cô học tiểu học, mấy người anh trai đều đã học cấp hai, cấp ba ở trường tư nhân, có một lần cô bị bạn học bắt nạt, vốn định dàn xếp ổn thỏa, nhưng cái miệng kia của Đàm Thiên Thiên đã lập tức thông báo đến các anh trai của cô.
Cho đến tận bây giờ, hình ảnh ký ức ngày đó trong cô vẫn còn mới mẻ. Ba chàng thiếu niên xuất hiện tại lớp học của các cô, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, khiến bạn học bắt nạt cô hoảng sợ khóc ngay tại chỗ, từ đó về sau, không ai dám trêu chọc cô nữa.
Tuy cô vẫn luôn bị ba người anh trai áp chế, nhưng ở thời khắc mấu chốt, bọn họ cũng quyết không cho phép có người bắt nạt em gái mình.
Nghe cô giải thích xong, Cố Khinh Châu trầm mặc hồi lâu, ánh sáng trong mắt nhàn nhạt, trong lúc nhất thời khó mà đoán ra.
Lệ Tử Xuyến thấp thỏm trong lòng, anh chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi.”
Cô cho là anh đang xin lỗi vì thái độ trước đó, lắc đầu liên tục: “Không có lỗi gì cả, anh cũng không làm sai chuyện gì.”
Nhưng Cố Khinh Châu thật sự xin lỗi cũng không phải vì điều này.
Nếu như sớm biết cô thương tâm vì đoạn tình cảm trên, thì ba năm trước, anh nhất định sẽ kiên trì với tình yêu của mình, cho dù cô không biết anh, cho dù cô không có cảm giác đối với anh, cho dù anh dùng hết dũng khí của cả đời này, anh đều sẽ kiên trì khiến cô thích mình.
Nếu, tình yêu có thể góp nhặt, một ngày có thể tăng thêm 0,1% yêu thích, thì một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô yêu anh tới max điểm.
Điều làm anh tiếc nuối nhất chính là, ngày đó anh chỉ bước một bước về phía cô, rồi sau đó liền rút lui.
“Tử Xuyến, anh muốn em nghe thật rõ ràng.” Bỗng nhiên anh nâng... mặt của cô lên, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt cô: “Cho dù em đã từng nhận sự phản bội và tổn thương như thế nào, thì mỗi một ngày trong tương lai, anh đều sẽ cố gắng lấp đầy những lỗ hổng trong lòng em, đến tận khi nó đầy ắp thì thôi.”
Lệ Tử Xuyến đối mặt với anh mấy giây, hơi hơi nghiêng đầu, môi nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay của anh.
Đã sớm phát hiện đường cong trong lòng bàn tay của người này quanh co ngoằn nghoèo, thực ra, không phải anh càng có nhiều vết thương hơn sao?
Rõ ràng là cô độc không thích kết bạn, lại chịu chăm chút cách ăn mặc chỉ để gặp bạn bè của cô.
Rõ ràng là một trái tim lang thang không nơi nương tựa, lại chịu vì cô mà hứa hẹn tương lai.
Mắt cô hơi cong lên, lúm đồng tiền mềm mại mà xinh xắn hiếm thấy, cô nói: “Bạn học Cố, anh nói thử xem, so với yêu thích thì nhiều hơn một chút, vậy có phải là yêu hay không?”
Ánh mắt Cố Khinh Châu chớp một cái, một lát sau cũng học bộ dạng của cô, đôi mắt đen thâm thúy tạo thành đường cong.
Yên lặng thuận tiện giữ chặt gáy cô, để đầu cô dựa vào lòng anh, có lẽ giờ phút này không còn ngôn từ nào có thể diễn đạt, nhưng tiếng tim đập hiển nhiên đã trở thành lời giải thích hoàn mỹ nhất.
Đêm đó, Lệ Tử Xuyến có chút không nỡ về phòng, vẫn là Cố Khinh châu quân tử, để lại gian phòng kia cho cô, anh thì sang một căn phòng khác.
Buổi sáng chưa tới tám giờ, Lệ Tử Xuyến liền bị điện thoại của Hướng Tiểu Quỳ đánh thức, lúc này mới nhớ tới bữa sáng đã hẹn trước với anh ba.
Vội vàng rửa mặt chạy xuống nhà ăn dưới lầu, trên bàn đã dọn xong các loại bữa sáng phổ biến, thấy Lệ Tử Xuyến tới, Hướng Tiểu Quỳ vẫy tay: “Chị chọn rất nhiều các món đặc sắc của nhà hàng này rồi,Tử Xuyến, em nếm thử xem.” dienndannleequyydonn
Kể từ khi biết Lệ Tử Xuyến nấu ăn ngon, chị ba đơn giản này đã xem cô như một mỹ thực gia mà sùng bái.
Lệ Tử Xuyến ăn vài miếng, hương vị chênh lệch rất nhiều so với món gạch cua hấp mà Cố Khinh Châu làm lần trước, nhưng đặt trong nhà hàng thì coi như không tệ, cô gật đầu: “Tám mươi điểm.”
“Không thể nào, chị cảm thấy đây là món ngon nhất của nhà hàng này mà chị đã từng nếm thử.” Hướng Tiểu Quỳ không dám tin trừng to mắt.
Lệ Tử Xuyến cười thần bí: “Đó là bởi vì em đã nếm được món ngon hơn, cho nên chỉ có thể cho món này từng đó điểm thôi.”
Hướng Tiểu Quỳ cảm thấy hứng thú hỏi: “Mau nói cho chị là nơi nào làm ngon như vậy, chị cũng phải bảo cây cao lương dẫn chị đi ăn!”
Người đàn ông đang yên lặng xem tạp chí đúng lúc khép lại chuyên mục tài chính và kinh tế, nhíu mày, “Em yêu, em quên nguyện vọng giảm béo vĩ đại của mình rồi hả?”
Nghe vậy, bả vai Hướng Tiểu Quỳ sụp đổ: “Anh thật là xấu mà, lúc ăn cơm đừng nói đến chủ đề đầy thương cảm như vậy!”
Khóe miệng Lệ Thanh Bắc có chút co quắp, không phải là em muốn anh nhắc nhở em sao? Quả nhiên, miệng phụ nữ thì la hét đòi giảm béo, thực ra mười phần đều là lừa gạt người.
Lệ Tử Xuyến vừa cắn đũa vừa thưởng thức say sưa ngon lành màn cãi nhau của hai vợ chồng anh ba, đột nhiên cảm thấy, dường như hôn nhân cũng không có đáng sợ như vậy, hơn nữa còn có chút hâm mộ trạng thái này.
Tạm biệt chị ba, Lệ Tử Xuyến ngồi lên xe của Lệ Thanh Bắc, vừa chạy trên đường, cô lập tức chú ý tới chiếc xe con quen thuộc cách bọn họ không xa.
Sợ Lệ Thanh Bắc cũng nhìn thấy xe của Cố Khinh Châu, toàn bộ hành trình Lệ Tử Xuyến đều nhìn thẳng, cũng không dám nhìn lén. Nhưng chính bởi vì cô quá chột dạ, lúc điện thoại di động kêu lên còn bị giật nảy mình, khiến Lệ Thanh Bắc kỳ quái liếc một cái.
Cố Khinh Châu: Anh ở sau em, không cần lo lắng.
Đây cũng là đi cùng theo một ý nghĩ nào đó, Lệ Tử Xuyến nghĩ vậy, vụng trộm che giấu nụ cười.
“Anh phát hiện gần đây em có điểm gì là lạ.”
Trong phút chốc Lệ Thanh Bắc đánh vỡ sự trầm mặc trong xe, nghe thấy anh, hô hấp của Lệ Tử Xuyến tắc nghẽn, gượng cười: “Anh đang nói linh tinh gì thế?”
Lệ Thanh Bắc hoàn toàn không để ý tới cô, vẫn nói, “Có phải là yêu đương rồi không?”
Lúc này, đâu chỉ là hô hấp không thông, dường như cả tâm trạng cũng đều hoảng sợ.
“Yêu đương gì chứ, ha ha, trò đùa này thật buồn cười.” Cô ra vẻ bình tĩnh cười cười.
Nhưng biểu hiện mất tự nhiên của cô hoàn toàn chính là tự lừa mình dối người, vẻ mặt Lệ Thanh Bắc rất bình thản: “Nếu như không có gì thay đổi thì nói với cả nhà một tiếng, rồi dẫn đến nhà mình xem.”
Lệ Tử Xuyến biết cho dù đánh chết cô cũng không thừa nhận, thì Bắc Bắc cũng sẽ không tin tưởng cô, cho nên liền dứt khoát trầm mặc.
Rất nhanh, xe dừng lại dưới lầu ký túc xá của cô, Lệ Tử Xuyến sợ chờ lúc nữa sẽ đụng phải Cố Khinh Châu, cô sẽ biểu hiện mất tự nhiên, thế là vội vàng chào tạm biệt rồi chạy lên lầu.
Lệ Thanh Bắc nhìn bóng lưng như lửa đang đốt vào mông của cô, lắc đầu, sau đó xuống xe, dựa bên cạnh xe đốt một điếu thuốc.
Không bao lâu, chiếc xe thứ hai hết sức yên tĩnh lái vào bãi đậu xe.
Lệ Thanh Bắc ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ ghế lái, người kia khóa xe lại, tùy ý bỏ chìa khóa vào túi áo khoác, cổ áo khoác lật lên, nổi bật lên chiều cao của anh, trên người mang theo hương vị lạnh lùng nhàn nhạt, bước đi lại trầm ổn dị thường.
Người kia muốn vào ký túc xá thì nhất định phải đi qua xe của Lệ Thanh Bắc, chờ người đàn ông đi qua người mình, Lệ Thanh Bắc mới dụi điếu thuốc lá đã cháy được một nửa.
“Đã thích nha đầu kia thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với chúng tôi, che giấu vậy là sao? Hòn ngọc quý trên tay Lệ gia của chúng tôi, cũng không phải thứ để cho đàn ông coi như trò đùa.”
Cố Khinh Châu dừng bước, quay người, đối diện với ánh mắt hơi mang theo khiêu khích của Lệ Thanh Bắc, vẻ mặt anh bình tĩnh, im lặng cùng Lệ Thanh Bắc đối mặt. Đối phương lại chỉ nhếch khóe môi, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: “Lệ gia chỉ có một đứa ngốc là nó, nó còn lòng dạ hẹp hòi muốn gạt tôi? Tôi chẳng cần biết cậu là ai, cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm nay đứng ở đây không phải Lệ Đông Duệ, nếu không, cậu đừng nghĩ rằng bản thân có thể trở về toàn thây.”
Cố Khinh Châu không có chút sợ hãi nào, đối phương là anh trai của Lệ Tử Xuyến, cho dù là không lễ phép, thì trước đây bọn họ cũng chưa chu toàn lễ nghĩa. Nhưng Lệ Tử Xuyến còn chưa chuẩn bị sẵn sàng dẫn anh về nhà, anh cũng không thể vượt quá chức phận, buộc cô phải quyết định được.
Lát sau, Cố Khinh Châu không kiêu ngạo cũng không tự ti mở miệng: “Anh Lệ, tôi và Tử Xuyến là thật tâm, đợi cô ấy chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi sẽ lập tức đến thăm nhà.”
Nghe vậy, đáy mắt Lệ Thanh Bắc hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh liền biến mất.
Anh không nói gì, chỉ cười một tiếng, quay người mở cửa xe, lái xe đi.
Cố Khinh Châu đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, buông tiếng thở dài, lúc này điện thoại di động trong túi vang lên, anh mở hộp thư ra nhìn thoáng qua:
Lệ Tử Xuyến: Trở về chưa? Có đụng phải anh em không?
Ngón tay Cố Khinh Châu dừng một giây, nhắn lại cho cô: Không có.