Một lát sau, Tư Việt đã có mặt ở nhà cô. Vĩnh Thần và Viên Viên đi ra ngoài để cho cô và anh có không gian riêng để nói chuyện.
“Vĩnh Hi à, em vẫn ổn chứ?” Anh quan tâm, lo lắng cho cô.
“Anh nghĩ em vẫn ổn à?” Cô nghẹn lòng nói.
“Anh xin lỗi… Xin lỗi vì đã không ở bên em lúc em cần anh… Bây giờ có nói gì cũng chỉ là ngụy biện cho anh mà thôi. Nhưng anh vẫn muốn nói để em không hiểu lầm.”
“Anh nói đi.”
“Sáng hôm đó, ba anh gọi anh lên công ty của ba để nói chuyện. Do đi vội nên anh để quên điện thoại ở nhà. Lúc nói chuyện với ba xong thì cũng đã gần tới giữa trưa rồi nên anh đi thẳng lên trường. Lúc đó anh mới nghe mọi người nói về chuyện của hai đứa mình.” Anh nắm lấy tay cô nói tiếp. “Vĩnh Hi à, em không tin anh cũng được. Nhưng anh thật sự rất lo lắng cho em. Anh biết mình vẫn còn quá vô tâm với em. Anh đã hứa sẽ ở bên em nhưng anh lại không làm được. Anh xin lỗi em, Vĩnh Hi à…”
“Tạm thời em cần phải suy nghĩ thêm. Em vẫn sẽ tin anh, nhưng bây giờ tâm trí em rối bời quá rồi… Em cần thời gian để suy nghĩ. Nếu anh thật sự quan tâm, lo lắng cho em thì em mong anh sẽ tôn trọng quyết định của em.” Cô dịu dàng nói. Cô biết bây giờ có tức giận với anh như nào thì chuyện cũng đã xảy đến rồi, có tức giận cũng vô ích thôi.
“Anh sẽ luôn tôn trọng quyết định của em. Chỉ cần em đừng chia tay anh là được…”
“Em sẽ không vì những chuyện này mà chia tay đâu. Nhưng em vẫn cần thời gian để ổn định lại. Sắp tới em sẽ nghỉ ở nhà vài ngày, anh giúp em nói với giáo sư nhé.”
“Được. Em cứ nghỉ ngơi đi. Khi nào khỏe hẳn đi học lại. Mỗi chiều anh sẽ ghé nhà em đưa cho em bài học ngày hôm đó.”
“Không cần đâu. Em nhờ Đinh Tuyết rồi. Cậu ấy sẽ đem cho em. Có gì thì anh cứ đưa cho cậu ấy.”
“Được. Bây giờ em nghỉ ngơi đi. Anh đi ra ngoài đây.”
Anh đứng dậy khẽ đi ra ngoài. Vĩnh Thần và Viên Viên thấy tình hình có vẻ khá tốt nên lại hỏi thăm.
“Sao rồi?” Vĩnh Thần hỏi.
“Vĩnh Hi cần thêm thời gian để suy nghĩ nên tạm thời em ấy sẽ ở nhà nghỉ vài ngày.”
“Chuyện này đả kích tới tinh thần con bé quá rồi.”
“Các anh có nghi ngờ ai đã tung tin chuyện hẹn hò chưa?” Viên Viên xen vào hỏi.
“Anh có nghi ngờ một người.” Vĩnh Thần nói.
“Ai vậy ạ?”
“Lục Trạch. Cậu ta hiện giờ là nghi can số một trong vụ này.”
“Lục Trạch? Anh nhắc em mới nhớ. Hôm trước em bắt gặp Lục Trạch với Vĩnh Hi ở trong thư viện trường, hai người nói chuyện thân thiết với nhau lắm.” Tư Việt nói.
“Vậy à? Sao cậu không nói gì cho tôi biết?”
“Em quên mất. Xin lỗi anh.”
“Hai anh đang nói về ai thế? Lục Trạch là ai?”
“Cậu ta là người tung tin đồn vụ Vĩnh Hi cặp kè với đại gia khi mới tới đây đó.”
“Là tin đó sao? Cậu ấy vẫn chưa biết Lục Trạch là người tung tin đó à?”
“Vẫn chưa. Mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn nên tụi anh cần điều tra thêm. Bây giờ lòi thêm vụ này nữa.”
“À, em có quen một người rất giỏi về máy tính. Anh ấy cũng từng giúp cho cảnh sát về mấy vụ liên quan đến công nghệ thông tin rồi.”
“Vậy sao?”
“Vâng. Hình như anh ấy tên là… Khải…” Cô cố gắng nhớ ra tên của người đó. “À, Hứa Khải. Anh ấy tên Hứa Khải. Em sẽ nhờ anh ấy hack vào page của trường xem ai là người đăng bài lần này và cả lần trước cho các anh.”
“Cảm ơn em. Có tin gì mới báo cho tụi anh liền nhé.”
“Vâng ạ. Bây giờ em về khách sạn đây. Ngày mai em ghé lại. Các anh ở lại nói chuyện nhé, không cần tiễn em đâu.”
“Được. Em về cẩn thận.”
Đợi Viên Viên đi ra thì hai người nói tiếp.
“Em vẫn còn nghi một người nữa.” Tư Việt nói.
“Ai thế?”
“Tú Linh, bạn cùng phòng với Vĩnh Hi.”
“Tú Linh? Tôi chưa nghe em ấy nhắc đến người này bao giờ cả.”
“Em biết em ấy cũng lâu rồi, nhưng chỉ là nhờ quan hệ của ba mẹ nên mới biết nhau thôi chứ cũng không thân thiết gì.”
“Vậy tại sao cậu lại nghe con bé đấy?”
“Ban đầu em cũng không nghĩ tới Tú Linh. Nhưng lúc vừa xảy ra chuyện thì Đinh Tuyết lại kể hết với em. Từ lúc Vĩnh Hi chuyển về ký túc xá thì Tú Linh đã ghét em ấy rồi. Đặc biệt khi nhắc đến em thì con bé đấy ‘khùng’ lên nữa.”
“Cậu nói vậy thì tôi nghĩ Tú Linh nó thích cậu rồi.”
“Anh cũng nghĩ vậy sao?”
“Rõ ràng quá rồi còn gì nữa? Vĩnh Hi em ấy luôn sống khép kín nên rất ít bạn bè. Mãi lên cấp ba mới quen được vài người bạn. Tôi không nghĩ sẽ có người ghét em ấy đấy. Đã vậy còn vì cậu àm ghét nữa.”
“Em cũng không rõ nữa. Nghe Đinh Tuyết kể em mới có thêm nghi ngờ về Tú Linh. Nhưng cũng chỉ là suy đoán thôi, không điều gì là chắc chắn khi chưa có chứng cứ đã.”
“Tạm thời thì chúng ta cứ bí mật điều tra. Đừng cho Vĩnh Hi biết, thời gian qua em ấy đã chịu nhiều phiền muộn lắm rồi.”
“Em cũng tính vậy.”
“Giờ cũng trễ rồi. Cậu cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi. Có tôi ở đây lo cho em ấy rồi.”
“Có anh chăm sóc là em yên tâm rồi.”
“Được rồi, cậu về đi.”
“Vâng, em về đây.”
Sáng hôm sau.
Chu Tư Việt vẫn đi học bình thường. Khương Tử Kỳ cả ngày hôm qua không gặp là vì anh ấy bận đi điều tra về bài đăng đó, nhưng cũng chẳng thu thập được tin tức gì quan trọng.
Giáo sư đến phòng tin kiếm Tư Việt nói chuyện về vụ việc hôm qua.
“Chu Tư Việt. Em có biết bây giờ đang là thời điểm rất nhạy cảm không? Sắp tới em còn phải thi để lấy học bổng du học nữa. Chẳng phải em rất muốn đi du học sao? Ba của em cũng đã đích thân nhờ vả thầy rồi. Thầy không thể để ba em phụ lòng được.”
“Em biết. Em biết rõ những việc em đang làm. Em sẽ xử lý êm đẹp chuyện này, và chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc du học của em. Vì thế em mong thầy đừng can thiệp vào chuyện của hai đứa em. Cảm ơn thầy.” Anh cúi đầu chào giáo sư rồi quay người đi.
Ở phía Viên Viên cũng đã khả quan hơn. Hứa Khải đã hack được vào page trường và cũng tìm được ai là người đăng bài. Đặc biệt là người này cũng là người đăng bài về vụ Vĩnh Hi cặp kè với đại gia.
Viên Viên nắm rõ được thông tin liền chạy qua gặp Vĩnh Thần để nói cho anh biết.
Cả ba người Vĩnh Thần, Tử Kỳ, Tư Việt đã có mặt đầy đủ ở nhà của Vĩnh Thần. Cũng may Vĩnh Hi đã ra ngoài đi dạo nên hiện tại cô không có nhà.
“Người đăng bài là ai thế?” Tư Việt sốt ruột hỏi.
“Người này không phải là người mà các anh nghi ngờ đâu.”
“Không phải là Lục Trạch làm sao?” Vĩnh Thần nói.
“Vâng, không phải anh ấy làm. Cả hai bài đăng đều không phải anh ấy làm.”
“Vậy là ai? Chẳng lẽ là Tú Linh?” Tư Việt nói.
“Anh cũng biết cậu ấy ư?”
“Là Tú Linh thật à?”
“Tú Linh? Không phải là bạn cùng phòng của Vĩnh Hi trước đây sao?” Tử Kỳ thắc mắc.
“Ra là con nhỏ đấy làm. Tôi cũng không ngờ đấy.” Vĩnh Thần điềm tĩnh nói.
“Bây giờ sẽ giải quyết sao ạ?” Viên Viên hỏi.
“Chuyện này anh nghĩ hãy để người trong cuộc giải quyết. Mình người ngoài không nên can thiệp vào nhiều.” Vĩnh Thần nhìn về phía Tư Việt. “Tôi nói đúng chứ?”
Tư Việt bắt gặp ánh mắt của Vĩnh Thần cũng hiểu anh ấy muốn nói gì. “Khi Vĩnh Hi ổn hơn em sẽ nói với em ấy và tụi em sẽ cùng nhau bàn cách giải quyết. Mọi người đã giúp đỡ tụi em quá nhiều rồi.”
Đúng lúc Vĩnh Hi đi về, cô bước vào nhà thấy mọi người đều có mặt đầy đủ ở đây có chút nghi ngờ.
“Mọi người làm gì mà tập trung đầy đủ ở đây thế?”
Cả bốn người giật mình khi nghe tiếng của Vĩnh Hi. Một trong số người họ vội biện minh.
“À… Tụi anh đang bàn xem nên dẫn em đi đâu để em vui hơn ấy mà.” Tử Kỳ nói.
“Đ-đúng rồi. Tụi anh tính dẫn em đi khu vui chơi ấy mà…” Vĩnh Thần nói tiếp.
“Không cần mọi người phải nghĩ cho em nhiều đến vậy đâu. Em bây giờ cũng ổn hơn rồi.”
“Thế cậu muốn ăn gì không? Tớ mua gì cho cậu ăn nhé?” Viên Viên nói tiếp.
“Tớ không đói. Mọi người đói thì cứ đi ăn đi, em không sao đâu.”
“Em không sao thật chứ?” Tư Việt nãy giờ im lặng cũng cất tiếng hỏi han cô.
“Ừm, em không sao thật mà. Mọi người đừng lo lắng quá.”
“Vậy em vào trong nghỉ ngơi đi. Cần gì thì gọi cho tụi anh.” Vĩnh Thần nói.
“Em biết rồi.”
Cô đi vào phòng ngay sau đó. Bốn người họ thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ cô nghe thấy những gì họ nói nãy giờ mà đâm ra suy nghĩ nhiều hơn.
Cô trong phòng cũng trầm lặng suy nghĩ. Thật ra đúng như những gì họ sợ, cô đứng ngoài đã nghe hết được những gì họ nói. Cô cũng có chút nghi ngờ Tú Linh, cô mong rằng không phải cậu ấy làm nhưng lại không ngờ chính cậu ấy là người hại cô. Cô lấy hết dũng khí, bước ra ngoài gặp mọi người.
“Mọi người…” Cô cất tiếng kêu.
“Em cần gì hả?” Vĩnh Thần nói.
“Không ạ. Em muốn cùng mọi người tìm cách giải quyết về vụ này. Hồi nãy em đã đứng ở ngoài nghe hết được mọi người nói gì rồi, cho nên là mọi người không cần phải giấu em nữa đâu.”
“Vĩnh Hi à…” Tư Việt đứng dậy.
“Em đây. Dù gì chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng phải biết thôi mà. Em buồn mãi cũng chẳng giải quyết được gì. Bây giờ em đã ổn hơn rất nhiều rồi.”
Anh ôm cô. “Em ổn hơn là anh và mọi người rất vui rồi. Cảm ơn em, em đã rất cố gắng rồi.”
“Em phải cảm ơn anh mới đúng chứ. Anh vẫn lo lắng cho em dù người cần lo nhất là anh mà. Cảm ơn anh đã đến bên em nhé.”
Ba người kia dù rất thương cho tình cảnh của cô và anh hiện giờ nhưng họ thấy cái cảnh tượng này cũng khó mà nuốt nổi.
“Này này. Cảm ơn nhiêu đó đủ rồi. Ở đây có ba con người vẫn còn độc thân đấy nhé!” Viên Viên nói.
Cô và anh buông nhau ra gượng cười. Nhưng họ cũng lấy lại cảm xúc và cùng nhau bàn cách giải quyết.