Tình Cảm Sâu Đậm Gửi Gắm Nhầm Người

Chương 11



Ta cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Nếu không thì chúng ta về Giang Nam đi, không tham dự vào chuyện của Hoắc Sanh nữa, được không?"

 

Y tiến lên một bước, nắm tay của ta.

 

"Chỉ thiếu một bước, Loan Loan, nàng giúp ta một tay, sau này ta cũng không cần sống mai danh ẩn tích nữa."

 

Ta ngước mắt nhìn chằm chằm vào y.

 

Trong đôi mắt đẹp kia, đều là cố chấp điên cuồng.

 

"Giúp người như thế nào?"

 

Y thả lỏng mày, nói khẽ: "Hoắc Sanh được vớt lên rồi, nghe nói sắp không còn, nhưng cụ thể là tình huống như nào thì người của ta không dò xét được, sáng sớm ngày mai nàng tới Hoắc phủ tìm hiểu thực hư giúp ta."

 

"Được."

 

"Tốt lắm Loan Loan, đại hôn của nàng và ta sẽ không kéo dài đây, trong lòng ta, nàng đã là thê tử của ta."

 

Y nói xong, không khỏi cúi người muốn xích lại gần miệng của ta.

 

Ta gục đầu xuống, lui về phía sau một bước.

 

Giả bộ ngại ngùng nói: "Ngươi đi mau đi, bị người khác thấy thì không ổn."

 

Y cười yếu ớt, không nhiều lời nữa, quay người biến mất trong màn đêm.

 

Xích Ô sẽ không ngờ, trên đời này cũng không chỉ một mình y biết diễn kịch.

 

Ta cũng biết.

 

12

 

Ngày hôm sau, ta vừa tới Hoắc phủ đã bị quản gia quản lý mọi chuyện trong phủ mời đi vào.



 

Trong phòng, Hoắc Sanh êm đẹp ngồi uống trà trước bàn.

 

Thấy ta tới, sững sờ hỏi.

 

"Kế hoạch có thay đổi gì à?"

 

Ta lắc đầu: "Không thay đổi, ta chỉ đến thêm một mồi lửa, tiện thể tận mắt nhìn dáng vẻ kinh ngạc của y khi bị ngươi bắt được."

 

"Loan Loan giấu thật sâu, ba năm trước đây, ta đều chưa từng thấy rõ thì ra nàng là người thông minh, lại có tính tình khẩu phật tâm xà như thế."

 

Ta cười yếu ớt: "Sợ rồi sao?"

 

Hắn ta cười ha ha một tiếng: "Là do ánh mắt của ta kém cỏi, không thể nhận biết viên minh châu nàng."

 

"Dừng lại đi, Hoắc đại nhân nói như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm."

 

"Loan Loan, ta đã sớm cho nàng thấy tâm ý của ta, nàng phải biết vị trí chủ mẫu Hoắc gia ta vẫn luôn giữ lại vì nàng…"

 

Hắn ta vừa nói, vừa tới gần ta.

 

Ta lơ đãng nhíu mày.

 

Cũng may, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng quản gia gõ cửa nói nhỏ: "Chủ quân, đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi."

 

Hoắc Sanh bị cắt ngang, thân thể hơi khựng lại.

 

"Loan Loan muốn làm cái gì thì làm cái đó."

 

"Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài."

 

Đi đến chỗ cổng vòm, đúng lúc đụng phải Lâm Ngọc Nhi.

 



Đêm qua nàng ta rất may mắn, trong nháy mắt khi rơi xuống đã mắc vào trên kệ thuyền, quần áo còn chưa dính vào nước đã được cứu lên.

 

Lúc này, mắt nàng ta sưng đỏ, vẻ mặt khổ sở lúc đầu lập tức biến thành điên cuồng trong nháy mắt nhìn thấy ta, trực tiếp nhào tới.

 

Trong miệng càng không sạch sẽ.

 

“Con tiện nhân nhà ngươi! Đều do ngươi nên chủ quân nhà ta mới rơi xuống nước! Bây giờ không rõ sống chết!”

 

"Ngươi là đồ khắc tinh, khắc c.h.ế.t già trẻ Niên gia ngươi, bây giờ còn muốn khắc c.h.ế.t chủ quân nhà ta!"

 

"Niên Oản Kiều, sao ngươi không c.h.ế.t đi!"

 

Tiết Diễm vẫn giống như tối qua, đứng thẳng tắp ngăn cản trước mặt ta, chịu mấy cái đ.ấ.m và đánh của Lâm Ngọc Nhi.

 

Ta nhíu mày nhìn xung quanh.

 

Mãi đến khi nhìn thấy áo đen trên mái hiên kia, ta nhướng mày trực tiếp đẩy Tiết Diễm ra, tát một cái vào mặt Lâm Ngọc Nhi.

 

Tiếng tát tai cực kỳ thanh thúy, xung quanh đều yên tĩnh.

 

Lâm Ngọc Nhi có lẽ chưa từng nghĩ ta sẽ đánh nàng ta, nàng ta rõ ràng sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại rất nhanh, gào thét phá vỡ sự yên tĩnh.

 

Hạ nhân khắp xung quanh ùa lên.

 

Trong viện loạn hết cả lên.

 

Khóe mắt ta nhìn thấy bóng áo đen kia lao vào trong phòng Hoắc Sanh.

 

13

 

Tiết Diễm che chở ta, rút lui khỏi viện tử rối loạn.

 

Hắn lúc này có hơi chật vật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.