Tình Cảm Sâu Lắng - Bạch Trần

Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu



“Muốn một điếu không?”

Hoắc Tri Hành hất cằm với Tần Dập hỏi anh có muốn hút thuốc không.

“Không cần, tôi không muốn đứa bé bị khói thuốc ảnh hưởng.”

Người đàn ông vừa mới chính thức trở thành anh vợ rất hài lòng với câu trả lời này, Hoắc Tri Hành cũng dập tắt nửa điếu thuốc còn lại của mình.

Hai người đàn ông khi nãy vẫn còn xem nhau là đối thủ, bây giờ lại cùng nhau bình tĩnh tựa vào lan can một cách kỳ quái.

Tần Dập có thân hình cao lớn, bờ vai rộng, làn da lộ ra ngoài có màu đồng. Anh đen hơn đàn ông bình thường một chút, nhưng vẻ ngoài điển trai và gương mặt góc cạnh lại tạo nên vẻ đẹp hoang dã và hormone nam tính rất mạnh. Trong khi đó, tướng mạo của hai anh em nhà họ Hoắc lại thừa hưởng từ Kiều Uyển Ninh nên rất ôn hòa điềm tĩnh, làn da trắng nõn gần như trong suốt, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như thể được nghệ nhân nổi tiếng chạm khắc.

Trong mắt Hoắc Tri Hành, em gái của mình đương nhiên là tốt nhất thế giới, không những ngoại hình xuất chúng mà tính tình còn dịu dàng. Nhưng chỉ cần nhìn người đàn ông trước mắt, rồi nghĩ tới dáng vẻ của Kiều Tri Niệm lúc ở cùng Tần Dập, anh lại cảm thấy cô gái nhỏ nhà mình đã chịu thiệt thòi.

“Nếu để tôi biết anh đối xử với con bé không tốt, cho dù anh có là vua ở Đông Nam Á thì tôi cũng không bao giờ bỏ qua cho đâu.”

Nói xong, anh nhướng mày nhìn thứ Tần Dập đang cầm: “Không cần cám ơn tôi, đừng để Niệm Niệm gặp nguy hiểm là được.”

Tần Dập siết chặt thứ trong tay, cau mày trầm giọng nói: “Tôi sẽ đối tốt với cô ấy, nhưng không phải vì lời hứa với anh.”



Trong phòng khách, Kiều Uyển Ninh dựa vào người chồng, nhẹ nhàng nói chuyện với ông.

Là phụ nữ, bà có giác quan thứ sáu rất mãnh liệt. Từ lúc Tần Dập trả lời cuộc điện thoại lúc chiều, bà đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó. Kiều Uyển Ninh là người lý tính nhưng cũng là người cảm tính, bà nhìn thấy Tần Dập đối tốt với Kiều Tri Niệm trong quãng thời gian gần đây. Là ông trùm thế giới ngầm thì đã sao, cậu ta vẫn luôn tôn trọng họ và che chở cho con gái bà khi ở nhà họ Hoắc. Điểm này nói thì dễ nhưng để làm được đến thế thì rất khó. Tuy nhiên, cứ nghĩ đến cuộc sống phức tạp của Tần Dập thì nét tươi cười của con gái trong tâm trí của bà lại phai nhạt đi.

Hoắc Chính Kỳ đã ở tuổi trung niên, ông càng lúc càng không thể nghe nổi lời khuyên nhủ dịu dàng của vợ. Trong lòng ông hiểu rõ mỗi câu nói của Kiều Uyển Ninh đều có lý, Kiều Tri Niệm đã lớn rồi, ông không thể cứ đứng sau lưng cô mãi được, rồi sẽ có một ngày vị trí của ông sẽ bị người khác thay thế. Nhưng Hoắc Chính Kỳ không nghĩ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy.

“Ngày Niệm Niệm được sinh ra, thấy em phải trải qua nguy hiểm như vậy thì anh càng thấy hối hận, anh nghĩ chúng ta không nên có con bé. Sau khi em tỉnh lại, lại nghĩ con bé quá nhỏ, sợ nó sẽ không sống nổi, nhưng may là hai người đều không bỏ anh mà đi.”



Người đàn ông đỏ vành mắt, tự lẩm bẩm một mình.

“Thật may là hai người vẫn ở bên anh, nhưng anh còn chưa kịp chuẩn bị thì con bé đã đột ngột trưởng thành rồi. Anh vẫn nhớ rõ cảm giác khi nghe con bé cất tiếng lần đầu tiên, nhìn thấy con bé chập chững, cũng nhớ rõ con bé ăn bánh kem dính đầy mặt vào sinh nhật đầu tiên. Nhiều năm trôi qua, anh vẫn luôn ghi nhớ mọi khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời nó.”

“Con gái và con trai khác nhau, anh chỉ muốn nâng niu con bé mãi trong lòng.”

Kiều Uyển Ninh nhẹ nhàng vòng tay qua eo của ông, đến khi cánh cửa được mở ra thì mới chịu buông.

Tần Dập yên lặng liếc nhìn hai vợ chồng đang đỏ hoe mắt đang tựa vào nhau, đi thẳng lên tầng. Còn Hoắc Tri Hành thì ngồi xuống cạnh bố mẹ, không nói lời nào chỉ lẳng lặng ở đó.

Từ lúc bước vào nhìn thấy họ như vậy, anh đã biết mình không cần phải nói thêm gì nữa.

“Ngày kia hai đứa nó sẽ đi.”

Kiều Uyển Ninh ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”

Anh gật đầu, song cũng không muốn nói nhiều với mẹ: “Bên kia có việc.”

Trong lòng Hoắc Chính Kỳ ngổn ngang cảm xúc.

Năm đó ông gầy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau này vì muốn chăm nom việc nhà nên đã giao lại mọi việc cho con trai. Cho đến bây giờ, bởi bản chất cương trực công chính, ghét ác như thù nên ông chưa bao giờ dính líu đến thế giới ngầm, cũng chưa từng muốn dựa vào thế lực đen tối để củng cố quyền lực và sự giàu có của mình. Vậy mà hôm nay Hoắc Chính Kỳ lại phải giao con gái cho ông trùm của thế giới ngầm.

“Bố, nếu bố lo lắng thì chúng ta có thể cùng đến đó.”

Hoắc Chính Kỳ đột nhiên trừng mắt nhìn con trai: “Đi cái gì mà đi, muốn đi cũng là mấy đứa đi, bố sẽ không đến nơi như vậy.”

Dứt lời, ông dắt vợ lên tầng. Phòng của họ nằm ở tầng hai, còn phòng của Kiều Tri Niệm trên tầng ba. Là người đứng đầu của nhà họ Hoắc, thế nhưng lúc này ông lại đang kéo tay vợ, định lẻn đến trước cửa phòng của con gái. Tuy nhiên, chân vừa nâng lên đã bị vợ nhướng mày lôi về phòng.

Ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa phòng của Kiều Tri Niệm trên tầng ba, Tần Dập ôm cô vợ nhỏ nằm trên giường, bàn tay vỗ về trên lưng cô như an ủi. Từ lúc anh nói muốn đưa cô đi, cô vợ nhỏ của anh đã bắt đầu buồn vui lẫn lộn.



Kiều Tri Niệm ngừng nức nở, lặng lẽ đưa mặt ra khỏi chăn nhìn người đàn ông, đôi mắt và mũi cô đều đỏ ửng trông đáng thương vô cùng. Tần Dập bị ánh mắt của cô làm cho tê dại, không nhịn được cúi xuống hôn Kiều Tri Niệm. Cô gái nhỏ bị người đàn ông xâm nhập mạnh mẽ, cái lưỡi đinh hương xoay tròn liên tục. Cả hai hôn nhau đến động tình, khó mà chia rời.

Một lúc sau, cô đẩy người đàn ông ra, cuộn tròn lại rúc vào lòng anh. Bàn tay to ấm áp của Tần Dập trượt xuống, men theo khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ mơn trớn rồi dừng lại trên bụng cô.

Từ ngày biết Kiều Tri Niệm mang thai, anh thường xuyên thích sờ bụng của cô hơn, cách giao lưu với con như thế này khiến anh rất thỏa mãn. Cho dù cả người Tần Dập có dính máu me bẩn thỉu, thì vẫn sẽ có cô dùng tấm thân tinh khiết không chút kiêng dè ôm lấy anh.

Ôm Kiều Trị Niệm và đứa con của mình trong lòng, giờ phút này, Tần Dập đã không còn là kẻ sống bấp bênh, phiêu bạt không nơi nương tựa nữa. Bởi vì dáng người cao lớn mạnh mẽ uy nghiêm, mình đồng da sắt của anh đã tìm được bến đỗ trên cơ thể mỏng manh của cô.

“Bé con, ngoan, em có thể thường xuyên trở về mà.”

“Hơn nữa, em còn phải cho tôi một danh phận chính thức chứ.”

Cô ngẩng đầu lên khỏi ngực của người đàn ông, giọng điệu vừa rồi của anh sao nghe có chút tủi thân thế nhỉ. Khi bắt gặp đôi mắt đen láy của Tần Dập, cô nhận ra ánh mắt anh ngoại trừ mong đợi còn có vẻ e dè. Kiều Tri Niệm thu mình vào vòng tay của anh cười trộm, một giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt. Cô rất thích Tần Dập như thế này, vì chỉ khi đó anh mới có cảm xúc và tâm tư của người bình thường, tốt hơn dáng vẻ lạnh như băng, không dính khói lửa nhân gian kia nhiều.

“Anh thật đáng yêu.”

Kiều Tri Niệm dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào ngực anh, sợ người kia không nghe rõ nên lặp lại:

“Tần Dập, anh rất đáng yêu.”

Động tác vuốt ve của người đàn ông bỗng khựng lại, lông mày hơi nhướng, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Đáng yêu?”

“Ha ha…”

Kiều Tri Niệm bỗng cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp và hai lúm đồng tiền.

Hai bàn tay như ngọc ôm lấy khuôn mặt của anh, sau đó xích lại gần, hôn nhẹ lên môi dưới: “Bây giờ trông anh càng đáng yêu hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.