Tình Cảm Sâu Lắng - Bạch Trần

Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ



Tống Hoài Cẩn đưa Lục Duy trở về phòng của cô.

Trong lúc Tống Hoài Cẩn đóng cửa, Lục Duy nhìn lướt qua một vòng xung quanh, đã gần một tháng không trở về đây nhưng trong phòng vẫn không dính một hạt bụi nào. Lúc Lục Duy không có ở đây thì người giúp việc chắc chắn không thể vào, cho nên người có thể quét tước sạch sẽ nơi này chỉ có mình anh.

Cô đè lại những suy nghĩ trong đầu xuống, không thể hiện ra điều gì.

Tống Hoài Cẩn nói là có việc quan trọng, giờ cũng nên đến lúc nghe rồi. Lục Duy dựa vào bàn trang điểm, nhìn Tống Hoài Cẩn ngồi trên giường của mình nhíu mày, bàn tay hết nâng lên lại buông xuống. Cuối cùng, anh móc điện thoại di động từ trong túi quần ra, bấm vài cái đưa cho cô.

Lục Duy chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức nổi giận.

“Không phải chú nói là có chuyện quan trọng sao? Chú chụp lén cháu à?”

Nếu không phải Tống Hoài Cẩn theo dõi thì sao ảnh của cô và Trình Sâm ở trước bảo tàng nghệ thuật lại nằm trong tay anh chứ.

Tống Hoài Cẩn thấy cô hiểu lầm, lập tức xoa trán, bất đắc dĩ giải thích: “Đây là do Hoắc Tri Hành, anh trai của Kiều Tri Niệm gửi cho tôi. Nok đã từng đến nước Z tìm nhà họ Hoắc, lúc ấy Trình Sâm cũng đi theo anh ta.”

“Sau đó hành trình của bọn Nok ở nước Z đều có Trình Sâm đi theo. Cậu ta là người của Nok, thấy Hoắc Tri Hành không đồng ý với đề nghị của mình nên đã sai cậu ta đến tìm em.”

Nói xong, anh thở dài: “Tôi lại không kịp bay đến nước Z.”

Lục Duy vô cùng kinh ngạc, sững sờ một lát. Sau đó cô vươn ngón tay thon dài đặt lên màn hình điện thoại di động, tắt rồi mở, lại tắt rồi mở.

Động tác đơn giản bị lặp lại vô số lần. Khoảng thời gian gặp gỡ Trình Sâm không dài, Lục Duy còn nhớ lúc gặp Trình Sâm Vào ngày đó, hai người còn tâm sự về ước mơ của mình.

Lục Duy lấy làm tiếc vì thiếu niên thiên tài của năm đó giờ đã không còn tiếp tục vẽ tranh nữa, có điều không ngờ nguyên nhân lại là do cậu ta đi theo Nok.

Lựa chọn của Trình Sâm cũng không thể gọi là tiếp tay cho giặc được, dù sao ai có chí nấy. Nhưng đứng trước lập trường của hai nhà họ Tần và Lục, nói cho cùng vẫn là đối lập.

Nếu thật sự Trình Sâm tiếp cận với mục đích, Lục Duy cũng không buồn lắm, chỉ là cảm thấy hơi mất mát thôi.

Lục Duy nở nụ cười như đã hiểu rõ, có một số việc khi ta gặp và trải qua nhiều lần, sẽ tự học được cách trở nên cứng cỏi. Bề ngoài trông cô khá tuỳ tiện, nhưng trong lòng cô lại hiểu rõ hơn ai hết.

Tống Hoài Cẩn cẩn thận quan sát phản ứng của Lục Duy. Đôi khi đến anh cũng không thể hiểu nổi cô gái này, ngay cả cảm xúc của cô cũng không nằm trong dự đoán của anh.

Thật lâu sau đó, Tống Hoài Cẩn mới nói tiếp.



“Nok muốn hợp tác với nhà họ Hoắc, nói trắng ra là muốn nhà họ Hoắc chi tiền mua vũ khí, thu được lòng người, chờ đến khi mọi chuyện thành công sẽ cùng nhau phân chia nhà họ Tần. Dù sao, Nok cũng đã trốn tránh nhà họ Tần lâu như vậy, giờ một mình anh ta không kham nổi.”

Giọng điệu của Tống Hoài Cẩn mang theo sự mỉa mai: “Có điều nếu thật sự thành công, lợi ích từ nhà họ Tần có được chia cho nhà họ Hoắc hay không thì khó có thể nói trước được.”

“Hoắc Tri Hành có đáng tin không?”

Tống Hoài Cẩn không có lý do gì để nói dối Lục Duy, cho dù hai người không có quan hệ trên giường thì anh vẫn là “chú ba” của cô. Giống như trước kia, Tống Hoài Cẩn sẽ không làm hại cô.

Anh không trả lời, chỉ hỏi lại: “Sau này nhà họ Tần sẽ là của cháu trai Hoắc Tri Hành, em nghĩ sao? Hoắc Tri Hành biết rõ nhà họ Tần là nơi nào, Tần Dập là ai. Hơn nữa, anh ta còn có thể chạy đến trước cửa nhà chúng ta đòi người về, một kẻ như thế sẽ hại em gái của mình à?”

Nói xong, Tống Hoài Cẩn nhìn chằm chằm vào cô đầy ẩn ý.

“Em không tin, hay là không muốn tin?”

Lục Duy khó hiểu nhìn anh: “Ý gì đây?”

Tống Hoài Cẩn đứng lên, bước đến bên cạnh Lục Duy, anh đặt tay lên vai cô, hơi thở trở nên dồn dập.

“Giờ em định sẽ làm gì với Trình Sâm, em… em không được thích cậu ta.”

Lục Duy không thể hiểu nổi: “Tại sao cháu lại thích Trình Sâm?”

Biểu cảm buồn bực của cô nhất định không phải là giả, thấy vậy anh mới yên tâm.

“Vậy nếu không vui thì em có nói với tôi giống như trước kia không?”

Tống Hoài Cẩn dè dặt nói, như thể đang sợ mình xúc phạm đến lòng tự trọng của cô.

“Không có chuyện gì không vui cả, có lẽ là do cháu thiếu tình yêu mà thôi.”

Lục Duy nói rất nhẹ nhàng, trong lời nói còn mang theo ý trêu đùa. Nhưng Tống Hoài Cẩn nghe vậy lại cảm thấy khó chịu, có anh ở bên mà cô lại nói thiếu tình yêu.

“Duy Duy…”



“Chú ba!”

Cô ngắt lời: “Đừng nói nữa, cháu cũng chỉ mới quen Trình Sâm được có mấy ngày thôi, các chú có kế hoạch gì thì cứ nói đi.”

Tống Hoài Cẩn mấp máy môi, nở nụ cười chán nản.

Anh chỉ muốn nói chuyện với Lục Duy mà thôi.



Lục Duy vừa dứt lời, cửa phòng đã bị Tần Dập đẩy ra. Anh đã đứng bên ngoài nghe một lúc lâu, những chuyện nên biết cũng đã biết rõ ràng.

Tần Dập đi lướt qua bọn họ tới đứng cạnh cửa sổ, bóng dáng của anh cao thẳng, mang theo khí thế áp lực của kẻ cầm quyền. Ánh mắt Tần Dập tùy ý nhìn quanh, con ngươi màu đen không xác định rõ mục tiêu.

Phía sau anh là bức ảnh của vợ chồng Lục Cảnh, Tề Nhược Nhàn không thích con gái đi theo con đường của ba nó, cho nên trong ảnh, Lục Cảnh đang im lặng tỏ vẻ xin lỗi vợ mình.

Nhà chính của nhà họ Tần có sáu tầng, phòng của Lục Duy ở giữa tầng ba, tầm nhìn rất tốt, trong phòng có cửa sổ sát đất nhìn thấy được toàn cảnh khu vườn bên ngoài.

Lục Duy nhìn ra bên ngoài, vô tình nhìn thấy căn phòng nhỏ có mái trát bằng vôi ở góc phía Tây Bắc đang mở cửa, có mấy người đàn ông mặc quần áo đen đang ra vào.

Cửa mở thì không lạ gì, nhưng nhìn bóng dáng người ở trong căn phòng đó, hẳn là Tần Thịnh.

Đồng tử của cô co lại, hỏi: “Có ai chết à?”

Tần Thịnh là cánh tay đắc lực nhất của Tần Dập, kẻ có thể khiến anh ấy tự mình xử lý phải có thân phận không tầm yeutruyen.net thường.

Nóc nhà màu xám, cửa kính màu đen, căn phòng nhỏ kia là nơi kín đáo nhất ở nhà họ Tần, chỉ khi có người yeutruyen.net nào đó chết mới được mở ra.

“Một kẻ không quan trọng.” Tần Dập nhẹ nhàng đáp lời.

Người đàn ông cụp mắt, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, đến khi anh quay đầu lại, trên khuôn mặt bình thường vốn không có biểu tình gì lại hiện lên chút ý cười.

“Duy Duy, có chuyện này…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.