Tình Cảm Sâu Lắng - Bạch Trần

Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn



Hoắc Tri Hành ở văn phòng rất lâu, nghe người phụ trách báo cáo tình hình kinh doanh gần đây của công ty.

Người phụ trách hơn bốn mươi tuổi, tung hoành trong thương trường nhiều năm đã thành cáo già mắt độc miệng ngọt từ lâu. Ông ta là một trong số ít người biết được quan hệ giữa hai nhà Tần – Hoắc, ngoài nịnh hót Hoắc Tri Hành ra thì còn khen Tần Dập hết lời. Nói thẳng là mắt nhìn của cô cả tốt, xinh đẹp, có khí chất, chỗ nào cũng tốt nên mới có thể tìm được một người xứng đôi như vậy. Dù sao có nhà họ Tần làm chỗ dựa, công việc của ông ta cũng thuận lợi hơn trước rất nhiều.

Hoắc Tri Hành là người thiết thực, chỉ nhìn vào thực lực, thứ không thích nhất là nghe người khác nịnh nọt, anh giơ tay lên ý bảo người phụ trách dừng lại.

“Chuyện của cô cả không được để nhiều người biết.”

Người phụ trách cảm thấy mình nhiều lời, lập tức dừng lại.

Hoắc Tri Hành nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua hơn nửa ngày rồi, anh sắp xếp lại giấy tờ rồi dẫn hai thư ký ra khỏi văn phòng.

Chiếc xe anh ngồi khi đến đây vẫn đổ ở chỗ cũ, nhưng phía sau lại có thêm một chiếc nữa.

Lúc đến cửa công ty, Tần Thịnh không theo anh lên, hiện tại anh ấy đang đứng giữa hai chiếc xe ung dung hút thuốc.

Tần Thịnh nhìn thấy Hoắc Tri Hành đi ra thì dẫm tàn thuốc, sau đó mở cửa xe cho anh.

“Để anh chờ lâu rồi.”

Lúc nói chuyện, giọng điệu của Hoắc Tri Hành hơi áy náy, thời gian anh ở công ty không ngắn, vốn tưởng Tần Thịnh còn có việc khác, xem ra là chỉ để tránh hiềm nghi mà thôi. Biết vậy anh đã đưa người lên lầu theo, ít nhất cũng có một chỗ nghỉ ngơi thoải mái.

“Anh đừng khách sáo.”

“Anh ngồi chiếc xe này đi, về thẳng nhà họ Tần.”



Tần Thịnh mỉm cười, vì thường xuyên đợi người nên nửa ngày đối với anh ấy cũng chẳng là gì cả, huống chi đây còn là anh vợ của Tần Dập.

Hoắc Tri Hành không phản đối, nếu trở về nhà họ Tần thì toàn bộ đều nghe theo ý của Tần Thịnh. Anh và thư ký ngồi trên ghế sau, lúc ngồi xe kia đến công ty cũng dùng ghế sau.

Chiếc xe phóng trên con đường bằng phẳng, vững vàng chạy đến chỗ hoang tàn vắng vẻ.

“Pằng pằng pằng!”

Đột nhiên có mấy chiếc xe lao đến từ hai bên, cùng lúc tiếp cận bọn họ một cách nhanh chóng. Từ cửa sổ, bọn chúng giơ súng lục và súng trường liên tục nã vào hai chiếc xe, mục tiêu chính là tấn công vào chiếc phía sau.

Trong nháy mắt tiếng súng dày đặc vang lên khắp nơi.

Tần Thịnh nhanh tay ấn điện thoại, quay đầu nhìn trái phải rồi hét lớn: “Ngồi cho vững!” Sau đó anh đánh tay lái, cơ thể của những người bên trong xe theo quán tính ngã về phía trước. Xe bắt đầu chạy như hình rắn bơi lội trong vùng hoang vu, né tránh tấn công của kẻ địch.

Không khí trong xe đông lại, ở dưới làn bom đạn yên tĩnh kỳ lạ.

“Đoàng!”

Một viên đạn mang theo tiếng gió bay vào cửa sổ đối diện Hoắc Tri Hành. Thuỷ tinh nứt ra thành một cái lỗ nhưng không bị vỡ, mảnh vụn thủy tinh lóe sáng văng ra ngoài xe như cát bay trong nháy mắt.

Cô thư ký dựa vào cửa sổ vẫn cố bình tĩnh, nhưng nước mắt không tự chủ được rơi đầy mặt. Phát súng này bắn thẳng vào cửa sổ bên cạnh cô ấy, tiếng kêu hoảng sợ bị ngăn ở cổ họng, ánh mắt lập tức dại ra suy sụp.

Tần Thịnh nhíu mày, đạp ga hết cỡ, chiếc xe phía sau vốn đang theo sát bọn họ lập tức bị kéo giãn khoảng cách.



Ba người ngồi trên ghế sau lại không khống chế được mà đổ nhào tới. Nam thư ký đỡ lấy cơ thể của cô gái, cho dù đã theo Hoắc yeutruyen.net Tri Hành vào Nam ra Bắc nhiều lần nhưng người cũng đã run rẩy, giọng nói yếu ớt không khống chế được.

“Tổng giám đốc Hoắc.”

“Tạch! Rào rào!” Lời nói bị cắt ngang, lại là âm thanh đập vào cửa kính.

Cửa sổ của chiếc xe đằng sau đã bị vỡ, nhìn từ gương chiếu hậu có thể thấy máu và các mảnh vụn văng tung tóe.

Sắc mặt của Hoắc Tri Hành bỗng trầm xuống: “Không phản kích à?”

Tần Thịnh nhíu mày lắc đầu: “Anh ngồi yên, tuyệt đối không được mở cửa sổ ra!”

Trong xe có vũ khí, nhưng anh ấy không yeutruyen.net thể mạo hiểm đánh một trận được.

Người nhà họ Hoắc chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, bọn họ chắc chắn không thể đánh bại nhiều người như vậy. Đây là xe chống đạn, việc anh cần làm là bảo vệ cho sự an toàn của Hoắc Tri Hành, còn chiếc xe đằng sau không nằm trong phạm vi lo lắng của Tần Thịnh.



Mấy chiếc xe chạy như điên trên cánh đồng hoang vu, nơi bánh xe đi qua đều để lại khói bụi và cát vàng.

Napa ngồi trong chiếc xe cuối cùng, sau khi nhìn thấy máu phun ra từ cửa sổ thì suýt chút nữa đã kích động ném văng khẩu AK47 trong tay.

Ông ta mở to mắt, miệng hô to.

“Được rồi? Được rồi! Lái nhanh lên cho tao! Chạy lên phía trước xem có phải tên mặt trắng kia bị ông đây bắn chết rồi không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.