"Trịnh Đinh Đinh, em nói em yêu anh, vậy tình cảm của em với học trưởng kia là gì?" Giọng nói của Ninh Vi Cẩn vang lên bên tai Trịnh Đinh Đinh. Từng
câu từng chữ cực kỳ có khí phách.
Trịnh Đinh Đinh xoay người lại, nhấc chân đạp một cái lên giày Ninh Vi Cẩn.
"Em nói rõ rang đi!" Ninh Vi Cẩn giữ chặt cổ tay cô, tỉnh táo lặp lại. "Bây giờ, ngay tại đây, nói thật rõ ràng!"
"Cái người ngu ngốc này, tôi không chịu nổi anh nữa. . . . . . " Trịnh
Đinh Đinh không thoát được bàn tay của anh, quýnh lên bèn cúi đầu cắn
vào mu bàn tay anh. Dưới tình thế cấp bách, cô cắn rất mạnh, lớp da thịt mỏng của anh bị hàm răng xinh xắn của cô giày xéo.
Mà Ninh Vi Cẩn cũng không buông tay, tròng mắt nhìn cô đã bộc lộ cảm xúc của anh. Ngay cả lông mày cũng không nhíu mặc cho cô trút giận.
Đang lúc giằng co, sau lưng vang lên một tiếng ho khan, giọng nói nghiêm túc mà lạnh nhạt: "Ninh Vi Cẩn, đã xảy ra chuyên gì?"
Nghe ra là giọng nói của chủ nhiệm Vinh, Ninh Vi Cẩn khẽ buông lỏng tay
Trịnh Đinh Đinh, xoay người nhìn chủ nhiệm Vinh, giải thích tình huống.
Trịnh Đinh Đinh nhân cơ hội này chạy đi.
"Đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Đang ở bệnh viện mà cậu lại lôi lôi kéo kéo một cô gái, cô ấy là bệnh nhân của cậu sao?" Giọng nói của chủ
nhiệm Vinh cực kỳ bất mãn.
Ninh Vi Cẩn dừng một chút, nghiêm túc nói: "Cô ấy không phải bệnh nhân của em!"
"Không phải là bệnh nhân sao?"
"Cô ấy là chuyện riêng!"
Giọng nói của chủ nhiệm Vinh càng lạnh lẽo, vẻ mặt cũng nghiêm túc: "Đây là bệnh viện, là chỗ cậu tới làm việc. Cậu phải hiểu được thân phận và
chức trách của bản thân. Nếu muốn xử lý chuyện riêng thì có thể ra
ngoài. Ở trước cửa mà lôi lôi kéo kéo một cô gái còn ra thể thống gì nữa hả?"
"Xin lỗi! Em bảo đảm đây là lần duy nhất!"
Chủ nhiệm Vinh lặng lẽ quan sát bộ dạng không yên lòng của Ninh Vi Cẩn,
khẽ lắc đầu một cái: "Cậu sang Newyork học chuyên tu 11 tháng biển hiện
rất tốt, lấy được thành tích xuất xắc. Sau khi trở lại biểu hiện cũng
không tồi. Tôi cũng cảm thấy vui mừng thay cho cậu, cũng hi vọng cậu giữ vững thành tích như thế, không nên lười biếng. Về phần tình cảm, tự xử
lý cho xong, không nên nháo loạn ở bệnh viện!"
"Em hiểu rồi ạ!"
Sau khi chủ nhiệm Vinh rời đi. Ninh Vi Cẩn đứng tại chỗ, ngưng mắt nhìn
ra xa, câu nói kia của Trịnh Đinh Đinh vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Cô lại dám nói ra chữ yêu này. Sau khi đã lựa chọn ở lại bên cạnh học
trưởng Trần kia, sau khi anh cho rằng đã bị cô đào thải, cô lại tỏ tình
với anh. . . . . .
Anh giơ cánh tay lên, đập vào mặt là hai dấu răng. . . . . . Cô cắn đúng là mạnh thật!
*
Sau khi về đến nhà, Trịnh Đinh Đinh giận đến mức ăn không ngon, ngồi bó
gối trên ghế salon hơn tiếng đồng hồ liền. Cho đến khi chân hoàn toàn tê dại, cứng ngắc cô mới cau mày đứng lên, chậm rãi đi vào phòng bếp rót
cho mình một cốc nước lạnh. . . . . . Một hơi uống hết nửa.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, Trịnh Đinh Đinh xác nhận bản thân lúc ở bệnh
viện đã tỏ tình với Ninh Vi Cẩn rồi. Trong lúc không khống chế được cảm
xúc đã nói với anh ba chữ "Tôi yêu anh!" Chỉ là, chuyện cô thổ lộ không
hề tác động đến Ninh Vi Cẩn. Vậy mà anh hỏi lại cô tình cảm dành cho
Trần Tuần là gì!
Mất mặt không? Hối hận không đây?
Có một chút. . . . . .
Chỉ là. . . . . . cô vẫn cảm thấy may mắn khi đã nói những suy nghĩ của mình cho Ninh Vi Cẩn.
Về phần kết quả, cô sẽ không cưỡng cầu gì nữa.
Trịnh Đinh Đinh để cốc xuống, ngón tay hơi gõ thành cốc. Khóe môi nở nụ
cười giễu. Từ lúc sinh ra đén giờ, đây là lần đầu tiên cô theo đuổi đàn
ông, cũng là lần đầu tiên lớn tiếng nói ba chữ "Em yêu anh" này. . . . . . Kết cuộc, cô cắn anh một cái, sau đó chạy trối chết.
Cả đêm Trịnh Đinh Đinh ngủ rất ngon. Trong mộng chỉ toàn hình ảnh của Ninh Vi Cẩn.
Kết quả, cô bị đói mà phải tỉnh dậy. Mở mắt, cảm thấy hơi hoa mắt, bất
tri bất giác mới ý thức được bây giờ phải xuống dưới lầu mua hai cái
bánh hồ tiêu tẩm hành!
Trịnh Đinh Đinh rửa mặt mũi đơn giản, tùy tiện buộc tóc lên cũng không
thay quần áo. Cô còn mặc quần ngủ chấm bi đỏ, đi đôi dép bong màu đen,
cầm ví chậm chạp xuống tầng.
Lúc mở cửa, những tia nắng mặt trời giống như đôi cánh ong mật nhẹ nhàng tung bay.
Một chiếc xe Porsche quen thuộc dừng trước cổng. Ánh mặt trời phản chiếu xuống thân xe, tạo thành một vệt sáng long lánh. Mà ngồi ở vị trí lái,
ánh nắng sượt qua gò má anh phân cách hai mảng sáng tối rõ ràng. Trong
trời thu, anh ngồi lẳng lặng trong xe, khiến người ta liên tưởng giống
như đang nhìn qua ống kính, có cảm giác xa mà gần.
Trịnh Đinh Đinh dừng bước, nhịp tim giống như chậm một nhịp.
Cho đến khi Ninh Vi Cẩn xuống xe, từng bước đi đến trước mặt cô. Cô mới xác định đúng là anh tới rồi!
"Mua cho em bữa sáng này!" Anh lời ít mà ý nhiều, đưa túi giấy trên tay cho cô.
Trịnh Đinh Đinh nhận lấy, qua túi giấy ngón tay cô cảm nhận được nhiệt
độ ấm áp. Cô còn ngửi thấy mùi thơm phảng phất. Cô đoán đây là bánh xốp
đường trắng.
“…” Trịnh Đinh Đinh bị nghẹn rồi. Cố gắng kìm ném ném túi đồ trong tay vào mặt anh, không nói một lời.
“Trịnh Đinh Đinh, em yêu tôi sao?” Trong mắt Ninh Vi Cẩn quan sát mặt cô, trực tiếp hỏi rõ.
Trịnh Đinh Đinh hít một hơi, sắc mặt thản nhiên: “Anh rõ ràng nghe được
tại sao còn phải bắt tôi lập lại lần nữa làm gì? Anh cần gì cứ bám riết
lấy tôi để truy đáp án chứ? Vậy tất cả những việc tôi làm, đối với anh
mà nói không có ý nghĩa gì sao? Ninh Vi Cẩn, anh tự ngẫm một chút đi!
Rốt cuộc, anh thật sự không hiểu giả vờ không hiểu đấy?”
“Tôi không xác định được!” Vẻ mặt Ninh Vi Cẩn bình tĩnh, thẳng thắn nói: “Trước kia, tôi rất có lòng tin. Nhưng sự lựa chọn của em khiến tôi
hoài nghi cảm bản thân mình. Tôi chưa bao giờ phải chất vấn bản thân như vậy. Em là ngoại lệ. Tôi cũng không muốn đoán nữa. Tôi muốn biết trong
lòng em nghĩ gì, tình cảm em đối với tôi là gì!”
“Tình cảm với anh….” Trịnh Đinh Đinh chậm rãi, nghiêm túc nói, “Từ lúc
em đồng ý làm bạn gái anh đã xác định rồi. Chỉ là anh không tin tưởng em thôi. Anh hoài nghi em em không thể quên được Trần Tuần. Anh cho rằng
em vẫn yêu Trần Tuần như cũ. Điều này khiến em rất thất vọng, bởi vì nó
chứng minh anh và em không hề hiểu nhau! Ninh Vi Cẩn, em thật không ngờ
một đạo lý bình thường, dễ hiểu như vậy lại là một câu hỏi k hỏi khó với anh. Nếu như em không thích anh, trong lòng em không có anh thì em sẽ
không ngày ngày nhắn tin cho anh. Em cũng sẽ không đến bệnh viện tìm anh rồi chờ đến tận đêm. Thậm chí, sau khi anh trở về, em còn giống như cái đuôi bám theo sau anh vậy. Không để ý chuyện thái độ lạnh lùng, ghét bỏ của anh hết lần này đến lần khác!”
“Em nhắn tin chỉ lập đi lập lại lời giải thích tại sao lại muốn ở bên
cạnh hắn ta, chăm sóc hắn ta. Tôi thừa nhận, lúc đó tôn hoàn toàn không
muốn nghe em nhắc đến anh ta dù chỉ một chữ!”
“Cho nên anh mới hờ hững với em? Anh vẫn cố chấp nói chia tay thì chia tay? Anh có từng suy nghĩ cho cảm nhận của em không?”
“Tôi đã cho em cơ hội, để em lựa chọn, là tự em lựa chọn như vậy!” Giọng nói của Ninh Vi Cẩn lành lạnh.
“Nình Vi Cẩn, căn bản anh không nói đạo lý! Anh chỉ biết lo cho cảm giác của mình, tự nhận định những suy nghĩ của bản thân là đúng. Chưa bao
giờ anh thật sự tin tưởng em. Có lẽ, người sai không phải anh. Sai là
anh………….anh và tôi không cùng một thế giới!” Trịnh Đinh Đinh không thể
nào ngụy trang được nữa, giọng nói kích động mấy giây sau mới bình tĩnh
lại, sắc mặt mệt mỏi và mê man: “Đúng, em và anh không cùng một thế
giới. Em nên sớm hiểu được sự thật này. Không một ai có thể thay đổi
quyết định hay ý nghĩ của anh. Thư Di Nhiên nói rất đúng, anh là thiên
tài, còn em chỉ là một người bình thường. Nhưng em chỉ muốn bạn đời là
một người bình thường mà thôi!”
Ánh mắt Ninh Vi Cẩn hơi động một chút, đáy lòng vì những lời này của cô
mà nao nao. Theo bản năng, anh giơ tay lên, ngón tay thon dài vừa chạm
mặt cô đã bị cô né sang bên.
“Còn nữa, em phải nói cho anh biết. Em đã buông tay tình cảm với Trần
Tuần rồi. Sau khi xác định qua lại với anh, em không còn nhớ anh ấy nữa. Bản thân em cũng cảm thấy khó tin, đã từ lâu muốn buông tay nhưng vẫn
không bỏ được. Thế nhưng sau khi gặp anh, vấn đề lại giải quyết một cách đơn giản như vậy. Anh thử nói xem điều này chứng tỏ cái gì đây? Nếu như anh còn không hiểu nữa, em có thể nói thẳng. Trong lòng em, chưa bao
giờ so sánh giữa anh và anh ấy. Nói cho cùng, anh ấy sao có thể so sánh
với anh được! Anh ấy là bạn em, còn anh là tình yêu duy nhất em có, vậy
đấy!” Trịnh Đinh Đinh nói xong, nhét túi giấy vào trong tay anh. Sau đó, xoay người kéo cửa lên tầng về nhà.
Ninh Vi Cẩn đứng tại chỗ, trong tay cầm bữa sáng. Đầu trống rỗng, anh
nhắm mắt lại rồi mở ra, xác nhận những lời vừa rồi của Trịnh Đinh Đinh
là có ý gì!
Cô và anh không phải là người cùng thế giới. Anh là tình yêu duy nhất của cô!
Anh không hề dự liệu trước những điều này.
Ninh Vi Cẩn anh từ nhỏ đến lớn đều như vậy, cho rằng sự thật sẽ không
thay đổi được. Nhưng nếu có chút không thuần túy như tưởng tượng của anh hay không phù hợp với tiêu chuẩn anh đề ra, anh sẽ buông tay.
Học tập, sự nghiệp cùng chuyện tình cảm, anh đều cố gắng đạt được hiệu
suất tốt nhất, cố gắng làm được hoàn mỹ nhất, không muốn lãng phí thời
gian!
Khi đọc thấy toàn bộ nhật ký dài đằng dặc của Trịnh Đinh Đinh đều là tên Trần Tuần. Khi cô viết Trần Tuần là tín ngưỡng của cô, khi nghĩ đến
chuyện cô thích Trần Tuần mười nă. Khi bệnh tình Trần Tuần gặp nguy kịch thì cô lập tức đến bên hắn ta. Khi anh đuổi theo, cũng không có cách
nào tách cô khỏi Trần Tuần….. Như vậy, anh lựa chọn buông tay.
Nếu như, cô không thuần túy yêu anh. Trong lòng lại nghĩ đến người khác. Nếu như anh chỉ là người lấp chỗ trống cho cô. Nếu như anh chỉ là người cô nguyện ý cùng chung sống. Anh tình nguyện không cần!
Lý trí mạnh mẽ áp chế cảm xúc từ tận đáy lòng, anh chọn đi học chuyên
tu. Suốt 11 tháng liền, anh không cho phép bản thân có một ngày nghỉ.
Anh không để cho bản thân có một phút nhớ đến cô. Anh tự nhận bản thân
làm được rất tốt, đó là điều nên làm. Nhưng mà, lần đầu tiên anh cảm
thấy không vui!
Chưa từng xảy ra chuyện có người khiến anh không vui lâu như vậy. Cảm
giác cô đơn, chán nản, cảm xúc bị đè nén, đây là lần đầu tiên anh trải
qua. Anh chán ghét nó, nhưng càng chán ghét hơn khi bản thân không thể
thoát khỏi!
Sau khi trở về, thấy cô lại xuất hiện trong cuộc sống của anh, nói trong lòng không có cảm xúc gì là giả. Chỉ là, bản thân anh không muốn thừa
nhận nó.
Cho đến ngày hôm qua, cô nói yêu anh. Giống như anh tự mình nhốt ở một
nơi tối tăm, tự phong bế mình hết thảy đột nhiên có một tia sáng chiếu
rọi tất cả. Trong lòng không thể che giấu kích động kịch liệt. Anh không dám biểu hiện ra. Anh phải xác nhận tình cảm của cô không phải nhất
thời xúc động. Anh không phải là dự bị mà là một người không thể thay
thế.
Mà vừa rồi, cô thật sự nói, anh là tình yêu duy nhất của cô!
……………..
Có lẽ, xét cho cùng. Đối với một người luôn tự tin, mọi việc đều thuận
lợi như anh cảm giác về chuyện tình cảm là không thể khống chế. Cảm giác như thế quá xa lạ, khiến cho anh làm một việc tự cho mình là đúng đó là --------lần lược đẩy cô ra!
Anh cười lạnh, nhẹ nhàng siết nắm tay để bên hông. Anh cười mình quá tự cao tự đại, thế mà lại thua trong tay cô!
*****************
Trịnh Đinh Đinh đi xuống lầu lần nữa, đã không còn bóng dáng Ninh Vi
Cẩn. Cô dường như nghĩ ra điều gì. Lúc xoay người thấy phần bữa sáng anh mua đặt trên hộp thư.
Cô đưa tay cầm lấy, mở ra xem. Một bát cháo gạo lứt đỗ đỏ, một phần bánh xốp đường, một phần bánh bao nhân thịt xá xíu, còn có một ly hồng trà.
Giống y hệt bữa sáng lần đầu tiên anh lái xe đến nhà cô!