Lý Tích Thần chắc chắn rằng trong khoảnh khắc đó cô đã chạm ánh mắt với anh, hơn nữa anh còn cười với cô.
Tuy rằng khóe miệng chỉ cong lên một chút, nhưng đó là đang cười.
Có lẽ là không muốn để ý đến cô.
-
Sau khi đưa ra kết luận này Lý Tích Thần cảm thấy vô cùng mất mát, kèm theo đó là mất đi hứng thú ngắm phong cảnh.
Cô đứng dậy phủi phủi bụi trên quần, vươn tay kéo cái mũ rộng thùng thình của chiếc áo hoodie đội lên đầu, che đi cái trán trơn bóng, mái tóc dài buông xuống hai bên mặt, che đi một nửa khuôn mặt vốn không lớn của cô, điều này làm cho Lý Tích Thần có cảm giác an toàn, mà tay cô thì thuận tiện bỏ vào trong túi áo hoodie.
Hoàng hôn mờ ảo trên đỉnh núi, mặt trăng mông lung lặng lẽ vươn lên.
Trăng tối nay sáng hơn đêm qua, Lý Tích Thần lại chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức cúi đầu đi về phía trước.
Không có gì đáng để ngắm cả.
Phong cảnh có đẹp hơn nữa, không có tâm trạng để thưởng thức thì cũng không cảm nhận được vẻ đẹp.
Ban ngày công viên không có nhiều người, nhưng lác đác vẫn có người đi bộ đi qua, đặc biệt là ở lối vào công viên, rất nhiều người.
Nơi đông đúc nằm ở phía đông, cho nên góc tây nam hẻo lánh không có ai biết đến.
Lúc Lý Tích Thần tới công viên đã nơm nớp lo sợ rất lâu, cơ bản là lấy hết can đảm mà chạy vào.
Khi đến nơi anh hàng xóm nói, trán cô đổ mồ hôi lạnh, mặt đỏ bừng và lòng bàn tay ẩm ướt.
Nhưng buổi tối trên con đường từ phía tây nam trở về, hai bên đều là những cây cao to lớn, bóng râm che khuất bầu trời, tiếng ve liên tiếp vang lên, gió thổi qua, lá cây vang lên xào xạc.
Bí mật, im lặng, hoang vắng.
Quả thực chính là nơi thích hợp phạm tội nhất trong phim hình sự.
Đi chưa được mấy bước là một dòng sông nhân tạo, ban đêm mặt nước trong vắt lấp lánh, rất thích hợp vứt xác.
Ôi.
Không được nghĩ về nó.
Lý Tích Thần đưa tay ấn huyệt thái dương của mình, bước chân nhanh hơn.
Những bộ phim hình sự trong quá khứ cứ hiện lên trong đầu không đúng thời điểm.
Cô hối hận.
Lẽ ra nên trở về sớm hơn.
Sống một mình làm cho lá gan của cô trở nên nhỏ hơn.
Hơn nữa cô còn có thói quen xem tin tức xã hội để nắm bắt điểm nóng, điều này mang đến cho tinh thần của cô áp lực không nhỏ.
Đã lâu lắm rồi không có cảm giác này.
Một mình đi trên con đường hẻo lánh, và còn cảm thấy con đường này không có điểm cuối.
Đèn đuốc ồn ào náo nhiệt ở rất xa, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh, nhưng…
Hình như tiếng bước chân từ phía sau truyền đến càng thêm rõ ràng.
Lý Tích Thần cắn chặt môi dưới, cô nắm chặt điện thoại di động trong túi áo, chuẩn bị gọi điện thoại khẩn cấp bất cứ lúc nào.
Tiếng bước chân phía sau không xa không gần, bước chân rất nhẹ nhàng, nhưng trong đêm yên tĩnh thế này, còn kèm theo tiếng ve kêu mồn một.
Liệu có phải là người xấu không?
Chẳng lẽ là muốn moi nội tạng trong cơ thể cô? Hoặc là hiếp trước giết sau?
Biến thái hơn một chút, thì là giết trước hiếp sau.
Thật kinh khủng.
Trái tim Lý Tích Thần suýt nhảy ra.
Bước chân của cô nhanh hơn, nhưng bước chân của người đàn ông phía sau cũng tăng tốc theo bước chân của cô.
Cô không dám quay đầu lại.
Khi tốc độ của cô sắp bị bắt kịp, chân cô mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống đất, nhưng không dám dừng lại dù chỉ là một chút, cứ theo bản năng mà đi về phía trước.
Tuy Lý Tích Thần đã nhiều lần nghĩ đến việc mất ngủ, lo lắng, u uất đến chết, từng nghĩ đến trong một đêm khuya nào đó, ngủ một giấc mê man, ngủ luôn không tỉnh dậy, nhưng cô không thể nào chết ở nơi thế này.
Chết trên tiêu đề tin tức xã hội.
Điều này đối với người ba làm thẩm phán và người chị làm luật sư tố tụng hình sự của cô mà nói, nhất định là một loại sỉ nhục.
Hơn nữa lúc đối mặt với tình huống như thế này mới phát hiện, thì ra cô không hề muốn chết đến vậy.
Khi Tử Thần đang đến gần mang theo cái chết, con người sẽ luôn có một mong muốn sống sót mạnh mẽ.
Mong muốn sống sót thúc giục cô đi đến nơi đông người.
Khi đến nơi nhộn nhịp, cô cuối cùng cũng can đảm mà quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ có những ông cụ bà cụ bắt cặp với nhau múa ở quảng trường, toàn là những gương mặt xa lạ.
Trong loa của quảng trường còn đang phát bài "Tôi đến từ thảo nguyên~", trong đội ngũ chỉnh tề đột nhiên có một cô gái trẻ hoảng sợ chen vào, không ít người hướng ánh mắt về phía cô.
Lý Tích Thần lập tức cúi đầu, mặc dù cô muốn xem có người khả nghi hay không.
Nhưng cô quá sợ hãi.
Những ánh mắt tò mò tìm kiếm kia giống như từng chiếc gai đâm vào sâu trong da thịt cô, làm cho cô muốn nhanh chóng chạy trốn.
Lý Tích Thần đã có một năm kinh nghiệm sống một mình vẫn có chút kiến thức cơ bản, lúc cô trở về đã chọn một con đường náo nhiệt.
Mặc dù khi đi ngang qua người lạ sẽ căng thẳng, nhưng so với việc xảy ra chuyện ở con đường nhỏ, sự căng thẳng này có vẻ không đáng kể.
Trên đường phố đông đúc, đèn đuốc sáng trưng, cảm giác quỷ dị, bị người theo sau trong công viên đã biến mất.
Lý Tích Thần thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm có lẽ là ảo giác của mình, nhầm lẫn một số âm thanh của tự nhiên thành tiếng bước chân.
Nhưng cảm giác kỳ lạ đó lại xuất hiện sau khi cô bước vào khu dân cư.
Ban đầu là cảm giác có ánh mắt rất sắc bén nhìn chằm chằm cô, làm cô có cảm giác như có gai đâm sau lưng.
Nhưng khi cô lấy hết dũng khí quay đầu lại nhìn một lần thì phía sau lại trống rỗng, chỉ có ánh sáng loang lổ chiếu trên mặt đất.
Đêm mùa hè gió thổi qua, lá cây xào xạc, giống như đang hát lên bản giao hưởng.
Nhưng đối với Lý Tích Thần mà nói, bản giao hưởng này giống như nhạc nền quỷ dị trong phim kinh dị.
Cô tăng nhanh bước chân, nhưng bắp chân đang run rẩy, cả người có loại cảm giác hư vô nhưng đang giẫm lên mây.
Mở cửa chống trộm dưới lầu ra, đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang sáng lên, trong không gian chật hẹp sáng chói, Lý Tích Thần rốt cục cũng có thể thở phào, nhưng hiện tại cô càng muốn lên lầu về nhà, ở trong không gian riêng của mình rồi thả lỏng tinh thần vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.
Cô gần như một bước hai bậc thang, rất nhanh đã đi lên tới tầng ba.
Đã lâu không vận động, lượng vận động như vậy khiến cô thở hồng hộc, trán đổ mồ hôi.
Cô thở ra một hơi thật sâu và leo lên tầng bốn.
Đèn điều khiển bằng giọng nói ở tầng bốn đã cũ, ánh sáng rất mờ ảo, đang nằm ở rìa sắp hỏng, phía quản lý tòa nhà vẫn chưa tới sửa chữa.
Không biết vì sao, cái loại cảm giác bị theo dõi này lại xuất hiện.
Giống như trong hành lang này ngoài cô ra còn có tiếng hít thở.
Hoặc là tiếng thở của chính cô.
Nhưng lúc ấy trong đầu cô lại hiện ra những lời này, giống như ánh mắt của thợ săn nhìn chằm chằm con mồi.
Đây có lẽ là giác quan thứ sáu của một người phụ nữ.
Cô lấy chìa khóa ra khỏi túi của mình, tay còn lại vẫn đang giữ chặt điện thoại di động trong túi.
Nhưng vì quá khẩn trương sợ hãi, tay cầm chìa khóa không ngừng run rẩy.
Trong lòng Lý Tích Thần không ngừng cổ vũ bản thân: lấy lại tinh thần, không sao, đừng sợ, không có ai khác, không nên tự mình dọa mình. Trên đời này không có nhiều người xấu như vậy, an ninh của tiểu khu này rất tốt, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, loại chuyện xui xẻo này sao lại rơi vào trên người cô chứ.
Mặc dù vậy, ngón tay của cô vẫn lạnh đến đáng sợ, khi cô nắm lấy chìa khóa và cắm vào ổ khóa cửa, cô cảm thấy bàn tay không còn là của mình.
Nhưng mà, vẫn mở được cửa ra.
Lý Tích Thần nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô thật sự nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần.
Cô cũng không dám quay đầu nhìn, nghĩ thầm vội vàng về nhà đóng cửa là được rồi, còn an ủi mình nói không chừng là tiếng bước chân tan làm về nhà của người sống trên lầu.
Nhưng mà trong lòng cô vẫn hồi hộp.
Bởi vì cái loại cảm giác quỷ dị này không có biến mất, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Cô rút chìa khóa ra lập tức xoay người vào cửa, tiếng bước chân kia bỗng nhiên dồn dập.
Ngay lúc cô đóng cửa, tay nắm cửa bị người ta dùng sức giữ chặt từ bên ngoài, xuyên qua khe hở nhỏ trên cửa, Lý Tích Thần nhìn thấy một gương mặt đeo khẩu trang, trong đôi mắt kia mang theo nụ cười tà ác, đùa giỡn, còn có vài phần đắc ý.
Cô nắm chặt tay nắm cửa, sợ hãi đến nỗi trái tim cô sắp nhảy ra ngoài.
Vụng về như cô, cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tại thời điểm này.
Trực giác không sai, cô thực sự bị kẻ xấu theo dõi.
Nếu tối nay cô chết ở nhà, rất có thể sẽ phải mất vài ngày sau thì thi thể mới được phát hiện.
Nếu may mắn một chút, người nhà cô sẽ làm cho cô một đám tang nhỏ, cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Nếu không may mắn, cô sẽ thống trị các trang tiêu đề của các tin tức xã hội, khiến người ba làm thẩm phán và người chị làm luật sư tố tụng hình sự của cô mất hết mặt mũi, không thể ngẩng đầu lên được.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô đáng lẽ ra phải trống rỗng mới đúng.
Nhưng không hiểu sao cô lại nghĩ đến những chuyện không liên quan gì đến hoàn cảnh hiện tại của mình.
Thậm chí cô còn nghĩ, cứ vậy đi, sau khi kết thúc sẽ được giải thoát.
Nhưng bản năng sinh tồn khiến cô sử dụng hết sức mạnh, đối phương kéo ra một khe cửa, một tay khác theo khe cửa vào mà nắm lấy cửa, làm Lý Tích Thần cảm thấy vô cùng áp lực.
Rất đáng sợ.
Cánh tay đặt trong túi áo của Lý Tích Thần nhấn cuộc gọi khẩn cấp, cuộc điện thoại đó gọi cho Lý Tích Quân.
Trong đêm tối vắng lặng, Lý Tích Thần giằng co với hắn ta.
Hắn ta có vẻ rất hưởng thụ dáng vẻ ngoan cố phản kháng của cô, từ đầu đến cuối vẫn luôn mang theo ý cười trêu chọc.
Nhưng ánh mắt của hắn ta nhỏ và hẹp, mắt một mí, chỉ khiến hắn ta trông thật dữ tợn.
Sức lực của Lý Tích Thần dần cạn kiệt, khe hở càng ngày càng lớn, sắp có thể chứa được cơ thể của một người.
Tiêu rồi.
Lý Tích Thần nghĩ, tính mạng của cô có lẽ sẽ kết thúc trong hôm nay.
-
Lục Tư Việt có thói quen chạy bộ.
Lúc trước là chạy vào buổi sáng, gần đây đổi thành chạy vào buổi tối.
Anh rất thích cây xanh ở đây, còn có góc tây nam của Thiên Hà Thủy Vận.
Đặc biệt là phong cảnh ở đó lúc chiều tà.
Ở đó ngắm hoàng hôn buông xuống, có thể khiến ta dễ dàng mở miệng cảm thán "hoàng hôn đẹp vô tận".
Đẹp như một bức tranh.
Anh từng gửi cảnh hoàng hôn của khu vực này cho Tô Nhất Bạch và Dương Nhuế xem, Tô Nhất Bạch còn phải thốt lên khen đẹp.
Ánh chiều tà không cần thêm bộ lọc mà đãcó thể biến thế giới trở nên dịu dàng, khiến Lục Tư Việt cảm thấy như được chữa lành.
Mấy ngày sau khi Lâm An Hiền mất, hầu như mỗi lúc chập tối Lục Tư Việt đều trải qua ở đây.
Anh từ từ nhìn ngắm mặt trời lặn xuống phía tây, vầng sáng chiếu xuống sông, cố gắng thả lỏng bản thân.
Không hoàn toàn làm được, nhưng cũng có một chút tác dụng, thế nên hôm qua anh mới giới thiệu chỗ này với cô gái nhà đối diện.
Có lẽ cô cũng sẽ cảm thấy được xoa dịu.
Buổi tối Lục Tư Việt thường chạy bộ vào khoảng 7 giờ, nhưng hôm nay nghĩ đến việc cô gái đối diện có lẽ sẽ đến ngắm hoàng hôn, cho nên anh ra ngoài sớm hơn, ngồi canh ở góc phía Tây nam.
Ở đó có một cô bé tự kỷ đang vẽ tranh.
Cô bé thường xuyên đến, lúc trước Lục Tư Việt có bắt chuyện với cô bé được vài câu.
Tiếp xúc với cô bé được mấy ngày, cô bé mới nói với anh được một câu, "Anh là bác sĩ sao?"
Lục Tư Việt cười cười, "Xem như là một nửa bác sĩ."
Sau đó cô bé lập tức im lặng.
Chỉ nhìn bóng lưng của cô bé thôi, cũng sẽ cảm thấy thế giới này rất tươi đẹp.
Cô bé vẽ những bức tranh tối màu, nhưng thỉnh thoảng sẽ đặt xuống những nét vẽ ấm áp.
Đợi đến 6 giờ rưỡi, Lục Tư Việt còn tưởng rằng cô gái nhà đối diện sẽ không đến.
Dù sao mặt trời cũng sắp lặn rồi, cảnh đêm của thành phố này đang kéo đến.
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã xuất hiện, chạy bước nhỏ đến, mang theo sự lo lắng, vội vàng và căng thẳng.
Chạy xuyên qua dòng người mà đến.
Lục Tư Việt cũng không biết tại sao, khoảnh khắc nhìn thấy cô anh lại cười.
Cô và Hươu Père David có chút giống nhau, khi kinh hãi sẽ mở tròn hai mắt, mặt rất nhỏ, tuy gầy nhưng trắng nõn mềm mại, khuôn mặt có một chút mũm mĩm, khiến cho người nhìn muốn nhéo một cái.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thôi.
Nếu như thật sự đột ngột đi lên nhéo mặt cô, rất có thể sẽ làm cô sợ tới mức nhảy dựng lên.
Thấy cô tới, Lục Tư Việt cũng không quấy rầy, bắt đầu chạy bộ ban đêm.
Thời gian chạy ban đêm của anh thường là nửa giờ, nhưng hôm nay cố ý chờ cô, anh đã chạy hơn bốn mươi phút.
Lúc chạy vòng cuối cùng, anh vừa vặn đi ngang qua góc tây nam, thấy cô cười dịu dàng.
Đây có lẽ là lần đầu tiên.
Cô cười rộ lên sẽ có má lúm, nhìn có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Yết hầu Lục Tư Việt khẽ động, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Quả nhiên, cảnh đẹp ở một mức độ nào đó có thể chữa lành con người.
Cô cuối cùng cũng không còn nhút nhát như thế nữa.
Nhưng Lục Tư Việt không muốn sự bắt chuyện của người khác quấy rầy hứng thú khó khăn lắm mới có được của cô, đứng đó uống một ngụm nước rồi lại tiếp tục chạy bộ.
Anh cũng không nhìn lại.
Chạy không bao lâu anh bèn dừng lại, đứng ở nơi không xa lắm nhìn cô.
Không phải là nhìn trộm với ý đồ xấu, anh chỉ là cảm thấy buổi tối mà để mặc một cô gái nhát gan đi đường đêm như thế rất không có đạo đức.
Vì vậy, anh chầm chậm theo cô đi bộ qua công viên.
Không biết vì sao, còn có chút khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện thế này.
Nhưng mà anh cũng rất tự nhiên, không hề che giấu, anh không cảm thấy làm việc tốt mà còn cần phải che giấu.
Cho nên ngay cả khi cô đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy anh thì anh cũng đã nghĩ sẵn lời giải thích, sẽ thẳng thắn mà nói, là cùng đường.
Ý thức phòng tránh tội phạm của cô mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Anh còn tưởng với tính cách của cô sẽ chọn đi theo con đường hẻo lánh đó, nhưng hẳn là cô nghĩ đến buổi tối đi đường đêm không an toàn, vì thế lựa chọn con đường lớn đèn đuốc sáng trưng.
Lục Tư Việt cảm thấy vui mừng.
Trong dòng người đông đúc, anh luôn giữ khoảng cách không xa với cô.
Cứ như vậy cho đến khi đi đến bên ngoài tiểu khu.
Anh không muốn tạo cảm giác áp bách cho đối phương, phá hỏng tâm tình tốt mà đối phương thật vất vả mới có được, cho nên anh dừng ở cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khu, đi vào mua bao thuốc lá.
Trên đường trở về còn nhận được điện thoại của Tô Nhất Bạch, hẹn anh ăn cơm.
Anh vừa mới chạy bộ xong, cả người đều là mồ hôi, nói rằng trở về tắm rửa thay quần áo rồi sẽ đi.
Đi thẳng lên tầng ba, tâm tình anh còn rất vui vẻ.
Nếu như không nhìn thấy một màn trước mắt này mà nói.
Người đàn ông cao gần 1m75, mặc áo thun đen, quần đen, ống quần dính bùn, đi một đôi giày thể thao bẩn thỉu, đeo khẩu trang màu đen, đứng đối diện nhà anh, cũng là nhà cô gái đó, đang "giằng co" với cô gái nhỏ, một tay kéo tay nắm cửa, một tay bám vào cửa.
Cửa đã mở hơn phân nửa, hắn có thể đi vào rất dễ dàng, nhưng hắn giống như đang trêu chọc cô gái nhỏ, đùa giỡn và thưởng thức sự bất an cùng sợ hãi của cô.
Cô gái nhỏ hai tay cầm tay nắm cửa, dùng sức kéo về phía sau, nhưng sức lực của cô căn bản không chống lại được người đàn ông.
Gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn của cô nổi lên, cả khuôn mặt đỏ bừng, môi trắng bệch, trong mắt ngấn lệ, nhưng không rơi xuống.
Môi cô khẽ nhúc nhích vài lần, giống như muốn kêu "Cứu mạng".
Nhưng cả người giống như bị cố định ở đó, căn bản không thể hô lên được.
Trước đây Lục Tư Việt từng điều trị cho một người mắc chứng tự kỷ, phản ứng đầu tiên của cô ấy khi gặp nguy hiểm không phải là chạy trốn cũng không phải kêu cứu, mà là đứng đó khóc.
Lúc đó mẹ cô ấy khiển trách, có gì đáng để khóc?! Kêu cứu sẽ chết sao?
Sau đó cô ấy lặng lẽ nói với Lục Tư Việt, khi gặp nguy hiểm, rất nhiều hành vi đều không do chính mình khống chế, cảm thấy trong thân thể như có một người khác, người đó đang khống chế hết thảy hành động của cô ấy.
Hành vi của Lý Tích Thần lúc này có chút giống cô gái kia, nhưng lại không giống.
Cô mang theo áp lực nặng nề mà chống cự, cho dù biết mình không phải là đối thủ, biết đối phương đang thưởng thức sự giãy dụa vô dụng của cô, nhưng cô vẫn chống cự.
Lục Tư Việt đứng ở hành lang nhìn, ánh sáng tầng bốn rất tối.
Trong bóng tối không thể nhìn rõ, "thợ săn" đang hưởng thức con mồi giãy dụa nên không chú ý tới Lục Tư Việt.
Lục Tư Việt đã nắm chặt nắm đấm.
Một lát sau, "thợ săn" rốt cuộc quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Tư Việt, sau đó nói với vẻ đương nhiên: "Làm gì? Chưa từng thấy cặp tình nhân nhỏ cãi nhau sao?"
Hắn ta đã chuẩn bị sẵn từ ngữ.
Không chỉ vậy, hắn ta còn cười hì hì nói với người phía trong cửa: "Cưng à, đừng tức giận, cho anh vào, tránh cho người ta chê cười."
Trong nháy mắt đó, nước mắt Lý Tích Thần bỗng nhiên rơi xuống.
Cô lắc lắc đầu, khó khăn nói: "Không... phải."
"Cái gì không phải." Người đàn ông nói, "Anh đã biết sai rồi, anh không nên khiến em tức giận."
Hắn ta nói xong lập tức mở cửa định đi vào. Cả người Lý Tích Thần đều bị kéo ra theo, lảo đảo, vốn dĩ nên tựa vào cửa, nhưng người đàn ông túm lấy cánh tay cô, để cô vừa vặn dựa vào trong lòng người đàn ông.
Lý Tích Thần rốt cục cũng nhìn rõ người đứng ở hành lang dưới ánh sáng lờ mờ.
Là, anh hàng xóm.
Không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của cô không phải là cầu cứu, mà là trốn.
Bây giờ cô trông quá chật vật.
Nhưng cô không muốn chết.
Trong hoàn cảnh như vậy, cô vẫn muốn sống sót.
Có thể diện, không có vết nhơ mà sống cho thật tốt.
Không có bất kỳ khoảnh khắc nào có thể khiến cô có ý muốn sinh tồn mãnh liệt như vậy.
Cô nhìn về phía Lục Tư Việt, khẽ mở miệng, "Anh ơi..."