Khoảnh khắc bước về phía em, anh luôn giữ trong lòng một câu nói: Bất chấp tất cả. Hóa ra điều làm đôi ta tiếc nuối nhất trên đời là lạc mất nhau.
Cứ bước thêm một bước, Thiên Kỳ luôn có cảm giác phía trước có một điều gì đó mà tâm trí anh luôn muốn nhớ ra. Tinh Nghiên quay lưng về phía Thiên Kỳ, cô tùy ý pha chế vài thứ, hoàn toàn không hay biết có một người mà cô thật sự không mong gặp lại nhưng ngày đêm nhớ thương đang bước về phía cô. Chuông điện thoại reo lên, Thiên Kỳ nhìn màn hình rồi lên máy:
"Kha Hân?"
Bên kia hình như sóng rất yếu, vài âm thanh xẹt xẹt truyền vào điện thoại, làm giọng nói Kha Hân nghe vô cùng yếu ớt:
"Anh Thiên Kỳ, em, em bị một đám người vây bắt ở phòng trưng bày, á..."
Giọng Kha Hân bị dừng lại, điện thoại hình như đã bị rơi xuống đất. Thiên Kỳ căng thẳng gọi:
"Kha Hân? Em sao rồi."
Đáp lời anh chỉ có một giọng nói hùng hổ được truyền vào máy:
"Con khốn, mày dám gọi điện?"
Thiên Kỳ tắt máy, quay người chạy nhanh về phía phòng trưng bày. Nếu anh đoán không lầm thì đám người bắt Kha Hân muốn đột nhập phòng trưng bày để lấy món cổ vật giá trị nhất đêm nay là Ngọa Long, vô tình Waly không biết đường đi đã dắt Kha Hân vào phòng trưng bày... sau đó thiết bị laser chống trộm được khởi động, cả Kha Hân và đám người kia đều không rời khỏi được.
Nếu như vậy thì Kha Hân đang rất nguy hiểm. Phía bên Tinh Nghiên, cô đang cực kỳ bực bội đến suýt nữa là tháo tai nghe quăng vào sọt rác, Phụng Cơ kia cứ lải nhải với cô mãi.
"Nè hành động đi, để khách mời đông là sẽ không tốt đâu."
Tinh Nghiên hỏi vặn lại: "Thế nào là không tốt?"
"Cô..."
"Tôi canh giờ rất chuẩn xác, bây giờ là bãy giờ rưỡi, mà chín giờ mới bắt đầu đấu giá, có nghĩa chúng ta có một tiếng rưỡi để hành động. Nhưng mà bảo vệ kia, lại cứ đứng đó, tôi đoán là sắp tới giờ thay ca của anh ta rồi."- Cô trộm nhìn về phía người bảo vệ đứng ở phía cửa, quả nhiên không lâu sau anh ta đã hết ca trực, Tinh Nghiên nhếch môi: "Tôi hành động đây."
Phụng Cơ cũng cười một tiếng:
"Good luck."
Tinh Nghiên âm thầm rời khỏi quầy bar, cô ra bằng cửa sau, thay bộ trang phục của phục vụ ra rồi vứt sang một xó, bộ quần áo đen đơn giản lại vô cùng bắt mắt khi phối hợp cùng với những đường cong tuyệt mỹ kia, Phụng Cơ có đưa cho cô một cái mặt nạ, nhưng Tinh Nghiên chả thèm động đến. Có lẽ vì bấy lâu nay cô sống quá gương mẫu cho nên bây giờ có chút phấn khích và háu thắng, kệ đi, vì cô tự tin vào bản lĩnh của mình. Nghe nói Ngọa Long là cổ vật rất quý giá, có hơn ngàn năm lịch sử, quả là một sự hấp dẫn với những người thích sưu tập đồ cổ. Nhưng Tinh Nghiên chả thèm quan tâm, bây giờ đối với cô, làm xong công việc và lấy tiền là điều tuyệt vời nhất. Đi dọc theo con đường nhỏ dẫn tới phòng trưng bày. Muốn tới đó chỉ có một đường là đi qua dãy hành lang dài rộng lớn kia, nhưng đầu dãy và cuối dãy của con đường đó đều gắn camera quan sát, vấn đề bây giờ là cô phải vượt qua hai cái camera này.
"Tình hình thế nào?"- Tai nghe truyền đến một câu hỏi. Tinh Nghiên đảo mắt một vòng như đang phân tích tình hình xung quanh, sau đó hít sâu một hơi rồi nói:
"Thông thường, các loại máy camera quan sát một khu vực nhỏ đều rơi vào khoảng từ năm trăm đến một triệu pixel, giả sử cái camera này có độ phân giải là một triệu pixel, vậy thì cự ly quan sát trung bình cũng chỉ có năm mươi mét, nếu chọn một lối nào đó cách xa máy quay năm mươi mét, cũng có nghĩa máy quay đó đã bị vô hiệu hóa."
Phụng Cơ bên kia nghe xong thì cao giọng: "Khá lắm cô bạn."
Tinh Nghiên chỉ mỉm cười nhạt không nói gì, Phụng Cơ lại tiếp tục: "Vậy có nên suy xét đến tình hình tồi tệ nhất không? Nếu camera thuộc loại High Definition* thì gay to."
(*) độ nét cao, rõ nét.
Tinh Nghiên cười khẩy một tiếng rồi tựa lưng vào cái cây đại thụ sau lưng: "Thì đã sao? Dù sao tôi cũng không định né tránh máy quay."
"Hả? Cái gì?"
"Dù sao cũng tái xuất giang hồ, phải chia sẻ một số hình ảnh chứ."- Tinh Nghiên có lẽ không hề nhận ra lúc này mình đã quá tự tin. Lâu rồi chưa vận động nên cô vô cùng thích thú.
"Lousia, đừng nói cô định..."
Phụng Cơ vừa định nói gì thì Tinh Nghiên giơ tay ngăt kết nối tai nghe. Bây giờ cô cần tập trung mà người này cứ nói chuyện bên tai, thật bực bội.
Cánh cửa phòng trưng bày khẽ mở ra, Thiên Kỳ nhìn vào thấy Kha Hân và Waly bị trói chặt, miệng hai người bị nhét giẻ, Kha Hân tràn ngập nước mắt hoảng sợ, muốn kêu cứu nhưng không được. Vì trong phòng còn có một nhóm gồm ba tên đàn ông hung tợn. Quả đúng như dự đoán, vì thiết bị laser được thiết lập nên bọn người kia bị kẹt lại. Thiên Kỳ có thể xông vào, nhưng những ánh sáng vô hình đó nếu không có trang thiết bị sẽ không nhìn thấy được, Kha Hân và Waly cũng không có võ, họ không thể luồn lách ra ngoài được. Chợt nhớ lần trước anh có cùng vài người đi bằng lối thoát hiểm vào đây mà không qua cửa chính. Quy tắc hoạt động cũng không khó, anh có thể vào từ cửa sau. Nghĩ vậy, Thiên Kỳ đi vòng qua phía sau, có một cánh cửa sắc lớn được gài mật mã, cũng may Thiên Kỳ còn nhớ, cửa khẽ mở ra, Thiên Kỳ bước vào nhân lúc bọn người kia không để ý, tới gần chỗ Kha Hân và Waly. Thấy anh tới, Kha Hân mừng rỡ thì anh nhanh chóng đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
"Ai đó?"- Đám người bên ngoài lên tiếng. Bọn chúng biết rồi sao? Thiên Kỳ né vào một góc, chết dẫm thật, hôm nay anh lại không mang theo súng hay mấy vũ khí phòng thân. Đang lúc tưởng rằng mình bị phát hiện thì một âm thanh lạnh nhạt đầy bình tĩnh vang lên: "Các người là ai?"
"Cô là Lousia phải không?"- Một người đàn ông hỏi lại. Hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt Thiên Kỳ dồn hết vào cô gái đang đứng cạnh cửa. Luận diện mạo, cô gái này tựa như đóa hoa Anh Túc vào ban đêm, đẹp say đắm lòng người nhưng không chói lóa. Luận khí chất, cô gái này trầm tĩnh đến đáng sợ, nhìn cánh cửa lớn mở tung ra cũng đủ biết cô ta tự tin đến nổi đường đường chính chính vào cửa chính, nếu không phải liều mạng thì là một người vô cùng bản lĩnh.
Thiên Kỳ chau mày, có vẻ Lousia này là người quen với nhóm cướp kia, nhưng sao anh lại cảm thấy là mình quen cô ta nhỉ? Không thể nào, sao Thiên Kỳ anh lại có thể quen nữ đạo chích? Khẽ cười nhạo bản thân mình, nếu đem chuyện này nói cho Trịnh Vỹ Thần biết, không khéo thằng nhãi đó lại phán: "Đối với phụ nữ đẹp, cậu luôn thấy quen mặt mà."
Tinh Nghiên nhướng mày, khoanh hai tay trước ngực, dùng mắt đánh giá ba người kia, cô nói:
"Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi này?"
"Chúng tôi là người của Phụng tỷ, chị ấy bảo bọn tôi đến trợ giúp cô."
"Ồ, vậy sao?"- Tinh Nghiên lên tiếng, âm thanh không hề ngạc nhiên cũng không biểu lộ cảm xúc. Nghe bên trong có tiếng động, cô nhìn qua một góc thấy có hai người bị trói ngồi dưới đất thì hỏi: