Tình Chấp

Chương 54: Lệch quỹ đạo, sai yêu thương



Buổi sáng tỉnh lại đã không thấy hắn đâu, bất quá cô cũng chẳng còn sức quan tâm nhiều, đầu cô đau quá, cả người cứ mệt mỏi lờ đờ, tầm nhìn cũng không rõ. Thiên My tới thăm thấy cô như vậy thì bảo cô nằm xuống nghỉ rồi đi lấy thuốc này nọ giài sốt bắt cô uống còn mình thì ngồi bên cạnh lào nhào.

"Chị đó chị đó, làm bản thân ra nông nổi này còn hùng hổ xách súng tới "Quách Diệp", thật là dọa người mà."

"Chị thành như thế này cũng vì anh trai đại nhân của em gây ra, em còn nói không ngừng, muốn giết người sao?"- Tinh Nghiên uống xong thuốc thì nằm nghĩ.

Thiên My lặp tức phủ nhận: "Không thể nào, mấy ngày nay anh ấy qua canada, sao có thể hại chị?"

"Canada?"- Tinh Nghiên chau mày, "anh ta qua đó làm gì?"

"Em cũng không biết!"- Thiên My bóc trái cây ăn rồi nhìn cô: "Anh trai em thật đã yêu chị rồi."

~Hôm nay là lễ tốt nghiệp, vừa kết thúc cô liền theo tài xế trở về biệt thự.

Buổi tối Thiên Kỳ trở về nhìn thấy thân hình nhỏ bé đứng cạnh cửa sổ liền bước tới ôm lấy cô hỏi: "Nghĩ gì?"

"Đang nghĩ nếu anh yêu tôi thì sẽ thế nào?"- Tinh Nghiên cười nhạt.

Thiên Kỳ đặt cằm lên vai cô, khẽ hít mùi hương trời sinh của người phụ nữ: "Muốn biết vậy sao?"

"Ừm"

Tinh Nghiên nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không biết bộ dáng dịu dàng này sẽ dẫn tới đại hỏa. Quả nhiên ngay sau đó hắn bắt đầu làm càn trên cổ cô, bàn tay như rắn luồn vào áo tắm đặt lên hai quả đồi mềm mại kia từ từ xoa nắn.

Cô không hề cự tuyệt càng làm Thiên Kỳ cao hứng, dưới sự thuần thục của đôi bàn tay hắn, hai nụ hồng e ấp cũng vì đó mà đứng lên khát khao hắn tới chăm sóc. Lúc này Thiên Kỳ xoay người cô lại áp môi mình lên môi cô hôn thật sâu, Tinh Nghiên cũng rất phối hợp đáp trả cùng hắn vờn bướm trong khoang miệng. Được một lúc lâu khi cả hai điều hết hơi hắn mới buông cô ra, giọng nói đã bị dục vọng làm khàn đi càng quyển rũ hơn: "Tiểu yêu tinh này, hôm nay tốt với anh như vậy là muốn gì đây?"

Tinh Nghiên kiều mị choàng tay qua cổ hắn: "Thứ em muốn rất đơn giản, anh làm được không?"

"Thật biết cách thương lượng nhỉ? Châm lửa lớn rồi hỏi một câu như vậy, bảo anh phải trả lời làm sao đây?"- Nói rồi hắn bế cô lên giường, qua một hồi say mê tùy ý xâm chiếm, tùy ý phóng thích tất cả dục vọng của mình. Từng đợt ra vào làm cô đau rồi lại chìm vào loại khoái cảm mãnh liệt, đến lúc nghe thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, một dòng nước ấm chảy vào cơ thể cô, Thiên Kỳ cúi người vào hõm cổ cô thì thào: "Nghiên, Nghiên của anh..."

"Đáng ghét, hôm nay là ngày không an toàn của em, sao anh lại..."- Cô thở dài, sao hắn lại tùy tiện gieo mầm móng lên người cô chứ?

"Có gì không tốt? Không phải ai cũng có tư cách mang thai con của anh, em nên lấy làm vinh hạnh."- Vừa nói vừa cắn nhẹ gáy cô.

"Đồ tự đại, anh không sợ em đem con của anh bỏ chợ sao?"- Tinh Nghiên cười nhẹ.

Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn cô: "Em dám làm vậy, anh sẽ không tha cho em."

Tinh Nghiên nhanh chóng giấu đi một tia hoảng loạn mỉm cười đánh nhẹ vào lồng ngực hắn: "Lão đại à, em chỉ đùa thôi mà, anh không cần nghiêm túc vậy đi."

Thiên Kỳ nhíu mày đau lòng nhìn giọt mồ hôi trên trán cô, hắn giơ tay lau đi: "Ai biết được, em là cô gái to gan như vậy, anh phải đề cao cảnh giác với em."

Tròng mắt Tinh Nghiên hiện lên tia giảo hoạt, ngay sau đó cô xoay người thuận lợi ngồi trên người hắn cười khanh khách: "Anh có cảnh giác thế nào thì em vẫn là người chiến thắng, hiệp này em ở trên."

Thiên Kỳ không khỏi cười ra tiếng, hai tay đặt trên eo cô xoa nắn cất giọng khiêu khích: "Cô gái, em đủ sức không?"

Thú vị, ngoài cô ra, còn ai dám giành thế thượng phong của hắn? Đúng là gan to bằng trời.

Tinh Nghiên không nói nhiều, trực tiếp dùng hành động chứng minh, cô từng đợt uốn éo trên người hắn, nhịp nhàng nhưng chậm rãi, sâu lắng lại khiến hắn say mê. Được một lúc thấy cô có dấu hiệu đuối sức, hắn khẽ cười lật người đem cô đặt lại dưới thân, mờ ám nói: "Xem ra em không đủ sức rồi, anh giúp em!"

Nói rồi hắn mạnh mẽ ra vào khiến cô dần chìm vào luồn khoái cảm mãnh liệt, dù vậy miệng vẫn không ngừng nói: "Đáng ghét, em không thua, em muốn nằm trên à."

Đáp lại cô là một giọng cười nhẹ, cùng âm thanh yêu chiều: "Cô gái đáng yêu."

Đêm đó trăng tròn, qua khung cửa kính, ánh sáng mờ ảo soi vào một sự thăng hoa trong tình yêu. Họ có thể đã yêu nhau, họ có thể cũng đã say đắm lẫn nhau nhưng giữa họ tồn tại quá nhiều vật chất mà bản thân hắn và cô cũng chỉ là những hạt phân tử chuyển động không ngừng, giữa quỷ đạo đó ai dám chắc rằng gặp nhau, yêu nhau có thể bên nhau?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.