Tình Chị Duyên Em

Chương 6



Khi tôi vừa dần khuỵ xuống đột nhiên có tiếng quát lớn của cậu Bảo:

– Dừng tay, dừng tay ngay. Hai người muốn chết à?

Nghe đến đây, tôi như bừng tỉnh, nhưng người mềm oặt nằm vật ra đất, cậu thấy vậy liền chạy ném ô lên hiên đỡ tôi vào lòng. Bờ vai cậu sao mà ấm thế, cả người tôi rét run cầm cập khẽ dựa vào lấy chút hơi từ cậu. Hình như cậu cũng cảm nhận được, siết chặt tôi hơn, bàn tay đưa lên chạm vào khoé miệng rỉ máu lau nhẹ còn vuốt vuốt mái tóc sang hai bên tai. Bà cả đứng thấy cậu Bảo định mở lời cậu đã nói:

– Bu… chuyện gì đây?

– Bảo, con lên đây đi, trời đang mưa đấy, sao lại ném ô đi như vậy?? Con yêu nghiệt này nó may áo cho bu nhưng cố tình để hai cái kim ghim trên áo, đây này, áo của bu đây này. Sáng nay bu mặc mới phát hiện ra… con lên đây mau đi, sao còn ôm con yêu nghiệt đấy?

– Vậy là bu đánh người ta ra nông nỗi này? Bu đánh người ta đến chết luôn sao?

Tôi không quan sát được sắc mặt bà cả, nhưng hình như bà rất giận rít lên:

– Nó như vậy đánh chết cũng đáng.

– Là một mạng người mà bu nói như vậy được sao? Những lời kia bu nói, là con nghe từ bu, còn cô ấy có làm hay không, con chưa kiểm chứng. Vả lại, cô ấy cũng là vợ của con, chưa thành thân nhưng được thầy rước về, bu hà cớ gì tàn nhẫn như vậy.

Nói rồi cậu quay sang tôi hỏi:

– Dung, cô có làm hay không?

Tôi nhìn cậu, yếu ớt đáp:

– Tôi… tôi không… hề.

Bà cả nghe xong đứng phắt dậy, hai mắt long sòng sọc quát:

– Mày là người may áo cho tao không mày thì là ai? Còn nữa, nếu hôm nay tao chẳng may mặc mà kim xuyên vào cũng là một mạng, mày có chết chẳng lẽ không đáng.

– Từ bao giờ bu lại trở nên vô lý như vậy? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, giờ chưa biết đúng sai bu đã đánh người ta. Nếu người ta có sai, thì cũng phải làm theo gia quy nhà mình. Bu thế này rồi đến lúc thầy về thầy nghĩ thế nào? Bu của con trước kia đâu có thế này.

– Bảo! Mày… mày chẳng phải nói không thích nó sao, giờ bênh nó?

– Bu, là vì con lo cho bu con mới ngăn lại. Bu làm thế này từ trên xuống dưới người ta nghĩ ra sao, thầy biết chuyện rồi bu tính thế nào? Một mạng người dù thân thế ra sao cũng đáng quý, huống hồ đường đường là con dâu cả của nhà ông Lý, là vợ của con.

– Là vợ của mày? Ban đầu thì mày nói mày nhất quyết không thành thân, đến lúc biết nó là con ông đồ Đạt thì lại quay sang nhận nó là vợ mày? Mày tưởng bu mày không biết hay sao, dăm ba cái mối tình bọ xít trẻ con mà mày giữ trong lòng đến bây giờ, mà chắc gì đã phải nó, nhà nó có hai chị em lận đấy, giời ơi là giời, Bảo ơi là Bảo. Được rồi, mày thích bênh nó chứ gì, mày cũng ở đấy quỳ với nó cho tao. Thằng Thìn, thằng Tỵ cất roi mây đi để cậu cả mợ cả quỳ đấy ba canh giờ.

Tôi nghe xong, sợ hãi đẩy cậu Bảo ra. Tôi không muốn vì tôi mà cậu chịu liên luỵ. Thế nhưng cậu càng ôm tôi chặt hơn, tôi đẩy một lúc cũng không còn sức nên để mặc cậu. Một tay cậu giữ đầu tôi, một tay ôm chặt miệng lẩm bẩm “Dung cố gắng lên, cố gắng lên”. Thế nhưng mắt tôi lúc này cũng như muốn sụp xuống, cậu liền buông cánh tay giữ kéo đầu tôi sát về phía cằm cậu hứng trọn cơn mưa rào, tay kia khẽ cong người đặt xuống đất rồi kéo hai đầu gối tôi lên. Tôi hơi hé mắt nhìn thấy phần tay cậu đã sứt sát, máu me loang lổ nhưng chỉ biết bất lực bấu lên vai cậu, bởi toàn thân lúc này không còn một chút phản kháng nào, hai bên dinh của bà hai, bà ba đóng chặt. Tiếng mưa át đi những tiếng cãi vã của dinh bà cả. Chiếc kim trên cổ áo bà cả cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Rốt cuộc vì sao nó nằm trên đó, tôi nhớ hôm qua lúc ở ao tôi đã cất đi đủ năm chiếc. Sau đó… sau đó tôi đưa áo và hộp kim của vú Bảy cho cái Yến rồi đi về phía rìa ao vớt hộ cái Yến chiếc khăn nó đánh rơi. Tôi không dám tin nổi càng bấu chặt hơn. Thế rồi, vì lạnh, vì đau, vì sợ hãi mà tôi ngất lịm đi. Đến lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường, cậu Bảo ngồi bên cạnh vẻ mặt hết sức lo lắng. Tôi nhìn cậu áy náy nói:

– Cậu… cậu có sao không?

– Tôi thì sao được chứ, có cô là có sao thôi. Tự dưng cô ngất lịm làm mọi người lo lắng. Cái Mít nó thay quần áo cho cô rồi nhưng vết thương trên lưng cô nặng quá phải nghỉ ngơi lâu dài đấy. Ăn chút cháo đi, há miệng ra.

– Thôi, cậu ra ngoài đi không bu mắng cho đấy.

– Cũng biết lo cho tôi cơ à? Nhưng mà không sao đâu, hôm nay thầy về rồi, chẳng biết ai nói mà về thầy mắng bu một trận. Bu không dám chửi cô nữa đâu, nhưng chuyện về cây kim là thế nào? Cô nói rõ tôi nghe, sao lại lòi đâu ra hai cây kim trên cổ áo bu?

Tôi nghe cậu hỏi liền thành thật kể lại sự tình, thế nhưng cậu không nói thêm gì nữa khẽ múc cháo bỏ vào miệng tôi. Tay tôi đau không nhấc lên nổi đành để mặc cậu. Tô cháo ấm khiến tôi ăn một phát hết sạch. Tự dưng ăn xong tôi mới tỉnh táo hẳn.

– Cậu Bảo, sao cậu lại tốt với tôi như vậy. Còn bảo vệ tôi nữa, chẳng phải ban đầu cậu ghét tôi lắm sao?

Cậu nhìn tôi khoé môi hơi cong lên đáp:

– Vẫn ghét, nhưng cái gì ra cái đấy, đúng sai vẫn phải rõ ràng.

– Sao vẫn ghét tôi vậy, cậu biết tôi con thầy đồ Đạt rồi, vậy là biết không phải ham vinh hoa phú quý rồi còn ghét tôi làm gì chớ? Nói cậu nghe này, ghét một người mệt lắm vì cả ngày phải nghĩ đến người ta đấy nên cậu đừng ghét tôi làm gì cho mệt ra.

– Đau thế mà vẫn giảo hoạt được, mồm miệng đàn bà con gái mà mồm cứ leo lẻo thế. Nằm nghỉ đi, mà này…

– Sao vậy cậu?

– Hồi nhỏ… có phải…

Cậu nói đến đấy thì ngập ngừng xong đứng dậy đi luôn ra ngoài, lúc đi tôi bỗng thấy cánh tay cậu vẫn rỉ máu, còn chưa được băng bó sát trùng. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác xót xa vô hạn.Cả ngày hôm ấy tôi nằm buồng, bà cả cũng không thấy nói thêm gì. Có lẽ bà bị ông Lý mắng cho nên không thể làm gì khác. Thế nhưng tôi đoán bà vẫn ghét tôi lắm, phải công nhận bà cả ra tay ác thật, mặt bà đẹp bao nhiêu, tính cách bà lại cay nghiệt bấy nhiêu. Tôi nằm ngửa cũng đau, nằm nghiêng càng đau, xoay đi đâu cũng không tránh nổi da thịt ê ẩm. Thế nhưng cái mệt khiến tôi cứ thiếp đi, đến chiều tối tôi nghe bên ngoài có tiếng lầm rầm. Hình như ông Lý với bà cả lên huyện lấy tiền sáng mai mới về, ông Lý có dặn vú Bảy chăm sóc tôi cẩn thận, còn đưa cả thuốc xoa bóp ông được người ta tặng để vú đưa cho tôi. Lúc ra sân tôi còn nghe tiếng ông Lý nói:

– Con bé còn nhỏ như vậy, nó biết gì mà hại bà, giờ nó nằm liệt giường tôi thật không biết ăn nói sao với bên ông đồ Đạt. Việc gì nó không biết thì bảo ban nó, giờ cả trên cả dưới ầm ĩ cả lên, mất mặt chưa?

– Thì tôi giận quá mất khôn…

– Không phải bà giận quá mất khôn mà bà có thành kiến với nó. Tôi bảo bà rồi, lý do tôi lấy con bé về không phải như bà nghĩ đâu. Chuyện này tôi nói với bà sau, dù sao nó cũng là dâu con trong nhà, bà liệu liệu đối với nó tốt một chút. Cái kim trên cổ áo bà chắc chắn không phải nó rồi, vì hôm qua tôi nghe ông đồ Đạt nói con bé Dung không giống con bé Hạnh, nó không biết thêu thùa may vá, cái kim trên cổ áo được luồn vào bên trong rất tỉ mỉ, thấy mà như không thấy, bà nghĩ một con bé vụng về hậu đậu mà có thể luồn kim kiểu thế sao?

– Ý ông là gì? Là tôi tự luồn hay sao? Ông…

– Không, chỉ là tôi nghĩ bà nên nghe nó một lần xem thế nào. Mà nếu nó có sơ suất quên kim trong đó thì cũng dạy bảo bảo ban từ từ chứ không phải đánh nó liệt giường như vậy được.

Tôi không nghe tiéng bà cả đáp nữa nhưng mà bụng dạ vui hẳn lên. Ông Lý xem chừng cũng hiểu lễ nghĩa, tuy hơi nhiều vợ một xíu xiu nhưng không giống những gã đàn ông gia trưởng, mà còn biết lắng nghe. Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa rồi tiếng cái Yến cất lên:

– Dung ơi, tôi vào nhé.

Tôi chưa đi tìm nó, nó đã đến thăm tôi. Dẫu sao tôi cũng đang có nhiều chuyện cần hỏi liền đáp:

– Mở cửa đi, tôi không dậy được.

Khi cái Yến vào đến nơi, nó kinh ngạc thốt lên:

– Cô bị đánh ra nông nỗi này sao? Trời ơi, dù nghe đồn đoán mà không nghĩ bà cả ra tay ác với cô như vậy.

– Yến này. Tôi có chuyện muốn hỏi.

– Chuyện gì vậy? Mà khoan đã, để tôi thoa thuốc cho cô đã, dì tôi đích thân gửi sang cho cô đấy. Thuốc này hiệu nghiệm cực luôn, xoa bóp xương khớp cô sẽ đỡ đau luôn.

Tôi nhìn lọ thuốc trên tay cái Yến hỏi lại:

– Sao nhà cô lúc nào cũng có thuốc quý thế?

– Ngày xưa cụ kỵ tổ tiên nhà tôi làm thầy lang đấy chứ, đến đời ông ngoại mới làm nông. Nào, đưa tôi bôi cho. Cái lưng này cả tháng cũng chưa chắc đã lành.

– Yến này, hôm qua chỉ có tôi và cô may áo cho bà cả. Mà tôi nhớ lúc ở ao tôi đã cho đầy đủ năm cây kim vào rồi, tại sao lại lòi đâu ra hai cây kim trên cổ áo bà cả được nhỉ?

Cái Yến đang bôi bất chợt khựng lại, sau đó khẽ đóng nắp hộp thuốc từ tốn đáp:

– Tôi biết thể nào cô cũng hỏi câu này mà, vậy nên tôi mới chủ động sang đây ngay khi bà cả đi. Cô nghi ngờ tôi ắt cũng có lý do, nhưng cô thử nghĩ xem có lạ lùng không? Nếu như là tôi làm, chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này, bởi vì chỉ có cô và tôi may áo cho bà ấy. Tất nhiên cô không làm, nghi vấn lớn nhất nằm ở tôi. Mà tôi chẳng thù hằn gì với bà cả, với lại, ban sáng tôi nghe gia nô nói bà ấy nhất quyết không nghe cô giải thích lấy một lời. Tôi cho rằng không tự dưng mà bà ấy lại vội vàng muốn đánh cô vậy đâu. Biết đâu có người cố tình tạo dựng chuyện biến mình thành nạn nhân vừa để người ta biết tôi có tham gia chuyện này, như vậy dì tôi cũng liên luỵ, lại vừa có thể đánh cô, muốn tống cô ra khỏi nhà này hay chí ít là khiến cô mang tiếng xấu. Cũng may ông Lý hiểu chuyện chứ không là cô bị đuổi đi rồi cũng nên.

Tôi nghe cái Yến nói, đột nhiên rùng mình, chả có lẽ bà cả vì ghét bỏ tôi nên tự mình xiên hai cái kim vào đó? Hay liệu rằng còn bí mật gì bên trong mà tôi không hề biết?

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.