Tình Chi Luyến

Chương 9



Sáng sớm hôm sau, Dư Giai Hân lái xe tiến thẳng đến Diệp gia.

Trải qua một đêm trằn trọc, cô ta nghĩ lúc đó chắc mình bị bệnh rồi, sao có thể để cho bọn họ dưới tình huống đó ở riêng với nhau chứ?

Rất nguy hiểm!

Tối hôm qua cô ta quá hồ đồ, nên mới chịu đáp ứng Thư Duy rời đi.

Không, hy vọng là do cô ta suy nghĩ nhiều, không có việc gì, Thư Duy sẽ không hồ đồ như vậy, sẽ không.. .

Bịch!

Giai Hân đứng ở trước cửa phòng Thư Duy, khiếp sợ nhìn trên giường một mảnh hỗn loạn, ót cô ta ầm mà một tiếng nổ tung, nước mắt lập tức ươn ướt hai mắt.

Cô ta nhìn cả gian phòng trống rỗng, tất cả tủ quần áo đều mở ra biểu hiện chủ nhân đã rời đi rất vội vàng.

Cô ta bối rối mà chạy tiến lên phía trước tìm kiếm những gì còn sót lại, cuối cùng ở trên bàn cô ta nhìn thấy một phong thơ…

“A… “

Tâm tình rối loạn khiến cô ta lớn tiếng kêu rên, che miệng mà cuồng khiếu chạy gấp xuống lầu.

Phúc tẩu vì Giai Hân cuồng khiếu mà bừng tỉnh, mơ mơ màng màng đi lên lầu thì đụng phải Giai Hân đang chạy như điên xuống lầu.

“Giai Hân tiểu thư… Cô sao vậy?” Phúc tẩu kéo tay Giai Hân hỏi, tâm lý cũng có chút kinh hoảng.

Giai Hân che miệng lại, cái gì cũng không nói nên lời, cô ta mãnh liệt lắc đầu, bối rối kín đáo đưa cho Phúc tẩu một phong thư, sau đó liền đẩy Phúc tẩu ra chạy xuống lầu, chạy khỏi cửa lớn Diệp gia.

Phúc tẩu nhíu chặt mi, đáy lòng càng thêm nghi hoặc, bà buồn bực mà nhìn phong thư trong tay, đó là một phong thư màu lam, phía trên không có đề tên.

Bà mở ra nhìn, bên trong chỉ có vài câu, nhưng lại khiến bà phải ngậm miệng không biết nói gì.

Xin lỗi, chúng tôi đã đi rồi…

Mang theo tội nghiệt vĩnh viễn trầm luân mà đi,

Vốn là trời cao đang vui đùa hai chúng tôi, thần tình yêu đã bắn tên nhầm người,

Cho dù biết tất cả là không nên, không thể,nhưng lại phải vô lực chống đỡ trước tình yêu,

Biến mất khỏi nơi đây là con đường duy nhất của cả hai.. .

Thư Duy, Uyển Nhu viết lúc nữa đêm

Xem xong hết bà nắm chặt tờ giấy trong tay, Phúc tẩu thật lâu cũng không thể khôi phục sự khiếp sợ, bà vuốt ngực, đột nhiên nhớ tới chuyển biến vừa hù dọa bà choáng váng ——

Thiếu gia cùng Nhu Nhu mến nhau?

Trời ạ! Bà thật sự là lão hồ đồ rồi sao? Như thế nào mỗi ngày cùng sống dưới một mái hiên mà lại không phát giác ra?

Nước mắt lập tức lăn dài trên hai gò má đã trải rộng nếp nhăn, trong đầu nhớ lại những biến hóa kì lạ mấy ngày nay.

Chuyện trước mắt liền sáng tỏ hết thảy, bây giờ không cần hỏi, bà rốt cục đã biết mấy ngày nay, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra rồi.

“Ông trời, thật sự là tạo nghiệt A, tôi sống hại khổ hai đứa nhỏ này rồi! ” Bà thì thào, rồi đột nhiên khôi phục lại, “Tiểu Lý, mau, nhanh đi tìm thiếu gia cùng Nhu Nhu, tìm được người nhớ kỹ lập tức nói cho bọn họ, bọn họ không phải anh em ruột! “

Núi non xanh biếc, một căn nhà gỗ nhỏ đứng ở trên đỉnh núi,bên cạnh nhà gỗ nở đầy những đóa anh hoa màu hồng phấn, anh hoa leo lên cửa sổ nhỏ xuyên vào bên trong, bên ngoài đều sắp xếp đầy những nụ hoa.

Một cô gái tóc dài đến thắt lưng đang ngửa đầu tầm mắt dừng lại ở những đóa anh hoa, hạnh phúc nhộn nhạo trong đôi mắt, khóe môi.

Tiêu cự dọc theo phần cổ mảnh khảnh đi xuống dừng lại bên hai đóa run rẩy cao lớn phấn hồng đang đón tia nắng sáng chói, màu hồng kiều diễm hòa cùng da thịt trắng nõn tinh tế hiện ra bất đồng với sắc hồng cùng ánh sáng.. .

Tạp tra, tạp tra… Máy ảnh không ngừng nháy.

“Nhu Nhu, góc độ này đẹp quá! Tốt lắm, tùy ý, bất cứ góc độ nào cũng được… ” Diệp Thư Duy vội vã nhấp máy ảnh, anh không muốn bỏ qua bất cứ một động tác nhỏ nào của Uyển Nhu, ở trong mắt anh, bất cứ thời khắc nào của cô cũng đều duy mỹ, làm cho anh không nhịn được mà nghĩ muốn chụp lại tất cả vẻ đẹp của cô.

“Thư Duy, người ta mệt mỏi quá nga, đừng chụp nữa có được hay không?” Diệp Uyển Nhu nũng nịu kháng nghị.

Cô đối với ống kính làm một cái mặt quỷ, sau đó vươn hai bàn tay ra, ngăn trở ống kính.

Diệp Thư Duy bất đắc dĩ mà cười buông camera.

“Nhu Nhu, nhẫn nại trong chốc lát thôi, bây giờ ánh sáng mờ thật sự rất đẹp, chỉ một chút thôi là được, có được hay không?” Anh lừa, vội vàng nhấn nút chụp tự động, sau đó đem cô đẩy về bên cửa sổ nhỏ bên cạnh.

“Anh van em, anh van em, chụp một tấm nữa thôi.” Anh lên khuôn mặt nhu nộn của cô, trấn an.

“Không được rồi! Người ta chịu không nổi nữa… ” Vừa nói,cô vừa giang hai tay ra ôm sát cổ anh, cả người cũng lười biếng mà ghé vào trên người anh.

“Nhu Nhu.” Anh bất đắc dĩ mà ôm thắt lưng của cô.

Cô toàn thân quang lỏa mà áp vào trên người anh, trực tiếp kích thích hormone nam tính của anh, anh cảm thấy trong máu nam tính trong cơ thể lại bắt đầu không quy củ mà di chuyển.

Phát hiện khuôn mặt đang phát hỏa của anh, Uyển Nhu nhếch môi cho anh một cái mỉm cười nghịch ngợm, sau đó chợt dùng sức đẩy anh ra, giật lấy máy ảnh của anh bỏ qua ghế salon bên cạnh, tiếp theo cô bất chợt thả người trực tiếp nhào vào trong lòng anh.

“A!” Diệp Thư Duy cố ý phát ra tiếng kêu rên, càng làm cho Nhu Nhu lại cười đến không thể đè nén.

Cô chỉ đơn giản ngồi ở trên người anh, hai tay thì cố ý vân vê loạn ngực anh.

“Đại sắc quỷ, vừa mới rồi anh đang suy nghĩ cái gì đó hả?” Cô ha hả mà cười.

“A, camera của anh.. . Nhu Nhu, đừng náo loạn… ” Diệp Thư Duy vội vã bảo vệ camera của mình, bên trong toàn là bảo bối của anh!

“Nga, nguyên lai anh chỉ lo cho camera thôi! Chẳng lẽ em so với camera không quan trọng bằng sao?” Cô nói lẫy.

Anh yêu thương mà nhìn cô, nhẹ vỗ về sợi tóc đang tung bay của cô, ở trong mắt anh phát ra vô vàng dịu dàng .

Anh yêu cực kỳ nụ cười má lúm đồng tiền của cô, anh xem nó như trân bảo mà che chở.

“Camera sở dĩ trọng yếu, là bởi vì vì bên trong có ẩn dấu thật nhiều, thật nhiều ảnh của em. ” Anh thâm tình mà nói, rồi lại hôn cô một chút, “Tốt lắm, bây giờ nghĩ muốn chụp cũng chụp không được, vậy thì làm cái khác đi. “

Cô lười biếng duỗi thắt lưng, ngọt ngào mà gối lên trên đùi anh nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như một con mèo ngoan ngoãn để anh khẽ vuốt ve.

“Đêm nay ăn cái gì?” Cô tùy ý hỏi.

Sau một lúc,anh lấy một cái áo đắp lên người cô, “Con sâu lười, coi chừng lạnh.”

Cô ha hả cười, “Bên trong có khí ấm, không sợ. Buổi tối ăn gì thì tốt đây?” Liếm môi, miệng cô tham ăn ép hỏi.

Khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra một cái cười tà xấu xa, “Vậy ăn tiệc lớn mỹ vị, em thấy sao?”

Phút chốc anh cúi đầu công chiếm cần cổ của cô, vừa lại đưa tới cho cô một trận cười duyên.

“Đừng náo loạn, anh vừa nói ăn tiệc gì?” Anh hôn môi làm nhiễu loạn thính giác của cô, khiến cô không xác định mà hỏi lại một lần.

“Ăn đại tiệc mỹ vị. ” Anh trêu tức mà lập lại lần nữa,rồi nhìn chằm chằm cô tà khí cười.

“Hả?” Cô mê hoặc ngẩng đầu lên, nghi vấn có loại đại tiệc này sao? Sao cô chưa từng nghe qua?

“Ăn em đó! ” Anh cười công bố đáp án, giơ lên cao hai tay làm động tác dáng người cô.

Cô cười, ở trong không gian hẹp cùng anh chơi đùa truy đuổi.

Hai người chạy trốn, cười vui, truy đuổi, làm cho không gian chật hẹp thoáng cái náo nhiệt hẳn lên, nương theo âm nhạc nhẹ nhàng tạo thành một nơi thiên đường bí mật chốn nhân gian.

Một lát sau, mang theo mệt mỏi hai người ôm nhau nằm trên ghế dài, Diệp Uyển Nhu vẫn đang dồn dập thở hào hển.

“Mệt mỏi quá nga! Em đói bụng rồi.”

“Muốn ăn cái gì? Cơm thịt bò thế nào?” Diệp Thư Duy đề nghị.

“Em muốn ăn mì.” Cô làm nũng nói.

“Không được, món đó không tốt cho sức khỏe. “

“Ăn cơm thịt bò làm lâu lắm, lãng phí thời gian.” Cô ở trong ngực anh vẽ vòng tròn, ám chỉ một việc gì đó.

“Tiểu yêu tinh.” Anh sủng nịch mà cười nói.

“Ai nha!” Cô đột nhiên nhảy dựng lên, “Buổi sáng đã quên mua áo mưa rồi! ” Cô la hét.

Một câu nói vô tâm, như kim châm đâm vào tâm Diệp Thư Duy đau đớn.

Không khí bên trong đột nhiên ngưng kết lại, vẻ mặt anh phức tạp mà nhẹ giọng:

“Xin lỗi.”

Mấy ngày nay, anh cũng sống không an ổn gì, mặc dù có Uyển Nhu làm bạn cuộc sống vui sướng khiến người say mê, nhưng anh có cảm giác có gì đó lúc nào cũng uy hiếp bọn họ.

Trừ không dám xem báo hay tạp chí, cùng với tận khả năng mà tránh tai mắt của người ngoài, vấn đề anh lo lắng nhất là việc có con.

Bọn họ có thể không xem TV không xem báo chí, đoạn tuyệt bất cứ liên lạc nào cùng người bên ngoài, cũng không thể cam đoan đêm ở Diệp gia kia, không có lưu lại di chứng.. .

Đêm đó, bọn họ căn bản là không làm bất cứ phòng hộ gì, rất có thể.. .

Anh nhìn thẳng vào phần bụng bằng phẳng của cô, yên lặng mà khẩn cầu trời cao lưu cho bọn họ một con đường sống, ngàn vạn lần đừng tàn nhẫn trách phạt họ, bởi vì bọn họ nhận không nổi.

“Không có việc gì, Thư Duy.” Diệp Uyển Nhu nhìn ra lo lắng của Diệp Thư Duy, cô đem bàn tay nhỏ bé đặt vào trong đôi bàn tay to lớn của anh để anh nắm chặt lấy.

Sau đó cô dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát lấy khuôn mặt anh, để cho râu mép anh ma sát gương mặt của mình.

Anh không nói gì mà ôm chặt cô, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể chứng minh sự tồn tại của cả hai là thật.

“Nhu Nhu nếu —… “

Cô lấy tay che môi anh, không cho anh nói ra lời.

“Em thật vui vẻ, hạnh phúc. Rất thỏa mãn.” Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khóe môi nở một nụ cười tươi thật đẹp.

Sau đó. Cô nhón lên ở trên gương mặt anh hôn “Ba” một tiếng, “Thư Duy, trên đời này có rất nhiều người, nhưng không ai có thể cho em hạnh phúc như lúc này, em rất dễ dàng thấy thỏa mãn, em cảm giác được trời cao đã đối đãi với chúng ta rất tốt rồi, cho dù sau này thật sự có xảy ra chuyện xấu gì, em cũng không sợ, bởi vì em biết, anh sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh em. “

Diệp Thư Duy kích động mà xoa mái tóc đen của cô, anh nhìn cô bằng một đôi mắt tràn đầy nhu tình.

“Nhu Nhu, lúc nào thì em đã trở nên kiên cường như vậy rồi, cô bé mơ hồ lơ đãng kia đã biến đi đâu mất rồi?” Tâm vốn đã tràn đầy, bây giờ như nước thủy triều ào đến làm cho hốc mắt anh đỏ cả lên, tình cảm mãnh liệt trong cõi lòng như trào dâng.

“Tất cả đều do sự ích kĩ của anh, là anh hại em.. . “

Chẳng lẽ bọn họ thật sự vô lực kháng cự số mệnh, một đời bị hành hạ sao?

“Không có khả năng! Bọn họ làm sao có thể không phải là anh em ruột chứ?! ” Giai Hân kích động mà rít gào, đem tờ báo cầm trong tay ném lên bàn.”Các người không khỏi quá nói dối rồi, ngay cả loại chuyện này cũng có thể tùy tiện nói bậy sao?”

Phúc tẩu đứng lên, nguyên bản bà còn muốn chạy tới vỗ vỗ lưng cô ta an ủi, nhưng lại làm cho Giai Hân kích động mà bỏ qua.

“Đây đều là thật sự, loại sự tình này không phải bà lão tôi đây tùy tiện nói dối là có thể, Nhu Nhu quả thật không phải con cái của Diệp gia.” Phúc tẩu bất đắc dĩ mà nói: “Tôi nếu biết mọi chuyện sẽ biến thành cái dạng này, tôi đã sớm đem nó nói ra rồi, như vậy, tình huống cũng sẽ không loạn như bây giờ. Ôi! Người già, nhãn lực quả thật là kém mà, trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi lại cái gì cũng không biết… ” Phúc tẩu tự trách lẩm bẩm.

“Không có khả năng, không có khả năng… ” Giai Hân ngã ngồi ở trên ghế cạnh cửa sổ, cô ta quay sang, ngóng nhìn ngoài cửa sổ.

“Bọn họ như thế nào có thể được tha thứ chứ? Không, tôi không thể tiếp nhận chuyện như vậy, chuyện này không công bằng! ” Cô ta rống lên,làm cho Phúc tẩu sợ hãi.

Giai Hân quay đầu lại tàn nhẫn trừng mắt nhìn Phúc tẩu, “Không, tôi không thể tha thứ chuyện như vậy, càng không thể tiếp nhận biến hóa như vậy, chỉ sau một đêm mà cái gì cũng thay đổi, hạnh phúc trong tầm tay tôi đã biến mất vậy mà bọn họ thì —— “

Cô ta chỉ ra ngoài cửa sổ, “Bọn họ dựa vào cái gì có được hạnh phúc, đó là của tôi, đáng ra nó là của tôi, Diệp Uyển Nhu dựa vào cái gì dám giành với tôi?! “

Trên mặt cô ta thoáng hiện lên một tia âm trầm, con ngươi ưu thương của cô ta khiến cho kẻ khác cảm thấy rùng mình.

“Giai Hân tiểu thư, cô… Cô ngồi xuống nghe ta nói trước đi, tình cảm vốn là chuyện không phân rõ được, tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy. Nhưng mà, cô cũng đừng luẩn quẩn trong lòng nữa, cô lại xinh đẹp, cá tính lại ôn nhu như vậy, tôi tin tưởng cô nhất định có thể rất nhanh tìm được người so với thiếu gia có điều kiện càng tốt hơn. “

Con ngươi đen của Giai Hân vẫn không chớp một chút, coi như đang nghe Phúc tẩu nói vừa lại như căn bản không nghe thấy gì, cô ta như đang chìm sâu vào suy nghĩ sâu xa, như đang ngưng thần.

“Ha ha ——” Cô ta đột nhiên cười lên, cười đến quỷ dị, môi cũng di chuyển, “Các người chưa người nào biết bọn họ ở nơi nào có đúng hay không? Cho nên các người mới có thể nghĩ đến dùng báo chí để báo cho anh ta biết có phải hay không? Nhưng tôi biết —— “

Phúc tẩu kích động từ trên mặt đất kéo lấy cánh tay cô ta. “Thật sự? Giai Hân tiểu thư,cô biết bọn họ ở nơi nào, vậy mau dẫn chúng tôi đi tìm! “

Giai Hân lại một lần nữa bỏ qua Phúc tẩu, cô ta lại mở một nụ cười vặn vẹo.”Các người không có một ai so với tôi càng hiểu rõ Thư Duy, những năm gần đây chỉ có tôi cùng anh ấy chạy đông chạy tây, mỗi một một nơi anh ấy đặt chân cũng đều chỉ có tôi mới biết được, mà cá tính anh ấy cũng chỉ có tôi mới có thể hiểu rõ, anh ấy căn bản là sẽ không xem báo chí, bởi vì anh ấy phải bảo vệ Uyển Nhu, anh ấy sẽ không làm cho bất cứ một tin tức xấu nào xuất hiện ở trước mắt cô ta, anh ấy sẽ đoạn tuyệt tất cả liên lạc với bên ngoài. Cho nên các người cũng uổng phí tâm cơ rồi… “

“Vậy phải làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?” Phúc tẩu sốt ruột mà luống cuống tay chân.

“Làm sao bây giờ hả? Ha ha… “

Giai Hân mang theo tiếng cười đáng sợ rời đi Diệp gia…

Cô ta muốn trả thù, cô ta muốn phản kích, cô ta muốn lấy lại thứ đáng lẽ thuộc về mình.. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.