Tinh Chiến Phong Bạo

Quyển 13 - Chương 35: Cát lở trí mạng (2)



Tương đối so với huấn luyện Đất Lửa Gió Nước Không Gian i, ảnh hưởng đối với thân thể hắn mà nói cũng không tính là cái gì, cảm nhận được lực lượng hùng hồn của sa mạc, cũng là một loại thể nghiệm.

Hai mươi bốn giờ bảo trì hành quân 100 km là cơ bản nhất, ai cũng không dám lơ là.

Nhưng mà ở trong sa mạc, không chỉ có chỉ có hạt cát mà thôi, thời tiết ở sa mạc lại biến đổi thất thường, mà gặp phải hoàn cảnh ác liệt đây mới là nguy hiểm nhất.

Ba ngày trôi qua, Vương Tranh bọn họ bảo trì tiết tấu hành quân vô cùng tốt, nhất là biện pháp lấy nước của Trương Như Nam, làm cho bọn họ ở mặt nước uống bảo trì ưu thế nhất định, rất nhanh sẽ đến ốc đảo, bốn người cũng nhịn không được bước chân hành quân nhanh hơn.

Bọn họ cũng không phải nhanh nhất, lần này không phải yêu cầu nhanh, mà là yêu cầu ổn, đến nơi an toàn chính là tốt nhất.

- Oa ha ha, chỉ có hơn 10 km chúng ta đi ra đến ốc đảo, ta muốn táp nước!

Trương Sơn rít gào nói.

Nếu đi vào ốc đảo, vậy khẳng định có nước có thức ăn, cho dù chỉ có mấy cây xương rồng cũng tốt, nói không chừng còn có cây dừa hay cái gì, dù sao cũng đã cải tạo qua.

Ôm loại ý tưởng này, động lực hành quân của mọi người đều tăng lên không ít.

………

- Viên Dã, không thể đi, chúng ta phải chờ đợi.

Tống Lập nói.

- Làm sao vậy, thêm chút sức lực sẽ đến ốc đảo.

Viên Dã sửng sốt một chút.

- Ngươi xem khí trời ngày hôm nay, chỉ sợ bão cát drc tới. Hơn nữa chúng ta dự cảm phía trước có điểm không quá tốt, cụ thể không thể nói rõ, nhưng tốt nhất vẫn là dừng lại.

Tống Lập nói.

Viên Dã ngẩn người:

- Tốt, dù sao cũng không nóng lòng nhất thời, nghỉ ngơi một chút.

Hắn vẫn rất tin tưởng dự cảm của ba người Tống Lập, mỗi khi nguy hiểm tiến đến đều có chênh lệch nhất định, đương nhiên không phải mỗi lần đều tinh chuẩn, nhưng thà rằng tin là có còn hơn không hề tin a, huống chi sắc trời quả thật không tốt cho lắm.

……

Vương Tranh bọn họ cũng cảm giác đượ:

- Hôm nay sắc trời không tốt lắm, hình như là sắp có bão cát."

Trương Như Nam nói, Vương Tranh lại là cảm giác được lực lượng của cảnh vật chung quanh tràn đầy cảm xúc hỗn loạn.

- Không thể đi, chúng ta dừng lại đi, mọi người cách xa nhau năm mét đứng thành vòng.

Vương Tranh nói.

Có robot cũng không sợ bão cát, chờ bão cát thổi qua xem như xong rồi, chuyện này coi như là phong cảnh độc đáo ở sa mạc.

Bốn người yên tĩnh chờ, đại khái sau nửa giờ, sắc trời càng ngày càng mờ nhạt, xa xa đã thấy cát vàng dâng cao tận trời, mang theo gió lốc gào thét che hết ánh mặt trời quét ngang lại đây.

Đối với loại phong cảnh tự nhiên này, phần nhiều bốn người là hiếu kỳ, thiên nhiên thật sự là kỳ diệu, bọn họ sinh ra ở thành thị, loại gió lốc sa mạc này cũng chỉ là nhìn thấy ở các giờ học tự nhiên, hoặc là trong một ít phim điện ảnh.

Cảm giác thể nghiệm chân chính là hoàn toàn bất đồng. Ở cảm thán thời điểm thiên nhiên, trong người cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác tự hào, ít nhất khoa học kỹ thuật của nhân loại làm cho thiên nhiên lực lượng cũng bất lực đối với bọn họ.

Chỉ vài phút, bão cát hoàn toàn bao phủ bốn chiến sĩ robot, gió lốc mãnh liệt. Chung quanh một mảnh tối mờ, chỉ có âm thanh hạt cát va chạm robot, bốn chiến sĩ robot ở trong gió lốc đứng sừng sững không ngã, Trương Sơn hừ hừ khúc nhạc nhỏ, có cảm giác giống trước đây ở bên cửa sổ nghe mưa to gõ cửa sổ diễn tấu, cũng không có cái gì đặc biệt.

- Vận khí của chúng ta khá tốt a, còn có thể nhìn thấy kỳ quan như vậy.

- Chém gió đi, bằng không coi nhiều cũng không có ý nghĩa.

Dưới tình huống như vậy, bên ngoài càng cuồng bạo, trong robot càng có vẻ an toàn thoải mái.

- Tán gẫu cái gì.

- Vương Tranh, rốt cuộc ngươi tu hành thế nào, không phải thức tỉnh rồi sao, năng lực có tác dụng bao nhiêu, càng dùng càng dể, bằng không như thế nào tiến bộ.

Trương Sơn nói.

Bốn người mở ghi hình, Vương Tranh cười khổ:

- Ngươi cho rằng ta không nghĩ đến sao, thân thể có điểm theo không kịp, nhưng vì mọi người tăng phúc, hiệu quả này vẫn là có thể.

- Khỉ gió, năng lực ngươi là cái gì, thân thể còn theo không kịp, tăng phúc cũng rất tốt mà, như vậy có thể làm cho di động của ta xa hơn nữa, tìm một cơ hội thử xem.

- Vương Tranh, năng lực X của ngươi hẳn không phải hiệu quả tăng phúc, ta cảm giác như là nước suối, phần nhiều là kích phát tiềm lực, ngươi hẳn là sử dụng nhiều, tìm được phương pháp chân chính. Kỳ thật loại tình huống này cũng không hiếm thấy, có không ít người thức tỉnh là thức tỉnh rồi, nhưng lại không biết rõ năng lực của mình là cái gì.

Mông Điềm nói, dù sao cũng là thành viên của học viện X Junior, đây là điểm mà ba người khác không có cách nào so với.

- Á đù, còn có loại sự tình này sao, nếu không cảm giác được, chẳng phải là cả đời đều tìm không ra sao?

Trương Sơn hiếu kỳ nói, vẫn là năng lực của hắn trâu bò a.

Vương Tranh cười cười:

- Chuyện này hẳn là không phải, chính là ta không dám mạnh mẽ sử dụng, cơ thể của ta khẳng định chống đỡ không được.

- Không cần khoa trương như vậy đi, Mông Điềm nói qua, năng lực không gian di động của ta cho dù là tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng đối với thân thể, ta đều có thể chống đỡ được, năng lực ngươi là cái gì, lại còn chống đỡ không nổi, huống chi ngươi lại mạnh như quái thú vậy,

- Đây là một loại cảm giác, nhưng hẳn là không sai được, loạn dùng sẽ có di chứng.

Vương Tranh cười khổ nói, nhiều người như vậy giúp hắn, hắn đối với năng lực X đã tổng kết ra một bộ lý giải của riêng mình, cũng không giống bất luận kẻ nào , căn bản không cần nếm thử, trình độ bí quyết Quy Nhất trước mắt, hắn không khống chế được.

Đôi khi, quá mạnh mẽ cũng không phải chuyện tốt.

Nếu không phải bí quyết Quy Nhất tiến vào giai đoạn thứ hai, hắn dùng năng lực ở giai đoạn thứ nhất, nói không chừng đối thủ không ngủm, thì bản thân sẽ liền giết chết chính mình.

Bên ngoài tiếng gió dần dần nhỏ đi, bầu trời dần dần sáng lên, loại cảm giác này từ u ám biến sáng tỏ thật sự rất thoải mái.

Nội tâm cũng có một loại cảm giác rộng mở trong sáng.

Nhưng vào lúc này, mặt đất một trận trượt, âm thanh rầm rầm không dứt bên tai.

.Mặt đất như thế nào lại trầm xuống.

- Không tốt, là cát lở, chạy mau!

Trương Như Nam vừa thấy tình huống bên ngoài, một tiếng rống to.

Không biết khi nào thì, địa phương chỗ bọn họ đã biến thành vùng trũng, hạt cát giống như nước chảy xuống, robot đã dần chìm xuống, cách đó không xa chính là một cạm bẫy thật lớn.

Bọn họ ở trong phạm vi cát lở bao trùm.

Ai cũng không nghĩ tới đột nhiên gặp được chuyện như vậy, thứ này quả thực chính là ác mộng, robot lại bị trói buộc, càng nặng thì chìm xuống càng nhanh, hơn nữa kêu cứu viện cũng vô dụng, đừng nói nửa giờ, nếu không thể thoát khỏi, chỉ trong vài phút liền xong rồi.

Kỳ thật ở vừa rồi khi mới bắt đầu chìm xuống, bên ngoài tiếng gió rất vang dội, bốn người cũng không có kinh nghiệm nên đều không có quá để ý.

Chẳng lẽ sẽ chết ở chỗ này ???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.