Tinh Chiến Phong Bạo

Quyển 16 - Chương 153: Ca không giả nai mà (1)



Vương Tranh không nhanh không chậm mà chạy, loại trình độ huấn luyện này, đối với hắn mà nói có chút cảm giác thư giãn. Một khi so sánh với huấn luyện doanh IG, kiểu này quả thực chỉ là trò chơi nhỏ khai vị, nhưng mà loại trình độ này quả thật sẽ không kéo dậy nổi hứng thú.

Đường xuống dốc dễ hơn rất nhiều, lão Hùng cũng buông lỏng cánh tay không mang theo Ba Lý, Thường Gan Lớn nhìn nhìn phía trước, hít sâu một hơi:

- Hiện tại là tiết tấu của ta. Đi trước một bước.

“Vù”

Ttốc độ của Thường Gan Lớn tăng lên, đuổi theo nhím chạy thứ nhất, tốc độ rất nhanh, lướt qua một người lại một người, hắn có tiết tấu của hắn.

Vương Tranh cười cười, cũng chưa có ý nghĩ cùng tăng tốc, cùng nhau chạy với Ba Lý. Thoải mái nhất, không nhất định mỗi lần rèn luyện đều phải làm mình mệt mỏi như cún, ban ngày còn phải công việc học tập nữa a.

Một đường chạy gấp đến đáy dốc, lại về phía trước hơn 200m là một mảnh rừng cây tươi tốt. Nhóm thứ hai cũng vừa mới đi vào rừng cây .

- Theo sau.

Lão Hùng rơi xuống mệnh lệnh, nhanh hơn bước chân.

Ba Lý thở phì phò, vào lúc này cũng bắt đầu tăng tốc, trước đó luôn luôn cố bảo tồn thể lực, thậm chí nương theo sức lực của lão Hùng mang theo chạy, là vì hiện tại có thể phát lực, đuổi theo!

Vừa tiến vào rừng cây, bỗng nhiên trong lòng Vương Tranh chợt báo động, khóe mắt hơi quan sát liền nhìn thấy một tia loang loáng:

- Cẩn thận .

Vừa mới nói ra khỏi miệng, mặt trên một gốc cổ thụ trong rừng cây tối bên cạnh, đột nhiên xông ra hai thân ảnh, như tanker hạng nặng mạnh mẽ vọt tới ba người.

Hô hấp của Ba Lý bị kiềm hãm, tại thời điểm mấu chốt nhất này động tác lại trì độn, Vương Tranh dùng tay giữ chặt hắn, lão Hùng phát ra tiếng gầm lên giận dữ, bước chân ầm ầm rung động, tông thẳng tới hai người kia .

- Đừng lên.

Cũng là vừa mới nói ra khỏi miệng.

Lão Hùng nhíu lại ánh mắt, hiển nhiên là người mới của tiểu đội Cáo Bạc, con bà nó gấu, người mới cũng dám láo như vậy.

Mãnh nam như xe tăng lập tức nhắm ngay Ba Lý cùng Vương Tranh, mục đích rất minh xác, tùy tiện tông bị thương một tên, trận so đấu này tiểu đội Cáo Bạc sẽ thắng rồi.

Khí thế nổ mạnh như muốn đoạt hồn.

Bước chân của lão Hùng một bước so với một bước càng nặng hơn, toàn bộ cơ thể đã căng cứng giống như đá hoa cương.

So đấu va chạm? Trừ mọi rợ Dida ra thì ai là đối thủ của hắn!

Ở trước mặt hắn muốn tông người mà hắn che chở? Đầu óc bị não tàn sao? Nằm mơ chắc? Phải giáo huấn tiểu đội Cáo Bạc một chút mới được, cho bọn hắn biết cái gì gọi là tôn kính.

Hai bên đều là tin tưởng mười va chạm phần thẳng tắp, tốc độ dường như là trong một nhịp hô hấp, hai người cũng đã mặt đối mặt.

Ngay tại thân thể hai bên sắp sửa tiếp xúc đụng vào, nháy mắt trên khóe miệng đối thủ lộ ra một nụ cười giả tạo rất cao.

Ngay lập tức, trong phút chốc tiếp xúc, lão Hùng liền cảm giác được trước mắt đột nhiên không còn! Vốn người Norton hăng hái xông về phía trước đột nhiên né qua một bên, ở thời điểm cuối cùng lại nhượng bộ?

Cái gì? Muốn vòng qua để tông trạch Ba cùng binh lính học viên?

Não của người Norton bị đụng đến bệnh hay sao? Không có tốc độ để vòng qua, hắn dùng cái gì để đánh ngã đối thủ?

Thực lực của binh lính học viên, lão Hùng không biết, nhưng mà, Ba Lý bộ dáng mặt ngoài nhìn qua mặc dù có chút gầy yếu, trên thực tế, hắn cũng là chiến sĩ điều khiển robot chính quy, cho nên vẫn phải có thể năng cùng lực lượng. Tốt xấu cũng là người lính do trường quân sự chính quy bồi dưỡng đi ra, nói vậy Vương Tranh cũng tệ lắm.

- Cẩn thận!

Lão Hùng trong phút chốc, nghe được tiếng kêu của Vương Tranh.

Binh lính học viên kêu cái gì?

Trong đầu Lão Hùng vừa mới toát ra ý tưởng này, trước mắt đột nhiên chợt lóe, từ phía sau người Norton lao ra một thân hình thấp bé, không đợi lão Hùng phản ứng, liền cảm giác được thân thể chợt chấn động, sau đó, chân trái một trận đau nhức .

Con bà nhà nó, là người hành tinh Song Tử!

Cả người lão Hùng đều bị đánh bay lên, trên mặt đất quay cuồng lăn hết vài vòng.

- Chỉ chừng ấy năng lực? Bình thường phéc lác lắm mà.

Người Norton là Sherlock từ một bên chạy trở về, cười ha ha, lại làm một thủ thế cắt cổ khiêu khích Vương Tranh cùng Ba Lý.

Arter cao 1m5 sắc mặt như nước:

- Ta đã nói, không cần chiến thuật cũng có thể thu phục hắn.

- Ha ha, anh bạn đừng như vậy, nơi này không phải trường học, thời điểm nên dùng chiến thuật thì vẫn phải dùng chiến thuật, sức lực có thể ít dùng thì ít dùng, giải quyết hai tên này luôn đê.

Sherlock cười tủm tỉm nhìn Vương Tranh cùng Ba Lý.

Chiêu dương Đông kích Tây này lấy được toàn thắng, giải quyết cái lợi hại nhất, còn lại hai món đồ ăn tùy tiện xắt xắt cũng đã xong.

Lão Hùng cắn răng, nổi giận gầm lên một tiếng, vừa định đứng lên, liền cảm giác được chỗ mắt cá chân truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, sức lực toàn thân cùng với cơn đau nhức này rút đi giống như thủy triều:

- Hai người các ngươi chạy mau, ta theo chân bọn họ liều mạng!

- Liều mạng, liều cái con mệ nhà ngươi, lão Hùng, giới thiệu cho ngươi một chút, đây là người mới của tiểu đội Cáo Bạc chúng ta, Arter đến từ hành tinh Song Tử, cũng là binh lính học viên, nhưng người ta lại là đội viên IG của hành tinh Song Tử, ha ha, chỉ bằng36D các ngươi cũng dám tranh giành đội trưởng của ta, nằm mơ đi!

Sherlock cười điên cuồng nói.

Arter cũng nhìn về phía hai người, nháy mắt khi ánh mắt tiếp xúc cùng Vương Tranh, Arter giống như là bị điện giật.

- Arter, đừng sửng sốt, chúng ta một người một tên, đừng để cho bọn họ chạy.

Ở trong mắt Sherlock, món ăn như binh lính học viên cùng Ba Lý quả thực là hai con cá trên cái thớt gỗ.

Lão Hùng cắn răng đứng lên, lần này bị chơi thật đủ thảm, thằng khốn Sherlock này….

Đúng lúc này, người được gọi là Arter người hành tinh Song Tử lại kéo Sherlock trốn nhanh vào rừng cây, Sherlock hoàn toàn bị kéo bay.

Arter như là thấy quỷ , kéo Sherlock một đường chạy như điên, khổ người Sherlock còn khá lớn bị va đập mặt mũi bầm dập, dùng sức như thế nào cũng không thoát khỏi được, chạy một hồi lâu sau, Arter mới ngừng lại, tựa vào trên cây thở hào hển.

- Gặp quỷ, tại sao hắn lại ở đây?

Sherlock kêu rên nửa ngày mới đứng lên:

- Mẹ kiếp, Arter, ngươi làm trò khỉ gì thế, chạy cái gì, thiếu chút nữa lão tử bị ngươi kéo chết!

- Người kia không thể tông.

- Á đù, có cái gì không thể tông, cho dù là Cáo Đỏ cũng phải tông không tha, theo như ngươi nói, nơi này không phải trường học, quy cũ khác nhau!

Sherlock khá khó chịu, lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, nếu không do tên vóc dáng nhỏ con này quả thật lợi hại, lại có bối cảnh, thật sự muốn đập hắn một trận.

Arter nhìn thoáng qua Sherlock, lắc đầu, không nói được một lời ra đi, Sherlock ở phía sau đang lải nhải giáo huấn Arter, hắn cho rằng là vì tên lùn hành tinh Song Tử mềm lòng.

Vương Tranh cũng thực sự ngoài ý muốn, tuy rằng không có so đấu , nhưng giống như có chút ấn tượng, hẳn là thay thế bổ sung của chiến đội hành tinh Song Tử thì phải.

wLine]>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.