Trước kia Lục Hinh ở trong toàn khối có danh xưng miệng rộng, không nghĩ tới mấy tháng không gặp lại trở nên càng thêm hung mãnh.
Nghiêm Tiểu Tô trong lòng cuống a, hắn không thể nhịn khi thấy người khác khinh thường Vương Tranh, mấy cô gái thuần mê trai này biết cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng sao!
Thấy bộ dáng Nghiêm Tiểu Tô muốn nói lại thôi, Vương Tranh nói:
- "Đáng tiếc a, ngươi đã có bạn trai, ta có biện pháp nào.
- A, ngươi cũng thầm mến ta, haizz, tại sao không nói sớm, đáng tiếc ta hiện tại có bạn trai."
Lục Hinh nửa thật nửa giả nói.
- Tốt, chúng ta không nên đứng ở cửa, đi vào từ từ nói chuyện.
Tụ hội bạn học cũ thứ này kỳ thật cũng xem lực kêu gọi của người khởi xướng, vô luận Diệp Tử Tô hay là Lý An đều là át chủ bài, nếu Triệu Lăng Phong cũng đến, vậy càng náo nhiệt.
Tốt nghiệp cùng năm vớiVương Tranh đến đây hơn tám mươi người, cùng Vương Tranh và Nghiêm Tiểu Tô chung một lớp cũng đến đây hơn hai mươi người, xem ra Diệp Tử Tô đã chiếu cố một chút.
- Lục Hinh này sau khi lên Đại Học càng đầy đặn, chậc chậc, bờ mông này sắp nghịch thiên.
Nghiêm Tiểu Tô thấp giọng nói.
- Như thế nào, ngươi có ý gì à?
- Làm sao mà có, ta đoan chính như vậy, miệng nói cho đã ghiền thế thôi, nam nhân thôi mà.
Nghiêm Tiểu Tô nói, hiện tại quả thật hắn là nam nhân thực sự, tuy rằng trải qua hai tay lịch lãm cùng vô số kinh nghiệm từ AV, nhưng An Mỹ là nữ nhân đầu tiên của hắn, Nghiêm Tiểu Tô vẫn là rất thật lòng.
- Lần này cơ hội quá tốt, vì công ty Ngôi Sao May Mắn phát triển, ngươi hẳn là cùng bọn họ trao đổi nhiều hơn.
Vương Tranh nói, hắn cũng không ngại đối với loại khoe khoang như trẻ con này, dù sao trước kia hắn trải qua khó khăn rồi vì vậy loại việc nhỏ này cũng chẳng có gì để gọi là.
- Yên tâm đi, giao cho ta, đang muốn kéo thêm chút đầu tư!
Hiện tại Nghiêm Tiểu Tô là có tư cách này.
Hội trường rất náo nhiệt, mọi người đều có ba năm quen biết giờ gặp mặt cùng một chỗ, tuy là mấy tháng không gặp, nhưng rất nhiều người đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vương Tranh rất thích ngồi ở một bên nhìn xem, nghe không rõ đang nói chuyện cái gì, nhưng cảm giác lại giống như suối nước chảy qua, ở hàng tỷ tỷ trong đám người gặp nhau, thời gian không gian ngẫu nhiên, đây gọi là duyên phận, cũng không dễ dàng gì.
Bỗng nhiên trong lúc đó, cảnh giới tâm linh của Vương Tranh lập tức tăng lên tới một mức mới, vô cùng rõ ràng.
Bạn học Vương hết chỗ nói rồi, mở ra tụ hội bạn học cũ để làm cho bí quyết Quy Nhất của hắn vốn đình trệ thật lâu lại có tiến bộ, có ý đột phá bình cảnh.
Loại cảm giác này rất huyền diệu, huấn luyện Đất Nước Gió Lửa Không Gian là một loại tích lũy, dung hợp cùng thế giới, mỗi lần Vương Tranh đều chỉ làm được dung hợp ở mặt ngoài, cũng không như Khô Lâu từng nói cái loại tâm linh dung hợp này, kỳ thật Vương Tranh rất muốn hỏi, làm sao để tâm linh dung hợp, đào ra bỏ vào một chổ để dung hợp hay sao?
Nhưng hỏi nhiều chỉ đổi lấy một chút điện giật, Vương Tranh cũng không ngốc như vậy.
Giờ khắc này, hắn đã có chút hiểu được, cái này đối với người máy giống như Khô Lâu mà nói quả thật là không thể biểu đạt, đây là một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích.
- Vương Tranh, Vương Tranh.
Người bên ngoài gọi kéo Vương Tranh từ trong cảm giác huyền diệu về, thế giới trước mắt dần dần trở nên rõ ràng.
Vương Tranh thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc. Nếu có thể cảm nhận lâu thêm một chút thì rất tốt, bất quá đã có cơ hội ngộ đạo như vậy, về sau chắc lại có cơ hội.
- Ngươi là?
Trước mắt người anh em này nhìn có điểm quen mắt, nhưng…
- Quê nha! Không phải thế chứ, vào được Chiến Thần lại tỏ ra không quen biết a.
- Cách ăn mặc của ca xấu lắm sao? Tốt xấu cũng là sinh viên tuyển thẳng của Michigan, làm sao còn có thể giống như trước, ăn bận xuề xòa được?
Thiệu Tuấn Triết xem như số ít người bạn cùng khối quen thân với Vương Tranh và Nghiêm Tiểu Tô, anh bạn này là con mọt game, cái đầu như tổ gà mái. Toàn bộ bề ngoài chính là một tên trạch nam đáng khinh. Hiện tại áo vest giày da chỉnh tề cộng thêm một đôi kính mắt gọng bạc uốn éo như con rắn, giờ thành đẹp zai rồi.
Thiệu Tuấn Triết đánh giá Vương Tranh:
- Ngươi tên này vẫn là không thay đổi. Haizz, nghe nói tên bạn nối khố của ngươi Nghiêm Tiểu Tô đã phát đạt, về sau xem ra ca cần nhờ hắn chiếu cố rồi.
Diệp Tử Tô cấp bậc này là không thể trèo cao, hiện tại công ty Ngôi Sao May Mắn súng bắn chim đổi pháo, tiền đồ vô lượng, bọn họ mấy người học về tài chính không thiếu được, sau này phải nhờ giúp đỡ.
- Không khoa trương như vậy a.
Vương Tranh cũng có chút ngoài ý muốn, chuyện này làm cho dư luận xôn xao, giống như các học sinh đều đã biết hết.
- Cái gì kêu không như vậy khoa trương. Ngươi có chút ý nghĩ kinh tế không đó, công ty Ngôi Sao May Mắn cũng không tính cái gì, nhưng ngươi nghĩ lại, hiện tại người ta đã xếp ngang hàng với Magath cùng một giới tuyến, hiện tại chỉ riêng cái xác của công ty này có thể đánh giá cao hơn một tỷ, chậc chậc, tên béo lùn này có vận khí thật tốt.
Thiệu Tuấn Triết vẻ mặt hâm mộ, nguồn quỹ lớn khuếch đại đã không có gì đáng giá nghiên cứu, nhưng mà giống công ty Ngôi Sao May Mắn, tuyệt đối là gà con nghịch tập trong giới làm ăn, công ty Ngôi Sao May Mắn đã đánh rớt hơn nhà công ty có quy mô khổng lồ.
- Các ngươi đang nói chuyện gì thế, Vương Tranh nếm thử trái mãng cầu này, rất ngọt.
Lục Hinh bưng đến một mâm đựng trái cây.
- Chậc chậc, Lục Hinh, mấy tháng không thấy ngươi lại càng đẹp ra, giờ đã thế này về sau còn có thể nói gì được?
- Lượn chỗ khác chơi đi, da của Tiểu Tuấn Tử ngươi có phải lại ngứa hay không!
- Xem ra mọi người đều trải qua khoảng thời gian không tệ a. Vương Tranh xoa vỏ tách một miêng từ trái mãng cầu ra, quả thật vừa thơm lại ngọt, hiện tại loại hoa quả mới mẻ như thế này muốn ăn quả thật không quá dễ dàng.
- Ngươi thì sao, cùng Diệp Tử Tô chung một học viện, không muốn phát triển sao?
Lục Hinh bát quái nói.
- Nghẹn, vì sao lại nói như vậy?
Lấy tình huống của hắn cùng Diệp Tử Tô dường như là rất xa xôi.
- Xùy, đó là một bí mật, ta thấy nàng thường thường đứng ở sân thể dục nhìn trộm ngươi rèn luyện.
Lục Hinh nhỏ giọng nói.
Vương Tranh có chút đổ mồ hôi, thật sự là không nơi nào không có gió lùa tường.
- A, Diệp Tử Tô đi nhìn trộm, ngươi đi làm gì?
Thiệu Tuấn Triết theo bản năng hỏi.
Lục Hinh mặt đỏ lên:
- Ta đi ngang qua.
Bỗng nhiên nhẩn nha cắn bờ môi một cái:
- Cũng không có gì không thể nói, trước kia từng thích Vương Tranh một đoạn thời gian.
Bạn học cũ tụ hội, lại không còn ở chung một trường học, lá gan tự nhiên lớn hơn so với trước kia.
Vương Tranh cười cười:
- Ngươi thích kiểu này cũng không quá thành công, ta cũng chưa phát hiện.
- Là ngươi quá đần độn, có nhớ hay không, có một lần ta mời ngươi đến ký túc xá để sửa đèn?