Tình Chiến

Chương 19



Khi Kiều Hoàn ngồi lên xe ô tô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bà hơi dựa vào ghế da, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Sở Hàm, bà cũng không về ngay mà lại chuyển hướng tới phòng bệnh của Thẩm Hi Hòa.

Bà không tiến vào mà chỉ đứng bên ngoài cánh cửa thủy tinh nhìn vào trong.

Bà không thể tin được, người phụ nữ cao sang phú quý trước kia lại biến thành như thế này, dieღn。dzan。lze。qღuy。dzôn, dường như Thẩm Hi Hòa đã bị bệnh tật mài mòn đến mức không còn tinh thần. Mái tóc dài đen bóng giờ đây cũng trở nên bạc trắng, thân hình vô cùng gầy yếu.

Trong lòng Kiều Hoàn bỗng nhiên trào lên một cảm xúc gọi là bi thương. Bà không thể không thừa nhận, suy cho cùng thì nhà họ Sở thành ra như vậy, nhà họ Giang không phải là không có liên quan.

Trần Nho Tụng cầm bệnh án của Thầm Hi Hoa đứng sau lưng Kiều Hoàn, ánh mắt ông cũng mang theo vài phần thương xót. Đối với người làm bác sĩ như ông thì sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, nhưng một khi phải chứng kiến người quen của mình bị bệnh như thế này, trong lòng ông không khỏi cũng có chút khó chịu.

Kiều Hoàn ưỡn thẳng sống lưng mảnh khảnh, hai mắt bà vẫn nhìn chăm chú vào người trong phòng bệnh, nói: "Bà ấy còn bao lâu?"

"Không nhiều, cùng lắm... là nửa năm nữa."

Kiều Hoàn lập tức quay đầu, vô cùng khiếp sợ, "Thật sự không còn biện pháp gì nữa sao?"

"Không còn." Trần Nho Tụng lắc đầu, "Hiện giờ chỉ còn dựa vào thuốc và máy móc để duy trì, cố gắng không để cho tế bào ung thư lan rộng ra. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi."

Kiều Hoàn mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì, bà nắm chặt túi xách trong tay, "Hãy dốc toàn lực để điều trị... Hóa đơn thì ông hãy sai người mang tới cho tôi, đừng thông qua Bắc Thần nữa."

Bà thật không hy vọng con trai mình còn dây dưa gì với cái gia đình này nữa. Kỳ thực bà cũng không phải là người nhẫn tâm, nhưng là một người mẹ, bà không muốn Giang Bắc Thần tiếp tục mạo hiểm như vậy nữa. Hoặc là nói, Kiều Hoàn không thể nào biết được, liệu những gì Giang Bắc Thần phải trả giá, có giống với sự trả thù mà anh phải nhận năm đó hay không.

______________________________

Chử Duy Nguyện ở dưới tầng 1 của bệnh viện thanh toán các giấy tờ có liên quan xong mà đầu óc cô vẫn cảm thấy hỗn loạn. Sau khi Kiều Hoàn đi khỏi, cô quay trở lại phòng bệnh nhưng không thấy Sở Hàm nói thêm gì, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cho dù cô có cố tình nói bóng gió thế nào đi nữa nhưng Sở Hàm vẫn không trả lời, chỉ nói sẽ ở lại bệnh viện thêm một ngày để kiểm tra lại rồi xuất viện.

Lúc ấy Giang Bắc Thần còn chưa trở về nên dĩ nhiên Chử Duy Nguyện không đồng ý, nhưng Sở Hàm lại nói cô còn có công việc của mình, còn phải chăm sóc mẹ. Nhiều lý do hợp lý như vậy khiến Chử Duy Nguyện nhất thời không thể nào phản bác được, chỉ có thể đồng ý.

Chử Duy Nguyện suy nghĩ, làm kiểm tra toàn diện cũng mất rất nhiều thời gian. Đợi ngày mai Giang Bắc Thần về rồi giao tất cả cho anh xử lý vậy!

"Nguyện Nguyện, chuyện dì Kiều đến tìm chị ngày hôm nay, em đừng nói lại với Tam ca của em nhé."

"Tại sao ạ?!"

Sở Hàm bình tĩnh cười, cầm bàn tay nhỏ bé của Chử Duy Nguyện, nói: "Em muốn để cho Tam ca của em và dì Kiều cãi nhau hay sao? diễღn。đbàn。lbê。qღuý。đbôn. Vốn dĩ người nhà họ đã không ưa gì chị, nếu em nói với Tam ca, về sau sao chị có thể chung sống với mẹ chồng tương lai được nữa."

"Đúng nha!" Chử Duy Nguyện mở to đôi mắt tròn xoe, "Chị Sở Hàm, chị cứ yên tâm đi, em cam đoan sẽ không nói!"

"Ừ." Sở Hàm vươn tay xoa đầu Chử Duy Nguyện, trong lòng âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cô bé này cũng thật dễ bị lừa gạt...

Tranh thủ lúc Chử Duy Nguyện ra ngoài vào buổi chiều hôm đó, Sở Hàm đi vào phòng làm việc của bác sĩ.

Giang Bắc Thần ngồi máy bay suốt mười mấy giờ đồng hồ mới về đến Bắc Kinh, ra khỏi cổng sân bay anh đã lập tức tới thẳng bệnh viện.

Dọc đường đi, ở trong xe ô tô, anh vừa vội vàng xử lý mấy văn kiện khẩn cấp của công ty vừa nghe Thẩm Vi Dịch báo cáo những chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm nay: "Văn kiện đấu thầu đã được soạn thảo xong, cuộc đấu thầu sẽ bắt đầu vào nửa tháng nữa. Nguồn tài chính của chúng ta cũng đã về rồi."

"Chuyện lần trước tôi bảo, anh điều tra thế nào rồi?"

Thẩm Vi Dịch nghe vậy, khựng lại một lát: "Vẫn đang tra ạ... Ngài biết đó, đó là hạng mục của năm trước, nếu muốn biết rõ ràng và chính xác thì cần phải có thời gian."

"Thời gian?" Giang Bắc Thần có chút nghi ngờ, nhíu mày hỏi: "Phải nhanh lên một chút, hiện tại cái chúng ta cần nhất cũng là thời gian, không phải sao?"

"Tình hình ở bệnh viện thì sao?"

"Dạ, hôm nay Sở tiểu thư làm kiểm tra tổng quát, hình như là chuẩn bị xuất viện. Tình trạng của mẹ cô ấy cũng vẫn bình thường."

"Xuất viện?" Đang yên đang lành, sao lại xuất viện?

Chiếc xe ô tô màu đen chạy như bay trên đường, trong xe là bầu không khí yên lặng đến mức khiến người ta hít thở không thông.

Sở Hàm làm xong xét nghiệm cuối cùng thì vừa khéo Giang Bắc Thần cũng đẩy cửa tiến vào. Anh bước đến bên cạnh cô, mới một tuần không gặp mà sắc mặt cô đã khá hơn không ít.

"Sao vậy? Nghe nói em định xuất viện?"

Sở Hàm nhìn chằm chằm người vừa tới, hơi cúi đầu rồi không dám nhìn thẳng anh nữa: "Vâng, vết thương đã gần như bình phục hoàn toàn rồi, không cần phải ở lại đây nữa."

Giang Bắc Thần nhìn người trước mặt, nghĩ rằng cô giận dỗi vì anh đã đột nhiên biến mất nên cũng không để bụng, còn vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Sở Hàm, làm bộ muốn cởi quần áo của cô ra, "Anh phải tự mình nhìn xem nó đã lành thật hay chưa."

"Giang Bắc Thần!" Sở Hàm túm chặt lấy cánh tay anh, ngăn cản động tác tiếp theo, mười đầu ngón tay bởi vì túm chặt mà lộ ra khớp xương trắng bệch.

Lúc này, Giang Bắc Thần mới phát hiện cô có chút bất thường. Hai hàng lông mày hơi nhíu lại, anh lạnh giọng hỏi: "Sở Hàm, rốt cuộc là em làm sao vậy?"

Khi vừa bước vào phòng bệnh anh đã phát hiện ra thái độ né tránh của cô, ngay từ đầu anh còn hồn nhiên cho rằng cô đang xấu hổ, nhưng mà bây giờ xem ra là không phải như vậy rồi.

"Em..." Sở Hàm buông tay, nhất thời ngơ ngác nói không nên lời.

Giữa lúc bầu không khí đang trở nên lúng túng thì một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, tay cầm một chồng báo cáo thật dày bước đến, hỏi:

"Sở Hàm phải không?"

"Vâng, là em ạ."

Bác sĩ kia cầm một tờ báo cáo đưa tới, cô vừa định cầm lấy thì Giang Bắc Thần đã nhanh tay giật lấy trước, rồi đứng trước mặt cô, lạnh nhạt hỏi: "Kết quả như thế nào?"

"Về cơ bản là bình thường, miệng vết thương đang khép lại, chứng viêm cũng đã bị tiêu gần hết rồi. Các chỉ tiêu đang nằm ở giai đoạn khôi phục. Muốn xuất viện cũng không có vấn đề gì." Bác sĩ cúi đầu, dii1ễn~đa1àn~léê~quyý~đóôn, viết mấy chữ lên bệnh án, "À, đúng rồi, trước kia cô từng sinh non không tự nhiên đúng hay không, kết quả siêu âm cho thấy tử cung của cô hơi hẹp, sau này sẽ hơi khó có khả năng thụ thai. Nếu muốn thì phải chú ý điều dưỡng một chút."

Những lời này quả thật giống như một tia sét đánh trúng Giang Bắc Thần, khiến anh không nói được lời nào. Ngay cả tờ báo cáo trong tay cũng rơi xuống đất. Mà Sở Hàm ở phía sau lại bởi vì câu nói này mà nhắm chặt hai mắt lại.

Cuối cùng cũng tới rồi.

Nữ bác sĩ giương mắt nhìn hai người họ, nghĩ thầm, những đôi nam nữ như vậy cô ta đã gặp nhiều rồi. Cô ta không khỏi có chút mất kiên nhẫn, nói: "Mấy người trẻ tuổi các người chỉ biết mù quáng làm liều, để bây giờ phải chịu hậu quả. Sau này phải cẩn thận một chút đấy, cơ thể cô ấy rất yếu, về sau khả năng thụ thai cũng rất nhỏ."

Nói xong, cô ta cầm lấy bệnh án, xoay người đi tới phòng bệnh kế tiếp, để lại hai người yên tĩnh đứng trong phòng bệnh.

Giang Bắc Thần quay đầu, có chút khó khăn nhìn người con gái đang cúi đầu đứng đó: "Cái gì gọi là... sinh non không bình thường hả?"

Sở Hàm đứng ở sau lưng anh yên lặng nắm chặt tay, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt không có tí ti gợn sóng. Cô tận lực giữ cho giọng nói của mình được từ tốn chậm rãi: "Chính là như tờ giấy mà anh vừa xem đó... Hai năm trước, tôi đã phá thai, về sau có lẽ sẽ không thể mang thai được nữa."

Giang Bắc Thần cao hơn Sở Hàm chừng một cái đầu, khoảng cách giữa hai người ngắn đến mức cô có thể cảm nhận được bão tố trên người Giang Bắc Thần càng lúc càng mạnh. Anh nhẹ giọng hỏi như không dám chắc chắn: "Em xác định là hai năm trước?"

Hai người bọn họ tách ra được ba năm, mà hai năm trước cô lại đi phá thai?! Điều này chẳng phải nói rõ rằng khi mới chia tay anh chưa được bao lâu thì cô đã đi theo người khác hay sao! Giang Bắc Thần cố đè nén lửa giận đang cuộn trào ở đáy lòng để chờ câu trả lời của cô.

Nhưng Sở Hàm lại vẫn mang dáng vẻ thản nhiên như không, không nhanh không chậm trả lời: "Hai năm trước, có một lần tôi uống rượu say, xảy ra chuyện gì thì anh cũng biết rồi đó. Nhưng lúc đó tôi lại không biết ba của đứa trẻ này là ai, nên làm sao có thể giữ lại cái thai ấy được chứ."

Giang Bắc Thần bước lên một bước, đẩy mạnh cô vào tường, cắn răng gằn từng tiếng hỏi: "Cho nên vừa rồi em đã cố hết sức chặn tôi lại, cũng vì sợ tôi biết chuyện?"

"Đúng. Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ về muộn, nhưng mà thật không may, lại bị anh phát hiện rồi."

"Nếu tôi không biết thì sao?"

"Vậy thì đâm lao phải theo lao thôi. Anh tốt như vậy, tôi ở cùng anh cũng đâu có bị thiệt thòi chứ."

Thật là buồn cười! Đôi tay đang kiềm chế cô của Giang Bắc Thần bỗng nhiên có chút vô lực. Suốt bảy ngày vừa qua, anh cứ luôn nghĩ tới cô, ròng rã ba năm trời, những ký ức có liên quan đến tình yêu của anh cũng chỉ có mình cô. Vào giây phút mà anh cứ ngỡ rằng mình lại có thể được ở bên cô thì cô lại đẩy hiện thực phũ phàng đến trước mặt anh.

Làm sao anh có thể tin được rằng, người con gái đã từng hằng đêm ở dưới thân anh, được anh yêu thương chiều chuộng đến rên rỉ nỉ non lại từng có thai với một người đàn ông khác đây?

Sự quyết tâm vốn có của anh đã bị một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của cô lau sạch không còn chút gì. Giang Bắc Thần nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người con gái trước mắt, đáy lòng tràn đầy sự lạnh lẽo mà trước nay chưa hề có. Anh dốc toàn lực kiềm chế cảm xúc của bản thân rồi chậm rãi buông cô ra. Hiện tại, điều duy nhất anh có thể làm là lùi bước, nếu không chỉ sợ, anh sẽ làm cô bị thương.

"Sở Hàm, lần trước em cố ý rời khỏi tôi, ép tôi phải buông tha cho em. Bây giờ tôi sẽ buông tha cho em. Sau này, cho dù em có xảy ra chuyện gì cũng hãy tự mình giải quyết cho tốt đi.

Em hãy tự mình giải quyết đi, sau này dù em có rơi vào hoàn cảnh thế nào đi nữa, thì cũng không còn liên quan gì đến Giang Bắc Thần tôi nữa.

Sở Hàm biết rõ, cánh cửa này một khi đã đóng lại thì với tính cách của Giang Bắc Thần, anh sẽ không bao giờ chịu quay đầu. Sở Hàm từ từ trượt xuống vách tường rồi tự ôm lấy chính mình.

Như vậy cũng tốt. Cô đã thực hiện được lời hứa với Kiều Hoàn, cũng có thể trả được hết những áy náy trong lòng đối với gia đình họ rồi.

Giang Bắc Thần từng bước từng bước rời khỏi bệnh viện, giống như rời khỏi thế giới có liên qua đến Sở Hàm, rời khỏi đoạn tình cảm mà bản thân cứ cố chấp mãi không chịu buông tay.

Từ nay về sau, có lẽ anh cũng nên làm người khiêm tốn giống Như Ngọc thôi, tình thâm bất thọ lộ nan hồi *.

(* - Tình ái vốn là thứ không bền vững, là con đường khó khăn gian khổ, khó mà có thể quay về. Cho dù là một người thông minh trí tuệ cũng sẽ khiến cho chính mình bị tổn thương, quá mức u mê và cố chấp trong tình cảm thì sẽ không thể lâu dài, quá mức nổi trội xuất chúng thì ắt sẽ phải chịu áp bức và lăng nhục. Quân tử hẳn là phải giống Như Ngọc, điềm tĩnh mà chín chắn, diizễn~đaxàn~lecê~quvyý~đobôn, kín đáo mà dứt khoát, không cần phải phô trương cũng lộ rõ giá trị của bản thân. Như Ngọc - một nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp <Thư kiếm ân cừu lục> của nhà văn Kim Dung)

Giang Bắc Thần, anh hãy yêu thương bản thân mình, giống như ngày trước anh đã từng nói với em. Không buông tha cho em cũng không sao cả, nhưng xin anh nhất định phải buông tha cho chính mình.

Chỉ là thật đáng tiếc, Giang Bắc Thần lại không biết rằng, đứa con đầu tiên mà cô có trong cuộc đời nhưng lại bị mất đi đó, chính là của anh.

____________________________

Tác giả có chuyện muốn nói: Đến đây các bạn hãy tận tình đoán đi! ! Thẩm trợ lý đến cùng là người tốt hay là người xấu? ? ? ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.