Trên lan can tầng 2, Kỷ Hành Đông nhìn người bên cạnh, cẩn thận hỏi: "Cậu không đi xuống sao? Dựa vào tính tình của Vệ Minh này thì chắc chắn sẽ không để cho cô ấy được dễ chịu đâu..."
Giang Bắc Thần đút một tay vào trong túi quần, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, vẻ mặt anh nhìn không rõ biểu cảm, nhưng mà bàn tay đặt trên lan can lại tiết lộ cảm xúc của anh lúc này.
"Cậu đi đi."
"Cái gì?!" Kỷ Hành Đông há hốc mồm nhìn anh, đầu lưỡi như xoắn lại, không nói được câu gì.
Người phụ nữ của cậu xảy ra chuyện mà lại bắt tớ đi!!! Tớ bị điên chắc!!!
"Mình nói, cậu đi đi." Giang Bắc Thần lạnh nhạt lặp lại một lần, xoay người vào trong phòng bao của tầng 2. "Tớ nói rồi, , về sau tớ và cô ấy không có liên quan gì nữa."
Kỷ Hành Đông tức đến méo cả mũi, Giang Tam thiếu à, đến giờ phút này mà cậu còn ra vẻ lạnh lùng cáu kỉnh sao?! Người ở dưới lầu kia sắp bị mất mạng đến nơi rồi!!!
Mắt thấy Bạch Vệ Minh muốn động thủ, Kỷ Hành Đông cũng không quan tâm nhiều nữa, ba bước thành hai bước phi xuống lầu.
Ai bảo anh là người dễ bị bắt nạt nhất trong mấy người này cơ chứ? Vốn dĩ hôm nay anh cùng Giang Tam tới bàn chuyện làm ăn. Sau khi xong chuyện, hai người ra ngoài phong bao hút thuốc, nhân tiện ngắm nhìn khung cảnh quần ma loạn vũ dưới lầu, ai ngờ gặp được cảnh tượng kia.
Bạch Vệ Minh muốn làm khó dễ một cô bé tiếp thị rượu, hai người bọn họ nhìn thôi cũng cảm thấy buồn nôn, đang định xuống bảo ông chủ quán bar ra cứu cô bé kia, thì nào ngờ lại thấy Sở Hàm đứng đó, dáng vẻ không chút sợ hãi nào.
Bạch Vệ Minh này là loại người gì? Hắn đã từng lợi dụng khi say rượu, định kéo Sở Hàm lên xe thì bị Giang Bắc Thần táng một chai rượu vào đầu. Lần này thì vui rồi, bà cô này lại tự đưa mình tới cửa. Trong lúc nhất thời, Kỷ Hành Đông không thể đứng yên mà nhìn, ấy vậy mà Giang Bắc Thần ngồi bên cạnh vẫn ngồi yên bất động như một ngọn núi. Nhưng anh cũng không thể lao xuống cướp người trước được, chỉ đành ngồi xem sao. Kỷ Hành Đông còn nghĩ xem không biết khi nào thì vị đại gia này mới có thể hết kiên nhẫn, nhưng nào ngờ cuối cùng chính anh lại phải ra tay.
Bạch Vệ Minh nhìn người phụ nữ không có vẻ gì là sợ hãi trước mặt mà cảm thấy vô cùng căm phẫn. Hắn bước lên tóm lấy cái cằm xinh đẹp của Sở Hàm, hung tợn hỏi: "Ra tay cũng độc ác thật đấy?"
Sở Hàm chán ghét nghiêng đầu tránh thoát khỏi tay hắn, thái độ của cô vẫn kiêu căng y hệt năm đó: "Đừng nói nhảm nữa, muốn động thủ thì nhanh lên một chút."
Bạch Vệ Minh thấy mình không uy hiếp nổi cô, không nhịn được quơ lấy cái ghế dựa, định giáng xuống mặt Sở Hàm. Ghế dựa mang theo chút gió chuẩn bị rơi xuống mặt Sở Hàm, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại. . Thì ra vẫn không thể nào tránh được kiếp nạn này...
"Bạch Vệ Minh, mày nói xem, cái thói quen 'Chó vẫn muôn đời ăn cứt' * này của mày, làm sao đổi được đây?"
(* - tương tự câu "Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời". Nhưng mình thích để nguyên như vậy cho hợp với bản chất đê tiện của Bạch Vệ Minh.)
Một giọng nói trầm thấp lười biếng vang lên phía sau mọi người. Chiếc ghế dựa bằng kim loại cách Sở Hàm còn khoảng 1 cm thì dừng lại.
Kỷ Hành Đông mặc một chiếc áo sơ mi Dior, bên dưới là chiếc quần Tây màu đen cùng bộ, bên hông đeo một chiếc thắt lưng bằng bạch kim khiến cho anh thật xứng với cái danh "Không khiêm tốn". Bên khóe miệng anh thậm chí còn mang theo một nụ cười thản nhiên.
Mấy người nhận ra anh đều khúm na khúm núm chào hỏi: "Kỷ thiếu!"
Bạch Vệ Minh nhìn người vừa tới mà muốn khóc thét, âm thầm mắng chửi một câu: Sao ở đâu cũng có người che chở cho con đàn bà này thế!
Kỷ Hành Đông chậm rãi thong thả bước đến bên cạnh Bạch Vệ Minh, vươn tay ném cái ghế dựa bằng kim loại qua một bên, đôi mắt đào hoa của anh tràn ngập sự chán ghét và khinh thường, ngay cả lời nói cũng không thèm khách sáo.
"Sao người nào mày cũng muốn động vào thế? Chai rượu lần trước vẫn chưa làm mày đã ghiền có đúng không?"
Chuyện chai rượu chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời Bạch Vệ Minh.
Đó là vào sinh nhật lần thứ 20 của Sở Hàm. Lúc tàn cuộc, sau khi một đám người hò hét nhốn nháo chia tay bên vệ đường, chỉ còn lại một mình Sở Hàm ở lại chờ Giang Bắc Thần vẫn đang thanh toán bên trong.
Lúc đó, Bạch Vệ Minh cũng vừa mới tàn một cuộc vui, nhìn thấy Sở Hàm, cộng thêm có chút men rượu, liền đánh bạo tiến lại gần.
"Em gái Sở, sao muộn thế này vẫn đứng ở đây một mình làm gì vậy?"
Sở Hàm cũng có chút ấn tượng với người trước mắt, nhưng mà lúc đó cô được Giang Bắc Thần nuông chiều thành quen nên kiêu căng không muốn trả lời, thậm chí nhìn cũng không muốn nhìn đã lập tức xoay người lên xe.
Bạch Vệ Minh thấy thế, chạy nhanh tới túm chặt Sở Hàm, lôi đến xe hắn.
Sở Hàm bị hành động này của Bạch Vệ Minh làm cho kinh ngạc, bỗng chốc hét ầm lên: "Anh buông tôi ra, đầu óc anh có bệnh à!!!"
Giang Bắc Thần vừa đi ra đã nhìn thấy "việc tốt" của Bạch Vệ Minh, ngay lập tức quơ lấy chai rượu ven đường, không nói không rằng, đập thẳng vào đầu Bạch Vệ Minh.
Bởi vì chuyện đó, mà Bạch Vệ Minh còn bị ông già hắn dạy bảo nghiêm khắc.
Cũng bởi vậy mà trong một thời gian dài, Bạch vệ Minh không dám xuất hiện ở các quán bar, và cũng hận hai người này đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay, Kỷ Hành Đông nhắc lại chuyện xưa, cũng là muốn nhắc nhở hắn. Cho dù ở bất cứ thời điểm nào, thì Bạch Vệ Minh hắn cũng không được phép động đến Sở Hàm.
Bạch Vệ Minh nhìn đám người xung quanh đang xem náo nhiệt, không cam lòng bị Kỷ Hành Đông làm cho mất mặt như vậy, "Kỷ thiếu, nếu là ngày trước, tôi sẽ nể mặt Giang Bắc Thần mà không động đến cô ta, nhưng mà bây giờ, anh làm vậy thì tôi không phục."
Kỷ Hành Đông nghe xong câu này cũng không nổi giận, chỉ làm như vô tình đứng đối diện với Bạch Vệ Minh, vừa vặn che chở cho Sở Hàm ở phía sau, d∞đ∞l∞q∞đ, rồi nhếch miệng hỏi ngược lại hắn: "Hôm nay tao cứ không cho mày động vào cô ấy đấy. Không phục sao? Mày nói cho tao biết mày không phục cái gì?"
Bạch Vệ Minh nhìn chằm chằm Kỷ Hành Đông một lúc lâu mà không nói chuyện, trong lòng lại âm thầm tính toán xem nếu cố ý mang người này đi thì có đáng giá hay không. Kỷ Hành Đông này rõ ràng là đang muốn che chở cho Sở Hàm, mà hắn thì cũng không dám trêu vào Kỷ Hành Đông, ngộ nhỡ lớn chuyện thì về nhà ông già hắn lại giáo huấn thì thật sự là không đáng.
Nhưng mà... Nếu cứ thả người đi như vậy... thì con mẹ nó, hắn thật sự là mất hết thể diện...
Kỷ Hành Đông cũng biết Bạch Vệ Minh đang nghĩ cái gì, anh lập tức nói cho rõ ràng, không chút lưu tình.
"Quản cho tốt bộ móng vuốt bẩn thỉu của mày đi, về sau đừng có nhìn thấy người nào cũng muốn sờ vào. Mày về hỏi ông già mày, để ông ta cân nhắc suy nghĩ xem, cướp người của Kỷ Hành Đông tao thì nên bị tính sổ như thế nào?"
Nói xong, anh tao nhã xoay người, kéo bả vai Sở Hàm, thoải mái ra khỏi vòng vây.
Sở Hàm đã sớm mông muội từ lúc Kỷ Hành Đông bất ngờ xuất hiện, vừa ra khỏi cửa quán bar, Kỷ Hành Đông liền thu bàn tay đang khoác lên vai Sở Hàm xuống, bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hỏi người phụ nữ vẫn đang cúi gằm mặt xuống.
"Ha! Em nói xem, chính em còn khó bảo toàn tính mạng của mình, mà còn dám ra mặt bảo vệ người khác sao?!"
Sở Hàm cũng tự biết mình đuối lý, huống chi anh còn vừa mới cứu mình. "Anh cũng thấy rồi đấy... Nhìn Bạch Vệ Minh đê tiện như vậy, đồng nghiệp của em chắc chắn sẽ không có kết cục tốt."
"Cái cô gái bán rượu kia là đồng nghiệp của em?! Em còn làm cả việc này cơ á??!!"
"..." Sở Hàm không khỏi toát hồ hôi hột vì chỉ số thông minh của Kỷ Hành Đông, "Là đồng nghiệp ở viện thiết kế của em, buổi tối cô ấy thường tới đây làm thêm."
Kỷ Hành Đông nghe được câu này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, bỗng chốc lại khôi phục dáng vẻ yêu nghiệt mê hoặc lòng người, "Vậy để anh đưa em về."
Sở Hàm vừa định mở miệng, anh đã duỗi bàn tay trắng nõn của mình ra, ngăn trước mặt cô, "Đừng, ngàn vạn lần đừng từ chối anh! Anh vừa phải mất hết mặt mũi mới cứu em được từ trong kia ra đó, em định qua cầu rút ván à?"
"Em định nói cám ơn anh..."
Hai người cứ như vậy đi ra chỗ đỗ xe, lúc chuẩn bị lên xe thì nghe được một giọng nói có chút lo lắng:
"Chị Sở Hàm!"
Nhuế Nhuế từ bên trong bãi đỗ xe lao ra ôm chặt lấy cô. "Suýt nữa thì em đã đi báo cảnh sát rồi... Chị không bị làm sao chứ...?"
Sở Hàm gặp lại Nhuế Nhuế cũng có một cảm giác như vừa được sống sót sau tai nạn, cô trở tay ôm lấy cô bé, dịu dàng an ủi:
"Đừng sợ, chị không sao rồi, không phải là vẫn ổn hay sao?"
Kỷ Hành Đông đặt tay lên môi, "Khụ" một cái, "Hai vị, có chuyện gì lên xe tôi rồi nói có được không?"
Trên đường đi, hai người đưa Nhuế Nhuế về nhà trước rồi mới đến phòng trọ của Sở Hàm. Kỷ Hành Đông cũng thu hồi lại bộ dáng cà lơ phất phơ, hơi nghiêm túc hỏi: "Em ở chỗ này sao?"
Sở Hàm cố ý né tránh vấn đề này nên không trả lời, chỉ quay sang cảm ơn anh: "Hôm nay thật sự cám ơn anh, nếu không thì em cũng không biết sẽ như thế nào nữa."
Nhắc tới chuyện này, Kỷ Hành Đông tức giận "Hừ" một tiếng, nghĩ bụng, đương nhiên cô phải cảm ơn anh rồi!!! Không lẽ lại đi cảm ơn cái người miệng còn cứng rắn hơn cả vịt chết kia hay sao!!!!! Nếu không có anh thì cái mạng nhỏ của cô xong đời rồi!!
Nhưng mà anh là ai? Anh là người được xưng là Kỷ hồ ly, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn, nếu lúc này mà làm ra vẻ thì thật không tốt, cho nên chỉ khiêm tốn nói: "Chỉ là một cái nhấc tay thôi, khách khí làm gì chứ?"
"Vậy... Em về đây ạ?!"
"Đi đi, đi đi! Anh nhìn em lên lầu."
Đợi đến khi Sở Hàm xuống xe xong, Kỷ Hành Đông mới phản ứng kịp. Ôi, điên cmn mất, rõ ràng phải là tôi chất vấn cô ta mới đúng!! Sao bỗng dưng lại biến thành cô ta chủ động tạm biệt tôi thế này!!!
_______________________
Tác giả có chuyện muốn nói: Kỷ Hành Đông đúng là một kẻ nhị hóa* không hơn không kém có phải hay không a!!! Chương này tôi viết thật là vui vẻ ~~
(* - nhị hóa: cụm từ lưu hành trên internet, ý nói "người ngu ngốc một cách đáng yêu".)