Tình Chiến

Chương 28



Giang Bắc Thần nhìn người đang ngủ say trong tấm chăn, trong lòng thầm nghĩ, ngoài Sở Hàm ra thì có lẽ không ai có thể khiến cho anh cảm thấy thỏa mãn như vậy.

Người con gái bên cạnh hít thở đều đều, từng nhịp từng nhịp như dội thẳng vào lòng Giang Bắc Thần. Ngón tay anh vuốt ve da thịt trần trụi của cô ở bả vai, ở trên đó là chi chít những dấu vết màu xanh tím.

Hôm qua, cô đã bị anh hành hạ mệt chết đi rồi.

Một giờ đồng hồ đã trôi qua nhưng cuộcchiếnkịch liệt ấy vẫn chưa dừng lại, Sở Hàm có chút không chịu nổi. Cô vùi đầu vào hõm vai Giang Bắc Thần, khóc nức nở cầu xin.

"Anh chậm lại một chút đi mà..."

Lúc đó, sao Giang Bắc Thần còn có thể để ý đến tốc độ được chứ, cứ giữ lấy thắt lưng Sở Hàm, va chạm càng lúc càng mạnh. dj.3nd4.nl.3qu.iyd-0-n. Bàn tay xấu xa còn đặt trên vùng bụng bằng phẳng của Sở Hàm, rồi ấn xuống theo tiết tấu, làm cho Sở Hàm không nhịn được mà cứ co rụt người lại.

Gương mặt đẹp trai của Giang Bắc Thần bởi vì nhiễm dục vọng mà trông có vẻ tà mị, dường như chợt nhớ tới điều gì đó, ah bỗng nhiên dừng động tác lại, ngón tay quen đường tra tấn giày vò hoa tâm của người dưới thân, hỏi:

"Đứa bé là của ai? Hả?"

Thân thể đang run rẩy của Sở Hàm bất chợt cứng đờ, cô vốn dĩ đang bị khoái cảm làm mất đi lý trí cũng vì vậy mà khôi phục dáng vẻ tỉnh táo.

Đứa bé...

Cô nghiêng đầu, cố ý không nhìn người đang áp sát vào minh, chậm rãi điều chỉnh hơi thở để bình ổn cảm xúc của bản thân.

"Dù sao cũng không phải là của anh."

Giang Bắc Thần thấy phản ứng này của cô thì đoán rằng cô đang nói dối, vì vậy ngón tay càng dùng sức nghiền nát hoa tâm nho nhỏ của cô, ép cô phải nói thật.

"Nói dối! Có phải là em đã quên bản lĩnh của anh rồi đúng không? Em nghĩ là em có thể lừa anh được hay sao?!”

Sở Hàm có chút kháng cự, đẩy người anh ra, thắt lưng uốn éo như muốn giảm bớt động tác va chạm kịch liệt của anh.

"Không phải của anh! Không phải của anh! Anh muốn thay người khác làm ba đứa trẻ đến như vậy sao!"

Chỉ với một câu này, đã khiến cho Giang Bắc Thần vốn còn đang hi vọng mong chờ bỗng chốc như rơi xuống đáy cốc, ánh mắt ấm áp cũng dần trở nên lạnh lẽo.

"Không phải? Vậy ba của đứa bé đó cũng làm như thế này với em sao? So với tôi thì ai lợi hại hơn?"

Đêm nay, Giang Bắc Thần ở trên giường ép buộc Sở Hàm gần như sắp hỏng mất. anh tựa như một con rắn khổng lồ, cuốn chặt lấy khiến cô không có cách nào thở được.

"Vác súng ra trận" đại khái cũng không mạnh mẽ tàn bạo bằng Giang Bắc Thần lúc này. Anh không nói chuyện nữa, chỉ tập trung làmtìnhvới cô, trong giờ khắc này, đây là chuyện quan trọng nhất của anh.

Có lẽ là vì muốn cố gắng quên đi câu nói ban nãy của ai đó, nên Giang Bắc Thần cũng không thèm bận tâm cảm thụ của cô nữa, cứ chơi đùa đến điên cuồng. Lúc anh kéo Sở Hàm ra phía trước, di.3nda.nl.e3qyu.iyd-0-n, xâm nhập cô từ phía sau lưng thì thân thể mẫn cảm của cô rốt cuộc cũng không chịu nổi loại giày vò nóng bỏng này nữa, ngã về phía sau hôn mê bất tỉnh.

Giang Bắc Thần ảo não, phun ra một câu chửi thề, sau đó tiếp tục đưa đẩy mấy chục cái thật nhanh chóng, rồi mới đặt cô nằm yên trên giường. Nhìn dòng chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy ra từ nơi lầy lội non mềm giữa hai chân cô, Giang Bắc Thần chợt nghĩ, nếu cô ấy mang thai đứa nhỏ của mình, thì sẽ thế nào nhỉ?

Đó là vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi hai của Sở Hàm, khi ấy cô đã hoàn thành xuất sắc chương trình học của Học viện Công nghệ Bắc Kinh, chuẩn bị tốt nghiệp.

Lúc đó, khi Giang Bắc Thần chạy xe từ New Jersey tới ký túc xá của cô thì đã là 8h tối. Sở Hàm và thầy hướng dẫn của cô đang vừa đi ra khỏi tòa nhà vừa trò chuyện trao đổi ý kiến về bài luận văn. Thầy hướng dẫn của cô - giáo sư Robert là một người Do Thái rất hòa nhã dễ gần. Mặc dù ông đã gần 60 tuổi nhưng vẫn có một trái tim đầy trẻ trung và nhiệt huyết. Nhìn thấy Giang Bắc Thần đang nở nụ cười dưới anh trăng, Robert giơ tập tài liệu trong tay ra ý bảo cô dừng lại, rồi nghiêm túc hét lên với Sở Hàm "Shut up!"

Sở Hàm bị dọa, giật nảy mình, vội vàng xem xét lại kết quả của bài luận văn xem rốt cuộc có cái gì chọc vị lão sư này mất hứng như vậy.

Ai ngờ, ngay sau đó giáo sư Robert đã bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương và bất đắc dĩ, nói:

"You no longer belongs to me, here is your Apollo."

Vị thần Apollo của em đã đến rồi, nên tôi phải để em đi thôi.

Thời điểm đó, mọi người trong học viện đã đặt cho Giang Bắc Thần biệt hiệu là Apollo. Cái tên này ý muốn nói rằng, chỉ cần anh xuất hiện, toàn bộ thế giới của Sở Hàm sẽ bừng sáng.

Cô lễ phép chào giáo sư Robert, lại nghe lời giãi bày muốn hợp tác cùng Giang Bắc Thần lần thứ mấy chục của ông xong, hai người mới chậm rãi đi ra khỏi cổng trường.

Cô gái nhỏ thấy bạn trai đến đón nên cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc.

"Sao đột nhiên anh lại tới đây? Tới chúc mừng em đã tốt nghiệp sao?"

Giang Bắc Thần nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, cẩn thận dắt cô đi qua một bồn cây cảnh có gai nhọn.

"Cứ cho là như vậy đi."

Anh dừng bước, chăm chú nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại của cô, "Vậy, Sở tiểu thư, em đã sẵn sàng chưa?"

Chuyến bay dài đằng đẵng mười mấy tiếng đồng hồ đưa Sở Hàm và Giang Bắc Thần tới Antaly. Mùi vị của biển Địa Trung Hải làm cho hai người đều cảm thấy không còn mệt mỏi nữa.

Trong không khí, nơi nơi tràn ngập hơi thở của biển cả. dj.3n1d4.n1l.31qu.iy1d-0-n. Sở Hàm hít sâu một hơi, dang rộng hai tay ra nhìn sóng vỗ rì rào, trong lòng cảm thấy thật thoải mái.

"Sao anh lại đưa em tới đây?"

Dưới ánh mặt trời, Giang Bắc Thần chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng cũng làm tôn lên vẻ đẹp trai rạng ngời của anh, "Ừm... Em đã từng nói, em thích nơi này."

Vì em thích, cho nên anh bằng lòng đưa em tới.

Khi đó là trên chuyến bay tới Mỹ của hai người, Sở Hàm buồn chán lật xem tạp chí, bỗng nhiên cô chỉ vào một trang, hớn hở đánh thức Giang Bắc Thần đang ngủ.

"Này!!! Anh dậy đi! Anh nhìn xem, chỗ này đẹp chưa kìa!"

Giang Bắc Thần nửa tỉnh nửa mê liếc mắt nhìn vào trang bìa cô đang chỉ, ậm ừ trả lời:

"Chờ sau này anh sẽ đưa em đi..."

Ngón tay thon dài chỉ xuống trang bìa chụp bức hình biển xanh, cát trắng và nắng vàng rực rỡ, chính là bãi biển của thành phố Antaly xinh đẹp.

Hai người về khách sạn thay quần áo rồi lại chạy ra bờ cát phơi nắng. Sở Hàm gối đầu lên ngực Giang Bắc Thần, nhìn du khách đi tới đi lui, chọc chọc ngực anh, nói:

"Giang Bắc Thần, nếu chúng ta có thể như vậy cả đời thì tốt quá."

"Vậy thì cứ ở đây, không về nữa."

Thời điểm đó, cả hai người còn có quá nhiều ước ao để phung phí, còn chưa biết quý trọng thời gian, nên có thể không kiêng nể gì mà lãng phí những khoảnh khắc tốt đẹp nhất.

Lúc Giang Bắc Thần tỉnh lại, Sở Hàm đã không còn ở bên cạnh. Anh đeo kính vào rồi đi ra bờ biển tìm cô. Nào ngờ, đi dọc ven biển mấy lần rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Di động bị cô bỏ lại trên chiếc bàn nhỏ, nhân viên phục vụ trong khách sạn cũng nói cô chưa quay về, Giang Bắc Thần bắt đầu cảm thấy thực sự lo lắng.

Đúng lúc đó, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một cái khinh khí cầu rất lớn, đang từ từ bay tới đây.

Sở Hàm mặc chiếc váy dài mà Giang Bắc Thần đã từng bỏ một số tiền lớn ra để mua cho cô ở tuần lễ thời trang mùa xuân, chiếc váy D&G đỏ tươi rực rỡ không kém gì ánh mặt trời ở Antaly, màu đỏ sặc sỡ lóa mắt nhất thời làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Mái tóc đen, quăn dài đến eo của cô bị gió thổi tung, làm rối loạn của cảnh vật xung quanh, cũng làm rối loạn trái tim Giang Bắc Thần.

Du khách trên biển cũng bắt đầu xôn xao, đồng loạt dừng lại động tác, ngửa đầu lên muốn xem cô gái Châu Á xinh đẹp này đang định làm cái gì.

Trên khinh khí cầu, Sở Hàm lấy ra một chiếc loa không biết ở đâu ra, đặt lên môi, hô thật to và rành mạch:

"Giang Bắc Thần! Anh có bằng lòng lấy em không??!"

Không khí trên bờ cát lập tức sôi trào, mọi người ồn ào vỗ tay tán thưởng hành động dũng cảm cầu hôn của cô gái này, cũng bắt đầu ngoảnh lại, nhao nhao tìm kiếm người đàn ông đang được cô ngỏ lời cầu hôn.

Giang Bắc Thần đứng ở một nơi cách khinh khí cầu không xa, cũng đang ngửa đầu nhìn người con gái xinh đẹp mà can đảm ấy. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua, anh cảm thấy ngưỡng mộ một người phụ nữ mà không phải mẹ mình.

Mà người con gái ấy, giờ khắc này, đang cầu hôn anh.

"Anh có bằng lòng không??!"

Thiếu nữ đứng giữa không trung cầm chiếc loa, lớn tiếng hỏi lại một lần, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo và bạo dạn.

Giang Bắc Thần đứng trên bờ cát, cúi đầu nở nụ cười bất đắc dĩ, làm sao bây giờ đây? Trong những năm tháng vô định của tuổi trẻ, dij.3nda4.nl.3equu.iyd-0-nn, người con gái mà anh yêu luôn tặng cho anh những điều bất ngờ, khuấy động cuộc sống của anh.

Mà anh, ngoại trừ nhận lấy thì không còn lựa chọn nào khác.

Giang Bắc Thần quỳ một gối xuống, dùng giọng nói không lớn nhưng rất rõ ràng, trả lời người con gái xinh đẹp đến chói mắt kia.

"Anh không đồng ý."

Xung quanh nhất thời yên tĩnh lại.

Người đàn ông vẫn nở nụ cười thản nhiên, sau đó mở miệng.

"Vậy, Sở tiểu thư, em có bằng lòng lấy anh không?"

Chuyện kết hôn này, anh vẫn muốn mình là người chủ động.

Sở Hàm buông chiếc loa trong tay xuống, gần như không chút do dự nhảy xuống khỏi khinh khí cầu, chạy tới trước mặt Giang Bắc Thần.

"Em đồng ý!!!"

Gió thổi bay làn váy màu đỏ của cô, thổi tung mái tóc dài đen nhánh của cô, thổi đến mức hai mắt cô đau đớn, nhưng không thể thổi đi được những bước chân chạy đến bên người yêu của cô.

Em nguyện ý nắm lấy tay anh, cho dù phải vượt qua thiên sơn vạn thủy.

Đêm đó, Sở Hàm đã trao chính mình cho Giang Bắc Thần.

Bên ngoài là tiếng sóng biển xô bờ cát cùng với ánh trăng dịu dàng đang hắt lên cửa sổ thủy tinh.

Trên chiếc giường lớn, hai người quấn quýt lấy nhau, liều chết triền miên. Lúc Giang Bắc Thần hoàn toàn xâm nhập vào cô, anh đau lòng nhìn cô bị đau đến mức nhăn mày lại, nhỏ giọng hỏi: "Bé cưng, sinh cho anh một đứa con, nhé?"

Đó là lần đầu tiên hai người thân mật với nhau, bọn họ đã giao trọn vẹn bản thân mình cho đối phương.

Mặc dù sau này Giang Bắc Thần cũng tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ, nhưng không ai có thể khiến cho anh cảm thấy rung động như người con gái của đêm hôm ấy.

Anh thầm nghĩ, người con gái ở bãi biển Antaly năm đó, là người mà cả đời này anh không thể nào quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.