Trong bóng đêm, chiếc xe thể thao màu bạc trông có vẻ khá là khiêm tốn nhưng vẫn không kém phần xa hoa.
Giang Bắc Thần thả người đang ôm trong lòng xuống chỗ ngồi bên cạnh ghế lái, sau đó anh vòng qua đầu kia của xe, mở cửa đi vào trong.
Nhiệt độ trong xe hơi lạnh, anh thấy người bên cạnh có vẻ run rẩy, bèn lạnh mặt cởi áo khoác tây trang màu đen trên người xuống ném sang cho cô.
Người đang ngồi bên ghế phụ cũng không có bất cứ động tác nào khác, chỉ hơi cúi thấp đầu xuống, cả người cuộn lại tạo thành tư thế bảo vệ chính mình, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.
Giang Bắc Thần thấy bộ dạng này của cô, đành phải vươn tay sang dịu dàng khoác áo thật cẩn thận cho cô, sau đó anh lại có chút ép buộc kéo chân bị thương của cô đặt lên đầu gối mình, rồi lấy hòm thuốc vẫn luôn để trong xe ra, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho cô.
Thật ra, Giang Bắc Thần đã không còn nhớ rõ thói quen mang theo hòm thuốc này lên xe bắt đầu từ khi nào. Chỉ biết rằng anh đã từng đổi rất nhiều xe ô tô, nhưng hòm thuốc bằng nhựa có in hình chú gấu màu vàng đã bị mờ đi kia vẫn luôn được đặt ở vị trí đó.
Mà chủ nhân của hòm thuốc này chính là cô.
Sở Hàm nhìn hòm thuốc này cũng thất thần trong chốc lát. Cô không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, mà anh vẫn mang theo nó bên người.
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ, có lẽ là khoảng sáu năm về trước.
Đó là vào năm đầu tiên khi hai người họ vừa sang Mỹ. Giang Bắc Thần đưa cô đi leo núi ở California. Khi leo đến giữa chừng, bởi vì cô không chú ý nên đầu gối và cánh tay cọ vào cành cây bị trầy xước và bầm tím. Da của cô khá là mẫn cảm nên chỉ cần hơi va chạm một chút cũng tạo nên vết thương trông thật ghê người. Sau khi Giang Bắc Thần phát hiện ra đã đau lòng vô cùng, cuối cùng, anh đành phải bỏ cuộc giữa chừng để cõng cô xuống núi.
Trên đường về, bởi vì vết thương không được xử lý kịp thời, nên cô cứ luôn miệng kêu đau, tủi thân nép vào ghế, đáng thương tội nghiệp nhìn anh lái xe.
Ngày hôm sau, trên người cô dán đầy băng cá nhân nhưng cô vẫn rất hớn hở kéo anh tới hiệu thuốc gần trường học mua một túi thuốc thật to bao gồm cả những loại cần dùng đến và những loại không cần dùng đến, lúc gần đi lại bỏ ra thêm mấy đồng xu để mua thêm một hòm thuốc nho nhỏ. Cô cố gắng nhét toàn bộ mấy thứ mình vừa mua vào trong cái hòm thuốc kia, sau đó đặt nó lên vị trí gần tay lái rồi cười thật tươi nói: Như vậy sau này sẽ không phải sợ nữa, em có thể leo núi, lướt sóng, bơi lội với anh, cùng anh làm những việc mà anh thích.
Khi đó, anh còn ra vẻ nghiêm chỉnh hỏi lại cô: Bao gồm cả em sao?
Cô gật đầu thật mạnh rồi nghiêm túc nói: Đương nhiên. Sau khi nghe xong, anh liền bật cười rồi kéo cô vào lòng hôn thật say đắm. Một lúc sau cô mới phản ứng kịp, đỏ mặt, đánh anh một cái thật mạnh.
Lúc này đây, cảnh tượng có chút tương tự nhưng lại không có tâm trạng giống như khi ấy nữa.
Giang Bắc Thần dùng miếng bông thấm vết máu xung quanh, sau đó cầm lấy cái nhíp cúi đầu xem xét mấy mảnh thủy tinh rồi nói: "Sẽ hơi đau một chút, cô cố chịu nhé."
Không đợi cô kịp phản ứng, cái nhíp lạnh buốt sắc bén đã cắm thẳng vào chân cô.
Sở Hàm đau đến co rúm người lại, bàn tay bóp chặt đến mức trắng bệch. Nhưng mà cho dù đau đớn như vậy, cô cũng vẫn cố gắng không rên lên một tiếng.
Giang Bắc Thần cũng không dừng động tác trong tay lại, còn túm chặt lấy mắt cá chân của cô, rút mạnh mảnh vụn thủy tinh kia ra.
Sau khi bôi thuốc chống viêm và quấn băng gạc cẩn thận, anh mới phát hiện ra trên đùi Sở Hàm không chỉ có một vết thương đó mà trên da có rất nhiều chỗ bị bầm tím.
Giang Bắc Thần bất chợt nhớ ra Kỷ Đông đã từng kể cho anh nghe chuyện cô ở công trường, thì ra đó là sự thật.
Anh có chút mất tự nhiên rụt tay lại, rồi đặt tay lên vô lăng, thật lâu sau anh mới chậm chạp giải thích. "Vừa nãy tôi không cố ý."
Giang Bắc Thần liếc nhìn nửa bên mặt của cô, trong giọng nói không có một chút gợn sóng: "Tôi nói là chuyện làm đau cô."
Đôi mắt trống rỗng của Sở Hàm nhìn về phía trước, cô bất chợt nở nụ cười dịu dàng, thì thào nói: "Đương nhiên là tôi biết anh không cố ý... Ngày trước anh khiến tôi tan cửa nát nhà cũng đâu có cảm nhận được nỗi đau của tôi... Bây giờ... làm sao có thể chứ..."
Giang Bắc Thần nghe xong những lời này, đôi mắt hẹp dài của anh bỗng trở nên âm u, dường như đã tức giận. Anh xoay người cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mình.
"Sở Hàm, cô lúc nào cũng lấy cái cớ này, rốt cuộc là để hành hạ chính bản thân mình, hay là muốn bắt tôi chuộc lại lỗi lầm của mấy năm trước?"
Trái tim Sở Hàm nhất thời giống như vừa bị đâm một nhát đau đớn. Nước mắt cô cứ thế lăn dài. Cô gần như đã phải dùng hết sức lực của bản thân mới có thể mở miệng nói với người đàn ông ác liệt kia:
"Giang Bắc Thần, anh hãy để cho tôi đi đi."
Trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp, tiếng chuông điện thoại trong túi dường như được khuếch đại lên. Giang Bắc Thần tiện tay bấm nút nghe máy nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phương hướng mà bóng dáng của người con gái kia đang dần dần biến mất, trong lòng bỗng cảm thấy buồn bực.
"Nói đi."
Đầu bên này điện thoại, Thẩm Vi Dịch báo cáo lại một cách rõ ràng rành mạch tình huống vừa xảy ra ở khách sạn với người ở đầu bên kia.
"Hôm nay là nghi thức ký kết hợp đồng giữa Đức Mậu và An Đạt, nghe nhân viên phục vụ khách sạn nói, ở trên bàn tiệc, Sở tiểu thư đột nhiên đánh người họ Trương kia, có vẻ như lúc đó cô ấy vô cùng kích động, sau đó thì lập tức bỏ ra ngoài."
Giang Bắc Thần nghe xong thì im lặng một lát rồi mới nói tiếp: "Dùng ly rượu à?"
"Đúng vậy." Thẩm Vi Dịch âm thầm cảm thấy thán phục khả năng phán đoán của ông chủ mình, "Lúc đó tay chân người kia không thành thật, có lẽ đã mạo phạm Sở tiểu thư."
"Bị thương ở đâu?"
"Ở đầu, là bị ly rượu đập thẳng vào đầu."
Ồ, Giang Bắc Thần nghe xong lời này bỗng nhiên nở nụ cười, quả nhiên vẫn là như vậy. Từ nhỏ cô đã ghét bị người xa lạ đụng chạm, vô cùng nhạy cảm. Về điểm này thì Giang Bắc Thần lại hiểu rất rõ.
Anh không còn gì để dặn dò Thẩm Vi Dịch nữa nên đã thẳng thừng cúp điện thoại. Giang Bắc Thần hơi cúi đầu, lặng yên xoay xoay chiếc di động trong tay.
Anh cứ nghĩ rằng khi mình gặp lại Sở Hàm có thể nhẫn tâm và lạnh nhạt giống như thật lâu trước kia, nhưng trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy cô, anh không thể không thừa nhận rằng toàn bộ sự bình tĩnh và khả năng kiềm chế của mình đã biến mất không còn dấu vết.
Thấy cô mặc bộ lễ phục phơi bày da thịt như vậy, anh cảm thấy thực sự tức giận, thấy cô bị thương trên đùi anh sẽ bất giác nhíu máy, thì ra anh nỗ lực khiến bản thân mình có thể trải qua một ngàn ngày ly biệt, nhưng kết quả vào giây phút nhìn thấy cô, anh đã vứt bỏ mọi thứ, không thay đổi được chút gì.
Thế nhưng người con gái này sau khi gặp lại anh chỉ luôn miệng nói, hãy để cho tôi đi. Cô đã dùng tư thế vừa cao ngạo lai vừa bình tĩnh như vậy để diễn tả rằng bản thân đã phủ nhận hoàn toàn lần tái ngộ ngày hôm nay.
Một giờ trước, khi cô xuống xe đã nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác mà anh vừa mặc cho cô xuống. Một mình cô chật vật bước đi trong đêm khuya mịt mờ.
Nhìn bóng dáng gầy yếu của cô, Giang Bắc Thần vẫn không thể nào nhịn được đành phải xuống xe.
Anh cầm lấy áo khoác mặc lại cho cô, còn cài cúc tử tế và khoác thêm chiếc áo bành tô cô vừa bỏ quên ở khách sạn ra bên ngoài, bao bọc cô kín đến mức giọt nước cũng không lọt.
Anh nói, nếu tôi đã để cho cô đi, vậy thì cô nên quay trở lại dáng vẻ trước khi gặp được tôi, là cô hoàn hảo, tốt đẹp của ngày xưa.
Anh nói, Sở Hàm, cô không buông tha cho tôi cũng không sao cả, nhưng cô hãy buông tha cho chính mình.
Anh nói, Sở Hàm, về sau chúng ta cứ như vậy đi, từ nay về sau, bất kể cô sinh lão bệnh tử ra sao, đều chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Trong cuộc chiến so xem ai lạnh lùng bạc tình hơn này, anh, chung quy cũng chỉ là kẻ thua cuộc.
_________________________________
Sáng sớm, Sở Hàm đã ra khỏi nhà, cô định tới Đức Mậu xin từ chứ.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, cô đã nghĩ rằng nếu mình nhận công việc này thì tương lai sẽ chẳng còn hi vọng và mong chờ gì nữa gì nữa.
Có lẽ cô phải mau chóng từ chức rồi tới trung tâm giới thiệu việc làm để tìm một công việc thích hợp với mình hơn, bởi vì dù sao thì bệnh của mẹ cô không thể đợi lâu hơn được nữa.
Triệu Đức nhìn lá đơn từ chức trước mặt thật lâu mà không nói gì, hai tay không ngừng xoa vào nhau giống như đây là một việc vô cùng khó giải quyết. Sở Hàm ngồi nghiêm chỉnh trước mặt anh ta, không lên tiếng.
"Tiểu Sở à, cô xem cô kìa, sao lại kích động như vậy chứ? Chuyện ngày hôm qua Trịnh tổng cũng đã nói sẽ không truy cứu nữa. Tôi cũng biết là cô phải chịu uất ức, nhưng mà chúng ta làm cái nghề này, khó tránh khỏi sẽ phải chịu thiệt một chút!"
"Nghề của chúng ta? Vậy những nghề khác thì sao? Tôi dựa vào năng lực của bản thân mình để kiếm tiền thì tại sao phải chịu uất ức như vậy? Nếu như quy củ của nghề này đã không còn thích hợp với tôi, d∞đ∞l∞q∞đ, vậy thì tôi sẽ đi kiếm một công việc khác là được, ngài cũng không cần phải làm khó tôi." Sở Hàm nhìn lá đơn từ chức mà anh ta đang đè tay lên, nói thật rõ ràng.
Triệu Đức có chút nhức đầu, ném thứ gì đó trong tay vào thùng rác. "Cô xem, sao tính tình của cô lại nóng nảy gay gắt như vậy chứ. Trương tổng kia cũng đã bị cô đánh cho sứt đầu mẻ trán mà cô còn chưa hả giận à? Tốt xấu gì thì cô cũng đã làm ở đây vài năm, dự án này nếu không có cô thì chắc chắn không thể nào thành công được. Nếu cô muốn đi thì đợi sau khi hoàn thành dự án này rồi hãy đi, coi như là giúp tôi một việc."
"Tổng giám Triệu, " Sở Hàm hít sâu một hơi, đứng lên, "Cảm ơn ngài đã chiếu cố tôi suốt mấy năm qua, nhưng về chuyện này, thật xin lỗi, tôi khó mà tuân lệnh ngài được."
Toilet luôn là nơi có điều kiện thuận lợi nhất để tập hợp và phân tán những tin tức bát quái trong một công ty.
Hai cô gái vừa soi gương trang điểm lại, vừa nói chuyện phiếm với nhau.
"Đúng rồi, tớ nghe nói hôm nay Sở Hàm đã từ chức rồi."
"Ồ, ngày hôm qua ầm ĩ như vậy lại còn truyền khắp hai công ty nữa, không từ chức mới là lạ. Nhìn cô ta lúc bình thường thì ít nói, mà không nghĩ tới tính tình lại ác liệt như vậy."
"Nè, cậu không biết đâu, nghe nói ngày trước cô ta là con nhà giàu, trước kia còn qua lại với Giang thiếu đấy. Sau này bởi vì gia cảnh nghèo túng mới phải ra ngoài đi làm đó."
"Giang thiếu? Giang Bắc Thần?! Không thể nào!! Nhìn bộ dạng của cô ta như vậy đâu có giống!! Mà không phải anh ta vẫn luôn cặp kè với người mẫu Vệ Đình gì đó hay sao?"
"Nghe nói Vệ Đình là chuyện của sau này. Hôm nay, mới sáng sớm Thế Cần đã tuyên bố sẽ hợp tác với Đông Tường, để cạnh tranh đấu thầu dự án năng lượng mặt trời lần này với An Đạt."
"Thật sao? Vậy thì chúng ta thua là cái chắc rồi, cậu nói xem chúng ta đối đầu với Đông Tường đã từ rất lâu rồi, nhưng mà chuyện chúng ta không bằng người ta, trong cái vòng luẩn quẩn này có ai mà không biết chứ, vậy mà không hiểu sao An Đạt lại có thể buông tha cho cơ hội béo bở như vậy để chọn chúng ta nhỉ?"
"Chuyện này ai biết được chứ, nhưng mà tớ nghe nói vị ở An Đạt kia, ba hắn tiếp quản vụ này." Một trong hai nữ đồng nghiệp giơ ngón tay cái lên với người còn lại "Hẳn là sẽ thắng vụ này dễ dàng đi, có lẽ chỉ cần gửi công văn xuống dưới là xong."
"Vậy thì hiểu rồi, nhưng mà tại sao An Đạt lại không tranh đoạt Đông Tường với Thế Cần, mà lại trực tiếp chọn công ty chúng ta chứ. Nhưng mà dù sao thì người ta có hậu thuẫn, hai chúng ta quan tâm nhiệt tình như vậy làm gì chứ?"
"Cậu lại không biết rồi, trong thành phố này có ai mà không biết, Giang Bắc Thần của Thế Cần kia, nghe nói thế lực của anh ta còn hùng hậu hơn Trịnh Khải. Bây giờ hai người họ đều muốn tranh dự án này, chắc chắn là bên trong còn có uẩn khúc."
"Được rồi, chúng ta đừng ở đó mà lo lắng nữa, có rảnh thì nên suy nghĩ xem phải thiết kế phương án như thế nào đi."
"Phải đó... phải đó... Cậu mà không nói thì tớ cũng quên mất..."
Hai người nói chuyện nhỏ dần rồi cùng đẩy cửa ra khỏi toilet.
Lúc Sở Hàm ôm một thùng lớn ra khỏi tòa nhà, thì vừa khéo gặp Trịnh Khải đang đứng trước bãi đỗ xe của tòa cao ốc.
Trong tay hắn cầm một bó 99 đóa hoa hồng vàng, đại biểu cho ý đồ đến đây ngày hôm nay của hắn. "Sở tiểu thư, cấp dưới của tôi có hành vi không đúng mực, khiến cô phải chịu uất ức rồi."
Sở Hàm thấy hắn từng bước đến gần, vô thức lùi lại phía sau. "Trịnh tổng khách khí rồi. Hiện giờ tôi không còn là nhân viên của Đức Mậu nữa, anh cũng không cần phải cảm thấy áy náy."
Trịnh Khải đặt bó hoa đang cầm trên tay lên chiếc hộp của cô, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại: "Sao vậy? Từ chức à?"
"Đúng vậy, " Sở Hàm bĩnh tĩnh gật đầu: "Bỗng nhiên nhận ra bản thân mình không còn phù hợp với công việc này nữa."
"Tôi đưa cô về nhé?"
"Không cần đâu, cám ơn Trịnh tổng."
Trịnh Khải nhìn dáng vẻ lạnh lùng cứng nhắc của cô bỗng dưng cảm thấy hơi phẫn nộ, quyết định phải ép bằng được cô gái này lên xe mình. Hắn bước tới vài bước chặn lại đường đi của cô, còn chưa kịp ra tay thì đã bị tiếng còi xe chói tai ở đằng sau làm cho giật mình.
Chử Duy Nguyện mang một vẻ mặt không được thân thiện lắm bước xuống từ trên xe, đi tới gần Sở Hàm, che chắn trước người cô. "Trịnh thiếu đang định làm gì vậy? Sao lại làm khó một người phụ nữ ở ven đường thế?!"
Trịnh Khải cũng có chút hiểu biết về tính tình của Chử Duy Nguyện này, nên cũng không muốn đối đầu với cô, chỉ vô tội giơ tay lên bày tỏ thành ý.
"Tôi thấy Sở tiểu thư chỉ đi một mình, sợ rằng cô ấy cầm đồ đạc không xuể."
"Trịnh Khải anh mà có lòng tốt như vậy thì ở Bắc Kinh này sẽ có biết bao nhiêu cô gái trong sạch! Có tôi ở đây rồi, anh không cần phải lo việc này nữa đâu."
Đây rõ ràng là đang hạ lệnh trục khách với hắn mà.
Trịnh Khải đứng một bên lạnh lùng nhìn hai người buộc thùng đồ vào xe, cao giọng hô: "Sở tiểu thư, tôi tin rằng nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại."
Đáp lại hắn, ngoại trừ tiếng motor gầm rú thì không còn một âm thanh nào khác.