Tình Chiến

Chương 8



Trên tầng hai tòa nhà phía Đông của trụ sở Ủy ban Thành phố, Trịnh Ngọc Khôn đang dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trịnh Khải.

"Từ chức rồi hả? Vì sao?"

Trịnh Khải cà lơ phất phơ nhún vai, giọng điệu thoải mái. "Con cũng chịu thôi, chắc là cô ấy đã biết kế hoạch của chúng ta."

"Mày nghiêm túc cho tao!" Trịnh Ngọc Khôn đập bàn, trừng mắt, "Mày đừng nghĩ là tao không biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì! Không phải cấp dưới của mày tay chân không thành thật, bị người ta đánh cho vỡ đầu hay sao? Hả?. Tao nói cho mày biết nếu như Sở Hàm rút khỏi dự án này và mày gây ra tai vạ gì ngoài ý muốn, thì mày chết với tao!"

Trịnh Khải bưng tách trà lên bên môi chậm rãi thổi, rồi bình tĩnh nói, "Ba tức giận như vậy rốt cuộc là vì sợ con thất bại hay là sợ con bại dưới tay Giang Bắc Thần thì con đường thăng tiến của ba bị ảnh hưởng hả? Năm đó ba bí mật hãm hại Sở Lâm Nguyên như vậy, bây giờ lại cực lực lôi kéo con gái của ông ấy vào vũng nước đục, không sợ ông ấy ở dưới mồ biết được nửa đêm sẽ tới quấy nhiễu ba hay sao?"

"Thằng mất dạy!" Trịnh Ngọc Khôn giận dữ quăng cho hắn một cái tát thật mạnh, có lẽ là bị Trịnh Khải nói trúng nên đã thẹn quá hóa giận.

Trịnh Khải liếm liếm vết máu khóe miệng, thay đổi thái độ không đứng đắn trước đó thành một bộ dạng nghiêm túc dị thường.

"Ba muốn làm thế nào thì con cũng không xen vào, nhưng con và Giang Bắc Thần đấu với nhau không cần thiết phải lợi dụng một người phụ nữ để làm lợi thế. Là con trai của ba, con chỉ muốn nhắc nhở ba một câu: Đừng tranh đoạt quá nhiều, nếu không sẽ phải trả giá bằng chính bản thân mình đó!"

Sau khi lên xe đóng cửa lại rồi nhìn hình ảnh của mình đang phản chiếu trên tấm kính, Trịnh Khải bất chợt ngây ngẩn cả người. Người vừa mới tranh cãi với ba mình như hai kẻ ngang hàng thật sự là mình sao? Nếu như nói muốn lợi dụng Sở Hàm, thì Trịnh Khải lại càng muốn dùng một cách khác để thắng được Giang Bắc Thần trong trận chiến này hơn, ví dụ như, chiếm lấy cô.

Sau khi Trịnh Khải đi thật lâu rồi, Trịnh Ngọc Khôn mới có thể khiến cho cơ thể không còn tráng niên của mình ngừng run rẩy. Trịnh Ngọc Khôn đã ngoài năm mươi tuổi, đã vì quyền thế và lợi ích mà thay đổi thành một con người không còn chút lý trí và tình cảm. Ông ta cầm lấy điện thoại trên bàn, không chút do dự ấn mấy con số.

"A lô?" Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói trầm trầm của nam giới.

"Anh hãy chuẩn bị thực hiện kế hoạch của anh đi, nhớ kỹ, phải thật chuẩn xác!"

"Tôi biết rồi!" Người ở đầu bên kia điện thoại vừa nói xong, thì hai người đồng thời cúp điện thoại.

_____________________

Giang Bắc Thần đã ở trong văn phòng của Giang Nam Thừa đợi suốt một giờ. Nhưng cho dù anh có khẩn cầu hay dụ dỗ thế nào đi nữa thì Bộ trưởng Giang vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xem văn kiện trước bàn làm việc mà không cử động chút nào.

Giang Bắc Thần không chờ nổi nữa, dứt khoát ngồi thẳng lên bàn làm việc của Giang Nam Thừa, dùng di động gửi một đống tin nhắn thoại của mình cho mấy mỹ nữ.

Giang Nam Thừa tính toán thời gian, cảm thấy đã mài nhẵn tính nhẫn nại của tiểu tổ tông này rồi mới đóng nắp bút lại.

"Nói đi, có chuyện gì?"

Giang Bắc Thần lập tức nhảy xuống khỏi bàn, vẻ mặt đứng đắn, lời ít mà ý nhiều. "Em muốn có văn kiện đã phê duyệt."

"Không cho." Giang Nam Thừa cũng trả lời anh rất ngắn gọn súc tích, ánh mắt ấm áp phía sau gọng kính không che giấu được ý cười.

"Không cho cũng không được." Giang Bắc Thần đặt mông ngồi lên ghế sofa, rõ ràng đã bắt đầu đùa giỡn vô lại.

Giang Nam Thừa đưa tay ra lấy một tập văn kiện màu lam nằm dưới cùng trên cái giá trước mặt, chậm rãi mở miệng: "Lão Tam, sao chú cứ nhất định phải cạnh tranh bằng được dự án này với Trịnh Khải thế, cứ coi như là có chút trợ giúp cho ông cụ nhà chúng ta, nhưng từ bao giờ chú lại trở nên hiếu thuận như vậy? Hả?"

Giang Bắc Thần hờ hững lấy ngón tay chọc vào nắp tách trà, thờ ơ nói: "Chẳng qua em muốn đấu với Trịnh Ngọc Khôn một trận xem lão già rắn độc đó có chút tiến bộ nào không thôi."

"Chú thật hồ đồ!" Giang Nam Thừa "Bộp" một tiếng gấp lại văn kiện. Khuôn mặt vốn nho nhã lịch sự cũng bắt đầu xuất hiện vẻ tức giận, "Dùng câu nói ấy để lừa gạt ông cụ còn được, lại còn định tới đây để lừa gạt anh à? Chú đừng nghĩ rằng anh không biết chú muốn làm gì. Chuyện năm nó chính anh đã nói cho chú đấy."

Giang Bắc Thần thấy anh trai đã nói toạc ra ý đồ của mình cũng không giấu giếm nữa, thay đổi bộ dạng bất cần đời thành bộ dạng lạnh lùng sắc bén. Anh chống hai tay lên bàn, nghiêng người tới trước đối diện với Giang Nam Thừa.

"Nếu anh Hai đã biết, thì cần gì phải hỏi vặn lại em như vậy. Rốt cuộc thì anh có định đưa cho em văn kiện này hay không?"

Giang Nam Thừa thở dài ngả người về sau, rồi cầm lấy tập văn kiện vừa mới ký xong đập vào người Giang Bắc Thần.

"Mau cút đi."

Giang Nam Thừa, lão Nhị nhà họ Giang, đang đảm nhiệm chức Bộ trưởng bộ Khoa học Kỹ thuật. Hôm nay là ngày cuối cùng diễn ra đấu thầu dự án năng lượng mặt trời, thành phố đã gửi công văn được phê duyệt lẽ ra thuộc về Giang Bắc Thần cho Trịnh Khải, đây rõ ràng là không nể mặt anh. Nhưng mà Giang Bắc Thần là ai? Anh là Hoàng Thái Tử được nuông chiều của nhà họ Giang, trên đời này, không có thứ gì anh muốn mà lại không chiếm được.

Từ sáng sớm, Giang Nam Thừa đã biết chuyện này, bởi vì anh đã âm thầm phê duyệt cho em trai mình từ lâu. Trong lòng anh cũng rất rõ ràng, Giang lão Tam nhất định là muốn mượn cơ hội này để chơi với nhà họ Trịnh một phen. Không liên quan đến việc tranh đoạt quyền thế, mà chỉ vì muốn lòng mình được thanh thản mà thôi.

Người nhà họ Giang ở Tứ Cửu thành này có có danh tiếng lẫy lừng, nhưng ngoại trừ danh tiếng, thì cũng rất nặng tình.

_______________________

Sở Hàm đứng trong văn phòng của bác sĩ, nhìn tờ giấy chẩn đoán bệnh trước mặt mà cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Cô vốn đang đi tới trung tâm giới thiệu việc làm cùng với Chử Duy Nguyện để tìm một công việc mới, vừa bắt đầu viết hồ sơ xin việc còn chưa kịp trao đổi cùng nhân viên thông báo tuyển dụng thì đã nhận được điện thoại từ bệnh viện. Cô không ngờ rằng bệnh tình của mẹ mình lại chuyển biến xấu đến như vậy, trước đó không phải các bác sĩ đã nói rằng có thể dùng thuốc để khống chế hay sao?

Bác sĩ Lương, người trực tiếp điều trị cho mẹ Sở Hàm vô cùng thông cảm với cô. Ở tuổi này, nhưng thiếu nữ khác đều được hưởng thụ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của bản thân và quãng thời gian hạnh phúc bên gia đình, còn cô lại phải mang một gánh nặng trên vai.

Kết quả chẩn đoán mới nhất của mẹ Sở là, ung thư tuyến dịch lim - pha giai đoạn ba.

Trước đó, Sở Hàm đã mang toàn bộ số tiền tích góp của bản thân để đưa mẹ mình đi làm trị liệu bằng hóa chất, hơn nữa Chư Duy Nguyện cũng rất hay mang tới các loại thuốc bổ, nhưng không ngờ tình huống vẫn chuyển biến xấu.

Bác sĩ Lương vỗ bả vai gầy yếu của cô, chân thành khuyên bảo cô. "Cháu gái, bệnh tình của mẹ cháu đã không còn cách nào khác nữa rồi. Cùng lắm chỉ có thể duy trì thêm được mấy tháng nữa thôi. Cháu... hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe."

Sở Hàm khó khăn mở miệng, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào. "Bác sĩ... Không phải bác đã nói phẫu thuật là được sao ạ? Ngay cả như vậy cũng không được nữa hay sao ạ? Cháu cầu xin bác, hãy cứu mẹ cháu..."

"Không phải là bác không muốn cứu, mà tình hình như vậy..." Lương Thu cũng có chút không đành lòng, hai mắt bà đỏ ửng lên.

"Nếu nằm viện để điều trị thì sao ạ?? Liệu có đỡ hơn không ạ?"

"Tất nhiên là tình huống sẽ có chút khả quan hơn, nhưng mà... Nhưng mà cũng không cải thiện được nhiều đâu, hơn nữa, chi phí chữa bệnh cũng rất cao." Lương Thu khó xử giải thích với cô.

"Vậy thì nằm viện đi ạ. Chuyện chi phí, cháu sẽ nghĩ cách!"

"Cháu gái à, những người làm bác sĩ như chúng ta cũng không tán thành..."

"Bác sĩ Lương, nhưng đó là mẹ cháu." Sở Hàm ngắt lời bà, đó là mẹ cô, cho nên dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể trơ mắt nhìn sự sống của bà dần dần bị rút cạn được.

Thật sự cô không thể nào có thể chấp nhận được chuyện lại thêm một người thân của cô ra đi. Bây giờ mẹ cô là người thân duy nhất của cô ở trên cõi đời này, hoặc có thể nói, bà chính là động lực và hi vọng để cô có thể tiếp tục sống. Nếu không có bà, Sở Hàm quả thực không tìm ra được lý do gì có thể khiến cho bản thân mình có thể bước tiếp được nữa.

Một sinh mệnh tồn tại trên đời này là bởi hai lý do, đó là tình yêu và hy vọng. Nhưng thật đáng tiếc, cả hai thứ này, cô đều không có.

Cô ra khỏi bệnh viện, thất hồn lạc phách đi dọc theo ngã tư đường trở về nhà. Vừa mới vào nhà, cô đã nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mẹ mình.

"Niếp Niếp, tình hình thế nào rồi?"

Sở Hàm nỗ lực ép buộc bản thân tươi cười như lúc bình thường, trong ánh nắng chiều, cô ngồi cúi người ngồi xuống ngắm nhìn thân thể càng ngày càng gầy yếu của mẹ, khẽ nói: "Mẹ à, chúng ta nhập viện nhé?"

Mẹ Sở nghe xong lời này cũng đã hiểu rõ phần nào, đưa tay lên vuốt ve mái tóc dài mềm mại của con gái mình, vẻ mặt bà bình tĩnh đến lạ thường.

"Tiểu Hàm, con người ta sinh ra đều phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Người ta thường nói nếu duyên phận với thế giới này đã hết thì mệnh số cũng sẽ hết. Thân thể mẹ như thế nào, bản thân mẹ biết rõ. Chúng ta đừng cố chữa nữa, có được không con?"

"Mẹ.... ...." Giọng nói Sở Hàm bỗng trở nên run rẩy nghẹn ngào, "Con cầu xin mẹ đừng buông tha cho chính mình có được không? Chúng ta nhập viện đi mẹ, bệnh của mẹ nhất định sẽ khỏi, mẹ tin con đi mẹ..."

"Vô ích thôi." Mẹ Sở chậm rãi lắc đầu, bà đã già rồi, đã sớm không còn là người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ của năm đó nữa, nhưng sự ung dung và điềm tĩnh vẫn còn vẹn nguyên, không hề bị cướp đoạt đi bởi năm tháng. Bà lấy ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho con gái mình, "Thời gian mẹ có thể làm bạn bên con có lẽ không còn nhiều nữa, cứ để mẹ ở đây đi... Ký ức của mẹ về bệnh viện không được tốt đẹp cho lắm, chúng ta đừng nhập viện nhé con."

Lúc này, Sở Hàm đã khóc không thành tiếng, cô liên tục lắc đầu, dường như đang kháng cự lại lời nói của mẹ Sở.

"Mẹ, mẹ là hi vọng duy nhất trên cõi đời này của con... Con còn chưa từ bỏ thì mẹ cũng đừng từ bỏ có được không mẹ? Coi như con cầu xin mẹ... Nếu mẹ cũng đi rồi... thì con thật sự... thật sự không còn động lực để tiếp tục được nữa. Con xin mẹ...."

Nhìn bộ dạng này của con gái mình, mẹ Sở cũng bắt đầu xúc động. Trong ba năm qua sống cùng con gái, chịu đựng không biết bao nhiêu đau khổ, những khó khăn vất vả và sự uất ức mà Sở Hàm phải gánh chịu bà đều thấu hiểu. Sao bà lại không biết mình có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng con gái chứ?

Nhưng con người chung quy khó thoát khỏi cái chết, nếu nhập viện điều trị thì tinh lực của bản thân sẽ bị hao hết, đến cuối cùng, khi rời khỏi thế giới này, có lẽ bà cũng không được về nhà lần cuối nữa.

Nhưng nếu không điều trị, thì con gái bà sẽ cảm thấy nặng nề và áy náy suốt cả cuộc đời.

Đây quả thực là hai sự lựa chọn khó khăn.

Sau khi cân nhắc, bà đỡ con gái mình dậy, cảm thấy cực kỳ khổ sở nhưng vẫn đồng ý: "Mẹ đồng ý với con, chúng ta sẽ nhập viện."

Trong căn phòng chật chội cũ kỹ, mẹ con hai người họ ôm nhau thật chặt, như đang cố gắng giành giật lấy quãng thời gian ngắn ngủi còn sót lại để chiến đấu với căn bệnh quái ác.

_________________________

Sau khi Giang Bắc Thần ký xong hợp đồng với Đông Tường, tâm trạng của anh vô cùng tốt, chạm mặt Chử Duy Nguyện ngay trước cửa đại viện anh cũng không cảm thấy phiền phức. Nhưng mà con nhóc này lại hùng hùng hổ hổ đảo tay lái rồi phanh gấp lại.

Anh hạ cửa sổ xe xuống, nhìn thấy sắc mặt cô ấy có chút nhợt nhạt, kinh ngạc hỏi: "Này nhóc? Làm sao vậy?"

Chử Duy Nguyện đang cảm thấy suy sụp, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ buồn bã như sắp khóc đến nơi: "Em vừa mới từ bệnh viện về......"

"Em có bầu à?" Giang Bắc Thần cau mày, anh nghĩ chỉ có chuyện này mới có khả năng khiến cho con nhóc này có bộ dạng như vậy.

Chử Duy Nguyện lắc đầu nguầy nguậy, cũng không thèm nổi bão với anh: "Một người bạn của em... Mẹ cô ấy bị ung thư sắp chết rồi......."

Cô nàng cảm thấy khó chịu nên không muốn nói thêm gì nữa, dứt khoát lái xe rời đi, để lại một mình Giang Bắc Thần đứng đó ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Chử Duy Nguyện lái xe đi rất xa mới chậm rãi dừng lại. Cô nhìn dòng người lui tới trên đường bỗng nhiên cảm thấy hơi sững sờ, không hiểu mình vừa làm như vậy là đúng hay là sai. Cô tin rằng với chỉ số thông minh của Giang Bắc Thần thì nhất định anh sẽ đoán ra người bạn kia là ai. . Nhưng mà cô không dám đánh cuộc, nếu đi bước này liệu có thể làm cho Sở Hàm thoát ra khỏi đường cùng hay không, cô cũng không thể xác định Giang Bắc Thần rốt cuộc còn sót lại bao nhiêu phần tình cảm dành cho Sở Hàm. Cô âm thầm thở dài một hơi, chị Sở Hàm à, thật sự em chỉ có thể giúp chị được thế này mà thôi.

Ban đầu Giang Bắc Thần còn cảm thấy Chử Duy Nguyện thật hài hước, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt anh cũng dần dần thay đổi.

Anh hồi tưởng lại cảnh tượng phanh gấp lúc vừa rồi, có thể khiến cho Chử Duy Nguyện buồn bã như vậy, hơn nữa còn là bởi vì mẹ của người bạn đó mà buồn bã như vậy, thì chắc chắn chỉ có một người.

Chết tiệt! Giang Bắc Thần chán nản đập mạnh vào tay lái. Anh nên nghĩ ra là cô ngay từ đầu mới phải.

Tâm trạng đang vui vẻ bỗng chốc biến mất không còn chút dấu vết. Anh nhếch đôi môi mỏng, nhanh chóng bấm một dãy số.

"A lô? Chú Trần ạ? Cháu là Bắc Thần đây ạ, cháu có chuyện muốn làm phiền chú ạ......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.