Tình Chiến

Chương 9



Sáng ngày hôm sau.

Sau khi Sở Hàm đi tới tầng 12 của bệnh viện thu xếp ổn thỏa cho mẹ mình xong, cầm tờ danh sách các khoản cần chi lớn nhỏ tới quầy thu ngân đóng viện phí.

Vốn dĩ chỉ là một phòng bình thường dành cho 4 người, nhưng nhìn các khoản chi phí ở trên đó thì không hề bình thường chút nào. Khi Sở Hàm thanh toán chi phí của một tuần xong thì thẻ tín dụng của cô cũng chỉ còn số âm.

Hiện giờ mẹ cô đã nhập viện, nên một tuần tới này coi như có thể tạm yên tâm. Vì vậy vấn đề cấp bách trước mắt chính là cô phải nhanh chóng tìm được một công việc mới. Ngày hôm qua, khi đi nộp hồ sơ xin việc cũng có một số công ty đã trả lời, nhưng mà mức lương đối phương đưa ra lại quá thấp, trong đó chỉ có một công việc là làm trợ lý thiết kế trong một viện thiết kế khiến cô hài lòng.

Cái gì gọi là trợ lý thiết kế chứ? Đó là chính mình tự tay vẽ một bản thiết kế nhưng trên bản thiết kế đó lại đề tên của người khác.

Đây gần như là một điều cấm kỵ không thể nhắc tới đối với mỗi sinh viên theo học ngành Kỹ thuật, bởi vì một khi nhận công việc này thì đồng nghĩa với việc về sau bản thân không bao giờ có thể tự đi bằng chính đôi chân của mình trong cái nghề này được nữa hoặc là không thể nào phát triển được. Nói dễ nghe một chút thì là người hùng phía sau hậu trường, nhưng nói khó nghe thì chỉ là người làm hộ mà thôi.

Chiều nay có cuộc hẹn phỏng vấn lúc 1h chiều. Sở Hàm nhìn đồng hồ trên cổ tay trái, cất kỹ xấp hóa đơn trên tay rồi đứng dậy rời khỏi giường mẹ mình.

Cách khu trị liệu một dãy hành lang dài, Phó viện trưởng Trần Nho Tụng dẫn theo Trưởng khoa Ung Bướu và một vài vị bác sĩ chủ trị đi tới phòng bệnh số 1204. Đoàn người đông như vậy tiến vào khiến các bệnh nhân xung quanh và người nhà của họ nhao nhao liếc nhìn.

Một vài bác sĩ thực tập trẻ tuổi được đi theo sau mấy vị tôn đại thần xì xào bàn tán.

"Hôm nay có bệnh nhân nào mới tới vậy? Gia thế lớn như vậy hay sao? Ngay cả ông ấy cũng đích thân tới!" Trong đó có một bác sĩ thực tập trẻ măng đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Phó viện trưởng.

Một bác sĩ khác nhìn có vẻ hiền lành thật thà lắc lắc đầu: "Tớ không biết, Phó viện trưởng Trần đích thân tới tìm cấp trên của chúng ta, có lẽ là người nhà..."

"Bị bệnh gì vậy?"

"Ung thư tuyến dịch lim - pha giai đoạn ba."

"Vậy thì trị liệu còn có tác dụng gì nữa?!" Người nọ không khỏi ngạc nhiên mà nói hơi to.

"Cậu nói nhỏ chút! Không sợ ông ấy nghe thấy hay sao! Bên trên có lệnh rằng phải dùng phòng bệnh cao cấp nhất, thuốc tốt nhất, đây chính là dùng tiền đổi mạng chứ sao."

"Không hiểu đây là thần thánh phương nào nữa... Giữ được cái mạng này cũng quá đủ vốn!"

Hai người lại vội vội vàng vàng bước đi đuổi theo những người phía trước, hơn nữa cùng muốn vào phòng bệnh 1204 để nhìn kỹ chân dung người bệnh kia.

Lúc Thẩm Hi Hòa tỉnh lại đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Có rất nhiều bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng xung quanh giường bệnh của bà. Trần Nho Tụng và bác sĩ Trưởng khoa đang đứng bên cửa sổ xem xét tấm phim chụp X-quang của bà một cách cẩn thận.

Đám trợ thủ đứng sau cầm bút ghi chép nghiêm túc, dù sao thì hai vị tôn đại thần của bệnh viện đồng thời ra tay là điều rất khó gặp.

"Ngại quá, xin hỏi các vị là?" Thẩm Hi Hòa có chút nghi hoặc nhìn bọn họ.

Hai vị tôn đại thần nghe tiếng quay đầu lại, "Thẩm phu nhân, xin chào bà. Tôi là bác sĩ trực tiếp điều trị bệnh cho bà. Đây là Phó viện trưởng Trần của bệnh viện chúng tôi. Hôm nay chúng tôi đến đây xem xét phim chụp X-quang của bà để làm hội chẩn cho bà."

Mặc dù Thẩm Hi Hòa bị bệnh nặng nhưng đầu óc bà còn chưa lú lẫn đâu. Trước kia bà đã từng nghe danh tiếng của Trần Nho Tụng, hôm nay có thể khiến ông hạ mình tới đây, nhất định là có lý do gì đó.

"Bệnh của tôi... rất nghiêm trọng đúng không?"

"Không không, chúng tôi chỉ muốn lấy ca bệnh của bà để làm một bài nghiên cứu điển hình phục vụ cho công tác giảng dạy thôi. Vì để bà có thể chữa trị trong điều kiện tốt nhất, chúng tôi sẽ bố trí cho bà một phòng bệnh khác, hi vọng bà sẽ đồng ý."

Thẩm Hi Hòa nửa tin nửa ngờ. Tuy rằng bà không rõ mình bị bệnh gì nhưng tình trạng sức khỏe của mình ra sao thì bà vẫn biết rõ. Đối với người mà một ngày hôn mê mười mấy giờ như bà, thì lý do như vậy không đủ để thuyết phục bà.

Trần Nho Tụng thấy bà vẫn băn khoăn, bèn bước lên phía trước, ôn tồn nói: "Bà đừng nên căng thẳng như vậy, chúng tôi lấy trường hợp của bà để làm nghiên cứu điển hình thì tất cả chi phí chữa trị chúng tôi sẽ chịu hoàn toàn. Bà chỉ cần yên tâm phối hợp với chúng tôi là được. Bà cũng không muốn vì bệnh tình của mình mà người nhà phải chịu gánh nặng lớn khi chi trả viện phí đúng không ạ?"

Một câu nói này đã đâm trúng tâm tư của Thẩm Hi Hòa.

Đúng vậy, sao bà có thể khiến con gái mình chịu một gánh nặng lớn như vậy chứ?

Trưởng khoa Trương đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt bà lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay sang bảo y tá chuẩn bị đưa người lên phòng bệnh chăm sóc đặc biệt trên tầng.

Sau khi Trần Nho Tụng đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa xong, nhìn bệnh nhân trong phòng rồi đi ra ngoài hành lang của tầng 16 gọi điện thoại.

"Bắc Thần, chuyện cháu nhờ chú đã bố trí xong cả rồi, tình hình không được lạc quan cho lắm..."

__________________________

Chử Mục cười cười, liếc mắt nhìn người đang mải mê nghịch bật lửa, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ giễu cợt: "Nói đi, người nào trong đám oanh oanh yến yến của cậu tới bệnh viện khám thai đúng không?"

Người đối diện dùng ngón tay thon dài bấm bật lửa tách một cái, vẻ mặt trầm tĩnh như nước, nhìn qua cũng biết tâm tình anh lúc này rất tồi tệ.

"Không phải của tớ."

"Vậy là... Kỷ Hành Đông? Cậu lại cướp đoạt người của cậu ấy à?"

"Thầm Hi Hòa." Người đàn ông kia khẽ phả ra một làn khói trắng, rồi nói ra cái tên này.

Chử Mục nghe vậy lập tức thu lại vẻ mặt đùa cợt trước đó, nghiêm túc hỏi: "Dì Thẩm ư?"

Giang Bắc Thần gật gật đầu, cảm thấy buồn phiền vô cùng.

Cuộc điện thoại ban nãy của Trần Nho Tụng đã làm cho anh ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, tình hình quả đúng như những gì Chử Duy Nguyện đã nói trước đó, chữa trị cũng không còn tác dụng nữa.

"Bệnh gì mà nghiêm trọng như vậy?"

"Ung thư tuyến dịch lim-pha giai đoạn ba."

"Vậy thì Sở Hàm phải làm sao bây giờ?'

"Cái gì mà làm sao bây giờ?" Giang Bắc Thần hỏi lại anh ta.

"Thôi đừng giả vờ nữa đi." Chử Mục cũng có chút phiền chán rít vào một hơi thuốc, "Cậu tìm Trần Nho Tụng chẳng phải là vì muốn giúp cô ấy hay sao?"

Giang Bắc Thần bối rối dời tầm mắt đi nơi khác, một lát sau mới mở miệng. "Không phải vì muốn giúp cô ấy, cứ coi như tớ thay ba mình chuộc tội đi. Là tớ đã mắc nợ cô ấy."

Đề tài này dường như có chút nặng nề, trong lúc nhất thời cả hai người đều không nói chuyện.

Giang Bắc Thần cúi người dập tắt điếu thuốc, lại nhìn người đối diện cũng đang có vẻ mặt không được vui cho lắm là Chử Mục, anh muốn chuyển đề tài câu chuyện để không khí được thoải mái hơn một chút, bèn nói: "Cũng sắp kết hôn đến nơi rồi, mà vẫn còn cái đức hạnh này."

"Kết hôn?" Chử Mục giật giật khóe miệng cười giễu cợt, trong đáy mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng và thâm trầm: "Tớ chỉ hi vọng đến lúc đó cô ấy sẽ không hối hận."

Nói cho cùng thì Chử Mục vẫn không hài lòng cuộc hôn nhân này. Ngoại trừ Đào Vân Gia thì anh ta chưa bao giờ nghĩ tới thiên trường địa cửu với một người phụ nữ nào khác. Huống hồ người phụ nữ kia khi đối mặt với hắn, luôn bày ra vẻ mặt sợ hãi.

Có một số việc luôn là trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường.

Giang Bắc Thần đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Chử Mục an ủi, "Nếu chuyện này đã không thay đổi được thì cậu cứ thử tiếp xúc với cô ấy xem. Dù sao thì tớ vẫn cảm thấy cô ấy không tệ như cậu nghĩ."

Không tệ như mình nghĩ sao? Trước mắt Chử Mục hiện lên vẻ mặt dịu dàng động lòng người của người kia, đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy như được buông lỏng.

Khi Sở Hàm đi phỏng vấn về đã là 4h chiều, trở lại phòng bệnh không thấy mẹ mình, cô lập tức hoảng hốt.

Cô vội vàng chặn một y tá lại hỏi: "Chị y tá, chị có thấy bệnh nhân phòng 1204 đâu không ạ?"

"1204? À, ý em là Thẩm Hi Hòa - Thẩm phu nhân sao?"

Sở Hàm có chút lo lắng trả lời cô ấy: "Vâng, em là con gái của bà."

Y tá nhìn quan sát người trước mặt, rồi đưa cho cô một tờ thông báo sắp xếp giường bệnh. "Mẹ em được chuyển lên tầng 16, phòng chăm sóc đặc biệt rồi, là do Phó viện trưởng Trần bố trí, em tới đó tìm bà đi."

Khi lên đến nơi, thấy Thẩm Hi Hòa đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh, cô mới thở dài nhẹ nhõm.

Thẩm Hi Hòa mỉm cười, vẫy vẫy tay với cô: "Niếp Niếp à, bệnh viện họ nói bệnh này của mẹ rất đặc biệt nên muốn làm một đề tài nghiên cứu, vì vậy đã sắp xếp cho mẹ ở chỗ này, còn nói tiền thuốc men trong thời gian chữa bệnh sẽ do bọn họ chi trả."

Sở Hàm cũng không phải kẻ ngu ngốc, mặc dù bệnh viện là nơi cứu người chữa bệnh, nhưng ở trong cái xã hội này, cô thật sự không thể nào thuyết phục được mình rằng tình hình chỉ có đơn giản như vậy. Nhưng cô vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh để động viên mẹ mình, sau đó mới trốn ra bên ngoài cầu thang hít thở một chút.

Bây giờ là 6h tối, đúng vào thời gian ăn tối của các bệnh nhân và người nhà của họ. Nhưng tầng 16 có rất ít bệnh nhân, nên trông có vẻ rất lạnh lẽo vắng vẻ.

Phó viện trưởng Trần... Trần Nho Tụng? Sở Hàm đứng giữa cầu thang khẽ đọc đi đọc lại cái tên này, trong lòng cảm thấy rối bời.

Ở trong bệnh viện này, đừng nói là có tiền, cho dù là kẻ có quyền chỉ sợ cũng phải xếp hàng lấy số đến năm lần bảy lượt. Huống hồ cô vừa là kẻ không có tiền lại vừa là kẻ không có quyền, nghĩ đi nghĩ lại, người có thể làm chuyện này có lẻ chỉ có Chử Duy Nguyện mà thôi.

Cô kề trán mình lên cửa sổ kính ngoài hành lang, chóp mũi bị gió thổi lạnh đến đỏ bừng, người vẫn luôn bình tĩnh như cô lúc này bỗng chốc cảm thấy thật mệt mỏi. Sở Hàm yên lặng nghĩ, thì ra bất lực chính là cảm giác như thế này đây.

Chính là phải chứng kiến sự sống của người thân bị rút cạn từng chút từng chút một, mà cô ngoại trừ có thể làm bạn bên cạnh bà thì không thể làm được điều gì khác nữa.

Khi cô phải đối mặt với chi phí trị liệu tốn kém mà vẫn như muối bỏ biển, thì bỗng nhiên cảm thấy năng lực của mình thật nhỏ bé, nhỏ bé tới mức ngay cả mẹ mình cũng không thể cứu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.