Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 115: C115: Phiên ngoại iii kết



Lý Thư Ý cũng không biết tại sao sự tình lại biến thành cái bộ dạng quỷ quái như thế này.

Hôm nay tiểu trợ lý của công ty bọn họ từ chức cho nên mời mọi người đi ăn cơm. Tiểu trợ lý đã đi theo y hơn một năm, lại là cháu ngoại trai của ông chủ, dù thế nào thì y cũng phải đi có đúng không.

Kết quả đến lúc bữa tiệc sắp tàn, tiểu trợ lý uống đến hai mắt mê ly gương mặt phiếm hồng cứ ôm lấy Lý Thư Ý không buông tay, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa mà thổ lộ với y.

Cậu nhóc này năm trước vừa mới tốt nghiệp, tính tình nhút nhát, cái hồi Lý Thư Ý mới hướng dẫn cậu lúc nói chuyện có hơi lớn tiếng một chút cũng có thể khiến cho cậu đứng tại chỗ mà run lập cập. Nhưng thật ra thì khi làm việc đầu óc lại rất thông minh, học hỏi mau lẹ, làm việc cũng nghiêm túc, cho nên khi ông chủ của công ty cũng đồng thời là bạn tốt của Lý Thư Ý nhờ y dìu dắt tiểu trợ lý, để cho người ta đi theo y học tập y cũng không có từ chối.

Tính tình của Lý Thư Ý hiện tại đã tốt hơn so với hồi y còn trẻ rất nhiều, bằng không với cái tính cách thẹn thùng này của tiểu trợ lý không biết một ngày sẽ bị mắng cho khóc đến bao nhiêu lần. Chính vì thế nên hơn một năm nay tiểu trợ lý vẫn không dám đến gần Lý Thư Ý, có đôi khi cả hai vô tình đối diện với nhau, cậu sẽ hoang mang rối loạn mà dời tầm mắt đi, có đôi khi Lý Thư Ý còn phải ngẫm lại xem bản thân mình, tại sao lại dọa người ta sợ đến như vậy.

Có đánh chết y cũng không thể tưởng tượng được mình lại trở thành đối tượng mà người ta thầm mến.

Tiểu trợ lý lớn lên ở nước ngoài, lần này bị mẹ của cậu gọi trở về, có lẽ cũng biết là sau này khó có thể gặp mặt, không biết cậu đã âm thầm rót bao nhiêu ly rượu. Sau đó rượu vào thì người sẽ can đảm lên, đem tâm tư mà mình đã giấu nhẹm một năm nay nói ra. Lúc này cả người cậu đã không đứng vững, còn ôm lấy Lý Thư Ý, quả thực chỉ hận không thể buộc tay mình ở sau lưng của y.

Lý Thư Ý muốn kéo cậu ra, nhưng tiểu trợ lý đã giữ chặt y, Lý Thư Ý lùi về phía sau tiểu trợ lý cũng lùi về phía sau, giống như một que bột chiên mềm nhũn sắp rơi xuống đất.

Hình ảnh kia thật sự quá mức buồn cười, những người xung quanh lúc đầu còn cố nén, sau đó thì người chụp hình kẻ quay video, cả đám đều nhận được ánh mắt muốn giết người của Lý Thư Ý.

Trong đó thì ông chủ của bọn họ là người cười lớn nhất. Người này cũng không quan tâm đến việc cháu trai mình muốn làm loạn, rất chi là vui vẻ khi thấy Lý Thư Ý rơi vào hoàn cảnh khó xử, phong độ khí phách gì đó ông cũng không cần nữa.

Trong lúc nhất thời Lý Thư Ý vẫn chưa có biện pháp nào để đối với tiểu trợ lý cả.

Đổi lại là một người khác đến ôm y như vậy, y có thể một chân mà đá đối phương đi, nhưng đây là tiểu trợ lý miệng đang khóc hu hu, đã ra đời làm việc hơn một năm nhưng trên người vẫn còn chút khí chất của một học sinh, y có thể đá được sao. Đến nỗi người ta thổ lộ với mình, Lý Thư Ý căn bản cũng không có để trong lòng, y chỉ cảm thấy đứa trẻ này từ nhỏ đã được bảo hộ quá tốt, mới vừa bước chân ra xã hội, đi theo bên cạnh y lâu ngày, lại đem sự sùng bái kính trọng hiểu lầm thành tình yêu, cứ giống như một học sinh đang độ tuổi dậy thì lại phải lòng giáo viên của mình vậy.

Mắt thất mặt của Lý Thư Ý sắp đen thành đáy nồi, ông chủ của bọn họ lúc này mới bộc phát chút lương tâm, kêu những người bên cạnh cùng nhau kéo Lý Thư Ý ra khỏi ‘nanh vuốt’ cháu ngoại trai của mình. Có điều đứa cháu nhỏ này của ông ta quả thật là nghị lực kinh người, khi bị kéo ra còn bắt lấy tay của Lý Thư Ý, túm đến nỗi nút tay áo của người ta rớt mất một viên.

Tiểu trợ lý bị xách hai tay hai bên kéo sang một phòng bao khác, cậu của tiểu trợ lý thì dựa vào ven tường, ý vị sâu xa mà đưa mắt nhìn Lý Thư Ý một lượt từ đầu đến chân.

Lý Thư Ý vuốt lại chiếc áo sơ mi bị kéo đến nhăn nhúm, đang muốn nói ông đây không có dạy hư đứa nhỏ nhà các người đâu, liền nghe đối phương cảm thán nói một câu: “Mị lực năm đó vẫn không giảm nha!”

Lý Thư Ý không biết người này là đang khen y hay là đang chế giễu y nữa. Năm đó y không biết xấu hổ mà cứ chạy theo mông của Bạch Kính, không làm ra được chuyện tốt gì, có cái rắm mị lực ấy.

Người nọ nhìn ra được suy nghĩ của y, lắc đầu tỏ vẻ không tán đồng nhưng cũng không nhiều lời, chỉ đảm bảo với Lý Thư Ý sau khi trở về nhất định sẽ dạy dỗ lại đứa cháu trời đánh nhà mình.

Lý Thư Ý cũng không muốn nói thêm với người nọ nữa, cầm lấy áo khoác của mình dự định sẽ đi trước.

Người bạn này của y tiễn y xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở đằng xa, dùng cùi chỏ huých nhẹ vào y, có hơi ganh tỵ nói: “Thật hâm mộ, tôi cũng muốn mỗi ngày đều có người tới đón mình.”

Lý Thư Ý buồn cười liếc nhìn người nọ một cái, nói: “Chỉ có vậy thôi mà. Để tôi gọi điện thoại cho chị dâu.” Nói rồi liền chuẩn bị móc di động ra.

“Cút cút cút!!!” Người nọ ghét bỏ mà đem y đẩy về phía trước vài bước, lúc này y mới mỉm cười rồi rời đi.

Khi Lý Thư Ý mở cửa xe, thấy Bạch Kính rũ mắt cầm điện thoại đang xem cái gì đó, nhìn thấy y lên xe người này liền đem điện thoại cất đi.

Lúc trước mỗi lần tới đón Lý Thư Ý, Bạch Kính đều phải hỏi y có uống rượu hay không, trong bữa tiệc có ai đề cập đến vấn đề linh tinh gì không, thế nhưng lúc này xe đã chạy được một đoạn đường, hắn vẫn chưa nói chuyện. Hôm nay Lý Thư Ý có hơi mệt, sau khi lên xe liền dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, tuy vẫn cảm thấy sự yên lặng này của Bạch Kính quá mức dị thường, nhưng cũng chỉ cho là hắn suy nghĩ chuyện ở công ty, nên không mở miệng hỏi.


Khi đến nơi, Bạch Kính xuống xe nhưng Lý Thư Ý không có đi theo.

Bọn họ là đến nhà chính của Bạch gia để đón Bạch Ý và Lý Niệm.

Mấy năm nay có lẽ là vì thấy Bạch Hằng thật sự không thể trông cậy vào được, thêm nữa người ngoài Lý Thư Ý này lại rất thức thời, không hề nhúng tay vào bất cứ việc gì ở Bạch gia, Bạch Chính Nguyên cùng Triệu Chi Vận cũng không làm ầm ĩ nữa, ngày tháng ở nhà chính đã êm đềm hơn rất nhiều.

Bạch Chính Nguyên không có cách nào để quản đứa con trai lớn của mình, bây giờ tuổi tác đã cao, tuy rằng vẫn giận vì Bạch Kính đối với ông có phần ngỗ nghịch và lãnh đạm, nhưng đối với Bạch Ý lại nhiều thương nhớ. Từ sau khi Bạch Ý được sinh ra ông đã hết lần này đến lần khác yêu cầu Bạch Kính đưa Bạch Ý về nhà chính.

Bạch Kính đối với Bạch Chính Nguyên không có chút tình cảm nào, nhưng Bạch Chính Nguyên vẫn là ông nội của Bạch Ý, hắn có thể không để Bạch Chính Nguyên trong lòng, nhưng tóm lại vẫn không thể cướp đi cái quyền làm ông của người ta được. Huống hồ cái thân phận ông nội này vẫn luôn khiến hắn nhớ đến tình cảm sâu đậm giữa mình và Bạch Vĩ Đường. Cho nên về sau khi Bạch Chính Nguyên không can thiệp vào chuyện của hắn và Lý Thư Ý, cũng không ồn ào muốn sửa lại tên của Bạch Ý nữa, hắn liền tuân theo yêu cầu của ông ấy.

Lúc Bạch Ý còn nhỏ thì không sao, dù gì thì cũng là nhóc con chưa hiểu chuyện, đi chỗ nào hoặc không được đi chỗ nào đều do hắn làm chủ. Nhóc con dần lớn lên, sự tình lại có chút khó giải quyết hơn.

Bạch Ý là một đứa trẻ cực kì thông minh và có tinh thần tự chủ mạnh mẽ, sẽ hỏi Bạch Chính Nguyên cùng Bạch Kính tại sao ông nội chỉ là ông nội của mình nhóc, không phải ông nội của Lý Niệm, tại sao chỉ muốn một mình nhóc đến nhà chính, nhóc và em trai mình còn bị đối đãi khác nhau.

Người lớn chỉ giải thích cho có lệ để dỗ dành nhóc con nhưng vẫn không chiếm được sự tán thành của nhóc, theo thời gian dài, nhóc con liền sinh ra tâm lý kháng cự không muốn đến Bạch gia nữa.

Tuy rằng Bạch Kính dạy dỗ nhóc con rất nghiêm khắc, nhưng cũng kế thừa cách thức giáo dục của Bạch Vĩ Đường, với những loại chuyện mà hắn cho là không quan trọng, hắn sẽ dành cho Bạch Ý sự dung túng lớn nhất, tùy theo Bạch Ý tự mình chọn lựa, sẽ không cưỡng chế can thiệp.

Cứ như vậy, mấy tháng Bạch Chính Nguyên cũng khó mà gặp mặt Bạch Ý được một lần. Người lớn tuổi như ông ấy, không có khả năng đi so đo với đứa nhỏ vài tuổi, biện pháp giải quyết vấn đề đơn giản hơn rất nhiều, đưa Lý Niệm cùng qua đó là được, cũng không cần phí đầu óc để giải thích với Bạch Ý những quan hệ phức tạp ở trong đó.

Ai ngờ đề nghị này mới vừa thốt ra, Lý Thư Ý còn chưa kịp mở miệng, Bạch Kính đã không đồng ý trước tiên, Bạch Chính Nguyên tức giận đến độ chỉ vào mũi hắn mà mắng: “Ta có thể đem nó ăn hay là đem bán hả?!”

Dù sao thì việc này cũng nháo đến mức phiền người, còn có không ít tin đồn nhảm nhí truyền ra ngoài, nói Lý Thư Ý dạy Bạch Ý đến cả ông nội của mình cũng không nhận, không biết là có tâm tư gì.

Lý Thư Ý lại lười đi đôi co với bọn họ, cũng không thèm đoái hoài đến. Lý Niệm cũng không phải là một con búp bê bằng sứ chỉ cần chạm vào là vỡ, sao bé con có thể mỏng manh và yếu đuối như vậy được chứ.

Y cũng coi như hiểu chút ít về Bạch Chính Nguyên, lão nhân này tuy rằng không chào đón y nhưng cũng sẽ không dùng trẻ con để đi uy hiếp người khác, đặc biệt hơn là khá sĩ diện, càng sẽ không để Lý Niệm ở Bạch gia xảy ra chuyện gì. Nên đã để cho Bạch Kính đồng ý, cách một quãng thời gian, sẽ đưa hai đứa nhóc về bên đây ở mấy ngày.

Lý Thư Ý vẫn còn đang nghĩ ngợi, cửa xe liền bị mở ra, Lý Niệm đeo một cái cặp sách nhỏ, vừa trèo lên xe liền gọi ‘ba ba’ sau đó lao tới trên người của y.

Lý Thư Ý đưa tay đón được bé con, nâng bé ngồi lên đùi mình.

Bé con nắm lấy vạt áo của Lý Thư Ý, dụi vào trong ngực của y làm nũng.

Bình thường Lý Thư Ý sẽ không chiều bé con tới như vậy, nhưng đã mấy ngày không gặp nên cũng không muốn đối với bé con quá nghiêm khắc. Chỉ là khi ôm bé con mới phát hiện túi quần của bé nặng trĩu xuống, y đưa tay sờ sờ ấy thế mà lại lấy ra được một quân cờ bằng bạch ngọc bóng mượt.

Lý Thư Ý cau mày đưa tới trước mặt Bạch Kính, sau khi Bạch Kính nhìn thì nói đây chính là những quân cờ bảo bối của Bạch Chính Nguyên ai ai cũng không thể động vào.

Sắc mặt Lý Thư Ý lập tức trầm xuống, hỏi Lý Niệm tại sao lại có nó.

Lý Niệm không biết tại sao y lại đột nhiên phát giận như vậy, vô cùng ủy khuất mà nói: “Ông nội cho con chơi.”

Bạch Ý ở bên cạnh cũng gật đầu, nói là ông nội cho em trai.

Lý Thư Ý vẫn cứ không yên tâm, đây là thứ có thể tùy tiện lấy ra chơi sao? Y bảo Bạch Kính nhanh chóng gọi điện thoại về xác nhận.


Kết quả là ăn được một trận mắng từ Bạch Chính Nguyên, nói bọn họ chuyện bé xé ra to, chính là ông ấy đưa cho Lý Niệm chơi đấy rồi có làm sao.

Nhất thời Lý Thư Ý đã cạn lời tới cực hạn, cúi đầu đối diện với bé con đang ở trong ngực mình. Lý Niệm mở đôi mắt to tròn xoe nhìn y, cứ như thể là đang học mẫu giáo, ngoan ngoan bắt tay để ra sau lưng. Trong lòng Lý Thư Ý cũng vô lực, đưa tay sờ đầu của bé con, không biết tại sao sự tình lại phát triển như hôm nay, vẫn không biết nên khóc hay là nên cười đây.

Lúc đầu khi Lý Niệm mới đến Bạch gia, người ở bên kia không thể nói là không đối xử tốt với bé con, nhưng cũng không thể nói là có quá nhiều nhiệt tình. Ngẫm lại thì cũng đúng thôi, Lý Niệm vốn không phải huyết mạch của Bạch gia, muốn để Bạch Chính Nguyên có một sắc mặt tốt thì khác gì là người si nói mộng. Huống hồ Bạch Chính Nguyên chính là một lão nhân thích vơ đũa cả nắm, tính tình không khá được, cũng không phải là một bậc trưởng bối hòa ái dễ gần.

Ban đầu Lý Thư Ý cũng không quá để tâm tới. Lý Niệm từ nhỏ chính là ngâm mình trong vại mật mà lớn lên, để bé con chịu chút lãnh đãi, xem như cho bé biết trên đời này không phải bất kì ai cũng sẽ yêu thương bé vô điều kiện, không phải tất cả mọi người đều sẽ chiều theo ý của bé, xem như đó cũng là một chuyện tốt đi.

Nhưng hỏng ở chỗ là bạn nhỏ Lý Niệm này lá gan cực lớn, lòng hiếu kì lại còn lớn hơn nữa. Bởi vì không có ông bà nội ngoại, hiếm khi có dịp được ở chung với người lớn tuổi, sau khi đến Bạch gia bé con nhìn thấy Bạch Chính Nguyên làm cái gì cũng cảm thấy hiếm lạ chơi vui, nên cứ đi theo.

Vốn dĩ ở nhà chính đã có hai đứa trẻ. Một đứa là con rơi ở bên ngoài của Bạch Hằng, đứa còn lại là con của Bạch hằng và Tề Lộ, Bạch Chính Nguyên cũng không phải là chưa từng được ở chung với trẻ con. Nhưng hai đứa nhỏ này, một đứa thì nhút nhát, không dám thân cận với Bạch Chính Nguyên, một đứa thì còn quá nhỏ lời cũng nói chưa rành, vẫn không phải lúc có thể tạo niềm vui cho mọi người. Uy nghiêm của Bạch Chính Nguyên trước sau vẫn giữ khá tốt. Mãi cho đến khi gặp được Lý Niệm, không hiểu vì sao đã trở thành cái đuôi nhỏ của ông ấy.

Bạch Chính Nguyên ở trong hoa viên đánh Thái Cực quyền, bé con đi theo bên cạnh học theo huơ tay múa chân. Bạch Chính Nguyên pha trà trên khay, bé con nhón chân đặt tay bên cạnh bàn ngửi mùi thơm rồi nhìn xem. Ngay cả lúc Bạch Chính Nguyên cùng mấy ông bạn già chơi cờ, bé con vẫn có thể tự mình bò lên cái ghế dựa ở bên cạnh đi theo xem náo nhiệt.

Mới đầu mặt Bạch Chính Nguyên vẫn còn lạnh băng, không phản ứng lại bé con. Sau lại qua một thời gian dài, vậy mà có chút không thể làm ngơ được nữa.

Đặc biệt là có một hồi, thân thể của Bạch Chính Nguyên không được khỏe phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, mỗi ngày ông đều phải uống thuốc điều trị hạ huyết áp, không biết Lý Niệm từ nơi nào nhảy ra chạy vào phòng đem thuốc đặt trong tay ông ấy, nói ông nội sinh bệnh rồi cần phải uống thuốc.

Bạch Chính Nguyên lúc ấy, nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, sắc mặt biến hóa muôn vàn tạm gọi một cái là đẹp đi.

Lý Thư Ý không hỏi nhiều về chuyện ở nhà chính, mỗi lần Lý Niệm từ bên kia trở về cũng đều vui vui vẻ vẻ, không có bộ dáng chịu ủy khuất hay bị khi dễ, y lại càng không hỏi đến. Cho nên chờ đến lúc y nhận ra có gì đó không thích hợp, sự tình đã phát triển tới mức Bạch Chính Nguyên đã cho người vây quanh một miếng đất nhỏ trong hoa viên, chuyên dùng để cho Lý Niệm chơi. Bây giờ lại nhìn thấy quân cờ bạch ngọc trong tay, y cũng không biết mình nên có thái độ gì đây nữa.

Bạch Kính nhìn ra được suy nghĩ của Lý Thư Ý, hắn nói chỉ là mấy quân cờ thôi mà, Lý Niệm biết nghe lời khiến cho người ta yêu thích, cho bé con chơi thì có làm sao.

Thiếu chút nữa Lý Thư Ý đã cười lạnh thành tiếng, nghe lời ấy hả?

Cách đây mấy tháng, lúc bạn nhỏ này ở Bạch gia, vừa lúc có khách tới cửa chào hỏi. Người ta biết ở đây có nhiều trẻ con, còn cố ý mang theo bánh kem làm điểm tâm. Lý Niệm bị dị ứng với quả xoài, dì giúp việc ở nhà chính đã cẩn thận kiểm tra qua, đem thịt xoài dính trên bánh kem đều lấy ra sạch sẽ mới đưa cho bé con. Còn bé con thì sao, nhân lúc mọi người không chú ý, chạy thẳng vào trong phòng bếp, tìm được một cái mâm mà các dì đã dọn xuống, chuẩn bị lát nữa sẽ vứt cùng với những loại rác khác trong bếp, ăn đến là sạch sẽ.

Sau đó thì bị đưa vào bệnh viện.

Đấy vẫn là lần đầu tiên trong suốt mấy năm gần đây Bạch Kính phát hỏa lớn đến như vậy, sắc mặt Bạch Chính Nguyên cũng khó coi đến cực điểm. Dì giúp việc hoang mang lo sợ mà khóc, chỉ lên trời thề rằng mình không hề cho bé con ăn xoài, Bạch Ý thì thút thít đến độ lời cũng không nói rõ, bảo là vì mình không có để tâm đến em trai. Lý Thư Ý phải ôm rồi trấn an một hồi lâu nhóc con mới bình tĩnh trở lại.

Sau đó thì bạn nhỏ nào đó bị dị ứng nghiêm trọng cũng đã tỉnh lại, nói là do mình ăn vụng. Nếu không phải thấy bé con bị bệnh quá đáng thương, Lý Thư Ý thật là muốn tính toán phải dạy dỗ một trận nên thân. Chờ đến lúc bé khỏe lại, Lý Thư Ý đưa bé con đến nhà cũ nhận lỗi với dì giúp việc đồng thời xin lỗi tất cả những người đã bị bé con dọa việc này mới coi như xong.

Cho nên hai chữ nghe lời này căn bản không có liề quan gì tới bé con cả, nhìn thì ngoan ngoãn nhưng thật ra là một đứa gây họa không ít.

Lý Thư Ý đem tất cả những quân cờ trong túi của bé con lấy ra, hỏi bé mấy ngày nay đã làm những gì.

Lý Niệm cởi cái cặp sách nhỏ của mình xuống, từ bên trong lấy ra một quyển vở giơ lên, lớn tiếng nói: “Anh trai dạy con viết chữ ạ!”

Lý Thư Ý lại hỏi: “Vậy con phải nói gì với anh trai?”


Nhóc con đẩy cặp sách cùng vở qua một bên, từ trên đùi Lý Thư Ý bò xuống dựa gần vào Bạch Ý, nâng tay lên siết chặt cổ của người ta, chu môi thơm một cái thật mạnh lên mặt của Bạch Ý: “Cảm ơn anh trai!”

Bạch Ý bị bé con kéo đến nghiêng về một phía, sắp ngồi không xong nhưng vẫn không chịu đẩy bé con ra.

Lý Thư Ý nhìn đến đau đầu, vội vàng bắt lấy tay của bé con từ trên cổ của Bạch Ý kéo ra, Bạch Ý mới có thể lần nữa ngồi yên ổn.

Sau khi về đến nhà thời gian cũng không còn sớm. Lý Thư Ý tắm rửa xong lại đi nhìn qua hai đứa con, trên đường trở về phòng vẫn chưa thấy buồn ngủ, liền đến thư phòng cầm mấy phần văn kiện cùng mang tới phòng ngủ.

Hiện tại y đang làm việc cho một công ty xuất nhập khẩu đa lĩnh vực, vừa qua Bộ Tài Chính, Tổng cục Hải quan và Tổng cục Thuế đã phối hợp ra thông báo đồng thời ban hành một số chính sách mới. Với sự thay đổi này, cách tính thuế và quy trình hoàn thuế của công ty cũng phải thay đổi theo.

Chỉ ngắn ngủn vài trang giấy mất hai đến ba phút là có thể đọc xong, nhưng để đem từng câu từng chữ trong đó ra nghiên cứu kỹ càng thì không phải là chuyện một có thể làm nhanh được.

Khi Lý Thư Ý trở về phòng Bạch Kính vẫn còn đang tắm, y không muốn mang đồ vật lên giường ngủ, liền ngồi trên tấm thảm trước cửa sổ sát đất để xem.

Xem quá mức chuyên chú, phía sau có người tới gần, đem y ôm vào trong ngực, y cũng không thèm nâng mắt lên. Cứ như vậy thuận thế nhích gần về phía sau, tự giác tìm một tư thế thoải mái cho mình.

“Lý Thư Ý, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Người đang ôm lấy y ngữ khí bình tĩnh, thế nhưng nội dung giống như đang hưng sư vấn tội. Lý Thư Ý vẫn nhìn chằm chằm phần công văn trong tay, không rảnh để lo suy nghĩ xem ý tứ sâu xa trong những lời này, chỉ ừ một tiếng cực kỳ có lệ bằng xoang mũi.

Sau đó tư liệu trong tay đã bị đoạt đi.

“Anh...” Lý Thư Ý muốn quay đầu lại, lại bị vòng tay của đối phương gông xiềng siết chặt hơn nữa, môi của Bạch Kính kề sát lên vành tai của y, nhàn nhạt hỏi: “Nút tay áo của em tại sao lại rớt?”

Nút tay áo? Lý Thư Ý sửng sốt, sau một lúc lâu mới nhớ tới cái tình cảnh khiến cho người ta dở khóc dở cười lúc chiều, tránh khỏi đối phương, xoay người hỏi: “Làm sao mà anh biết được?”

Khuôn mặt Bạch Kính trầm xuống, lấy điện thoại đưa cho y xem đoạn video.

Lúc ở bữa tiệc, mọi người cãi cọ ồn ào, tiểu trợ lý lại say đến miệng mồm không rõ, Lý Thư Ý cũng không thể nào nghe rõ được lời cậu nói. Lúc này ở trong phòng ngủ, âm thanh của video lại rõ ràng hơn rất nhiều. Trong lòng Lý Thư Ý vừa mắng tên bạn này của mình đến máu chó đầy đầu, vừa nhanh chóng cầm lấy điện thoại xóa bỏ đoạn video. Lại thầm nghĩ là y già thật rồi, không biết người trẻ tuổi bây giờ đang suy nghĩ cái gì, những lời này cho dù là trước kia y thích Bạch Kính thích tới đầu óc động kinh mà để cho y nói ra, y nhất định cũng nói không nên lời.

Chờ y xóa xong video, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình của Bạch Kính vẫn không vui như cũ mà nhìn mình chằm chằm, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Không phải là em chột dạ, bạn trẻ kia...” Lời đã nói được một nửa, y mới đột nhiên có phản ứng lại. Sau đó không thể tưởng tượng được mà hỏi: “Anh không phải là... Ghen rồi chứ?”

Bạch Kính lạnh lùng nói: “Vậy thì sao?”

Sau đó liền cau mày không nói nữa, đối diện với y.

Lý Thư Ý đưa tay đỡ trán, răng hàm nghiến chặt, vẫn là không nhịn được cười ngã lăn ra sàn.

Không phải chứ, y cùng Bạch Kính đều đã U40 hết rồi, còn ở đó mà diễn cái tiết mục tranh giành tình cảm gì đây vậy, đặc biệt là hắn lớn hơn tiểu trợ lí kia gần hai mươi tuổi lận đó, chẳng lẽ vẫn còn xem bạn nhỏ kia là tình địch hay sao? Bạch Kính không biết xấu hổ mà đi ăn cái dấm này nhưng y ngượng ngùng không muốn giúp hắn pha dấm đâu. Lý Thư Ý càng nghĩ càng không nhịn được mà bật cười.

Bạch Kính bị tiếng cười của y làm cho tức giận trong lòng, dưỡng dưỡng gì đó đều không rảnh lo nữa, túm lấy người nọ đè xuống dưới thân.

Thấy y vẫn không chịu ngừng nghỉ, dứt khoát cúi người lấp kín miệng y lại.

Lý Thư Ý vừa cười vừa trốn, nghe Bạch Kính tức muốn hộc máu mà gọi tên mình một tiếng, cuối cùng cũng cảm thấy mình làm như vậy có hơi quá mức, mới thu liễm ý cười, giơ tay ôm lấy đối phương rồi hôn đáp lại.

Bạch Kính gắt gao ôm y, một bàn tay vòng qua eo y, bàn tay còn lại giữ lấy gáy y. Hai người răng môi tương giao thân mật vô cùng, những cảm xúc bực bội trong lòng hắn mới thoáng được trấn an xuống.

Chính hắn cũng không hiểu được bản thân mình, hắn không khó chịu khi Lý Thư Ý được người khác yêu thích, nhưng nếu Lý Thư Ý thật sự đem chuyện này trở thành một việc nghiêm túc để đối đãi hắn càng bất mãn hơn.

Không chỉ có vậy điều khiến hắn lo lắng chính là độ “rộng lượng” hiện tại của Lý Thư Ý.


Lúc trước thời điểm vẫn chưa cùng hắn chính thức xác lập mối quan hệ, người này liền dám nhúng tay vào chuyện riêng của hắn. Hiện tại bọn họ đã là bạn đời hợp pháp, y ngược lại  buông tay mặc kệ. Những năm gần đây Bạch Kính ở bên ngoài xã giao, Lý Thư Ý cũng không thèm hỏi đến. Thậm chí còn đặc biệt dặn dò Cận Ngôn không cần phải hỏi thăm bất cứ tin tức gì của hắn từ chỗ Bạch Hạo

Bạch Kính có một số người bạn thường bị người yêu quản quá chặt bọn họ rất hâm mộ hắn, còn nói nếu hắn mà muốn nếm thử ‘thịt tươi’ chắc cũng không cần người khác hỗ trợ đánh yểm đâu.

Thế nhưng trong lòng hắn vẫn có vướng mắc, không biết cái này rốt cuộc là vì tín nhiệm hay là căn bản không có để bụng đến?

Những lời này vốn dĩ Bạch Kính cũng không định nói ra, nhưng hôm nay lại bị tiểu trợ lý kí.ch thích một phen, hắn liền có hơi thiếu kiên nhẫn. Hắn vừa xoa xoa khóe miệng của Lý Thư Ý, vừa đem những quẩn quanh nghi hoặc trong lòng mình nói ra miệng.

Lý Thư Ý nghe xong quả thực dở khóc dở cười, nói: “Muốn em sống như cái hồi còn trẻ vậy thì để em dứt khoát mỗi ngày đều ngâm mình trong lu dấm luôn đi, không cần phải làm gì nữa.”

Lời y của y thật ra không có sai. Đến cái tuổi này của bọn họ, vẫn còn giữ được những khí phách hăng hái hồi còn trẻ, không bị béo phì không bị hói đầu là đã đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Mà Bạch Kính ở trong đó lại giống như một đóa hoa kỳ ba, ỷ vào cái gien ưu việt kia của nhà hắn, đem hắn ra so sánh với những người bên cạnh quả thực không có chút gì thay đổi, ngược lại bởi vì trải qua gió mưa theo năm tháng, cả người ngày càng thành thục nho nhã, người ái mộ hắn so với hồi còn trẻ cũng đâu có ít đi. Nếu Lý Thư Ý thật sự muốn đi so đo với cả đám người đó có khi y sẽ khiến mình tức đến chết mất.

Y từ trong vòng tay của Bạch Kính đứng dậy, nhặt lại những tờ văn kiện rơi vãi đầy đất, rũ mắt nhìn đối phương: “Hơn nữa nếu anh đã đồng ý với em là tuyệt đối không làm ra chuyện gì khiến cho cả hai phải khổ sở... Tại sao em còn phải nghi thần nghi quỷ với anh chứ?”

Trước kia là vì Bạch Kính không yêu y, y không có tự tin cũng không có cảm giác an toàn cho nên mới muốn đem người này lúc nào cũng buộc ở bên mình. Hiện tại nếu còn dùng cách này để đối phó với Bạch Kính, ngay Lý Thư Ý cũng xem thường chính mình.

Bạch Kính đứng lên, giữ chặt lấy tay Lý Thư Ý, nhắm mắt dùng trán mình tựa vào trán đối phương: “Anh vẫn muốn em quan tâm tới anh nhiều hơn một chút.” Hắn than nhẹ một hơi, “Bây giờ chúng ta không làm việc cùng nhau, anh không muốn khi em có bất cứ thay đổi gì, còn anh thì cái gì cũng không biết.”

Hắn yêu Lý Thư Ý cho nên cũng sẽ tôn trọng quyết định của Lý Thư Ý, Lý Thư Ý muốn đem sinh hoạt lẫn công tác của cả hai tách ra, cho dù Bạch Kính hy vọng y ở bên cạnh mình cũng sẽ không hề miễn cưỡng y. Rốt cuộc thì Lý Thư Ý và hắn vẫn giống nhau là một nam nhân độc lập cường thế, không phụ thuộc vào hắn, càng không cần mọi chuyện phải nghe theo hắn.

Nhưng tóm lại tâm lý vẫn cứ bất an, hắn cũng không đủ tự tin để cam đoan, hắn sẽ vĩnh viễn là lựa chọn hàng đầu trong cuộc đời của Lý Thư Ý.

Lý Thư Ý tức giận nói: “Em ngoại trừ già đi còn có thể thay đổi cái gì hả? Nhưng mà anh thì....” Y đem người này đẩy ra xa một chút, đánh giá trên dưới một lượt, nói người ta bây giờ làm việc hay nghỉ ngơi đều rất có quy luật, cơm ba bữa thanh đạm, không hút thuốc lá không uống rượu bia còn rèn luyện rất đúng giờ, cuộc sống như một hòa thượng, trêu Bạch Kính vậy mà cũng sợ già.

Ai ngờ người trước mắt trầm mặc vài giây, đột nhiên nói: “Để sau này già rồi anh còn chăm sóc cho em.”

Lý Thư Ý ngẩn ngơ.

Hiện tại cái thân thể này của y bệnh lớn thì không có nhưng bệnh vặt thì lại nhiều. Mỗi lần cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lý Thư Ý, Bạch Kính đều tối tăm hết một đoạn thời gian, ngay cả Lý Thư Ý cũng không dám dễ dàng trêu ghẹo vào hắn. Y không ngờ được người này hiện tại tự hạn chế giữ gìn sức khỏe thế nhưng lại là vì sau này già rồi sẽ chăm sóc cho y.

Lý Thư Ý nghĩ tới cái hình ảnh kia.... Y biến thành một ông lão nằm ở trên giường, ngồi

bên cạnh là ông lão Bạch Kính tay cầm ly nước còn run run rẩy rẩy. Hốc mắt y nóng lên, ngoài miệng lại nói: “Ai cần anh chăm sóc, em tìm mấy nam y tá trẻ tuổi đẹp trai, làm việc nhanh nhẹn nhìn cũng đẹp mắt. Không phải sẽ tốt hơn sao?”

Nháy mắt Bạch Kính nhấp khẩn môi, không muốn để ý tới y nữa, buông tay ra xoay người muốn đi.

Lý Thư Ý đem hắn kéo trở về, tựa đầu lên ngực hắn, buồn cười vài tiếng, rồi sau đó ngẩng đầu mang theo ý cười mà hôn đối phương.

Đã từng có lần y hoài ông trời để cho y sống sót rốt cuộc là muốn thưởng hay là muốn trừng phạt y.

Hiện tại thì trong lòng Lý Thư Ý đã có đáp án rồi.

Nhất định là do vận mệnh sắp đặt, có thể là do ba và cô của y cũng có thể là một thế lực nào đó, vẫn luôn âm thầm bảo hộ cho y, hy vọng y được như ước nguyện, có được hạnh phúc của chính mình.

Y đã không còn gì bất mãn hay nuối tiếc, chỉ duy có một điều hy vọng người trước mắt này vĩnh viễn được bình an khỏe mạnh.

Bằng không nếu lỡ như lão già nằm trên giường bệnh là Bạch Kính, y sẽ không có nhẫn nại mà đi chăm sóc cho hắn đâu.

Trong lòng Lý Thư Ý thầm “chậc” một tiếng, đương nhiên là càng sẽ không để cho hắn mời nam y tá trẻ tuổi đẹp trai gì đó rồi.

HOÀN



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.