Tình Cờ

Chương 2: Sẽ không rời đi



Dường như đã ngủ rất lâu, trong lúc ngủ Lôi Dương bị một mùi hương hấp dẫn mà tỉnh,anh mở đôi mắt lạnh lùng ra, nhìn thấy trên chiếc giường rỗng rãi chỉ có mình anh.

Giọng nói mị hoặc lòng người.., cô gái…, một đêm triền miên.., tất cả đều là mộng sao? Quay đầu lại nhìn thấy trên đệm có vết màu hồng, môi anh hơi hơi cười. Tất cả những điều này đều là sự thật , cô gái làm cho anh xao xuyến kia, cô cô ấy thật sự tồn tại !

Nhưng giờ phút này cô ấy đang ở đâu?

Lôi Dương đứng dậy, mặc cái quần lót vào rồi đi về phía phòng bếp đang tỏa hương ngào ngạt.

Anh nhìn thấy một cô gái hoạt bát, một cô gái làm anh bị khuấy động đang mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, tay áo của cô xắn cao lên, đôi tay bận rộn làm điều gì đó.

Chiếc áo sơ mi kia là của anh , giờ phút này lại mặc trên cơ thể thon thả kia, thật sự rất thân mật.

Cô gái đêm qua say rượu đau đớn vì một người đàn ông khác đâu không thấy, giờ chỉ còn lại một cô gái hoạt bát năng động, mất đi trinh tiết của chính mình lại không để ý sao?

Đây là một cô gái như thế nào ?

Anh rảo bước về phía cô gái mê người kia, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô gái.

Đồng Đồng đang làm cơm trưa dừng lại, quay đầu lại nhìn chàng trai.

Trên mặt cô mang theo chút thẹn thùng, đôi mắt chớp nhẹ nhìn Lôi Dương, mỉm cười nói: “Làm phiền anh ngủ à?”

Lôi Dương mê muội nhìn Đồng Đồng, môi cũng vươn tới, nhẹ nhàng hôn ở môi cô một chút, nhẹ giọng nói: “Em định bồi thường anh thế nào đây?”

Đồng Đồng hơi nhợt nhạt cười nói: “Em làm cơn trưa ngon bồi thường cho anh!”

“Anh muốn ăn, nhưng không phải ăn cái này.” Lôi Dương cố ý mập mờ ám chỉ, nhưng Đồng Đồng lại có chút ngây thơ.

“Anh muốn ăn em.” Lôi Dương vươn người về phía Đồng Đồng, hôn môi cô: “Chuyện đêm qua, em thật sự không kinh ngạc sao?”

Đồng Đồng che dấu đau đớn trong ánh mắt, gượng nở một nụ cười động lòng người: “Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, không phải sao?” Tuy nhiên lúc mới tỉnh lại cô quả thật rất khiếp sợ, nhưng cũng không có hối hận. Hạo Nam kết hôn, sao có thể ở cùng một chỗ với cô cười cười nói nói được chứ!

” Nói rất đúng, không để ý thì lại lần nữa đi.” Đôi tay anh đã bắt đầu không có trật tự.

Tuy nói mạnh miệng như thế, nhưng Đồng Đồng cũng có chút thẹn thùng, dù sao kinh nghiệm của cô không đủ, chỉ có thể tùy ý Lôi Dương dẫn dắt, lúc hai cơ thể dung hòa làm một, anh thấp giọng nói: “Gọi tên anh, Lôi Dương!”

” Lôi Dương!” Cô ngoan ngoãn gọi theo, anh là Lôi Dương, cái tên này sẽ khắc sâu trong lòng cô.

……

Là bởi vì đau lòng muốn chết nên buông thả chính mình, hay là muốn dùng phương thức này quên đi đau đớn?

Đồng Đồng không nói, Lôi Dương cũng không hỏi, hai con người xa lạ làm chuyện thân mật nhất, thật sự không hề xa lạ mà lại rất ăn ý.

Sau lúc thân mật, Đồng Đồng mặc vào chiếc áo sơ mi rộng thùng thình che phủ hết người cô kia. Một lần nữa trở lại phòng bếp, tiếp tục làm cơm trưa, đói bụng rồi!

Lôi Dương nhìn dáng vẻ Đồng Đồng bận rộn mỉm cười, nội tâm có cảm giác được người khác chăm sóc, chậm rãi thu hồi nụ cười, đi vào phòng tắm.

Lúc Lôi Dương ra khỏi phòng tắm, Đồng Đồng đã làm xong cơm trưa.

Ngửi thấy mùi vị hấp dẫn, nhìn thấy bữa trưa phong phú trên bàn, Lôi Dương chợt cảm thấy xúc động.

Đồng Đồng đi đến kéo tay Lôi Dương ngồi xuống, sau đó chính cô cũng ngồi xuống.

Cô nhẹ nhàng nói:” Anh nếm thử chút xem ăn được không?”

Lôi Dương theo lời ăn thử.

Thật ngon, đây là cảm giác thực sự của Lôi Dương , anh không thể không thừa nhận Đồng Đồng nấu ăn rất ngon.

Đương nhiên anh không có khen ngợi nàng, vội vàng hôn trên mặt nàng một chút, đòi đòi hỏi hỏi làm Đồng Đồng liên tục kháng nghị.

“Anh làm cái gì đấy!” Cách nói chuyện của hai người bên cạnh nhau rất tự nhiên mà thân mật, giống như bọn họ đã quen nhau từ rất lâu, giống như từ kiếp trước vậy.

Lôi Dương cúi đầu tiếp tục ăn, không để ý tới sự kháng nghị của Đồng Đồng. Ăn xong, Lôi Dương ra ngoài mua quần áo cho Đồng Đồng. (Mọi người lưu ý là anh ý ăn cái gì nha = =)

Quần áo của cô đã bẩn, hơn nữa cũng bị gã đàn ông kia lôi kéo xộc xệch cả đi, không thể mặc lại nữa. Cũng không thể suốt ngày mặc quần áo của anh được, nhưng quả thực anh rất thích nhìn cô chỉ mặc mỗi cái áo của anh đi lại trong nhà.

Lần đầu tiên anh vì một cô gái mà làm chuyện lặt vặt như thế này! Lôi Dương kinh ngạc với chính sự khác thường này của mình!

Lúc anh mua quần áo về đã nhìn thấy phòng được thu dọn ngăn nắp, mà người con gái làm anh xao xuyến kia đang nằm cuộn trên ghế sofa, trông giống như một con mèo nhỏ đang ngủ vậy.

Anh thả quần áo xuống, ngồi bên cạnh Đồng Đồng , chiếc sofa lún xuống dưới sức nặng của anh.

Đồng Đồng tỉnh dậy, mở ánh mắt ngái ngủ nhìn anh nói:” Anh về rồi à!”

Đúng vậy! Anh về rồi, đã lâu chưa có ai hỏi anh như vậy.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh hiện lên một vẻ ôn nhu, ngón tay nhẹ nhàng véo véo 2 má Đồng Đồng.

“Anh về rồi!” Ân cần thăm hỏi như người nhà thế này, tự nhiên mà thân thiết, cảnh tượng này làm anh chợt cảm thấy ấm áp.

……

Đồng Đồng chợt nhận ra hai người chưa có hứa hẹn gì với nhau. Trong cuộc sống của cô đột nhiên xuất hiện một chàng trai tên Lôi Dương , anh lạnh lùng tàn nhẫn nhưng cũng thật hấp dẫn.

Cô thích ánh mắt lạnh lùng che dấu nhu tình của anh, thích cái cách anh gọi cô Đồng Đồng . những điều này có thể làm cho nội tâm của cô bớt đi đau đớn.

Đôi lúc nghĩ lại, mình thật giống một đứa con gái hư hỏng!

Trong cuộc sống của Lôi Dương mỗi ngày cũng xuất hiện một cô gái tên Đồng Đồng, cô gái của anh. Cô mỗi ngày đều sẽ làm bữa ăn tối ấm áp đợi anh trở về.

Anh mỗi ngày giải quyết xong chuyện công ty đều mau chóng trở về nhà. Về đến nhà, lại cùng Đồng Đồng ăn bữa tối bên nhau.

Đồng Đồng nấu ăn thực sự rất ngon, món ăn cô nấu đã trói buộc khẩu vị của anh, khiến anh không hề ăn cơm bên ngoài.

Đồng Đồng dường như rất thích mặc áo của anh, mỗi buổi sáng cô luôn tỉnh dậy trước, mặc áo sơ mi trắng của anh bận rộn ở phòng bếp. Sau đó dùng bữa sáng mùi vị hấp dẫn kia dẫn dụ anh dậy.

Anh lần theo mùi hương đi vào phòng bếp, nhìn thấy cô gái bé nhỏ hoạt bát kia ống tay áo xắn cao,dáng vẻ bận rộn.

Cô dường như không biết mệt là gì, luôn dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ.

Cuộc sống của anh đều được Đồng Đồng một tay chăm sóc.

Anh đã quen với sự tồn tại của cô, đã quen nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều mê hoặc của cô mỗi khi về nhà.

Rồi một ngày, Lôi Dương từ công ty trở về như bình thường, mở cửa ra, nhưng không thấy bóng dáng yêu kiều kia nữa.

Không có Đồng Đồng mặc áo sơ mi đang tất bật, không có mùi đồ ăn tỏa ra, chỉ có một sự im lặng chào đón anh.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Dương mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, điên cuồng chạy vào phòng ngủ, nhưng chỉ thấy một chiếc ga giường đã được trải phẳng.

Anh hoảng loạn mở cửa tất cả các phòng khác, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Đồng Đồng.

Lúc anh hoảng loạn sợ hãi định chạy ra ngoài, cửa đột nhiên bị mở ra, hình bóng của Đồng Đồng đang đứng trước cửa.

Cô cầm trong tay rất nhiều túi đựng thức ăn.

Cô còn chưa kịp nói câu gì đã bị một vòng tay ấm áp mang theo lo lắng ôm vào trong ngực, là anh, anh bàng hoàng gắt gao ôm lấy cô, ôm chặt đến nỗi dường như sợ nếu buông ra, cô sẽ bỏ đi mất.

“A Dương……!” Đồng Đồng vốn muốn hỏi anh làm sao vậy. Lại nghe được giọng nói nghẹn lại của Lôi Dương vang lên: “Đừng bỏ anh đi!”

Đồng Đồng dịu dàng cười, ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng nhưng mang theo chút sợ hãi của Lôi Dương , nhỏ giọng nói: “Em sẽ không bỏ anh đi, trừ khi anh không cần em nữa!”

Vì sao tự nhiên cô lại nói như vậy, Đồng Đồng cũng không biết nữa, chỉ biết khi nhìn vẻ mặt lo lắng của Lôi Dương, lời tự nhiên thốt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.