Sau trận cãi nhau là
một khoảng yên lặng, Đồng Đồng trở về phòng, trong đầu cô quanh quẩn lời nói của Lôi Dương, ‘Đừng bỏ anh đi”.
Đúng, không được bỏ anh đi, lúc anh bị thương nặng cô đã muốn ở bên anh, dù khổ sở thế nào chỉ cần
được ở bên nhau là tốt rồi, bọn ly biệt đã hai năm, giờ đây anh đã ở bên cạnh cô nhưng lòng lại tràn ngập oán hận.
Đồng Đồng khẽ thở dài
một tiếng, cô chui vào chăn lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng ngủ, Lôi Dương không vào phòng, có lẽ tất cả mọi người cần được bình tĩnh.
Trời đã tối, Đồng Đồng nhắm mắt lại không muốn nghĩ ngợi nhiều, cô mệt chết
đi được, cô cần nghỉ ngơi, bật một ngọn đèn nhỏ cạnh đầu giường, Đồng
Đồng dần dần ngủ.
―――――――――――――――――――――――――――
Sáng sớm, Đồng Đồng thức dậy, trên giường trống trải chỉ có mình cô.
Lôi Dương đêm qua không vào phòng, chắc anh ấy ngủ phòng khách rồi.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Đồng Đồng đi đến phòng ngủ trước kia của cô, cô có cảm giác Lôi Dương sẽ ở phòng này.
Quả nhiên vào phòng cô thấy Lôi Dương vẫn đang nhắm mắt, dường như anh đang ngủ.
Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lôi Dương nhìn anh.
Sắc mặt anh dường như hơi hồng lên,chăn đắp ngang người, để lộ ra nửa người trên ở trần và đôi chân rắn chắc.
Chân anh rất đẹp, không phải đôi chân lông lá đầy mình. Chúng thon dài, làn
da trắng, cũng rất vạm vỡ làm người ta phải ngẩn người ngắm nhìn.
Lồng ngực anh rộng lớn và vững chắc, giống như có thể bao trọn cả thế giới vậy.
Khi anh nhắm đôi mắt lạnh lẽo đó lại để đi ngủ, trông anh hoàn toàn bình yên.
Lông mi dài, khuôn mặt lúc ngủ bình thản tựa như một đứa trẻ.
Đồng Đồng nhẹ nhàng thở dài!
Nếu đôi môi cương nghị đẹp đẽ kia không nói những lời làm tổn thương người khác.
Nếu ánh mắt kia không còn tia lạnh lẽo thì thật tốt biết bao!
Anh lúc đó chính là như thế, cô quyến luyến tất cả của anh , anh đã làm tổn thương cô, thế nhưng lòng cô vẫn vấn vương quanh anh không thể dời đi
Cô trúng độc rồi!
Là mê hoặc của anh, là tình độc của anh!
Đồng Đồng cảm thấy nhiệt độ điều hòa quá lạnh, cô lại gần đắp chăn lên cho anh.
Lúc cô chuẩn bị quay đi thì một bàn tay to lớn nóng rực túm chặt lấy tay
cô, tiếp theo cô bị một lực rất lớn kéo vào một vòng ôm quen thuộc.
Cánh tay của anh ôm chặt lấy eo cô.
Đồng Đồng ở trong lòng Lôi Dương, tay cô chạm vào lồng ngực của anh, sao anh nóng vậy, anh bị sốt sao? Đồng Đồng chợt nghĩ, vậy phải kêu bác sĩ
ngay!
Cô có chút lo để tay lên trán anh, nóng quá!.
Anh tỉnh lại mở mắt nhìn cô, một đôi mắt hoảng loạn như đứa trẻ sợ mất đi điều gì đó.
Đồng Đồng lo lắng nói:” A Dương, anh sốt rồi, em đi gọi…….”
Lời nói còn chưa dứt, môi cô đã bị Lôi Dương chiếm đoạt, hô hấp nóng rực , da thịt nóng bỏng khiến Đồng Đồng điêu đứng.
Cô nghĩ muốn đẩy Lôi Dương ra, tình trạng hiện nay của anh không thể làm được, anh đang ốm mà!
Nhưng anh không để cô ra, không để cô có một khe hở phản kháng!
Anh bá đạo cướp lấy môi cô, hơi thở của cô khiến cô dần dần lạc đi.
Anh xoay mạnh người đè cô bên dưới mình.
Đôi mắt của anh khép hờ, tay vuốt ve thân thể đầy đặn của cô khiến Đồng Đồng run rẩy.
” A Dương…… Không cần như vậy…… A, anh đang…… bệnh.” Lời của cô giữa
những nụ hôn của Lôi Dương có chút đứt quãng, thân thể của cô bắt đầu
trở nên nóng dần.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, anh không chút khách khí chiếm lấy cô.
Đồng Đồng chợt run rẩy.
” Tôi không cho em đi, không cho!” giọng nói thô ráp của Lôi Dương vang
lên bên tai Đồng Đồng , mang mệnh lệnh và sự uy hiếp, không cho Đồng
Đồng có ý nghĩ rời đi.
Đồng Đồng cảm nhận sự nóng rực khác thường của anh, thích ứng với sự tồn tại của anh, đôi mắt lạnh lẽo của anh có
chút hoảng loạn.
Lôi Dương không thấy Đồng Đồng trả lời, anh lại
dùng lực va chạm, bàn tay to lớn xoa lên ngực Đồng Đồng , hổn hển nói:”
Nói em sẽ không rời khỏi tôi!”
Thân thể Đồng Đồng dao động theo anh, tay cô ôm lấy bả vai rộng lớn của Lôi Dương, dịu dàng nói:” Em sẽ không rời đi, sẽ không!”
Lôi Dương nghe được lời Đồng Đồng nói, bên môi lộ ra ý cười vừa lòng ,
khiến Đồng Đồng chìm đắm trong một cơn bão mê man, anh đang bệnh nhưng
không hề ảnh hưởng tới khát vọng anh dành cho cô, còn có thể làm cho
Đồng Đồng mê mẩn bên người anh, khiến cô không có cách nào suy nghĩ đến
chuyện rời bỏ anh.
Cô vẫn là cô gái của anh, cô gái làm người ta điên đảo của anh.
Dường như anh cũng không phân biệt được rõ ràng anh muốn gì, nhưng anh muốn
giữ cô lại, có lẽ là để nhấn cô xuống vực sâu của sự thống khổ!
Vì sự phản bội của cô còn phải trả một cái giá rất lớn!