Dọc đường về, Lôi Dương trầm mặc không lên tiếng, lẳng lặng lái xe đưa hai người về biệt thự.
Đồng Đồng đi trước mở cửa lớn, Lôi Dương bước phía sau.
“Quan hệ giữa các người là như thế nào!” Lôi Dương giận dữ, anh nắm lấy tay
Đồng Đồng, khiến cô phải dừng lại, xoay người đối diện với anh.
Đồng Đồng nhìn Lôi Dương, mặt anh nghiêm lại, trong mắt mây đen che kín,
chút bình thản vừa có được từ lúc gặp người đàn ông kia đã biến mất hết.
Trong lòng không khỏi có chút buồn cười, thế nào à, người đàn ông kia là em
trai của Lôi Dương, như vậy người nhà họ Lôi chắc đã biết cô và Lôi
Dương ở cùng một chỗ, vì lẽ gì mà chưa đến ngăn cản họ?
Năm đó, hai người họ yêu nhau nhiều đến vậy, nhưng hiện tại không ai biết sự tồn tại của cô ở đây.
“Nói đi!” Lôi Dương không thấy Đồng Đồng lên tiếng, tức giận lắc mạnh cánh tay Đồng Đồng, gầm nhẹ một tiếng.
Cánh tay Đồng Đồng đau nhói, đôi lông mày nhíu lại, chậm rãi mở miệng nói: “Em thực sự không biết anh ta.”
Lôi Dương nhìn cô, ánh mắt không biến đối, không chấp nhận lời cô nói, tiếp tục hỏi: “Thật sự là không biết? Không biết tôi và anh ta có quan hệ gì ư.”
Đồng Đồng nhìn thấy giận dữ trong mắt Lôi Dương, có chút bất đắc dĩ nói: “Em thật sự không biết anh ta, em đoán rằng anh ta là khách của nhà hàng mà em làm.”
Trên mặt Lôi Dương hiện lên sự tức giận và lo lắng, cảm xúc vô cùng phức tạp, anh buông tay cô ra, bá đạo nói:
“Về sau này đừng chọc giận tôi nữa, không được cách xa tôi, còn nữa, em
sẽ không được đi làm nữa.”
Đồng Đồng không hiểu tại sao Lôi Dương lại ra quyết định khẩn trương như thế với cô, có phải là vì em trai của anh với cô có chạm mặt sao? Vẫn biết là anh không muốn người nhà biết
đến sự tồn tại của cô, sợ ảnh hưởng đến hôn nhân của anh, nhưng nghĩ tới Đồng Đồng trong lòng không khỏi đau xót.
Cô cho tới bây giờ không hề gặp qua phản ứng nghiêm trọng như thế của anh.
Đồng Đồng đến trước Lôi Dương, dịu dàng nói: “A Dương, anh lo lắng gì vậy?
Em hứa với anh từ sau sẽ cẩn thận không chạm mặt anh ta, nhưng còn việc
làm, anh đừng bắt em nghỉ?”
Nói xong Đồng Đồng lặng lẽ quan sát sắc mặt Lôi Dương, có phải cô lại nói quá gì không.
Lôi Dương bắt lấy tay Đồng Đồng, kiên quyết nói: “Không được!”
Đồng Đồng có chút ảo não nói: “Vì cái gì, A Dương, nói cho em, bởi vì anh ta là em trai của anh sao?”
“Nói vô ích, biết không? Em quên lời tôi nói chính là mệnh lệnh sao!” Lôi
Dương nổi giận quát lên sau đó hướng thẳng về phòng ngủ.
“A Dương!” Đồng Đồng gọi lớn một tiếng.
Lôi Dương dừng bước, Đồng Đồng chạy tới trước mặt anh, nhu mị nhẹ giọng
nói: “A Dương, ít ra, phải để nhà hàng tìm người thay thế em đã chứ?”
Đồng Đồng nhìn Lôi Dương với ánh mắt mong chờ, chỉ sợ anh cự tuyệt.
“Được.” Đồng Đồng gật đầu mà trong lòng không muốn chút nào, chỉ là hiện tại
như thế đã may mắn lắm rồi, để dần dần tâm tình Lôi Dương tốt lên, lúc
đó sẽ thương lượng lại.
……
Ngày hôm sau khi Đồng Đồng đi làm thì Lôi Dương bị ông Lôi gọi về nhà.
Lôi Dương ánh mắt lãnh khốc nhìn Lôi Lâm, nhìn thấy Lôi Lâm đưa một xấp ảnh trước mặt anh.
“Chuyện này là như thế nào!” Lôi Lâm tức giận chất vấn Lôi Dương.
Lôi Dương đưa những ngón tay thon dài ra cầm xấp ảnh từ tay Lôi Lâm, đó là
những bức ảnh anh và Đồng Đồng đang ở siêu thị, còn có Hướng Đồng đang
giằng co. Không hề nghĩ bị chụp thế này.
Khóe môi anh khẽ nhếch
lên một nụ cười lạnh, sau đó đưa xấp ảnh lại cho Lôi Lâm. Lạnh lùng mở
miệng nói: “Về sau nếu không có việc gì quan trọng, không nên gọi tôi về như thế, tôi còn nhiều việc phải giải quyết.” Nói xong anh liền đứng
dậy, chỉnh qua quần áo, xoay người rời đi.
“Đứng lại!” Lôi Lâm nổi giận thét lớn.
Lôi Dương chậm rãi quay đầu lại, không chút để ý hỏi: “Còn có việc gì?”
Lôi Lâm bị thái độ đó của Lôi Dương chọc giận, mắng to: “Hãy đưa đứa con
gái đó cho tôi xử lý, còn anh ngay lập tức cùng với thiên kim tiểu thư
của Đan gia đính hôn, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không tha cho
anh.”
Lôi Dương vẫn không thay đổi thái độ, lạnh lùng nhìn Lôi
Lâm, giọng nói như đóng băng: “ Tôi nói rồi, chuyện của tôi cha không
cần nhúng tay vào, đừng có tự ý động vào cô ấy, nếu không, chuyện đính
hôn kia sẽ hóa thành chuyện cười đấy, cha nên biết, tôi đã nói là làm!”
“Mày…” Lôi Lâm còn chưa nói xong, Lôi Dương đã nhằm hướng cửa mà đi ra.
Lôi Lâm nhìn theo bóng dáng Lôi Dương rời đi, đến khi không còn nhìn thấy
anh nữa ông ngồi sụp xuống ghế sofa, đứa con này thật không hiểu biết,
không thể dạy dỗ được.
……
Tâm trạng Lôi Dương rất hỗn loạn, anh đi thẳng tới chỗ Đồng Đồng làm, ngồi trên xe chờ phía ngoài, đợi cô tan việc.
Anh sẽ không để cho Lôi Lâm và Hướng Đông động tới cô.
Đồng Đồng đã tan làm, qua cửa kính xe, Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng một
thân toàn màu trắng, nhu mì, nhẹ nhàng, đối với đàn ông thực có sức hấp
dẫn, thật sự chuyện đồng ý cho Đồng Đồng đi làm anh đã phải suy nghĩ rất nhiều mới hạ quyết định, nhưng vẫn sợ rằng Đồng Đồng sẽ làm cho nhiều
tên đàn ông khác mê mệt.
Nhưng Đồng Đồng xinh đẹp nhường ấy, nhất định là hấp dẫn không ít ánh mắt đàn ông, anh không mong muốn điều này, trong đấy lại còn có cả em trai của anh, Lôi Hướng Đông.
Ánh mắt Lôi Dương tìm kiếm bóng dáng nhỏ màu trắng, anh nghĩ bụng định xuống đi bộ với cô, nhưng … Đồng Đồng lại bước tới một chiếc xe khác.
Trong xe ló ra một người đàn ông, Đồng Đồng mở cửa bước lên, trong mắt Lôi
Dương là một loạt cảm xúc hỗn loạn… anh… người đó… chính là Tân Nhiên.
Thật đáng chết, lén lút gặp người khác, không phải là vì anh không đáp ứng
đủ cô chứ, vì cái gì mà hai người họ lại gặp nhau như thế này.
Lôi Dương cả người như bị lửa thiêu đốt, khí giận trong mắt tràn ra, tức giận, đố kị, hận ý, tất cả bao phủ lý trí của anh.
Phản bội, phản bội, hai từ này thốt ra từ trong lòng anh với lòng oán hận ngụt lửa.
Nhưng trong đầu anh hiện lên một âm thanh khác nhắc nhở anh, phải bình tĩnh.
Bình tĩnh! Có lẽ chỉ là do ngẫu nhiên! Ngẫu nhiên thôi!
Lôi Dương còn đang lửa giận đùng đùng thiêu đốt thì Đồng Đồng đã lên xe, rời khỏi nhà hàng.