“Hân Đồng!” Tân Nhiên đi vào phòng ngủ của Hân Đồng, có chút ưu tư nhìn Hân Đồng, nhìn cô như vậy, bản thân anh cũng lo lắng, không biết Lôi Dương có thể buông tha
cho Hân Đồng hay không!
“Tân Nhiên, có chuyện gì vậy?” Hân Đồng
nhìn ánh mắt của Tân Nhiên, nhưng chính bản thân cô không muốn đón nhận
sự an ủi hay thương hại từ anh.
“Em. . . . thật sự quyết định
không gặp anh ta nữa sao?” Tân Nhiên rất hiểu Hân Đồng, cô ấy nhất định
là yêu Lôi Dương rất sâu sắc, sâu đến nỗi anh hoàn toàn không có khả
năng chen vào.
Ánh mắt Hân Đồng lộ rõ vẻ buồn bã cùng mất mát, cúi đầu nói: “Phải, em sẽ không gặp anh ta nữa!”
Tân Nhiên nghe Hân Đồng nói xong cảm thấy an lòng hơn một chút, anh hiểu
được cô quyết định ở lại đây không phải vì cô có yêu Lôi Dương hay không mà bởi vì trong lòng cô còn có điều khó nói.
Cho dù thế nào, anh cũng an tâm. Chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, để anh mỗi ngày đều được
nhìn thấy cô, chăm sóc cô, anh đã thấy thỏa mãn rồi. Có lẽ một ngày nào
đó, Hân Đồng sẽ phát hiện ra anh tốt với cô đến nhường nào!
“Em đang suy nghĩ gì thế?” Tân Nhiên nhìn Hân Đồng ánh mắt bất an nên anh lên tiếng hỏi.
Hân Đồng nghe Tân Nhiên hỏi bất chợt lại lộ ra bộ dáng lo lắng, bồn chồn.
“Hân Đồng, đừng lo lắng, bình tĩnh lại, cho anh biết em đang suy nghĩ gì? ” Tân Nhiên ngồi bên cạnh Hân Đồng kiên nhẫn hỏi.
Hân Đồng bắt lấy cánh tay của Tân Nhiên, bất an nói: “Tân Nhiên, trong lòng em rất lo lắng, em sợ, sợ A Dương biết em có thai sẽ bắt em phá thai,
hoặc là sẽ lấy đi đứa trẻ trên tay em, em muốn giữ lại đứa trẻ này. Tân
Nhiên, em rất sợ!”
Tân Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy Hân Đồng, trong đầu liên tục suy nghĩ. Im lặng một lúc lâu sau, anh lên tiếng: “Hân Đồng,
nếu như anh có cách giúp em giữ lại đứa trẻ này, em có đồng ý làm theo
không?”
Hân Đồng buông tay Tân Nhiên ra, vui sướng nói: “Là cách gì?”
Tân Nhiên nhìn thẳng vào mắt Hân Đồng: “Chúng ta kết hôn đi!”
Cái gì? Kết hôn? Với Tân Nhiên! Hân Đồng giật mình, lắp bắp nói: “Cái gì?. Kết hôn? Em và anh sao?”
Tân Nhiên nhìn Hân Đồng chần chừ, kích động nắm lấy bả vai Hân Đồng, khuôn
mặt cô thường ngày nhã nhặn thanh tú này lại khẩn trương, nói: “Đúng
vậy, chúng ta kết hôn rồi, đứa trẻ là của chúng ta, nếu Lôi Dương biết
chuyện, em cứ nói đứa bé này là con của anh!”
Hân Đồng kích động lắc đầu, hoảng loạn nói: “Không! Không được!”
Tân Nhiên nói tiếp: “Hân Đồng, anh ta đã đính hôn , hơn nữa em cũng biết
anh ta sẽ không lấy em, không lẽ em để đứa trẻ sinh ra mà không cho nó
một gia đình đầy đủ?”
Hân Đồng rơm rớm nước mắt, lắc đầu: “Cám ơn anh, Tân Nhiên. Nhưng làm như thế không công bằng với anh. Đứa trẻ là
do em và Lôi Dương sinh ra, người em yêu cũng là Lôi Dương! Em không thể ích kỉ làm điều đó với anh. Anh hãy đi tìm một cô gái xứng với anh, yêu thương cô ấy, anh xứng đáng có được hạnh phúc!”
Tân Nhiên vội vã nói: “Hân Đồng, em không hiểu sao? Bao năm nay người anh yêu là em,
hạnh phúc của anh chính là được ở bên cạnh em, chỉ cần em cho phép anh ở bên cạnh em, anh không để ý đứa trẻ là của ai, anh sẽ yêu thương và
chăm sóc hai mẹ con em suốt đời.”
Hân Đồng nhìn Tân Nhiên, lòng rối như tơ vò!
Tân Nhiên tốt với cô, không phải cô không cảm nhận được, cứ nghĩ nó giống
như anh trai em gái trong nhà, mặc dù biết một người con trai đối tốt
với mình như vậy sẽ không đơn giản chỉ là tình anh em, bạn bè. Nhưng
chính bản thân cô không muốn đối mặt làm rõ nên cứ lờ đi.
Giờ
phút này Tân Nhiên hoàn toàn thổ lộ tình cảm khiến lòng cô rối lên.
Không thể ở bên cạnh người mình yêu là một việc đau khổ như thế nào, cô
hiểu rất rõ.
Cô yêu Lôi Dương, nhưng bây giờ cô và anh như nước với lửa, mãi không thể dung hòa, lòng cô đau đớn, khổ sở.
Tân Nhiên cũng vậy!
Nhưng tình yêu không phải sự đồng cảm, cũng không phải thương hại. Cho nên cô không thể nhận lời!
Nếu cô nhận lời anh, chính là đang hại anh. Có lẽ một thời gian sau, anh sẽ gặp được cô gái của riêng anh, 2 người đều yêu nhau, như thế sẽ tốt hơn cho cả cô và anh!
Hân Đồng không do dự, kiên định đi đến quyết
định, cô sẽ không nhận lời Tân Nhiên, không thể ích kỉ vì bản thân mà hi sinh người khác!
Tân Nhiên nhìn Hân Đồng thật lâu không nói gì,
anh biết Hân Đồng đang quyết định. Nhìn người con gái mình yêu cả ngày
rơi nước mắt vì người đàn ông khác, anh không hi vọng thay thế vị trí
của anh ta trong lòng cô, chỉ cần được hàng ngày làm bạn với cô, chăm
sóc cô những lúc cô buồn rầu, đau khổ.
Hân Đồng bình tĩnh, chậm
rãi nói: “Tân Nhiên, anh quá tốt, làm sao em có thể đồng ý với anh được. Sao em có thể thản nhiên làm như thế với anh được? “
Tân Nhiên
cười ảm đạm, làm như không sao nói: “Em đó, sao không thể ích kỉ một lần chứ, vậy xem ra anh phải đưa ra biện pháp khác vậy!”
Hân Đồng cảm động nhìn Tân Nhiên nói: “Chúng ta còn có biện pháp khác tốt hơn sao?”
Tân Nhiên dao động một chút, ánh mắt sáng ngời, nói: “Hân Đồng, nếu không thì như vậy đi!”
“Cái gì?” Hân Đồng nghi hoặc nhìn ánh mắt rạng rỡ của Tân Nhiên.
“Chúng ta thỏa thuận với nhau!” Tân Nhiên ánh mắt thản niên cười nói
“Thỏa thuận gì?” Hân Đồng tò mò hỏi.
“Chúng ta kết hôn, không được!” Hân Đồng lặp đi lặp lại lắc đầu.
Tân Nhiên nhìn thẳng mặt Hân Đồng chân thành nói: “Anh nói là thật lòng, chúng ra phải giải quyết vấn đề trước mắt đã!”
Nội tâm Hân Đồng bắt đầu trở nên do dự!
“Đừng do dự nữa, cứ quyết định như thế đi, em không muốn Lôi Dương biết đến đứa trẻ, cũng không muốn mất đi nó không phải sao?”
“Tân Nhiên anh đang uy hiếp em sao?” Hân Đồng liếc mắt nhìn Tân Nhiên.
Tân Nhiên nở nụ cười, không sợ chết nói: “Cứ coi là như vậy đi!”
Phải làm như vậy thật sao? Như vậy thật sự có thể che giấu Lôi Dương, bảo vệ đứa trẻ trong bụng sao?
Cô có chút hoài nghi!
……
Hân Đồng đáp ứng đề nghị của Tân Nhiên, cô không thể không thể trở về bên cạnh Lôi Dương, đề nghị của Tân Nhiên làm cô dao động.
Chỉ cần bảo vệ được đứa trẻ, cô nguyện ý ở lại bên cạnh Tân Nhiên, đón nhận lòng tốt của anh, cho đến khi anh thật lòng yêu thương một cô gái khác, cô sẽ chúc phúc cho bọn họ.
Dù biết là không đúng, cô vẫn quyết định đáp ứng đề nghị của Tân Nhiên!
……
Thủ tục kết hôn ở nước ngoài sau khi đăng kí kết hôn phải chờ 1 tuần. sau
đó nếu không ai phản đối bọn họ mới chính thức trở thành vợ chồng.
Một tuần đó, có bất cứ điều gì xảy ra hay không, bọn họ không ai biết trước được.
……
Hôm nay Tân Nhiên đi học, tham gia một hội thảo, Hân Đồng tự mình ăn cơm rồi đi ngủ trưa.
Giấc ngủ này dường như thật lâu.
Tỉnh dậy, Hân Đồng hoài nghi có phải cô còn đang nằm mơ không?
Cô không biết chính mình đang ở nơi nào?
Hân Đồng lắc lắc đầu, xác nhận chính mình có phải đang nằm mơ hay không? Vì sao cô thấy chỗ này giống như đang ở trên máy bay vậy!.
Rõ ràng cô đang ở trong nhà mà!
Chẳng lẽ là. . . . !
Hân Đồng kinh ngạc, nhìn xung quanh! Trời ơi, cô thật sự đang ở trên máy bay, không phải nhà cô mà là trên máy bay?
Sao lại thành như vậy?
Hân Đồng trong lòng nảy lên ý nghĩ không tốt, là Lôi Dương.
Nhất định là anh ta!
“Không cần suy nghĩ nữa, em chính xác đang ở trên máy bay của tôi, chúng ta
đang cùng nhau về nước!” Lôi Dương ở phía sau cô từ khi nào?
Hân Đồng quay đầu lại nhìn, không dám tin nhìn Lôi Dương nói: “A Dương, vì sao, chúng ta. . .”
Cô là thế nào bị Lôi Dương đưa đi, Hân Đồng nhớ kỹ mình đang ngôi nhà mà
Tân Nhiên thuê, sao khi ngủ một giấc tỉnh đậy lại ở trên máy bay tư nhân của Lôi Dương?
Hân Đồng trong lòng sợ hãi nóng nảy, lần này cùng Lôi Dương về nước không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì, cô không muốn!
“Tôi muốn xuống!”
Lôi Dương âm trầm, tiến lên bắt lấy tay Hân Đồng, quát: “chưa gì đã vội vàng trở lại bên người gã đàn ông kia sao?”
Nhìn thấy Hân Đồng lo lắng bất an, trong lòng Lôi Dương dấy lên một ngọn lửa.
“A Dương, đừng như vậy được không?” Hân Đồng cảm nhận được Lôi Dương đang
tức giận, cô chỉ còn cách thuyết phục Lôi Dương buông tha cô.
“Tôi đang tự hỏi bây giờ nên làm gì với em đây!” Lôi Dương ánh mắt nguy
hiểm, lời nói trực diện Hân Đồng khiến cô vô cùng bất an.
“Để tôi đi!”
Lôi Dương sắc mặt âm trầm, khẩu khí bất mãn nói: “Để rồi em mới vui vẻ kết hôn với gã đàn ông kia chứ gì?”
Lôi Dương vòng tay ôm lấy thắt lưng Hân Đồng, kéo cô lại gần áp sát vào cơ
thể anh. Càng gần anh, cô càng cảm nhận được giờ phút này anh có bao
nhiêu bất mãn.
Hân Đồng nhìn Lôi Dương, lòng của cô lo lắng khôn
nguôi, Lôi Dương đã biết tin cô cùng Tân Nhiên kết hôn. Vậy anh đã biết
chuyện cô có thai sao?
“Em trốn khỏi tôi là vì để kết hôn với gã
đàn ông khác phải không?” Nhìn Hân Đồng không nói gì, Lôi Dương lại nắm
chặt cánh tay Hân Đồng.
“Chuyện này không liên quan đến anh!” Hân Đồng phản bác, anh ta có thể cùng người phụ nữ khác kết hôn, vậy anh
lấy quyền gì quản chuyện cô kết hôn cùng người khác chứ.
“Em lại
muốn chọc giận tôi sao?” Ánh mắt Lôi Dương sáng nhưng lạnh lùng nhìn.
Hân Đồng vốn mềm mại đáng yêu giờ hai má tái nhợt. Cô đang sợ hãi cái
gì?
Hân Đồng bất lực nói: “Anh sắp có vợ của anh, tôi cũng sắp có chồng của tôi, anh cần gì phải như vậy!”
“Cô lấy hắn vì tình yêu sao? Cô yêu hắn, phải không?” Lôi Dương nổi giận quát. Nếu cô dám nói phải, anh lập tức siết cổ cô!
“Anh thì sao?” Hân Đồng nhìn thật sâu vào mắt Lôi Dương chất vấn.
“Cái gì?” Lôi Dương không nghe được câu trả lời của Hân Đồng, còn bị cô hỏi lại.
Hân Đồng thẳng thắn nhìn vào ánh mắt của Lôi Dương, mắt cô hơi rơm rớm, khổ sở nói: “Còn anh, anh cùng với vị thiên kim tiểu thư kia đính hôn cũng
là vì tình yêu sao?”
“Tôi nói rồi, cho dù tôi đính hôn hay kết hôn cũng không có ý nghĩa gì cả, tôi vẫn sẽ đối xử với em như trước!”
Hân Đồng đau lòng nói: “Như vậy thì tôi phải cảm kích anh, vui vẻ làm người thứ ba chứ gì?”
Lôi Dương lạnh lùng nói: “Đây là lí do em nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi tôi sao?”
Hân Đồng thương tâm cười nói: “Chẳng lẽ thế này chưa đủ sao?”
Lôi Dương âm trầm cười, nói: “Dù là nguyên nhân gì, em là của tôi, mãi mãi chỉ được ở bên cạnh tôi, không cho phép rời xa tôi!”
“Kể cả khi tôi không yêu anh mà yêu người khác sao?” Hân Đồng trừng mắt, cô biết những lời Lôi Dương nói là thật lòng.
Lôi Dương nghe Hân Đồng nói, trong lòng phiền muộn, thần sắc tối sầm lại nói: “Em yêu người đàn ông kia sao?”
“Nếu đúng là như vậy thì sao? Tôi không còn yêu anh nữa, trái tim cũng thuộc về người đàn ông khác, anh vẫn muốn giữ tôi bên người sao?”
“Em chỉ có thể là của tôi!” Lôi Dương khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt bá đạo tuyên bố.
“Vây.. anh làm thế vì cái gì? Anh yêu tôi sao?” Hân Đồng ánh mắt nhìn đôi mắt
trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lôi Dương, cô đang tìm kiếm cái gì? Chờ
đợi cái gì đây?
Lôi Dương cười chế nhạo nói: “Yêu? Tôi yêu em ư?
Tôi giữ em lại vì em nợ tôi, món nợ vĩnh viễn không trả được, giữ lại em vì em mãi mãi phải làm nô lệ của tôi!”
Anh phải thừa nhận tình cảm thật của mình sao?
Anh yêu, vẫn luôn yêu ! Mà người anh yêu chính là Hân Đồng sao? Cô phản bội anh, thương hại anh, thậm chí vừa rời khởi anh đã vội vã kết hôn ngay
với người đàn ông khác.
Còn muốn anh thừa nhận tình cảm của mình sao?
Hân Đồng giờ phút này lòng rất rõ ràng!
Nhìn Lôi Dương khuôn mặt âm trầm tĩnh lặng, cô biết, thứ mà hai người bọn họ đã từng đánh mất cuối cùng cũng trở về rồi !
Còn cái mà bọn họ chưa từng có, chính là sự tin tưởng!
Cô sẽ không chịu thua, không thỏa hiệp, cô sẽ không để anh trốn tránh nữa!
Máy bay đưa một đôi tình nhân trở về quê hương.
Vừa mới đi không lâu, bây giờ lại không tự nguyện mà phải quay về rồi.
Hân Đồng bị Lôi Dương lôi đến ở biệt thự cũ trước đây hai người từng sống.
“Đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn đi tìm gã đàn ông khác!” Lôi Dương nghiêm
nghị nhìn Hân Đồng, cho rằng cô lại đang nghĩ đến chuyện chạy đi tìm
người đàn ông khác.
Khuôn mặt đáng yêu của Hân Đồng có chút bất mãn nhưng cô cũng không muốn tranh luận với Lôi Dương, không có kết quả!
“Nếu em không muốn anh chàng Tân Nhiên kia mất đi cơ hội được đào tạo hiếm
có, không muốn anh ta thất nghiệp thì tốt nhất em nên ngoan ngoãn đi!”
Lôi Dương uy hiếp.
Hân Đồng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt
lạnh lùng của Lôi Dương, cô kinh hoàng: “Anh không thế làm như vây, nếu
anh làm hại Tân Nhiên, tôi sẽ hận anh, cả đời này không nhìn mặt anh!”
uy hiếp như vậy có thể tác động đến Lôi Dương chăng?
Lôi Dương nội tâm bất mãn, xem ra Hân Đồng thật sự quan tâm người đàn ông kia!
“Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, tôi cam đoan sẽ không đụng đến anh ta!”
Hân Đồng ánh mắt tối sầm lại, không còn cách nào khác là nghe lời: “Tôi biết rồi!”
Lôi Dương lạnh lùng vô tình, dựa vào thế lực của anh muốn hại Tân Nhiên là không có gì khó khăn!
Nhưng cô không thể liên lụy đến anh ấy!
Ai! Cô phải làm sao bây giờ?
Hân Đồng mặc dù không muốn ở lại, muốn thoát khỏi Lôi Dương không phải vì
không yêu anh mà bởi vì cô sợ anh sẽ phát hiện ra cô đang mang thai.
Nhưng cô cũng không thể đi vì anh lấy tương lai của Tân Nhiên ra uy hiếp cô.
Tương lai của người khác đang nằm trong tay cô!!!
Đêm đến, hai người bọn họ cuối cùng cũng tạm thời đình chiến.
……
Lôi Dương đi tắm rửa , bọn họ đã lâu không ở cùng nhau? Hân Đồng vừa cảm thấy lo lắng lại hơi hơi đỏ mặt e lệ.
Cô nhanh chóng chui vào chăn, làm như đống chăn nệm kia là tấm bảo hộ cô khỏi Lôi Dương vậy.
Nhắm mắt, giả vờ ngủ, giả vờ ngủ mau!
Cửa bị mở ra. Hân Đồng lại bồn chồn không yên.
Lôi Dương mặc bộ áo ngủ màu lam tiến vào,thấy Hân Đồng mi mắt giật giật,
mắt nhắm chặt, không cần nghĩ cũng biết cô đang giả vờ ngủ, trừ khi anh
không có mắt.
Lôi Dương lật chăn ra, cả người chui vào trong chăn, bên cạnh Hân Đồng thân thể cứng đờ.
Bàn tay nam tính của anh thong thả ôm lấy eo cô, chậm rãi vuốt ve bụng cô.
Mỗi nơi anh chạm đến, thân thể cô đều cứng ngắc, lòng cô cũng trở nên
náo loạn.
Lôi Dương nhìn Hân Đồng, hôn hôn lên má cô, hơi thở nam tính của anh phả lên mặt cô,khiêu khích cô mất đi kiềm chế.
Bàn tay anh xoa xoa bụng cô, chậm rãi đi xuống dưới
Hân Đồng hít thở khó khăn, tay đưa lên bắt lấy bàn tay của Lôi Dương: “A Dương, không làm như vậy được không?”
Lôi Dương ánh mắt thay đổi, không hài lòng nói: “Thế nào, em vẫn không sửa được tật xấu đó sao?”
Hân Đồng không dám quay đầu lại nhìn Lôi Dương, mi mắt hạ xuống, bất an nói: “Em… tới tháng rồi!”
Lôi Dương lạnh lùng, nét mặt rõ ràng là không hài lòng, đôi mắt đen trầm
xuống, ngược lại nụ cười lạnh lùng mà thần bí, bàn tay anh to lớn xoay
người Hân Đồng lại, buộc cô phải đối mặt với anh.
Đôi mắt mềm mại đáng yêu đối diện với đôi mắt mạnh mẽ lạnh lùng của anh.
Trong đôi mắt hai người chỉ có đơn thuần là hình ảnh đối phương, không có dục vọng nhưng lại ánh lên chút phức tạp.
Lôi Dương nhìn Hân Đồng, hai gò má cô mềm mại đấng yêu, dường như so với trước kia lại thêm phần kiều diễm, quyến rũ anh.
Cô vẫn như trước đây thu hút anh, một sự thu hút trí mạng!
Bàn tay anh thản nhiên chạm vào, vuốt ve hai má cô, dần dân rơi xuống cổ,
luồn vào bên trong vạt áo cô. Hân Đồng kinh hãi hô lên một tiếng.
“A Dương, đừng!” Hai tay Hân Đồng vội vàng giữ lấy bàn tay của Lôi Dương,
ngăn cản anh tiếp tục đi xuống, bởi vì bàn tay anh mỗi chỗ lại đốt lửa
trên người cô!
Lôi Dương nhăn mặt, bởi vì Hân Đồng cự tuyệt, cũng bởi vì dục vọng không được thỏa mãn, nên bất mãn nói:”Đừng? Phải không?”
Vừa nói, bàn tay anh mạnh mẽ kéo bàn tay nhỏ bé của Hân Đồng ra, cũng mở
luôn áo ngủ của cô, để lộ ra khuôn ngực của cô trắng nõn, đầy đặn hút
hồn anh.
Hân Đồng cảm giác được cơ thể cô biến hóa, thân thể anh áp sát cô, phả hơi thở nam tính của anh lên cổ cô.
Cơ thể mang thai hai tháng đầu, cả mẹ và thai nhi đều cần được chăm sóc
cẩn thận. Nếu cô cùng Lôi Dương mạnh mẽ đụng chạm, sợ rằng đứa trẻ không chịu nổi.
Hân Đồng e lệ, kiềm chế khát vọng chậm rãi lùi ra,
thân thể cũng phải tránh khỏi cơ thể cực nóng của Lôi Dương, thoát khỏi
vòng ôm của anh.
Bỗng nhiên thắt lưng bị thắt chặt, cả người cô ngã vào người Lôi Dương. Má cô áp lên ngực anh.
Hân Đồng vội vàng lấy tay đẩy Lôi Dương ra, miệng cầu xin anh: “ A Dương,
thật sự không thể, chu kì của em tới rồi, mấy ngày này nhất định không
được.”
Hân Đồng không ngờ cầu xin rồi mà Lôi Dương lại không hề
khách khí đưa tay tiến vào bên trong quần lót của cô, trực tiếp chạm
vào… của cô (Thông cảm đi đoạn này type xấu hổ quá mất! Anh này thật
là….): “ Là vậy sao?”
Lôi Dương rút tay ra, để Hân Đồng nhìn thấy tay anh:” Đây là lí do em cự tuyệt tôi sao? Chu kì tới à?”
Hân Đồng nhìn trên tay Lôi Dương có dính dính thứ ở trong quần cô. Hai má hồng lên.
Lời nói dối bị vạch trần, cô đâu còn lí do cự tuyệt anh nữa. Cô là tình
nhân, còn anh là ông chủ. Hầu hạ anh trên giường là bổn phận của cô.
Hân Đồng thương tâm, không lẽ nhất định không thể thoát khỏi vận mệnh này sao?
Nhu không được thì phải cương vậy!
Hân Đồng suy nghĩ mình luyện vài năm quyền đạo, có nên đấm một cái vào đầu Lôi Dương không?
Không được!
Một quyền mạnh như vậy nhất định vận động ảnh hưởng đến thai nhi?
Không được! nhất định còn có biện pháp khác!
Hân Đồng đang suy nghĩ đối sách thì Lôi Dương đã sát tới, hôn lên má cô. Hân Đồng hô hấp trở nên khẩn trương,
Mà Lôi Dương thấy cảnh đẹp trước mắt, vốn đã không kiềm chế được, khát vọng bùng lên.
Tay anh, tách hai chân cô ra, đi tới, khiến Hân Đồng thét lên một tiếng chói tai .
Vì sao Hân Đồng không muốn gần gũi anh, không lẽ là vì người đàn ông kia? Nội tâm Lôi Dương dấy lên một cỗ ghen tuông!
Hân Đồng khép chặt hai chân, chỉ sợ một khắc sơ sẩy, Lôi Dương sẽ xâp nhập
vào cơ thể cô. Hân Đồng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nét mặt thống
khổ,khóc nấc lên: “Anh còn muốn cái gì? Muốn em lại mang thai một lần
nữa sao? Em không muốn trải qua nỗi thống khổ đó một lần nữa!”
Lôi Dương mặt tối sầm, bất mãn nói: “Em đang nói cái gì? Lần trước không
phải chính em quyến rũ tôi sao, bây giờ sao lại sợ mang thai?”
Lần trước, cô chủ động, quyến rũ, được rồi, cứ cho là cô quyến rũ anh đi,
Hân Đồng ủy khuất nói: “Lần trước là thời gian an toàn!”
Lôi Dương nhíu mày, trên khuôn mặt thống khổ vì bị dục vọng tra tấn, nhìn Hân Đồng bực bội.
Anh cúi đầu mắng, xoay người xuống giường, đi nhanh bước ra ngoài!
Hân Đồng thở phảo, anh không có cưỡng bức cô, cô có thể lý giải hành động của anh.
Anh quả nhiên là là sợ cô thật sự có mang! Vì vậy nên anh mới bỏ qua cho cô sao!
Có lẽ Lôi Dương vẫn còn quan tâm đến cô một chút, nếu không thì anh đã không màng tất cả mà thỏa mãn dục vọng bản thân rồi.
Hân Đồng nửa mừng nửa vui không biết làm sao nữa.
……
Sáng sớm.
“Dậy! người đàn bà này, mau xuống giường!” Lôi Dương làm vệ sinh cá nhân xong, đi vào phòng thấy Hân Đồng vẫn còn đang ngủ.
“Cho em ngủ thêm một lát nữa!” Vì đang mang thai nên Hân Đồng trở nên thích
ngủ, 10 phút ngủ quý giá này không cần biết Lôi Dương thích hay không
thích. Cô phải đi ngủ a!!!!!!!!
Lôi Dương vốn định hung hăng giật tung chăn ra, nhưng khi nhìn thấy Hân Đồng kia ngủ rất an lành liền lặng lẽ rời phòng.
……
Trước kia, bữa sáng đều là Hân Đồng chuẩn bị.
Còn bây giờ Hân Đồng đang ở bên cạnh anh nhưng lại không chịu làm bữa sáng. Không lẽ cô vì không muốn làm bữa sáng cho anh nên mới cố tình không
xuống giường?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lôi Dương vẫn đi ra ngoài, không đánh thức Hân Đồng nữa, nhưng bữa sáng không thể không ăn.
Chuyện lần trước Hân Đồng đói tới ngất đi, anh không bao giờ quên được.
Bữa sáng đã chuẩn bị xong hết, Hân Đồng vẫn không có động tĩnh gì, có vẻ như còn chưa có dấu hiệu xuống giường.
Anh còn phải tới công ty, nếu anh không đánh thức cô dậy, rất có khả năng
cô sẽ ngủ một mạch thẳng đến tối luôn. Vì thế bây giờ anh nhất định phải gọi cô dậy.
Cô vẫn không nhúc nhích. Lôi Dương kiên quyết giật chăn của Hân Đồng.
Vậy mà cô vẫn ngủ say được. Cho đến khi khí lạnh bao trùm mới dùng hai tay tự ôm lấy mình: “Lạnh quá!”
Cuối cùng Hân Đồng từ từ mở mắt, nhìn thấy Lôi Dương một tay cầm chăn đang rất giận dữ nhìn chằm chằm vào cô.
“Còn sớm mà!” Hân Đồng mơ mơ màng màng nói.
“ Xuống giường!” nói xong Lôi Dương ném chiếc chăn xuống đất, hùng hổ đi ra ngoài.
Xuống giường!
Hân Đồng nhận lệnh, mặc áo ngủ, rửa mặt, chải đầu một chút, đi tới mấy cái tủ, tìm quần áo để mặc.
Hân Đồng không biết trong tủ có quần áo của cô hay không, bộ đồ ngủ ngày hôm qua là Lôi Dương đưa cho cô.
Khi cô rời khỏi đã là cuối hè, trong tủ toàn là váy trắng cô thích. Có lẽ
nên tìm một bộ quần áo thể thao nào đó của Lôi Dương mặc tạm vậy. Trời
đã lạnh hơn rồi.
Bất ngờ là khi mở tủ ra, thân thể Hân Đồng run lên, đáy lòng dấy lên một luồng khí ấm áp, đôi mắt âm ấm nước mắt.
Tủ quần áo vốn dĩ đầy váy trắng đã bị thay thế bởi một số trang phục mùa
thu lịch sự tao nhã. Tủ giày cũng là những loại đồng bộ như quần áo.
Toàn bộ đều theo phong cách cô yêu thích.
Vì sao, anh lại tỉ mỉ chuẩn bị tất cả cho cô?.
Ở trong lòng anh vẫn có cô?
Hân Đồng trong mắt rơm rớm nước mắt, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện nét
tươi cười, ngón tay thon dày lướt qua một loạt quần áo, chọn một bộ
thích hợp mặc ở nhà.
Mặc đồ xong xuôi, đi tới phòng khách.
Lôi Dương đi rồi sao? Hân Đồng nghe âm thanh quen thuộc, chính là tiếng lật báo, nhưng âm thanh lật báo này có chút kì lạ, dường như chủ nhân của
nó đang không được kiên nhẫn.
Hân Đồng lắc đầu cười nhẹ, bước vào phòng ăn, quả nhiên Lôi Dương đang ngồi vui vẻ ở chỗ của anh xem báo.
Trên bàn cơm là bữa sáng, Lôi Dương không phải xuống tay làm bữa sáng chứ!
Lôi Dương ngẩng đầu thấy Hân Đồng đang lại gần, chiếc váy ngủ màu trắng, áo khoác ngoài màu vàng nhạt, tóc đen thả nhẹ nhàng trên vai.
Kiều diễm động lòng người!
Lôi Dương hạ mi mắt, vứt tờ báo lên trên bàn, đứng dậy, cứng ngắc nói: “Ăn sáng đi. Tôi đến công ty!”
“Vâng!” Hân Đồng cúi đầu đáp một tiếng, vẫn ngồi nguyên tư thế ở bàn ăn.
Trên bàn là 2 lát bánh mì, một ly sữa, một đĩa hoa quả,có thể nhận ra được người chuẩn bị rất có tâm ý.
Lôi Dương nhìn Hân Đồng ngồi xuống, mới quyết định rời khỏi.
“A Dương!” Hân Đồng nhìn theo bóng dáng cao lớn của Lôi Dương, gọi một tiếng.
Hân Đồng không nhìn thấy ý cười trong ánh mắt Lôi Dương.
Lôi Dương đi rồi, Hân Đồng mới có thể cầm lấy điện thoại, gọi cho Tân Nhiên báo cái bình an.
“A-lô! Tân Nhiên!”
“Hân Đồng?” Điện thoại đầu kia truyền tới giọng điệu Tân Nhiên lo lắng mà lại chút vui sướng.
“Là em!”
“Em đang ở đâu?” Tân Nhiên giọng điệu lo lắng.
Hân Đồng không muốn Tân Nhiên lo lắng đến như vậy, tự nhiên nói: “Tân
Nhiên, đừng lo lắng, em rất khỏe, anh ở đó cố gắng học tập, không cần
bận tâm em.”
“Em đã trở về bên cạnh anh ta rồi sao?!” Tân Nhiên đoán chắc, cô lần thứ hai lại trở về bên cạnh anh ta.
“Tân Nhiên, em xin lỗi. . . .”
“Không, không phải lỗi của em. Tất cả mọi việc anh ta đã sắp xếp trước rồi. . . . .” Tân Nhiên buồn bã, ngừng lại một chút rồi nói: “Em có dự định gì
chưa? Đến lúc anh ta biết được em mang thai thì sao?”
“Em đang suy nghĩ. Em phải cúp máy đây, gọi lại cho anh sau !”
“Phải biết tự chăm sóc tốt bản thân mình!” Tân Nhiên cuối cùng bất đắc dĩ nói.
“Uhm! Em biết!” Hân Đồng buông điện thoại.
Phải nghĩ ra biện pháp, nếu chuyện hôm qua lại xảy ra, cô làm cách nào cự
tuyệt Lôi Dương. Hơn nữa, lâu ngày bụng cô sẽ dần lộ rõ. Đến lúc đó muốn giấu cũng không được.