Tình Cờ

Chương 58: Đại kết cục



Lôi Dương nhẹ nhàng bước đi, để lại Đồng Đồng đau lòng ở đó.

Nhạc Bằng im lặng ngồi ở phòng khách, thấy Lôi Dương từ phòng ngủ của Đồng Đồng đi ra liền đi đến bên người Lôi Dương, kéo tay anh, nhỏ giọng: “Papa, papa cãi nhau với mẹ à?”

Lôi Dương ngồi xổm xuống, xoa đầu Nhạc Bằng, ôm Nhạc Bằng thật sâu trong lòng, hơi đau lòng nói: “Papa lại làm mẹ con đau lòng rồi, con phải nghe lời mẹ biết không?”

“Vâng, Nhạc Bằng sẽ nghe lời mẹ, cũng sẽ thật ngoan, nhưng mà papa à, chúng ta đã lâu không gặp rồi, Nhạc Bằng thực sự muốn ở cùng papa, hơn nữa mẹ cũng sẽ không vui!”

Lòng Lôi Dương có chút đau, nhưng rốt cuộc anh vẫn buông Nhạc Bằng ra: “Nhạc Bằng à, giờ mẹ con rất không vui, con giúp papa làm mẹ vui vẻ hơn nhé!”

“Papa phải đi sao?”

Lôi Dương không thể chịu được nữa, lau đi nước ở hốc mắt, thanh âm khó nhọc cất lên: “Đúng vậy, papa với Nhạc Bằng gặp lại sau nhé!”

“Papa, gặp lại sau!”

Lôi Dương đứng dậy, cũng không dám quay đầu lại nhìn Nhạc Bằng một lần, càng không dám… quay đầu lại nhìn phòng ngủ của Đồng Đồng một lần nữa, anh nhanh chóng hướng phía cửa rời đi.

Nhạc Bằng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bóng dáng của papa nhanh chóng biến mất nơi cửa!

Lôi Dương chỉ gặp lại Đồng Đồng lần đó, từ đó về sau không còn xuất hiện nữa.

Chân bị thương của Đồng Đồng giờ đã đi được chầm chậm, nhưng lòng càng ngày lại càng đau hơn!

Trong thời gian này, cô không hề có tin tức gì của Lôi Dương, thậm chí ngay cả dũng khí gọi điện cho anh cũng không có, nhưng đến lúc gọi thì tình trạng điện thoại luôn không có ai nghe hoặc tắt máy.

Chắc là anh đang trốn tránh cô, không muốn cô quấy rầy anh. Dù thật sự anh không muốn chung sống với cô, không yêu cô, nhưng còn có Nhạc Bằng mà. Nhạc Bằng là do anh một mình nuôi nấng trong năm năm, chẳng lẽ ngay cả đến Nhạc Bằng anh cũng không cần?

Mấy ngày nay, ngay cả gọi điện ân cần hỏi thăm Nhạc Bằng Lôi Dương cũng không làm. Cô đến quán bar cũng chỉ thấy Cao Dã nói rằng Lôi Dương không ở đó mà đã chuyển ra ngoài sống. Cuối cùng Đồng Đồng đành buông tay coi như là hết. Bản thân cô cũng không biết mình đang muốn níu giữ hay cứu vãn cái gì!

Mỗi ngày, Hân Đồng ngoài việc chăm sóc Nhạc Bằng, để Nhạc Bằng ngồi bên cạnh khi ngồi đánh máy trước máy tính thì không còn thiết tha muốn làm gì nữa.

Nhưng tâm tình thì càng ngày càng tệ hại, lại bị nỗi nhớ tra tấn dữ dội hơn. Cuộc sống tinh thần của cô cứ như vậy mà sa sút. Cô tự ép buộc bản thân không được nghĩ, không được nhớ đến Lôi Dương nữa, không cần phải đau lòng, cố làm cho tâm hồn mình bĩnh tĩnh trở lại.

Đồng Đồng chậm rãi ra ngoài muốn tìm Lôi Dương nhưng rồi lại nghĩ ngợi mông lung trước cửa nhà. Đi tìm Lôi Dương thôi, còn chờ đợi gì nữa, chờ đợi điều gì? Nhưng cô lại không thể đi tìm Lôi Dương. Khóa cửa rồi lại mở cửa!

Cô cứ giằng co, đấu tranh như vậy cả nửa ngày trời, cuối cùng bị đánh thức, cô giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Đồng Đồng nhận được điện thoại của Cao Dã nói rằng hẹn gặp cô ở quán bar, anh có chuyện muốn nói.

Sau khi cúp máy, cô liền tĩnh tâm, trong lòng xuất hiện cảm giác kì lạ. Chuyện Cao Dã muốn nói là chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện có liên quan đến Lôi Dương?

Đồng Đồng nghĩ ngợi không thôi, nhưng cũng mở cửa xe ngồi vào lái thẳng đến bar.

……

Hôm nay quán bar có gì đó hơi bất thường, trên cửa treo biển “Đóng của một ngày”, Đồng Đồng nghi hoặc đẩy cửa bước vào.

Trong quán bar thực sự im ắng không còn những âm thanh ầm ỹ như mọi hôm, giờ chỉ có Cao Dã ngồi trên ghế ở quầy bar. Hắn thấy Đồng Đồng liền cao giọng: “Đồng Đồng, đến đây ngồi đi!”

Đồng Đồng gật đầu, đến ngồi đối diện với Cao Dã.

“Có chuyện gì sao?” Đồng Đồng nhịn không được mở miệng hỏi.

Cao Dã rót một ly rượu, uống một ngụm rồi chầm chậm hơi nở nụ cười: “Tôi có một số việc muốn nói với cô thôi!”

Trong lòng Đồng Đồng không yên, cô hơi khẩn trương: “Có chuyện gì? Anh cứ nói đi!”

Cao Dã nhìn Đồng Đồng, trầm tư một chút, hơi do dự rồi nói: “Lôi Dương muốn nhờ tôi chuyển lời tới cô một việc.”

Đồng Đồng nghe hai chữ Lôi Dương thì lòng có chút kinh hoàng, cô không khỏi hỏi: “Anh ấy nói gì vậy?… Giờ anh ấy đang ở đâu?”

“Hiện giờ cậu ấy đang ở nước ngoài!” Cao Dã nhíu mày, nhìn Đồng Đồng trả lời.

Đồng Đồng thì thào: “Anh ấy ra nước ngoài làm gì? Có ý tứ gì? Cao Dã, anh nói rõ ràng ra đi!”

Cao Dã nhíu mày, chỉ nói đơn giản: “Cậu ấy kết hôn!”

Lôi Dương kết hôn! Giờ đây lòng Đồng Đồng hoàn toàn vỡ vụn, cõi lòng tan nát, cô chỉ cảm thấy nỗi đau, Đồng Đồng thống khổ mở miệng: “Anh nói… A Dương kết hôn? Không… nhất định anh đang đùa phải không? Nhất định anh đang trêu tôi phải không?”

Cao Dã thấy Đồng Đồng đau lòng như vậy liền nói: “Đồng Đồng, bình tĩnh chút đi, nghe tôi nói hết đã. Tôi muốn nói cho cô biết … mọi chuyện thật sự là như vậy. Tôi thực không đùa đâu.”

Nước mắt Đồng Đồng không tự chủ được rơi xuống, cô vẫn vội vàng: “Anh ấy liên lạc với anh như thế nào? Tôi muốn chính miệng mình hỏi anh ấy. Anh ấy kết hôn với ai? Tôi không tin!”

Cao Dã có vẻ không đành lòng nhưng vẫn quyết định nói tiếp: “Đồng Đồng! Đây đều là sự thật. Lôi Dương kết hôn với người khác rồi, bọn họ ra nước ngoài là để hưởng tuần trăng mật, hơn nữa sẽ không trở về nữa!”

Đồng Đồng lắc đầu: “Không! Sao lại thế được? Lúc trước chúng tôi thật sự rất tốt đẹp mà, vì sao lại thế này? Sao anh ấy lại phải làm vậy? Sao lại đột nhiên kết hôn với người khác? Việc này quá đột ngột, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó…bằng không A Dương sẽ không đối xử với tôi như vậy!”

“Giờ cậu ta đối với Thái Thái vừa gặp đã yêu, không bao lâu sau khi cùng cô hòa giải tốt đẹp, chúng tôi có nói chuyện ở quán bar này. Cậu ấy nói khi cậu ấy đang quen Thái Thái mới biết được tình cảm cậu ấy dành cho cô không còn mãnh liệt như xưa, đã không muốn yêu cô nữa!”

Đồng Đồng như người mất hồn: “Không yêu tôi? Vậy tại sao anh ấy không nói thẳng với tôi cho rõ ràng? Sao lại dùng cách này để nói cho tôi biết kết quả sự tình, anh ấy đang trốn tránh cái gì?”

“Cậu ta đã làm tổn thương cô rất nhiều, nhưng cậu ấy cũng muốn bồi thường cho hai mẹ con cô, hơn nữa trên danh nghĩa cậu ta có nhà là quán bar này, còn ngôi nhà trên đảo nhỏ của riêng mình đều ghi tạc lại những kỉ niệm cùng cô hòa thuận vui vẻ!”.

Sau khi nói xong, Cao Dã lôi ra một tập tài liệu để lên mặt bài, ngay trước mặt Đồng Đồng: “Chỉ cần cô kí tên vào đây, đơn li hôn ngay lập tức có hiệu lực!”

Đồng Đồng thống khổ: “Sao anh ấy sao lại có thể đối xử với tôi như thế? Tại sao lại đối với tôi như vậy chứ? Anh ấy không biết rằng làm như vậy so với giết tôi còn tàn nhẫn hơn sao?”

Cao Dã nhìn Đồng Đồng đau khổ nói như vậy liền không biết là có nên tiếp tục truyền đạt nốt những lời nói của Lôi Dương tới Đồng Đồng hay không.

Nếu nói cho Đồng Đồng biết rằng người đàn bà khác đã mang trong mình giọt máu của Lôi Dương, liệu cô có thể tiếp tục chịu đựng thêm đả kích này nữa không?

Đồng Đồng cầm lấy văn kiện trên quầy bar, vừa khóc vừa nói: “Cái này, tôi phải kí vào đây sao?”

Đồng Đồng chậm rãi đứng dậy, từng giọt nước mắt rơi xuống tờ đơn li hôn, giọng nói thật sự run rẩy: “Tôi không kí, sẽ không kí vào đó đâu!”

Nói xong cô như người mất trí, cầm tờ đơn li hôn trong tay xé nát, vứt lại đống giấy vụn trước mặt Cao Dã, tựa như giờ phút này lòng cô cũng đang bị xé nát ra vậy.

Nhìn hình ảnh làm cho người ta không khỏi đau lòng này của cô, lòng Cao Dã cũng trở nên đau xót, rốt cuộc anh cũng không thể đem những lời tàn nhẫn kia nói lại cho Đồng Đồng nghe. Cao Dã đi tới sau quầy bar, có chút đau lòng nói với Đồng Đồng: “Cô nên quên cậu ta đi, cô còn Nhạc Bằng, cô phải tự chăm sóc mình và Nhạc Bằng thật tốt!”

Dáng vẻ Đồng Đồng mang sự bi thương cùng cực, cô lảo đảo đi ra khỏi quán bar, Cao Dã đang nói gì cô đều không thể nghe rõ được.

……

Lòng của cô đau quá, đau quá, cô phải về nhà ngay bây giờ!

Cao Dã nhìn Đồng Đồng không khỏi lắc đầu, thật không biết làm như vậy là đúng hay sai nữa!

Đồng Đồng về tới nhà liền nằm xuống giường, không hề ăn chút gì, nhắm mặt lại, mặc cho mọi người ai gọi đều không phản ứng, không đáp lại.

Hai mắt cô nhắm chặt, tựa hồ như mất đi sự sống, chỉ có luồng hô hấp chứng minh cô còn sống.

“Mẹ à, chị ấy sao lại biến thành như vậy?” Lê Gia Cương đau lòng nói.

Bà Lê cúi đầu khóc, lắc đầu: “Mấy ngày trước vẫn còn tốt đẹp lắm mà, tuy rằng nó nói chuyện không vui vẻ, nhưng sau đó nó đã quyết định tìm việc gì đó để làm. Kể từ khi nhận được điện thoại của Cao Dã đến quán bar gặp mặt, lúc trở về liền biến thành như vậy. Không biết đã xảy ra chuyện gì!”

Lê Gia Cương tìm điện thoại của Đồng Đồng, sau đó tìm số điện thoại của Cao Dã rồi ra khỏi phòng Đồng Đồng, sau đó gọi điện cho Cao Dã.

“Alô, Đồng Đồng à?” Cao Dã nhìn điện thoại báo dãy số, tưởng là Đồng Đồng gọi điện tới.

“Tôi là em trai của Đồng Đồng, anh là Cao Dã phải không?” Lê Gia Cương nói, khẩu khí có chút vội vàng.

“Là tôi! Có chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn gặp anh. Tôi có chuyện muốn hỏi!”

……

Lê Gia Cương vừa mới hẹn Cao Dã tới nhà, Cao Dã đã vội vàng chạy đến nhà họ Lê.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cao Dã nhìn mọi người ngồi trong phòng khách, cảm thấy không khí thật nặng nề sầu khổ, anh ý thức được dường như đã xảy ra chuyện gì đó không hay. Chẳng lẽ là Đồng Đồng…….

“Anh và chị tôi đã nói chuyện gì với nhau vậy? Giờ chị ấy thật lòng không muốn sống nữa. Mấy ngày rồi đã không chịu ăn uống gì, không hề mở miệng nói một lời nào. Rốt cuộc anh đã nói với chị ấy chuyện gì hả?” Lê Gia Cương vì sốt ruột mà khẩu khí có chút không tốt.

“Tôi chỉ nói với cô ấy Lôi Dương đã xuất ngoại!” Cao Dã cũng thật lòng nói ra rồi đúng dậy.

“Chỉ nói chuyện này thôi sao? Còn chuyện gì khác nữa không?” Trên thái dương của Lê Gia Cương nổi gân xanh gân đỏ.

“Tôi nói cho cô ấy Lôi Dương cậu ấy…….”

“Anh ta thế nào? Anh nói nhanh lên đi!”

“Kết hôn!”

Cái gì?

Tất cả mọi người trong phòng khách đều giật mình, đứng hết cả lên.

Bà Lê, ông Lê sắc mặt tối sầm lại!

Lê Gia Cương tức giận: “Tôi chỉ biết chị ấy đang cùng hắn ta quan hệ rất tốt. Sao hắn ta có thể đối xử với chị tôi như vậy? Gã đàn ông thối tha! Chết tiệt!”

Mẹ Lê ôm lấy Nhạc Bằng, thống khổ: “Gia đình tội đã tạo ra nghiệt chướng gì vậy hả ông trời ơi?”

Những người trong nhà đều chìm vào yên lặng, không khí thực sự nặng nề u ám!

……

Cao Dã trong lòng chứa đầy tâm sự trở về nhà, lấy điện thoại ra gọi cho Lôi Dương.

“Lôi, giờ cậu khỏe không?”

Lôi Dương không trả lời câu hỏi của Cao Dã mà hỏi ngược lại: “Giờ Đồng Đồng thế nào?”

“Thật sự cô ấy không tốt chút nào, hoàn toàn như đang tự giết chết chính mình. Im lặng nằm, không ăn không uống, cũng không nói không rằng như đang sống thực vật vậy! Lôi, cậu cảm thấy cậu làm như vậy là thật sự tốt cho cô ấy sao? Vì sao lại không nói toàn bộ chân tướng sự việc cho cô ấy? Vì sao cứ phải tra tấn nhau như vậy hả?”

Tâm tình Lôi Dương đau khổ vô cùng, nhưng vẫn kiên quyết như cũ: “Không, không thể nói cho cô ấy biết được. Giờ cô ấy chỉ tạm thời thống khổ thôi, rồi dần dần sẽ quên được. Còn tôi, cũng sẽ đến một ngày nào đó tôi không còn trên đời nữa. Giờ đau khổ như vậy tốt hơn nhiều đến ngày đó để cô ấy nhìn thấy tôi ra đi. Nếu tôi chết trước mặt cô ấy, cô ấy thực sự sẽ rất đau khổ, nhất định sẽ không chịu đựng nổi, không thể sống nổi, rồi cô ấy sẽ tự trách bản thân mình, cho rằng tôi vì cứu cô ấy mới để bị thương như vậy, mới bị mù mà dẫn đến tử vong!”

Cao Dã nghe Lôi Dương nói vậy cũng có vài phần đạo lý. Lôi Dương bị như hiện giờ vì vài năm về trước do cứu Đồng Đồng mà lưu lại di chứng thương tổn. Nhưng Cao Dã vẫn có vẻ không đồng tình: “Lôi, cậu thật sự không nghĩ đến phẫu thuật sao? Như vậy ít nhất cậu còn có cơ hội. Chẳng lẽ cậu cứ như vậy mà chờ ngày đó đến?”

“Cao Dã, cậu không hiểu sao? Cái gọi là giải phẫu chỉ nắm chắc ba mươi phần trăm hi vọng sống, nhưng nó lại làm cho người ta có thêm chút hi vọng! Nhưng tôi lại không thể hi vọng, tôi không muốn chết trong khi đang phẫu thuật! Cậu có hiểu không?”

“Nhưng giờ Đồng Đồng phải làm sao bây giờ? Cô ấy cứ như hiện giờ không phải là giải pháp!”

Lôi Dương thì thào: “Cô ấy sẽ không việc gì đâu. Bởi vì cô ấy yêu Nhạc Bằng, cô ấy sẽ không bỏ rơi Nhạc bằng đâu!”

“Vậy còn cậu, một mình cậu như vậy có tốt không? Có thể ứng phó được không?”

“Tôi không sao, có một chú cún thật sự đáng yêu mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi!”

“Dương, cậu nói là cậu… hoàn toàn không nhìn thấy gì sao? Phải không?” Cao Dã đau lòng.

“Đừng lo lắng cho tôi, thay tôi… chăm sóc Đồng Đồng thật tốt!” Lôi Dương nói xong, lập tức ngắt điện thoại.

Lôi Dương đeo kính râm, ánh mắt tựa hồ đang nhìn gì đó, nhưng cũng không thể nhìn thấy một thứ gì, bên cạnh là tiếng chó sủa ồn ào chờ đợi.

Tâm tình anh đều đang hướng về Đồng Đồng. Cô nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ quên được thôi!

……

Đồng Đồng được đưa đến bệnh viện, thân thể cô hiện giờ phải truyền nước biển để duy trì. Bác sĩ nói rằng cô không bị bệnh gì cả, chỉ là đang trốn tránh đau khổ mà thôi. Cô không hề muốn tỉnh lại!

Cao Dã đi một chặng đường dài đến bệnh viện. Vì được Lôi Dương nhờ cậy hết sức quan tâm đến Đồng Đồng, khi biết Đồng Đồng phải vào bệnh viện, Cao Dã vội vàng chạy đến.

Bác sĩ nói nếu Đồng Đồng không tỉnh lại, chỉ sợ rằng cô ấy sẽ chết. Giờ đành phải dựa và trông chờ vào ý thức của cô ấy thôi.

Cao Dã bị Lôi Dương và Đồng Đồng làm cho liên lụy, hiện tại thống khổ nhất chính là hắn. Giờ phải làm sao đối với lời hứa với Lôi Dương đây?

Để tự Lôi Dương cô độc ở nơi xa chậm rãi chờ cái chết đến sao?

Để Đồng Đồng như hiện giờ, không có hi vọng lẳng lặng nằm ở đây, cũng đợi sinh mệnh trôi đi?

Cao Dã nôn nóng đi qua đi lại trước của phòng bệnh, cuối cùng lòng đã quyết định, anh đi tới trước giường Đồng Đồng, lớn tiếng nói với Đồng Đồng: “Đồng Đồng à, cô có biết bây giờ tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cô không? Cô mở mắt ra nhìn xem ba mẹ cô, em trai cô, còn cả Nhạc Bằng nữa, còn có người bằng hữu là tôi đang rất quan tâm tới cô. Cô cứ như vậy mà ngủ sao? Sao cô lại yếu đuối thế hả? Cô hãy mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi tìm Lôi Dương đi! Tôi sẽ nói cho cô biết hiện giờ cậu ấy đang ở nơi nào. Cậu ấy không kết hôn, tất cả đều chỉ là lừa cô thôi! Hiện giờ bệnh tình của cậu ấy đang rất nghiêm trọng, vụ tai nạn cách đây mấy năm đã để lại di chứng. Giờ cậu ta là một người không nhìn thấy gì cả, sau đó sẽ tự mình cô độc mà chết đi. Cậu ấy sợ cô sẽ không chịu nổi mới gạt cô như vậy, mới nghĩ ra lý do như vậy để lừa dối cô. Cô có nghe thấy không hả?”

Thật lâu sau Đồng Đồng vẫn không tỉnh lại, đối với những lời nói của Cao Dã cô không hề có phản ứng.

Bà Lê không dám tin: “Thực ra Lôi Dương cậu ta……”

Cao Dã thở dài: “Chuyện là… Cô có nhớ việc Đồng Đồng bị bắt cóc vài năm trước không? Lúc đó bom nổ mạnh, vì cứu Đồng Đồng nên Lôi Dương đã phải năm viện hai năm trời. Và hiện giờ đã để lại di chứng, Lôi Dương đã hoàn toàn mù lòa, một mình ra nước ngoài, cậu ấy nói như vậy là để lừa Đồng Đồng, nói rằng cậu ấy kết hôn, lòng Đồng Đồng bị chết còn tốt hơn việc cậu ấy chết trước mặt cô ấy rất nhiều. Vì cậu ấy sợ Đồng Đồng sẽ không chịu nổi đả kích đó, không chịu nổi chuyện cậu ấy chết là do di chứng của vết thương kia!”

“Tôi…phải…đi…tìm…anh…ấy!” Một âm thanh yếu ớt vang lên bên tai mọi người.

Là tiếng nói của Đồng Đồng!

……

Sau khi tỉnh dậy Đồng Đồng liều mạng tự mình đứng dậy. Cao Dã đã nói cho cô toàn bộ sự tình. Cô nhất định phải tìm được Lôi Dương, không để anh cô đơn một mình ở nước ngoài.

Cao Dã nói hết mọi chuyện của Lôi Dương cho Đồng Đồng nghe.

“Đồng Đồng, tôi không biết mình có sai lầm không nhưng tôi muốn hỏi cô một chuyện.”

Đồng Đồng cười buồn: “Có chuyện gì anh cứ hỏi đi.”

“Nếu Lôi Dương giải phẫu không thành công, hoặc cậu ấy thật sự có bất trắc gì, cô….”

Đồng Đồng bá đạo nói: “Tôi sẽ không để cho anh ấy ra đi như vậy, bởi vì anh ấy thật sự phải sống, không có anh ấy tôi sẽ không sống được, cho nên vì tôi, anh ấy bắt buộc phải sống.”

Đồng Đồng không trả lời ngay vấn đề mà Cao Dã hỏi nhưng Cao Dã đã hiểu được, Lôi Dương nói đúng, anh lo lắng cũng đúng thôi.

Đồng Đồng chính là người như vậy. Đem tình yêu so với sinh mệnh của mình là quan trọng nhất. Tình yêu với cô là không khí, Lôi Dương là tất cả đối với cô.

Không có Lôi Dương, không có gì là quan trọng nữa!

“Đồng Đồng, tôi chờ tin tốt của cô!”

……

Vài ngày sau, Đồng Đồng nhanh chóng làm xong thủ tục xuất ngoại, lần ra nước ngoài này, cô lên máy bay đi đến một đất nước xa lạ, bước vào hành trình đi tìm người cô yêu.

Cô nhất định phải nói cho người đàn ông kia biết, sinh tử không rời!

Đồng Đồng đứng trước nơi ở của Lôi Dương, trước đó Cao Dã đã cho cô địa chỉ. Một dãy phòng nhỏ bằng gỗ, một mảnh đất trống đầy cỏ xanh thật dài xung quanh nhà.

Trong nhà không có ai, mọi người đều đi ra ngoài rồi.

Cửa chính khóa chặt. Hân Đồng chỉ còn nước ngồi trước của chờ đến khi Lôi Dương trở về. Trong lòng không khỏi nhớ tới một sự việc xảy ra cách đây năm năm.

Cô đã đáp ứng điều kiện của Lôi Dương, làm người phụ nữ của anh, cũng là như thế này, chờ thật lâu mới thấy anh về.

Vừa mới bắt đầu ở chung, cô lại cùng anh trên giường rồi hôn mê bất tỉnh. Lúc đó, anh cứ tưởng anh tra tấn cô cho đến khi cô ngất đi.

Đồng Đồng đang suy nghĩ bỗng thấy ở xa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Anh mặc chiếc áo gió màu đen, mang một chiếc kính râm lớn, tay dắt một chú chó dẫn đường chậm rãi bước đến, chầm chậm từng chút đến gần cô.

Là anh!… Là A Dương của cô.

Trong lòng Đồng Đồng chợt nảy lên một trận ghen tuông, nhưng lại có cảm giác xúc động muốn khóc.

Cô chậm rãi đứng lên, nhìn thấy Lôi Dương ở ngay trước mặt, anh cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình liền dừng lại.

Sau đó anh đờ đẫn quay đầu, tìm chìa khóa rồi tìm kiếm ổ khóa, nhưng không cách nào lập tức mở cửa ra được.

Đồng Đồng lấy chìa khóa trong tay Lôi Dương giúp anh mở rộng cửa, sau đó bỏ chìa khóa vào trong túi áo anh.

“Cám ơn!” Lôi Dương nói xong cùng chú chó “đạo manh” hướng vào trong viện mà đi, sau đó chầm chậm xoay người muốn đóng cửa lại.

Đồng Đồng lại chen đi vào cửa tới phía sau Lôi Dương.

Lôi Dương lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ là tôi không mời đằng ấy vào nhà!”

Đồng Đồng đi ra phía sau Lôi Dương, nhẹ nhàng ôm lấy hai má Lôi Dương đau lòng cọ xát vào đó.

Trong lòng Lôi Dương bỗng nhiên nảy lên một cảm xúc mãnh liệt.

Vui sướng, kích động, trên mặt biểu tình phức tạp, nhưng sau khi xúc động anh nhẹ nhàng đẩy Đồng Đồng ra, có hơi dùng sức nên Đồng Đồng ngã ngồi trên mặt đất.

Rồi Lôi Dương chạy trốn vào trong phòng, đóng chặt cửa lại.

Đồng Đồng đứng dậy đuổi theo anh, khẩn trương kêu lên: “A Dương, đừng cự tuyệt em được không? Anh không cần đẩy em ra lần nữa, dù anh có nói gì, nói thế nào đi nữa, em cũng sẽ không rời khỏi anh. A Dương! Mở cửa ra đi!”

“Em đi đi, em không nên tìm anh!” Lôi Dương rống giận.

“A Dương mở cửa, mở cửa ra đi mà!” Đồng Đồng vội vàng đập cửa, nhưng Lôi Dương lại không chịu mở cửa.

Cô ngồi sụp xuống trước cửa. Lôi Dương cũng không hề mở cửa mà đi thẳng vào trong phòng.

……

Bầu trời đã tối đen như mực, Lôi Dương vẫn không hề có ý định mở cửa, trên bầu trời bắt đầu có mưa rơi tí tách.

Hạt mưa theo mái hiên rơi xuống, chảy thành dòng trên mặt đất. Đồng Đồng đứng dựa sát vào chú chó “đạo manh”.

“A Dương, mở cửa đi mà, bên ngoài lạnh lắm đó!” Đồng Đồng tựa đầu lên cánh cửa, la lên.

Nhưng bên trong không có âm thanh nào vang lên!

“A Dương, mở cửa đi, dạ dày của em đau quá đi mất, em sẽ đói mà ngất đi đó!”

Vẫn như cũ không có thanh âm.

“A Dương….” Một tiếng gọi suy yếu, vô lực sau tiếng gọi ầm ỹ, tiếp theo là tiếng: “Phù phù!”

Thật lâu sau không hề nghe thấy tiếng của Đồng Đồng, từ bên trong cánh cửa Lôi Dương vội vàng mở cửa ra, miệng hốt hoảng kêu lên: “Đồng Đồng!”

Nhưng không có ai trả lời anh. Anh cúi người xuống, lấy tay sờ soạng nhưng lại sờ thấy con chó “đạo manh” nằm ở cửa. Đồng Đồng đâu? Cô bỏ đi rồi sao?

Có lẽ cô bỏ đi thật rồi!

Lôi Dương cảm thấy mất mát, ngốc nghếch sửng sốt trong chốc lát, dắt chú chó “đạo manh” đi vào trong phòng rồi chậm rãi đóng cửa lại.

Đang định quay về phòng ngủ, Lôi Dương nghe được tiếng nước chảy, nhưng không phải tiếng mưa rơi bên ngoài, hình như là từ trong phòng vọng ra!

Lôi Dương dựa theo cảm giác hướng phòng tắm nhẹ nhàng bước đến. Có người ở trong phòng đang tắm! Là ai?

Chẳng lẽ là… Đồng Đồng!

Lôi Dương đang suy đoán xem là ai, bỗng cảm giác một bàn tay nhỏ bé mềm mại mát lạnh kéo đầu anh lại.

Cảm giác đó rất quen thuộc, quen thuộc tới nỗi cả đời này anh không thể nào quên được, là bàn tay nhỏ bé mềm mại của Đồng Đồng.

Cô vào bằng cách nào?

Anh lại muốn đẩy ra, nhưng Đồng Đồng dùng cả hai tay mạnh mẽ kéo anh lại.

Anh cảm giác được thân thể của Đồng Đồng chậm rãi tiến đến gần, hương vị quen thuộc trên người cô tràn ngập xung quanh anh.

Đồng Đồng với thân thể ướt sũng liều lĩnh áp sát đầu vào người anh mà ôm.

“A Dương!”

Giờ phút này Lôi Dương cảm thấy vô cùng chật vật, anh không thể nhìn thấy Đồng Đồng, không nhìn thấy được hình dáng mê người của cô!

Trong lòng anh có một loại cảm giác phức tạp càn quét: tự ti, khổ sở cùng bất lực. Anh cuống quýt né ra, lại không nhìn được phương hướng nên va phải đồ vật trong nhà, ngã xoài trên mặt đất.

“A Dương!” Đồng Đồng vội vàng tiến đến ôm lấy anh, đau lòng nói: “Không cần trốn tránh em, không cần trốn tránh em mà!”

Lôi Dương khổ sở nói: “Tránh ra, em tránh ra. Giờ tôi là một người mù, em còn tới đây làm gì? Em đi đi!”

“A Dương!” Đồng Đồng phủ đầu lên mặt Lôi Dương, ngắm nhìn lại những đường nét trên mặt anh, cô đưa môi hôn lên đôi mắt anh. Lôi Dương thất thần, cúi đầu: “Tuy rằng hiện tại anh không thể nhìn thấy em, nhưng em vẫn mê người như vậy, vẫn làm cho anh mê muội!”

Đồng Đồng nói xong liền kéo đầu Lôi Dương áp vào mặt mình, dịu dàng nói: “Còn có tay, tay anh có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của em.”

Hân Đồng kéo tay Lôi Dương đặt lên ngực mình, cúi đầu nói: “Tay anh vẫn có thể cảm nhận được, tim em vẫn đang đập mạnh vì anh! Do đó không cần đẩy em ra nữa đâu!”

Lôi Dương đặt đầu ở ngực Đồng Đồng, chậm rãi đưa tay ra sau lưng ôm chặt lấy cô.

Giọt nước mắt của Đồng Đồng rơi xuống vì hạnh phúc.

“A Dương, chúng ta đi về giường đắp chăn vào nhé. Em thấy lạnh lắm!”

“Cả người không mảnh vải che thân, đương nhiên là lạnh, đúng là cô gái hư!” Lôi Dương sau một hồi lo lắng, rốt cục cũng mỉm cười.

Cô đến đây thì nhất định là đã biết hết thảy!

Mặc kệ anh có đuổi thế nào cô cũng không đi!

“Đưa em vào phòng ngủ nhé!”

Hai người đứng dậy khỏi sàn nhà lạnh như băng. Lôi Dương một tay ôm lấy Đồng Đồng, thật chậm rãi, thật chậm rãi, dựa vào cảm giác của mình hướng phòng ngủ đi đến.

Hai người cùng nhau ngã người xuống giường!

Thân hình rắn chắc của anh nằm ở trên người Đồng Đồng!

Đầu anh vùi sâu vào cổ cô: “Anh nên bắt em làm gì bây giờ?”

Đồng Đồng kiên định: “Sinh tử không rời!”

Lôi Dương hơi run sợ, thống khổ nói: “Anh không cần em chết, nếu anh chết, em nhất định phải sống thật tốt!”

“Không, A Dương, vì chính anh, vì em, vì Nhạc Bằng không được bỏ qua hi vọng. Nếu anh thật sự bỏ em ở lại em cũng không sống nổi đâu!”

“Đồng Đồng!” Lôi Dương đưa môi hôn lên vành tai Đồng Đồng.

Đồng Đồng cũng vuốt ve khuôn mặt Lôi Dương, thì thầm giận dỗi bên tai anh: “A Dương anh, em muốn anh yêu em!”

Lôi Dương chậm rãi ngồi dậy.

Đồng Đồng cũng đứng dậy, đôi môi mềm mại của cô nhẹ nhàng hôn lên khắp khuôn mặt anh, trút bỏ chiếc áo gió và chiếc áo trong của anh.

Khuôn mặt cô áp sát vào ngực anh, cô hôn lên môi anh, vuốt ve da thịt săn chắc và bóng loáng. (Tami: nuốt nước bọt, ực ực).

Đôi môi cô sau khi hôn môi Lôi Dương lại di chuyển xuống cằm, rồi di chuyển xuống dưới cái hàm nam tính của Lôi Dương, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích anh (Tami: đỏ hết cả mặt em rồi xD :”>).

Đồng Đồng như vậy làm cho ngực Lôi Dương phập phồng dữ dội, cuối cùng anh không thể chịu đựng được nữa, giống như một con sói gian ác gục xuống vai Đồng Đồng, anh cất giọng khàn khàn: “Đến chết em cũng không chịu buông tha anh sao?”

Đồng Đồng cười: “Đúng vậy. Anh chỉ có thể chết ở trên người em, em không thể cứ như vậy mà buông tha anh được!”

“Em đúng là yêu nữ.”

“Em là yêu nữ đó, cho nên anh đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi bàn tay em!” Đồng Đồng nói xong đưa bàn tay nhỏ bé lần theo quần Lôi Dương xuống khóa quần, kéo xuống. Tay cô đưa vào bên trong chiếc quần nhỏ của anh, cầm vào tay vật sớm đã phồng to tràn đầy dục vọng. (Tami: phụt… xịt máu mũi, tay run run… Thật là so hot, hot hoooot = =. Type đến đoạn này tay run kinh khủng T_T). )

“Anh có muốn em không? A Dương!”

Lôi Dương nhanh chóng cởi bỏ quần áo vướng víu còn lại trên người, ôm chặt lấy thân thể nóng bỏng của Đồng Đồng, giọng anh khàn khàn: “Đối với em, anh mãi mãi không bao giờ cảm thấy đủ!” (Tami: :-O wow..hic T_T. Ăn mòn xương chị mà cũng ko cảm thấy đủ là sao ~”~. Anh tham quá đi ).

Bàn tay to lớn của Lôi Dương cuồng dã sờ soạng khắp người Đồng Đồng, vuốt ve chiếc eo thon nhỏ rồi trượt xuống đôi chân thon dài của cô, châm lên vô số ngọn lửa thiêu đốt thân thể cô.

Hai tay của Đồng Đồng cũng phối hợp ôm lấy vòng eo Lôi Dương, nắm lấy cái vật đầy dục vọng của Lôi Dương, đặt vào “hoa huy*t” (ces: cái này thì ai cũng sẽ hiểu được, vì thế để e để nguyên tiếng Hán cho…*ngượng*) của mình, Lôi Dương phối hợp với Đồng Đồng, nhẹ nhàng một cái, nhanh chóng tiến vào nơi mềm mại, ấm áp của Đồng Đồng.

Hai người cùng nhau cúi đầu, phát ra tiếng rên rỉ.

Thân thể họ chặt khít một chỗ, anh cúi đầu xuống hai núm đỏ trên ngực Đồng Đồng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp. Hơi thở của Đồng Đồng ngày càng trở nên gấp gáp. Lôi Dương hôn lên khắp da thịt mềm nhẵn trên ngực Đồng Đồng, rồi thẳng tiến tìm kiếm đôi môi đỏ mọng của cô.

“A Dương!”

“Làm gì bây giờ?” Lôi Dương dừng đôi môi mình, thân dưới không hề nhúc nhích.

“A Dương!” Đồng Đồng tiếp tục cúi đầu, tiếng la mềm mại cất lên.

“Nói cho anh biết, bây giờ làm gì đây? (Vit: thật là gian xảo mà :S)

Đồng Đồng vuốt ve tấm lưng của Lôi Dương, cúi đầu nói: “A Dương!”

Lôi Dương cuối cùng cũng không chịu nổi tiếng kêu khiêu khích của Đồng Đồng, mãnh liệt và hung hăng chuyển động bên trong Đồng Đồng, tốc độ cuồng dã tràn đầy dục vọng.

Đồng Đồng theo sự di chuyển thân thể của Lôi Dương, đong đưa thân thể của mình.

Một trận triền miên nóng rực diễn ra, tình cảm mãnh liệt, tiếng thở dốc gấp gáp, sau cơn triền miên, hai người cùng nhau tiến tới cực điểm đam mê dục vọng trên thiên đường.

……

Đồng Đồng nằm gọn trong lòng Lôi Dương, áp sát vào ngực anh. Bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt tóc Đồng Đồng. Hai người đều không nói gì, đều đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

“Đồng Đồng!”

“A Dương!”

Không báo trước, hai người cùng nhau mở miệng.

“Anh nói trước đi!” Đồng Đồng nhích lại gần hơn trong lòng Lôi Dương.

Lôi Dương cười nhạt: “Anh quyết định sẽ đi trị liệu.”

“Thật không?” Cô có chút nghi vấn, nhưng cũng rất vui sướng.

“Đương nhiên là thật. Nhưng anh còn có một việc phải nói với em!” Anh bổ sung thêm.

“Chuyện gì?”

Lôi Dương nhẹ nhàng vuốt ve Đồng Đồng, giọng nói thật thấp: “Em còn nhớ lời nguyền kia không?”

“Có!” Đồng Đồng nắm lấy bàn tay xấu xa của anh.

Anh chậm rãi: “Lời nguyền kia chỉ có một bộ tộc ở phía Nam mới hiểu rõ được nó. Anh muốn cưới em, cho nên chúng ta phải giải được lời nguyền kia. Vì vậy anh sẽ đi trị liệu.”

Đồng Đồng rất mong muốn tương lai đó, cô cúi đầu: “Thật tốt, em sẽ mãi ở bên cạnh anh, cùng anh đối mặt. Nhất định anh sẽ thành công, A Dương à!”

“Không! Đồng Đồng! Em phải rời khỏi nơi này. Quay về đi.”

Cô ngẩn ra, lắc đầu: “Không! A Dương! Em sẽ không về. Em phải ở bên anh!”

“Đồng Đồng! Hãy nghe anh nói hết đã.” Anh ngắt lời cô, tiếp tục: “Anh phải ở đây tìm ra thuật chữa trị, còn em có nhiệm vụ phải đi tìm bộ lạc kia, sau đó tìm kiếm phương pháp để giải được lời nguyền kia.”

Đồng Đồng lắc đầu: “Nhưng A Dương à, em không cần. Em chỉ cần ở bên cạnh anh thôi. Kết hôn hay không cũng không quan trọng.”

Anh ôm chặt cô: “Đồng Đồng, đồng ý với anh đi. Đây là nguyện vọng của anh. Chúng ta hẹn ước nhé, hẹn một năm sau sẽ gặp lại nhau ở nhà!”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả. Đồng Đồng, hãy tin anh. Anh sẽ thật kiên cường, anh sẽ đi điều trị, sẽ không bỏ em lại. Anh sẽ ở nơi đó chờ em, sau đó anh sẽ cưới em làm vợ. Thủ thuật của anh chắc sẽ rất thành công, hơn nữa sẽ khôi phục tốt, khi mắt anh đã sáng trở lại anh sẽ nhìn thấy em mặc chiếc áo cưới màu trắng, anh sẽ dùng thật nhiều cánh hoa trải trên thảm đỏ, sẽ tuyên bố rằng “Đồng Đồng chính là vợ anh”! Vì thế, Đồng Đồng à, em nhất định phải tìm được phương pháp phá giải được lời nguyên kia, biết không?”

“A Dương!”

“Đồng ý với anh đi, Đồng Đồng! Như vậy anh mới có thể an tâm điều trị được. Đồng ý với anh đi!”

Đồng Đồng đau khổ nhắm chặt hai mắt, áp mặt lên ngực anh, nghe tiếng tim đập bình yên của anh, cuối cùng hạ quyết tâm: “Em đồng ý với anh! Nhưng A Dương à, anh phải nhớ rằng, nếu như anh lừa em, nếu như anh không theo lời hẹn ước đến gặp em, em vẫn sẽ như cũ đi tìm anh!”

Lôi Dương nói với giọng thâm trầm: “Đồng Đồng, hãy tin anh, vì hẹn ước của chúng ta, vì tương lai của chúng ta, còn vì đứa con trai đáng yêu của mình nữa, chúng ta đều phải cố gắng!”

“Cùng nhau cố gắng!” Đồng Đồng sâu kín nói, nhưng trong lòng cô hiểu rằng, Lôi Dương làm như vậy thật mạo hiểm.

Thôi thì cùng nhau hi vọng đi!

Như vậy Lôi Dương mới có thể điều trị thật tốt!

……

Đồng Đồng tâm tình bình ổn trở về nước, tuy rằng trong lòng cô không hề muốn vậy, nhưng cô vẫn trở về. Vì lời hẹn ước kia!

Cô mở của nhà, đứng trong phòng khách vắng vẻ gọi: “Mẹ à, con đã về rồi nè!”

Bà Lê từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Đồng Đồng thì vui sướng cất lời:

“Đồng Đồng, con đã trở về rồi!”

“Vâng, con về rồi!”

“Lôi Dương đâu? Sao không về cùng con?”

“Mẹ à, anh ấy phải ở lại làm trị liệu!” Đồng Đồng giải thích đơn giản.

“Vậy con trở về thế này làm sao chăm sóc được cho cậu ta?”

Đồng Đồng tiến lại gần mẹ, cúi đầu: “Mẹ à, con biết mẹ có rất nhiều nghi vấn, nhưng con với A Dương có một lời hẹn ước rằng một năm sau chúng con sẽ gặp lại nhau. Với cả sau này con sẽ xa nhà một thời gian, nhờ mẹ chăm sóc Nhạc Bằng hộ con. Mẹ à, con thật sự có lỗi với mẹ. Đến bây giờ vẫn để mẹ chịu vất vả như vậy.”

Bà Lê lo lắng nói: “Đây không phải là vấn đề, mấu chốt là con nói cho mẹ biết, con đang định làm gì? Con sẽ đi đâu?”

“Nhà A Dương có một lời nguyền, con cũng đã nói chuyện với anh ấy. Con muốn đi tìm phương pháp phá giải lời nguyền kia. Anh ấy đã đồng ý với con, một năm sau sẽ đến tìm con. Lúc đó thân thể anh ấy đã khỏe rồi, và con cũng đã tìm được phương pháp phá giải lời nguyền đó!”

Bà Lê không nói gì thêm, hình như bà có thể cảm nhận được tâm ý của Lôi Dương, và Đồng Đồng chấp thuận lời hứa đó chắc chắn là có mục đích.

Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, bà Lê rõ ràng biết rằng đứa con gái này của bà, nếu không có Lôi Dương sẽ không sống nổi, tình yêu là sinh mệnh của nó, còn Lôi Dương là không khí của nó!

Lôi Dương cho Đồng Đồng một hy vọng mờ ảo nhưng cũng tốt đẹp nhất! Có lẽ một năm sau, nếu như Lôi Dương giải phẫu không thành công, thì với một năm quá khứ, Đồng Đồng sẽ phai nhạt rất nhiều chuyện, cô sẽ chịu nỗi đau ít nhất.

Bà Lê nói: “Nếu con đã quyết định như vậy, mẹ sẽ giúp con chuẩn bị. Vân Ny cũng là người Nam Bộ nên con nên tìm cô ấy hỏi han một chút. Chắc là nó có thể giúp được con !”

Đôi mắt Đồng Đồng ánh lên tia sáng: “Phải a, con sẽ gọi điện cho hai người họ. Mẹ à! Mẹ thật tốt!”

Bà Lê thấp giọng: “Đi thôi. Con đi nghỉ một chút đi!”

“Vâng.”

Đồng Đồng về phòng ngủ, gọi điện thoại cho Tân Nhiên, hẹn Tân Nhiên và Vân Ny cùng tới nhà mình.

……

Ngày hôm sau,

Sáng sớm Tân Nhiên và Vân Ny đã tới nhà Đồng Đồng, nghi hoặc không biết Đồng Đồng gặp bọn họ là muốn nói cái gì.

Với cả họ đều biết Đồng Đồng đi tìm Lôi Dương, vì sao lại trở về nhanh như vậy?

“Đồng Đồng, chị gọi bọn em đến làm gì vậy?” Vân Ny nhịn không được hỏi.

“Vân Ny! Nhà em ở miền Nam đúng không?

“Đúng vậy? Có chuyện gì sao?” Vân Ny khó hiểu.

“Vậy em có biết gì về lời nguyền rủa gì đó không? Nghe nói hình như có một bộ lạc thần bí ở miền Nam phải không?”

“Đúng vậy! Em có nghe ba em nói có bộ lạc gì đó rất thần kì, nhưng khoa học bây giờ không thể giải thích được!”

Đồng Đồng mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Vậy bây giờ bộ lạc đó đang ở đâu?”

“Đồng Đồng, chị hỏi chuyện này để làm gì vậy?”

“Chị muốn đi tìm bộ lạc đó để phá giải lời nguyền của Lôi gia!”

Vân Ny nhíu mày: “Nhưng em có nghe nói rằng bộ tộc đó đã “đồng hóa”, giờ bọn họ với chúng ta không có gì khác nhau. Bây giờ, họ có thể phân bố ở mọi nơi!”

“Chỉ cần họ còn ở miền Nam, ta nhất định sẽ tìm được!” Hân Đồng kiên định tin tưởng.

“Nhưng chị không đi cùng Lôi Dương sao?”

Đồng Đồng cười buồn: “Hai chúng tôi đã có ước hẹn rồi!”

……

Tân Nhiên và Vân Ny vì Đồng Đồng trước tiên cũng quay trở về miền Nam, quyết định cùng Đồng Đồng đi miền Nam.

Đồng Đồng tạm biệt mọi người trong nhà và Nhạc Bằng, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng vì lời hẹn ước kia, vì Lôi Dương, hết thảy đều là tạm thời.

Ngày mai sẽ xuất phát, đầu tiên là đi vào miền Nam tìm giải pháp phá giải lời nguyền kia, một năm sau sẽ cùng Lôi Dương gặp nhau ở địa điểm đã hẹn!

Viễn Hàng nhìn cô nói lời từ biệt, cô thấy trong mắt anh đầy ưu thương. Đối với anh cô chỉ cảm thấy thật có lỗi.

Viễn Hàng đứng trước cửa sổ, cúi thấp một chút nói: “Xem ra chúng ta nhất định không thể đến được với nhau.”

Đồng Đồng đi được hai bước quay lại nói: “Viễn Hàng, hãy quên em đi và tìm một người phụ nữ khác. Đời này em đã phụ anh rồi.”

“Chẳng lẽ dù hắn không phân biệt tốt xấu đánh em, em cũng không để ý sao?”

Đồng Đồng cười buồn: “Em có để ý, nhưng không có cách nào để quên được anh ấy. Em biết anh ấy làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho em, làm cho em rời xa anh ấy, để em cùng anh ở một chỗ.”

Viễn Hàng đau khổ cười: “Hai người thật sự rất hiểu nhau.” Anh nói xong xoay người đối diện với cô: “Vậy thì anh chỉ có thể chúc phúc cho hai người, hi vọng hai người sớm thực hiện được lời hẹn ước!”

“Cám ơn anh, Viễn Hàng!” Đồng Đồng cười chân thành.

……

Đồng Đồng mang theo lời hẹn ước trong lòng, lòng còn vương bận người nhà, còn sự lưu luyến không rời bước, bắt đầu hành trình đi miền Nam.

Nhưng cũng may có Tân Nhiên và Vân Ny làm bạn cho nên mọi người ở nhà cũng yên tâm một chút. Nhạc Bằng biết mẹ phải đi xa nhà nhưng lại không biết mẹ sẽ đi bao lâu.

Nhưng trong lòng cậu biết rằng, mẹ và papa sắp có một thời gian dài không ở bên cậu, mẹ và papa đều rời đi, và chắc chắn sau này ba người một nhà sẽ hạnh phúc bên nhau.

Đây là những lời mà mẹ cậu đã nói với cậu, nói rằng cậu ở nhà chờ ba mẹ cậu về, cho nên cậu sẽ nhớ kĩ lời nói của mẹ Đồng Đồng.

Đồng Đồng vừa đi, làm cho mọi người không tự chủ được nghĩ tới một câu “Thiên hạ có cuộc vui nào mà không tàn”

Tân Nhiên và Vân Ny theo cha mẹ cùng Đồng Đồng quay về miền Nam, Viễn Hàng cũng mang Kì Kì buồn bã rời đi.

Tất cả mọi người yên lặng cầu nguyện cho Lôi Dương điều trị thành công, Đồng Đồng có thể hoàn thành ước nguyện trong lòng, lời hẹn ước kia cũng sẽ thực hiện được.

Giờ phút này, mọi người tập trung lại một chỗ, họ đều đến tiễn Đồng Đồng. Ông Lê và bà Lê mang theo Nhạc Bằng, Gia Cương cùng với Tích Khổ vừa mới mang thai, Tuyết Nhạn cùng chồng cô đều đến, tất cả đều nhìn theo Đồng Đồng bước lên máy bay. Họ nhìn theo máy bay cho đến khi cất cánh, mang Đồng Đồng tìm kiếm giấc mộng!

Họ cùng nhau cầu nguyện!

……

Đồng Đồng và Tân Nhiên, Vân Ny đi tới miền Nam, tạm thời ở lại nhà Tân Nhiên, họ cũng bắt đầu tìm kiếm bộ tộc kia. Nhưng Vân Ny có nói rằng bộ tộc kia đã bị xã hội này đồng hóa, đi trên đường cái, cô không thể biết được họ có phải người của bộ tộc kia hay không.

Việc tìm kiếm này quả thực rất khó khăn, nhưng Đồng Đồng không hề bỏ cuộc, trong lòng cô luôn luôn kiên định tin rằng sẽ tìm được bộ tộc nọ. Chỉ cần phá giải được lời nguyền, Lôi Dương nhất định sẽ sống, anh sẽ khỏe mạnh, cuộc giải phẫu nhất định sẽ thành công, sau đó bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau.

Mỗi ngày cô đều nhớ đều nghĩ đến Lôi Dương, nhưng bọn họ còn có lời hẹn ước, không đến ngày hẹn thì không liên hệ, không gặp mặt, cho nên nỗi nhớ chỉ có thể chôn chặt tận đáy lòng.

Cô cứ như vậy đi tìm bộ tộc kia, tìm phương pháp phá giải lời nguyền. Thời gian nhanh chóng lặng lẽ trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc sắp được một năm, lời hẹn ước giữa Đồng Đồng và Lôi Dương cũng sắp đến kì hạn.

Nhưng nếu không tìm được phương pháp phá giải lời nguyền, cô vẫn sẽ quay trở về nhà, sẽ ở nơi đã hẹn chờ đợi Lôi Dương.

Khi mùa đông vừa kết thúc, mùa xuân đang lặng lẽ tiến đến, cuối cùng Đồng Đồng cũng tìm được một người thuộc bộ tộc kia, nhưng hắn lại không biết gì về lời nguyền đó.

Nhưng cũng thật may mắn, tuy bộ tộc này đã dung hợp cùng thành thị nhưng người đó với bộ tộc vẫn còn chút liên hệ, hắn đưa Đồng Đồng đi gặp đại pháp sư, là một lão bà một trăm tuổi. (Vitamin: đuối T_T! cái đoạn này dịch khó dã man).

Đồng Đồng như thấy được hi vọng, trong lòng tràn ngập sung sướng, cô đi theo người tên là Tắc Du Lai đi gặp vị pháp sư kia – Hưu Khôn bà bà!

……

Đó là một ngôi nhà cổ xưa, xung quanh phát ra một cảm giác u ám thần bí. Tắc Du Lai nói cho cô biết, vị pháp sư đó đang ở chỗ này.

Hơn nữa phải có lòng thành, xem cô cùng vị pháp sư này có duyên hay không, bằng không đại pháp sư sẽ không dễ dàng gì mà giúp cô.

Cô đi theo Tắc Du Lai tiến vào trong nhà.

Cô nhìn thấy một lão bà mặt có nhiều nếp nhăn đang nhắm mắt nằm trên ghế bên cạnh cửa sổ, cảm nhận ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu vào mình.

Kia chắc hẳn là Hữu Khôn bà bà, bà thoải mái hưởng thụ những gì mình muốn, ánh sáng mặt trời chiếu trên thân thể bà thật ấm áp.

Loại cảm giác này làm cho Đồng Đồng đứng yên lặng một hồi lâu, tâm tình cũng ấm áp hơn một chút. Tắc Du Lai đang muốn mở miệng nói với Hữu

Khôn bà bà nhưng Đồng Đồng lại lắc đầu, ý bảo Tắc Du Lại không nên quấy rầy tâm trạng đang bình thản của bà.

Hai người đứng ở chỗ đó cùng đợi Hữu Khôn bà bà tỉnh giấc.

Cuối cùng sau khi đợi thật lâu, Hưu Khôn bà bà chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Đồng Đồng cùng Tắc Du Lai.

Hình như bà không hề ngạc nhiên khi họ đến, ánh mắt đã mờ đục nhìn Đồng Đồng, thanh âm già nua chậm rãi: “Cô thấy rồi sao? Cảm nhận được gì?”

Đồng Đồng theo trực giác nói: “ Cháu thấy bình thản, yên bình cùng một tâm trạng ôn ái!”

Hữu Khôn bà bà vẻ thản nhiên cười: “Tìm ta có chuyện gì không?”

Đồng Đồng dáng vẻ tiều tụy, quỳ xuống một bên cạnh Hữu Khôn bà bà, khẩn thiết: “Cháu nghĩ bà có một tấm lòng nhân ái mà tâm bình thản, cháu muốn hoàn thành lời ước định giữa cháu và người cháu yêu thương nhất! Có một lời nguyền rủa, cháu mong bà có thể nói cho cháu biết phương pháp để phá giải lời nguyền đó, để cháu và người cháu yêu thương nhất cùng nhau sống hạnh phúc.”

Hữu Khôn bà bà nhìn ra ngoài cửa sổ, sâu kín nói: “Đó là lời nguyền rủa nhà họ Lôi phải không?”

Đồng Đồng kinh hãi nhìn bà: “Bà biết lời nguyền này sao ạ?”

“Đúng vậy. Những chuyện của bộ tộc, không có chuyện gì là ta không biết.”

“Vậy có phương pháp nào có thể giải được lời nguyền đó không ạ?”

“Cách giải tất nhiên có, nhưng không biết cô có chịu làm hay không thôi?”

“Chỉ cần có thể, cháu nguyện ý làm!”

Hữu Khôn bà bà nhìn thoáng qua Đồng Đồng: “Lời nguyền có thể biến mất. Có một cách có thể đem lời nguyền này chuyển lên người người khác. Cô có thể lựa chọn một người mà cô hận nhất, hoặc người cô căm ghét nhất, như vậy lời nguyền sẽ biến mất!”

Đồng Đồng không chút do dự lắc đầu: “Chỉ có cách này sao ạ? Vì bản thân mình mà lại muốn đả thương người khác sao? Như vậy, cháu nghĩ cháu cùng anh ấy nhất định không thể ở cùng một chỗ. Cháu không thể làm như vậy được! Làm vậy để ở bên nhau, lương tâm cháu cả đời không bình yên!”

Đồng Đồng nói xong nhìn về phía Hữu Khôn đại pháp sư: “Đã làm phiền bà rồi, cháu nghĩ cháu cần phải trở về. Nhưng dù gì cũng thật sự cảm ơn bà!”

Hữu Khôn bà bà nói: “Cô thật sự không muốn như vậy sao? Chỉ cần cô nguyện ý, cô sẽ cùng người yêu cô có thể ở cùng một chỗ rất nhanh thôi.”

Đồng Đồng đứng dậy hướng Hữu Khôn bà bà khom người chào: “Cám ơn bà, nhưng cháu không muốn, và cũng không thể làm như vậy. Cháu không thể để người khác vì cháu mà chịu thống khổ. Cáo từ!”

Đồng Đồng nói xong hướng Tắc Du Lai nói: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, tôi xin cáo từ!”

Cô nói xong liền đi ra phía cửa.

“Ta nói thẳng cho cô một cách, cô có muốn nghe không?” Giọng nói của

Hữu Khôn bà bà vang lên phía sau cô.

“Bà nói là…….!”

Hữu Khôn bà bà mỉm cười: “Cô là người tốt, ông trời có mắt sẽ không bạc đãi cô!”

“Cám ơn bà!” Mắt Đồng Đồng nhanh chóng đã ướt nhòe.

Trong lòng cô liền nghĩ đến anh. A Dương! Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, nhất định sẽ gặp lại!

……

“Lời nguyền được phá giải.” Hữu Khôn bà bà vĩ đại tuyến bố xong, Hân Đồng thiếu chút nữa đã vui đến mức nhảy dựng lên.

Cô tạm biệt Tân Nhiên và Vân Ny, lòng tràn ngập hi vọng, chạy nhanh về nhà!

Có lẽ là ý trời, nhất định là như vậy! Đồng Đồng trở lại thành phố quen thuộc này, vừa vặn cũng là ngày mà Lôi Dương đã hẹn gặp cô!

Cô chưa kịp về nhà, tay còn mang theo hành lý, vừa xuống máy bay xong chạy vội đến quán bar của Lôi Dương, nơi cô và Lôi Dương ngày đó đã hẹn gặp lại nhau!

Cô nhìn thấy quán bar quen thuộc, trong lòng không khỏi nghĩ lại tất cả mọi chuyện. Bọn họ đã lại gặp nhau tại nơi này, bắt đầu một quãng thời gian đau khổ mà trong lòng đã khắc cốt ghi tâm.

Một năm hẹn ước, rốt cuộc cô đã đợi được, lệ nóng không khỏi tràn nhanh quanh mi, nhưng cửa của quán bar vẫn đóng chặt.

Không có ai ở đây!

Trong lòng Đồng Đồng chờ đợi, thầm mong Lôi Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, mỉm cười đi về phía cô.

Anh đã nói ngày này một năm sau sẽ ở đây chờ cô, dùng hoa hồng trải đầy thảm đỏ, làm cho cô trở thành vợ anh.

Nhưng anh vẫn chưa tới…anh vẫn chưa tới!…

Chẳng lễ anh đã…? Không! Không phải thế đâu! Đồng Đồng phủ nhận ý nghĩ không tốt đẹp trong lòng cô, chậm rãi xoay người, mắt tìm kiếm bốn phía.

Cảm giác bây giờ… dường như cả thế giới giờ chỉ còn lại cô.

Miệng cô không ngừng gọi: “A Dương! A Dương à! Anh đang ở nơi nào? Vì sao còn chưa xuất hiện?”

Ngay lúc cô cúi đầu khóc, một cô gái xinh đẹp đi tới cạnh cô, giữ đầu cô nói: “Tiểu thư, giờ cô có thể giúp tôi được không? Tôi đang cần trợ giúp!”

Đồng Đồng hai mắt đẫm lệ, đầu óc mông lung: “Gì vậy? Tôi không thể rời đi. Tôi còn đang đợi một người!”

Nhưng cô gái xinh đẹp kia khẩn cầu: “Tiểu thư, mạng người quan trọng. Tôi thật sự rất cần cô giúp đỡ!”

“Nhưng….”

“Đi mà! Nhanh lắm! Bằng không người đó sẽ chết. Hiện giờ hắn đang rất nguy kịch à!” Nói xong cô ta kéo Đồng Đồng đi tới trước cửa một cửa hàng.

“Xin chờ một chút. Rốt cuộc là sao? Cô muốn tôi giúp? Nhưng ít nhất phải nói cho tôi biết tôi phải làm cái gì mới được chứ!” Đồng Đồng bị kéo lại gần cửa hàng đó.

Lúc này mấy nhân viên cửa hàng đã đi tới vây quanh Đồng Đồng, đưa Đồng Đồng vào một phòng giống như là phòng trang điểm.

Rồi họ ấn cô ngồi xuống.

Một nữ nhân viên cửa hàng vội vàng nói: “Tiểu thư, mong cô giúp cho. Hôm nay chúng tôi có một buổi triển lãm rất quan trọng. Vì người mẫu vừa mới rời khỏi, lại không tìm thấy người thích hợp, mà dáng người cô thật sự rất tuyệt, cho nên mời cô hỗ trợ thay thế một chút. Tiền công sẽ dựa theo lương của người mẫu trả cho cô!”

“Nhưng, cái này thì có liên quan gì đến mạng người?” Cô còn có chuyện quan trọng phải làm. Đồng Đồng nói xong đứng lên định rời đi.

“Thật sự rất cần cô. Bởi vì nếu hôm nay buổi triển làm không tốt, chúng tôi cùng các chị em khác sẽ bị trừ lương thật nặng. Chúng tôi đều là người một nhà, cha mẹ cần chúng tôi chăm sóc, còn có người nhà đang bệnh nặng cần chữa trị. Nếu thất nghiệp chúng tôi sẽ không cách nào sống. Mong cô hãy giúp đỡ chúng tôi. Chỉ hai giờ thôi mà!” Một nữ nhân viên cửa hàng nói với giọng khẩn cầu.

“Mong tiểu thư đây giúp đỡ. Tôi còn có một người bà đang bệnh rất nặng, đang chờ tôi trở về!” Một nữ nhân viên khác của cửa hàng vừa đi ra vừa khóc. Kì thật bà nội của cô ấy đã sớm qua đời. Bọn họ chưa từng gặp nhau!

“Nhưng…..”

Đồng Đồng còn muốn nói thêm nữa, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng khẩn thiết của những nhân viên cửa hàng này, cô lại không đành lòng cự tuyệt!

Các nữ nhân viên của cửa hàng thuần thục cởi quần áo của Đồng Đồng ra, vội vội vàng vàng mặc quần áo mới vào cho cô.

Lúc này Đồng Đồng bị mấy người này giở trò không thể thoát thân. Sau một hồi bận rộn, quần áo cũ trên người Đồng Đồng nhanh chóng được thay thế bằng chiếc áo cưới xa hoa lộng lẫy nhất.

Một nhân viên nữa ấn Đồng Đồng ngồi xuống: “Bây giờ chúng ta phải trang điểm, cô hãy nhắm mắt lại!”

Sau một hồi, động tác của mọi người rốt cuộc cũng dừng lại.

“Wow! Cô thật đẹp!” Một nhân viên không khỏi thốt lên lời tán thưởng.

Đồng Đồng mở mắt nhìn mình trong gương, không thể tin được người trong gương hiện giờ chính là cô!

Áo cưới màu trằng, dung nhan xinh đẹp, từ đầu vốn mọi thứ đều muốn dâng hiến cho A Dương của cô, nhưng hiện tại lại là một hoạt động buôn bán.

Ngay từ đầu khi đem Đồng Đồng kéo vào cửa, nữ nhân viên cửa hàng đã lớn tiếng: “Được rồi các chị em, thời gian không còn nhiều nữa, gọi điện thoại hỏi xem bên kia chuẩn bị thế nào rồi!”

“Được! Để tôi đi!” Người nhân viên kia nói xong cũng chạy đi.

Chỉ chốc lát sau nữ nhân viên kia tâm tình vui sướng: “Tất cả đều ok rồi. Chúng ta có thể để cho tiểu thư xinh đẹp này lên sân khấu.”

“Đi thôi!” Hai nữ nhân viên giúp Đồng Đồng nâng làn váy dài đằng sau, ý bảo Đồng Đồng có thể ra ngoài.

“Ấy, chờ một chút!” Một nhân viên đột nhiên hô lớn, nói xong cấm lấy một chiếc dây màu hồng nhạt, nói với Đồng Đồng: “Phải bịt mắt vào!”

“Vì sao phải bịt mắt?” Đồng Đồng nhíu mày khó hiểu.

“Bởi vì lát nữa sẽ có một cảnh tượng kì lạ, thợ chụp ảnh muốn giữ lại cảm giác của cô trong nháy mắt, cho nên trong khi cởi bỏ mảnh vải này ra, nhìn thấy được tình cảnh gì, có cảm giác gì cô phải tận lực thể hiện, như vậy mới có thể hoàn thành việc chụp hình một cách hiệu quả nhất.”

“Thật kì quái! Nhưng có thể mau lên một chút được không? Tôi còn có việc rất quan trọng phải làm.” Đồng Đồng thúc giục.

Nữ nhân viên kia bịt kín mắt Đồng Đồng xong nói: “Tốt rồi. Giờ có thể đi được rồi.”

Một nhân viên cửa hàng giúp đỡ dẫn đường cho Đồng Đồng, hai người khác giúp cô nâng váy, đi ra khỏi cửa hàng.

Đồng Đồng cảm giác hơi kì lạ, đi không lâu liền dừng lại, hình như cô ngửi thấy mùi hoa thơm.

“Tốt lắm. Ngay tại nơi này, cô hãy tự đếm đến mười rồi cởi bỏ dây vải bịt mắt ra. Chúng tôi phải đi rồi!”

“Được!”

Sau đó trong lòng Đồng Đồng thầm đếm đến mười. Mười… chín… tám… một. Cô cở bỏ tấm vải bịt mắt.

Một hình ảnh thân thuộc hiện ra phía trước làm cô kích động đến muốn khóc.

Hoa hồng trải đầy thảm đỏ dưới chân cô, ở phía bên kia thảm đỏ, một người đàn ông cao lớn mà anh tuấn trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ, mỉm cười thâm tình hướng cô đi tới.

Vạn vật trong trời đất dường như yên lặng, trong mắt cô giờ đây chỉ có anh! Anh mặc lễ phục cưới đang tiến lại gần cô.

Rốt cuộc cô không kiềm được kích động mà vui sướng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống!

“Em yêu! Đồng ý lấy anh nhé?” Anh quỳ xuống trước mặt cô, cúi thấp đầu xuống hôn môi cô.

“A Dương!” Trong lòng Đồng Đồng không ngừng la lên hàng ngàn hàng vạn lần tên anh.

“Đồng Đồng! Anh yêu em. Lấy anh nhé!” Lôi Dương thâm tình chuyên chứ nói.

“Em đồng ý!” Đồng Đồng mỉm cười vui vẻ và sung sướng.

Lôi Dương ôm lấy Đồng Đồng và nâng cô lên, vui vẻ xoay vòng. Đồng Đồng phát ra tiếng cười khanh khách vui sướng.

Không biết từ khi nào, chung quanh đã tụ tập đầy đủ mọi người. Khi cô nhận ra thì không biết bọn họ đã vây quanh mình từ lúc nào. Và rồi bọn họ chúc hai người thật hạnh phúc, họ đều hô to: “Hôn đi! Hôn đi!”

Lôi Dương hôn Đồng Đồng thật nồng nàn, nụ hôn thật sâu và chứa đựng sự dịu dàng vô bờ bến.

Thật lâu sau anh mới buông cô ra, Đồng Đồng thấy mẹ mình, ba mình, còn có Nhạc Bằng, tất cả mọi người chậm rãi tới gần.

Người một nhà ôm chặt lấy nhau!

Hạnh phúc à! Cứ như vậy mà đến đây!

Trải qua bao nhiêu đau khổ, cuối cùng mọi chuyện đều bình yên, ngọt lành!

—Toàn Văn Hoàn—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.