Chương 25: Cảm giác yêu một người
“Chị à, có phải chị cũng nên tìm bạn trai rồi không?” Hiểu Thần chợt nói, anh mắt ranh mãnh chiếu thẳng vào cô.
Cô đột nhiên giật mình, ánh mắt nhàn nhạt như làn gió thoảng của Tả Thần An bất chợt lướt qua trong đầu, mặt cô bất giác cũng nóng lên, cô nhíu mày trừng em gái một cái, “Nói bừa gì đấy?”
“Em mới không nói bừa. Chị, em nói chuyện nghiêm túc. Không phải chị nói là tịch mịch sao? Nếu có bạn trai bên cạnh sẽ không thấy tịch mịch nữa. Em thấy Hứa Tiểu Soái cũng không tệ, vừa đẹp trai, gia cảnh tốt, quan trọng nhất là cực kỳ mạnh mẽ, người đàn ông như vậy, con gái khắp nơi đều vội vàng muốn theo đuổi…” Nói đến Hứa Tiểu Soái, “cái máy hát” Hiểu Thần quả thật không thể ngừng lại được.
Hạ Vãn Lộ ngước mặt thở dài, cắt đứt lời cô ấy: “Hiểu Thần! Rốt cuộc chúng ta ai mới là chị đây? Những lời em nói, nghe thế nào cũng giống giọng điệu của bề trên thế nhỉ?”
Hạ Hiểu Thần sớm biết chị mình không thích nghe, mỗi lần nhắc đến đề tài này chị ấy đều trốn tránh. Cô không hiểu vì sao, trong lòng suy đoán có lẽ là do chị ấy bận việc…kế sinh nhai nên mới không có thời gian nói chuyện yêu đương. Y tá vốn là một nghề cực kỳ vất vả, làm việc không kể ngày đêm đã đủ mệt lắm rồi, nhưng chị ấy không chỉ phải làm ca đêm mà thỉnh thoảng còn tranh thủ đi hát ở quán bar. Những việc chị ấy làm đều vì cô cả, cô từng nói đến chuyện muốn ra nước ngoài học tập, cho nên chị ấy đã đáp ứng cô, liều mạng làm việc cũng vì muốn giúp cô hoàn thành ước nguyện.
Trong lòng ê ẩm, cô nhẹ giọng nói: “Chị à, sau này chị không cần vất vả như thế nữa, tiền tích góp của chị, hãy mua cho mình mấy bộ quần áo đi.” Cô chăm chú nhìn bộ quần áo hạ giá trên người Hạ Vãn Lộ, cảm thấy càng chua xót.
“Ơ, hôm nay em lại sao vậy?” Hạ Vãn Lộ cười nói, nhưng trong lòng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, cô là chị, lại không có cách nào mang lại cuộc sống vật chất tốt hơn cho Hiểu Thần.
“Chị, em không có ý định ra nước ngoài học nữa, em đã tìm được đơn vị thực tập rồi, nếu biểu hiện tốt có thể được giữ lại làm luôn.” Ánh mắt của Hiểu Thần cũng sáng lên.
“Như thế sao được? Ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu là ước mơ của em, không thể cứ dễ dàng từ bỏ như vậy.” Nếu như Hiểu Thần vì thương cô, sợ cô vất vả kiếm tiền mà từ bỏ ước mơ ra nước ngoài học tập, cô sẽ cảm thấy áy náy cả đời.
Hiểu Thần chỉ khẽ mỉm cười: “Chị, em yêu rồi.”
“Yêu?!” Hạ Vãn Lộ nhớ lại mỗi lần cô tới trường học thăm Hiểu Thần đều gặp được một chàng trai trẻ, cậu ta theo đuổi Hiểu Thần đã ba năm, cuối cùng cũng được rồi sao?
“Ừ!” Hiểu Thần gật gật đầu một cái, trong ánh mắt cũng tràn đầy hạnh phúc, “Đã nửa năm rồi nhưng vẫn chưa nói cho chị biết, chị, em muốn ở lại bên cạnh anh ấy.”
“Em…xác định? Sẽ không hối hận?!” Nếu là tình yêu thì lại là chuyện khác.
“Không hối hận! Chị, em yêu anh ấy! Rất rất yêu! Dù có bỏ ra sinh mệnh cũng không hối hận.” Đôi má Hiểu Thần ửng đỏ, ánh mắt sáng rực vô cùng kiên định.
Rất rất yêu một người là cái cảm giác gì?Hạ Vãn Lộ rất hiểu…
Yêu đến mức bỏ ra sinh mệnh cũng bằng lòng, cô cũng hiểu…
Một nét ưu thương thoáng hiện trong ánh mắt, cô mỉm cười gật đầu: “Hiểu Thần, phải biết quý trọng!”
“Ừ! Em biết.” Hiểu Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Chị, sau này chị không cần vất vả như vậy nữa, có thể nghỉ việc ở bệnh viện, cũng đừng đi hát nữa, cứ nhà nghỉ ngơi, đến lúc em có thể nuôi chị rồi.”
Hạ Vãn Lộ nhớ tới hình như gia đình cậu trai kia có mở công ty gì đó, gia cảnh cũng coi là giàu có, Hiểu Thần có tấm lòng này cô đã thấy mãn nguyện rồi, chẳng lẽ làm chị như cô lại để cho em rể nuôi mình? Nếu làm thế sẽ thành câu chuyện nực cười mất.
Chương 26: Em là đôi mắt của anh
Hai chị em trải qua một đêm vô cùng ấm áp. Đêm khuya, hai người còn chen chúc trên một chiếc giường nói chuyện phiếm. Hiểu Thần líu líu vừa kể lại những chuyện thú vị trong trường học vừa nói về bạn trai của mình, nói anh ta đẹp trai cỡ nào, giàu có ra sao, đến khi nói mệt, lúc mơ hồ ngủ còn nhấn mạnh thêm lần nữa, nói cô nhất định trở thành phu nhân của của gia đình giàu có, muốn chị gái và gia đình có được cuộc sống đầy đủ sung túc.
Hạ Vãn Lộ nghe thấy tất cả, cảm thấy Hiểu Thần như vậy hình như có chút khác thường. Là chị gái, cô rất muốn nhắc nhở em gái mình, giấc mộng hào môn vốn không phải dễ dàng thực hiện. Nhưng mà, Hiểu Thần đã tiến vào mộng đẹp, để lại cô một mình đối mặt với cả đêm dài dằng dặc, không tài nào ngủ được.
Lời nói của Hiểu Thần vô tình gợi lên tâm sự của cô, có lẽ, cô cũng nên tìm bạn trai rồi. Hứa Tiểu Soái, người đàn ông này đối với cô rất tốt, tốt đến nỗi có thể khiến cho bất cứ cô gái nào cũng đều cảm động, chỉ trừ cô…
Không, nói đúng ra, cô không phải là không cảm động, chẳng qua là không tìm được cảm giác yêu.
Sau khi đã trải qua tình yêu cùng với Thần An, liệu ai có thể đem lại cho cô cảm giác yêu thêm lần nữa?
Cô chăm chú nhìn vào bức vẽ treo ở vách tường đối diện, cảm giác đau lòng quen thuộc lại lần nữa ập tới, so với nỗi nhớ nhung hàng đêm càng mãnh liệt hơn nhiều.
Trên bức vẽ chỉ có một đôi mắt, không còn gì khác.
Đôi mắt…
Anh từng thích bừa bãi hôn cô vừa nói, Lộ Châu Nhi, em chính là đôi mắt của anh.
Anh gọi cô là Lộ Châu Nhi, sau đó gọi dần thành Lộ Heo Nhi.
Nhắm mắt lại, những giọt nước mắt mỏng manh tràn đầy khóe mắt, từng giọt từng giọt nước mắt vì anh mà rơi xuống. Ban đầu bọn họ quen nhau cũng không ngọt ngào như vậy, cô còn cố tình gọi anh là kẻ biến thái cuồng.
Nghĩ tới chuyện cũ, những đau đớn ngổn ngang khiến cô không chịu nổi ấy, khóe môi cô bất giác lộ ra một nét mỉm cười. Cô thật không nghĩ tới, mũi tiêm đầu tiên đã dẫn cô bước vào cuộc sống của anh.
Cô nhớ rõ, năm năm trước, ngày thứ hai sau khi tiêm được cho Tả Thần An, y tá trưởng mặt mày ủ rũ chạy đến nhờ cô giúp đỡ: “Vãn Lộ, giúp chị một tay đi, em đến xem lại giường 18 giúp chị đi.”
“Lại sao nữa ạ?” Giường 18 này, tồn tại giống như quả bom hẹn giờ trong bệnh viện, bất cứ lúc nào cũng có thể đem bác sĩ, y tá nổ “chết không toàn thây”, ngày này qua ngày khác, bối cảnh gia đình hiển hách như vậy, ai cũng không dám đắc tội với anh ta.
“Một viên thuốc cũng không chịu uống, tiêm tĩnh mạch lại không hợp tác, ngay cả cơm cũng không chịu ăn, ông nội anh ta vừa mới phát hỏa trong phòng viện trưởng, đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng ta.” Y tá trưởng chưa bao giờ oán trách ai, lúc này lại nhíu mày, mắt cũng đỏ lên.
Cô không nói hai lời, pha thuốc xong rồi nói: “Được, em đi.” Lần này, cô còn mang thêm hai dụng cụ khác.
Chẳng qua là, lần này có vẻ khác với lần trước, vừa bước vào phòng cô đã cảm nhận được một thứ áp lực giống như mây đen ập xuống, trong phòng bệnh lại có thêm vài người đứng, trong số đó còn có một ông cụ tóc muối tiêu, xem ra là ông nội nhà họ Tả.
Cô trực tiếp đi tới bên cạnh ông cụ, lấy ra dụng cụ thứ nhất của mình – một sợi dây dài, đưa tới, tư thế giống như muốn đem Tả Thần An trói lại.
Ông cụ vốn đau lòng cháu nội, dĩ nhiên sẽ không muốn, nổi giận đùng đùng sau đó nhìn cô chằm chằm.
Cô cũng không yếu thế, ngửa cằm lên nhìn lại ông cụ.
Ông cụ hầm hừ, cuối cùng gọi hai tiếng: “Tư Tuyền, Thần Viễn!”, sau đó đem đầu kia sợi dây ném lại cho người thanh niên có vẻ ngoài khá giống Tả Thần An.