Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới

Chương 4



Đối với Hạ Giai Ngôn mà nói, Lục Tiệp về nước cũng không có gì đáng kinh ngạc. Chia tay lâu như vậy, khoảng cách giữa bọn họ đã rất xa, dù là khoảng cách thời gian hay là khoảng cách không gian. Giống như khi gặp lại Lục Tiệp trong lớp học, trong lòng gợn sóng chỉ là phút chốc, ngay sau đó, cô liền tâm lặng như nước.

Cho dù Hạ Giai Mặc cái gì cũng chưa nói, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn có thể đoán được những lo lắng của anh. Ngược lại cô cảm thấy những lo lắng kia thật là dư thừa, hàng ngày công việc bận rộn, học hành căng thẳng, cô cũng không còn sức nghĩ đến những chuyện này.

Buổi chiều thứ tư, Hạ Giai Ngôn nhận được cuộc gọi của bạn cùng phòng Kha Tuyết. Sau khi tốt ngiệp, người bạn cùng phòng duy nhất trong ký túc xá của cô ở lại thành phố là Kha Tuyết, vì vậy bọn cô vẫn còn giữ liên lạc.

Kha Tuyết hỏi: “Cậu còn nhớ trưởng bạn tổ chức hội sinh viên sư huynh Phạm Ngạn Xương không?”

Hạ Giai Ngôn có chút ấn tượng: “Có phải là người hay đeo kính màu đen, trông nhã nhặn không?”

“Đúng, chính người đó.” Kha Tuyết thần bí nói: “Bây giờ anh ta tốt hơn rồi, tháng sau đến trụ sở chính ở Thuỵ Sĩ rồi. Hắn muốn mời một vài bạn học cũ tụ tập, coi như là bữa tiệc chia tay, cậu có đến không?”

“Bao giờ?” Hạ Giai Ngôn hỏi.

“Buổi tối ngày mai.” Kha Tuyết sợ cô từ chối, lập tức bổ sung: “Phạm sư huynh nói mời cậu cùng anh trai tới, cậu không đến quá không nể tình rồi. Hơn nữa, cậu không đến tớ xấu hổ lắm.”

“Cậu có gì xấu hổ?” Hạ Giai Ngôn cười nói. Kha Tuyết cùng Tiêu Hoài là một nhóm nổi tiếng trong trường. Kha Tuyết phụ trách đài phát thanh của trường, còn Tiêu Hoài là phó chủ tịch hội học sinh của trường, có mối quan hệ tốt với Phạm Ngạn Xương, nhất định sẽ không vắng mặt trong buổi tụ tập này.

“Hì…” Kha Tuyết vui vẻ nói: “Tớ muốn cậu tới, lâu lắm chúng ta không gặp nhau rồi.”

Hạ Giai Ngôn không có lý do cự tuyệt, cô ghi lại địa điểm chỗ ăn, cùng Kha Tuyết nói chuyện vài câu rồi cúp máy.

Đêm đó, Hạ Giai Ngôn nhìn kĩ khuôn mặt mình trong gương phòng tắm. Quảng cáo trang sức vẫn diễn ra rất thuận lợi, gần đây cô đều không tăng ca, thế nhưng làn da lại hơi bị khô. Thời gian trôi nhanh làm cho con người già đi, cô không khỏi thở dài, cô đã không còn là nữ sinh hai mươi tuổi đầu.

Cho tới buổi họp lớp gặp lại những người đã lâu không gặp, Hạ Giai Ngôn phát hiện sự thay đổi của mình không quá nhiều. Những bạn học nam học khoa học tự nhiên trước kia ở trường chỉ mặc quần đùi đi dép lê bây giờ là nhà cố vấn đầu tư đi giày tây, người chị mảnh mai của đoàn múa nay đã trở thành một bà mẹ nóng bỏng khiến người khác phải ghen tị, đàn em nhút nhát đang đi đưa danh thϊế͙p͙ của mình…

Phạm Ngạn Xương nhìn thấy cô, vui mừng mà chào đón: “Đàn em, đã lâu không gặp.”

Hạ Giai Ngôn mỉm cười nhìn anh gật đầu, chúc mừng từ đáy lòng: “Phạm sư huynh, chúc mừng anh được thăng chức!”

Phạm Ngạn Xương cười to, hắn chỉ Hạ Giai Mặc cách đó không xa: “Các người không hổ là anh em, giọng điệu nói chuyện đến nội dung đều giồng nhau như vậy.”

Ở trong phòng riêng không quá ồn áo, Hạ Giai Mặc nghe thấy Phạm Ngạn Xương nói bước tới: “Lão Phạm, cậu chê tôi không sáng tạo cái mới không sao, nhưng khồn thể nghĩ em gái tôi không có sang tạo.”

Phạm Ngạn Xương sớm đã thấy nhưng không kinh ngạc, hắn nói: “Nói hay lắm, anh trai cô bảo vệ cô mười năm như vậy. Nói thật, chị dâu có bao giờ ghen không?”

Hạ Giai Ngôn cười nhẹ nói: “Anh ấy đối với chị dâu tôi rất tốt.”

Bọn họ nói chuyện trong chốc lát, Kha Tuyết cùng Tiêu Hoài đến.

Bởi vì công việc bận rộn, hơn nửa năm Hạ Giai Ngôn chưa gặp Kha Tuyết. Dáng người Kha Tuyết so với trước đây mập lên không ít, cô ghen tị nói: “Xem ra gần đây cậu sống an nhàn sung sướиɠ nhỉ, lâu không gặp nhìn đẹp lên rồi.”. truyện đam mỹ

Kha Tuyết sờ lên mặt của mình, sau đó thấp giọng nói cho cô biết: “Hay nói, tớ mang thai.”

Lời này làm Hạ Giai Ngôn ngây ra ba giây, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Kha Tuyết, cô thật sự thấy vui mừng thay Kha Tuyết: “Thật không nghĩ tới, cậu là người đầu tiên trong ký túc xá làm mẹ đấy.”

Lúc học đại học, ký túc xá của Hạ Giai Ngôn nổi tiếng ai cũng biết đến, bảy bông hoa vàng của Học viện truyền thông, mà trong đó có bốn bông hoa ở phòng 606. Cho dù bên ngoài có đánh giá như thế nào, họ cũng chỉ là những cô gái bình thường, luôn có nhiều kì vọng về hôn nhân và gia đình. Khi nói chuyện, bọn họ đều đoán xem ai là người dẫn đầu một giai đoạn khác của cuộc đời. Kha Tuyết là người tự do thoải mái nhất, tư tưởng phóng khoáng nhất, mọi người đều không nghĩ cô dễ dàng bị một người đàn ông trói chặt như vậy.

Kha Tuyết cũng nhớ tới thời gian vô tư không lo kia, dừng trong chốc lát, cô mới nói: “Tớ cũng không nghĩ tới.”

Có mười sáu người đến buổi họp mặt này, Phạm Ngạn Xương đặc biệt tổ chức đại tiệc trong phòng VIP của khách sạn để mời các bạn học cũ. Những người đàn ông trong bữa tiệc đều uống rượu, vô cùng náo nhiệt như năm đó. Thời gian trôi nhanh, nháy mắt qua mấy mùa xuân, mùi rượu phảng phất, bọn họ càng nói chuyện càng rầu rĩ.

Khó gặp được nhau, bữa cơm này tự nhiên không có kết thúc nhanh. Sau khi no nê, người phục vụ dọn đồ ăn thừa xuống, sau đó bê trái cây cùng bia tới. Phạm Ngạn Xương gọi quản lý lại, bảo anh ta điều chỉnh âm thanh tốt, lập tức chuyến cỡ lớn trong phòng.

Ánh đèn tối đi, các bạn học hát hay đều vây quanh máy hát, bộ dạng kϊƈɦ động. Từ trước tới nay Hạ Giai Ngôn đều không thích náo nhiết, cho nên ngồi ở xa cùng Kha Tuyết nói chuyện.

Hai cô đang cao hứng nói chuyện, cửa phòng bị đẩy ra, người phục vụ dẫn một người đàn ông đi vào, người đi vào sau làm nổi lên trận xôn xao nhỏ.

Mấy người đàn ông ngồi trêи ghế thay phiên nhau chào hỏi theo cách riêng của họ, thoải mái giống như khi đội bóng của họ lên ngôi vô địch. Bầu không khí lập tức sôi nổi lên không gì sánh được, dường như quay về quá khứ.

“Lục Tiệp về nước rồi à?” Cho dù nhiều năm không gặp, dù liếc mắt Kha Tuyết vẫn nhận ra người đàn ông kia là Lục Tiệp. Bọn họ cùng nhau xuất hiện không nhiều lắm, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng sâu sắc với anh ta.

Ngọn đèn màu cam chiếu đúng mặt Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, cầm cốc nước chanh uống hết hơn một nửa.

Phản ứng của cô có chút lạnh nhạt, Kha Tuyết áy náy nói: “Tờ cũng không biết trước anh ta sẽ tới đây…”

Hạ Giai Ngôn nhẹ nhàng nói: “Không sao, mọi người tụ tập đầy đủ không phái rất tốt sao?”

Năm đó tình cảm của bọn họ làn truyền khắp trường, cùng người đàn ông này nói yêu đương, Hạ Giai Ngôn mjuoons ít xuất hiện cũng không được. Nhiều người cảm thấy cô không bỏ được Lục Tiệp, mà ngay cả người bên cạnh thân nhất đều cho rằng như vậy, cô không nảo giải thích được, cũng không muốn giải thích, để tránh càng tô càng đen.

Kha Tuyết vội vàng nói sang chuyện khác, Hạ Giai Ngôn vui vẻ tiếp tục nói chuyện phiếm. Mọi người bắt đầu ca hát hứng khởi, âm thanh lúc cao lúc thấp từ trong truyền ra, cũng không biết ai chọn bài ‘Những đứa trẻ đuổi theo cánh diều’, khi nghe đến câu ‘Mối tình đầu giống như cát lún, gió cuốn đi cũng không thể giữ lại’, cô hơi hoảng hốt.

Sau khi mang thai, Kha Tuyết trở nên thích ngủ, cách vài phút lại ngáp một lần. Hạ Giai Ngôn hỏi cô: “Có muốn gọi Tiêu Hoài mang cậu về nghỉ ngơi không?”

“Khó lắm mới được tụ tập một chỗ, chúng ta cứ đi như vậy thì mất hứng.” Kha Tuyết lắc tay áo, sau đó quay đầu nhìn cô: “Ngược lại là cậu, không cần đi theo giúp tớ, đi chơi đi.”

Vừa nói xong không lâu, ngay lập tức có người yêu cầu Hạ Giai Ngôn hát. Kha Tuyết đẩy cô một phát: “Tạ sư huynh chân thành mới cậu cùng hát, cậu sẽ không từ chối đâu nhỉ?”

Hạ Giai Ngôn cùng với Tạ sư huynh cũng có chút quen thuộc. Đại học năm nhất lúc ấy, Hạ Giai Ngôn thích tới sân vận động xem bọn họ luyện tập hoặc thi đấu. Tạ Luật là cầu thủ dự bị của đôi bóng rổ, thởi điểm anh ta không phải thi đấu sẽ cùng cô ngồi trêи khan đài theo dõi trận đấu. Cô thật sự không có lý do từ chối, vì vậy liền cùng anh ta đến trước màn hình hát.

Nam nữ song ca đơn giản là hát tình ca, những bài hát họ chọn đều day dứt và cay đắng, ca hát đều không nhịn cười được.

Mấy người đàn ông ngồi trêи ghế sô pha đang trò chuyện vui vẻ, nghe thấy tiếng hát Hạ Giai Ngôn, Triệu Lượng vốn đã uống đến say khoác tay lên vai Hạ Giai Mặc: “Lão Hạ, Giai Ngôn nhà cậu thật khó lường.”

Hạ Giai Mặc chạm cốc với anh ta, khiêm tốn nói: “Coi như là khá lắm rồi.”

Triệu Lượng thoải mái uống hết chỗ bia còn lại, nói tiếp: “Mấy tháng trước, tớ tình cờ gặp Giai Ngôn ở chỗ bất động sản. Quảng cáo cảu công ty tớ giao cho Diệu Thế làm, Giai Ngôn tới nghiên cứu địa hình. Tớ nghe đồng nghiệp nói, lúc đó thang máy ở khu C chưa được lắp, người ta đi lên đều thở mạnh, mà Giai Ngôn nhà cậu, một cô gái đi giày cao gót đi bộ hơn ba mươi tầng mà không hề than thở, thật sự liều lĩnh.”

“Tớ không nghe cô ấy nói qua.” Hạ Giai Mặc nhíu mày.

“Khó trách cậu thương cô ấy như vậy.” Triệu Lượng to tiếng, âm thanh có chút mập mờ: “Nếu tớ có đứa em gái như vậy, tớ sẽ đem cô ấy trở thành bảo bối, ai dám khi dễ cô ấy, tớ tìm hắn tính sổ!”

Hạ Giai Mặc lấy vỏ chai rượu trong tay Triệu Lượng, nhàn nhạt nói: “Lão Triệu, cậu uống nhiều rồi.”

Lục Tiệp chỉ yên lặng nghe, mặt ẩn trong bóng tối, người bên ngoài đều không thấy rõ nét mặt của anh.

Mọi người uống đều không ít, những người có mặt ở đâu đều lăn lộn trêи thương trường, trong long bọn họ đều biết đây là đề tài mẫn cảm, vì vậy mà nhẹ nhàng linh hoạt cho qua. Phạm Ngạn Xương tự mình mở mấy chai bia, rồi nói: “Uống bia khong thì chán quá, chúng ta chơi xúc xắc đi.”

Mấy người đàn ông ở đây đều không thích ca hát, cho nên đều ồn ào muốn chơi. Lục Tiệp từ chối tham gia vì không quen các quy tắc. Khi Phạm Ngạn Xương đưa xúc xắc cho Hạ Giai Ngôn, Hạ Giai Mặc bĩu môi: “Không được, tôi phải đưa Giai Ngôn vê.”

Ngày mai Hạ Giai Ngôn còn phải đi học, gần mười một giờ, cô chuẩn bị ra vê. Trước khi đi, cô liên tục nói cảm ơn với Phạm Ngạn Xương. Chạm phải ánh mắt Lục Tiệp, cô vẫn duy trì nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu với anh.

Tạ Luật ca hát đến nửa đêm, sau khi Hạ Giai Ngôn rời đi, anh ta cũng ngồi trêи sô pha chơi xúc xắc.

Lục Tiệp chuyển động cơ thể, đứa cánh tay dài cầm lấy xúc xắc trêи bàn: “Tôi với cậu chơi.”

Những người khác đã ngà ngà sau, nghe thấy lời nói của Lục Tiệp, họ đứng hình đánh giá sự bình tĩnh của người đàn ông này.

Từ trước tới này Tạ Luật đều tuỳ tiện mà đồng ý không hcuts suy nghĩ.

Chỉ cần nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Tiệp, mọi người đều có thể đoán được, bữa tiệc này sẽ kết thúc khi Tạ Luật say hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.