Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới

Chương 9



Buổi chiều hôm sau, Hạ Giai Ngôn nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Đầu bên kia truyền tới giọng người đàn ông lạ lẫm, anh ta nói là trợ lý của Từ Vĩnh Hào, mục đích gọi tới là thống nhất cụ thể địa điểm gặp mặt với Từ Vĩnh Hào. Nhớ tới lời Lục Tiệp nói, Hạ Giai Ngôi nói mình không bố trí được thời gian, rất uyển chuyển mà từ chối lần gặp mặt này.

Một lát sau, điện thoại nội bộ vang lên, Hạ Giai Ngôn cầm điện thoại, âm thanh của Quan Mộ Hân vang lên: “Đến phòng việc của tôi một chuyến.”

Đứng trước cửa phòng làm việc của Quan Mộ Hân, Hạ Giai Ngôn hít thật sâu rồi mới gõ cửa. Quan Mộ Hân tự mình mở cửa, cô không cảm thấy thụ sủng nhược kinh*, chỉ cảm thấy tai hoạ sắp ập xuống đầu.

*được yêu thương mà lo sợ*

“Giai Ngôn, Tiển Anh bên kia tiến triển như thế nào rồi?” Quan Mộ Hân hỏi.

Mỗi lần gặp phải nhiệm vụ khó khăn, Quan Mộ Hân đều rất vui mừng khi cấp dưới gặp khó khăn, đợi mọi trở ngại được dọn dẹp sạch sẽ, cô ta lại bày ra bộ dạng là người làm gương, chủ động tiếp nhận công việc còn lại. Bởi vì như vậy, mọi công lao của cô đều bị cướp đi. Trải qua bao nhiêu lần thiệt thòi như vậy, Hạ Giai Ngôn có thể nhìn rõ Quan Mộ Hân đang tính toán cái gì, cô không bàn giao công việc gì, chỉ nói: “Tôi đã liên hệ với công ty giải trí Thiên Tề nhiều lần rồi, nhưng đến bây giờ quản lý Phùng vẫn chưa trả lời.”

Nghe vậy, vẻ mặt Quan Mộ Hân lập tức trầm xuống: “Canh cửa lâu như vậy, cô không muốn tìm biện pháp khác sao?”

Hạ Giai Ngôn cúi đầu không nói.

Quan Mộ Hân đập mạnh tài liệu trêи tay, chống khuỷu tay lên bàn cảnh cáo cô: “Hạng mục này rất quan trọng, nếu cô không nắm chắc thì báo cáo sớm với tôi. Đừng nói tôi không có tình người, nếu chậm tiến độ hoặc để cho khách không hài lòng, cô sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Thật sự mệt mỏi khi gặp phải một cấp trêи tham lam như vậy. Hạ Giai Ngôn về chỗ ngồi của mình, muốn làm việc lại không có tâm trạng, cuối cùng lại đi đến phòng trà lấy cốc nước nóng.

Ở trong phòng trà cũng có hai đồng nghiệp trốn việc, nhìn thấy Hạ Giai Ngôn đi đến, đều cùng gật đầu với cô. Hạ Giai Ngôn mỉm cười đáp lại, lúc quay đầu lấy nước, trong lúc đó cô vô tình nghe thấy các cô ấy thảo luận về việc trợ lý tổng giám đốc Phỉ Phỉ mang thai.

Bộ phận sáng tạo vẫn có mối quan hệ chặt chẽ với bộ phận khách hàng, mặc dù Hạ Giai Ngôn và Phỉ Phỉ cũng không có mối quan hệ thân thiết gì, nhưng nếu có gặp thì vẫn cùng ăn trưa rồi tâm sự. Phỉ Phỉ mang thai cũng mấy tháng rồi, đây cũng không phải là tin tức gì mới, cô cũng không biết vì sao mọi người lại lấy chuyện này ra bàn luận.

Công việc trong tay còn chưa làm xong, Hạ Giai Ngôn tang ca đến tám giờ mới về nhà. Cô cũng không mở tivi lên xem, tắm rửa xong liền nằm trêи giường xem tài liệu giảng dạy, để Lục Tiệp không nói cô đi học không để ý.

Thứ bảy đi học, Chu Đình vẫn như cũ chạy vào phòng học. Hạ Giai Ngôn nhìn cô ấy thở không ra hơi, thấp giọng cười cô: “Lần sau ngủ dậy sớm hai phút, cũng không phải chật vật như vậy rồi.”

Chu Đình đặt tay lên ngực, cô để ý Lục Tiệp đang giảng bài, chờ lúc anh quay đi, cô mới nói với Hạ Giai Ngôn: “Cậu cho rằng tớ không muốn, tớ làm không được!”

Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Hạ Giai Ngôn mới có thể quang minh chính đại mà nói chuyện với Chu Đình. Chu Đình hiện đang làm việc cho một công ty nước ngoài, bận rộn cả ngày lẫn đêm, Hạ Giai Ngôn nghe vậy cảm thấy cực khổ cho cô ấy, đột nhiên, điện thoại trong ngăn bàn rung lên.

Trêи màn hình hiện ra ‘Bạn có một tin nhắn mới’, Hạ Giai Ngôn mở tin nhắn ra: nhìn thấy ở mục tên người gửi viết hại chứ: Lục Tiệp. Cô nhớ rõ mình không lưu số điện thoại của Lục Tiệp, để ý kỹ, cô mới phát hiện số điện thoại này không phải là số lần trước Lục Tiệp cho trêи lớp học, mà là số điện thoại trước kia của anh.

Năm đó chia tay Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn cũng không xoá số điện thoại của anh. Những con số kia cô luôn nhớ trong đầu, cô cũng không vẽ vời thêm chuyện, cũng không vì sĩ diện mà xoá nó. Cô cho rằng Lục Tiệp đã sớm vứt số này đi rồi, mà bây giờ xem ra, có rất nhiều chuyện cùng với những gì mình tưởng tượng đều không giống nhau.

Trong tin nhắn viết, ở lại sau giờ học. Hạ Giai Ngôn nhìn thoáng qua bục giảng, không nhìn thấy bóng dáng Lục Tiệp. Cô cũng chưa trả lời, một lúc sau, lại có tin nhắn mới: Có liên quan đến việc của Tiển Anh.

Chu Đình phát hiện Hạ Giai Ngôn ngẩn người, vì vậy tò mò nhìn sang điện thoại di động. Chỉ nhìn hai cái, cô giật mình hỏi: “Hai người nhanh như vậy đã ở cùng một chỗ rồi hả?”

Hạ Giai Ngôn cất điện thoại đi, sau đó nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

Chu Đình ngồi sát vào Hạ Giai Ngôn, nhỏ giọng nói: “Anh ấy bảo cậu tan học ở lại, có phải hay không muốn cùng cậu làm một chuyện?”

Hạ Giai Ngôn tức giận cười ra tiếng, cô đưa tay siết chặt cánh tay Chu Đình: “Cậu đứng đắn cho tớ!”

Chu Đình nhanh nhẹn mà né tránh, cười nói: “Cậu với Lục Tiệp xứng đôi đấy, hai người từng là bạn học cũ, bây giờ lại là thầy trò, duyên phận tuyệt vời như vậy. Hơn nữa, cậu sắp bước vào hàng ngũ những người phụ nữ ế rồi, nếu như không tìm đúng người giống như vậy, khẳng định người nhà của cậu sẽ bắt cậu đi xem mắt.”

“Có duyên phận cũng phải phân biệt rõ ràng, rốt cuộc đây là nhân duyên mỹ mãn, hay vẫn là nghiệt duyên.” Hạ Giai Ngôn tức giận nói. Nhưng bình tĩnh mà nói, Chu Đình nói rất đúng đấy, bố mẹ cô thường xuyên nói bóng gió mà yêu cầu cô tìm một người giống như vậy, giống như cô không gả được ra ngoài vậy. Có điều sốt ruột cũng tốt, bọn họ cũng sẽ không sắp xếp cho cô xem mắt, dù sao tình cảm cũng không thể miễn cưỡng, bọn họ đều rất rõ ràng về điểm này.

Sau khi tan học, Hạ Giai Ngôn ở lại phòng học đợi Lục Tiệp. Lục Tiệp như bình thường giải đáp câu hỏi của sinh viên, đợi gần nửa tiếng, cô mới cùng Lục Tiệp rời đi.

Trước khi tới bãi đỗ xe, Lục Tiệp nói với cô: “Thứ hai Phùng Ân sẽ liên hệ với em, để xác nhận lịch trình và một số chi tiết, em có yêu cầu gì có thể đề nghị với cô ấy.”

Hạ Giai Ngôn kinh ngạc, vừa mở miệng liền hỏi rất nhiều vấn đề: “Anh nói với trợ lý Phùng như thế nào? Có nói rõ rang Tiển Anh đã nhận quảng cáo của công ty chúng tôi sao?”

Lục Tiệp nhún vai: “Tôi cũng không rõ lắm, đợi chút nữa đi hỏi Khương Duyên.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Hạ Giai Ngôn không khỏi to tiếng: “Khương Duyên? Là Khương Duyên kia sao?”

Anh nhìn về phía Hạ Giai Ngôn, vui vẻ nói: “Em biết rất nhiều người tên Khương Duyên?”

Khương Duyên từng là ngôi sao trong làng giải trí, ba năm trước anh ta tuyên bố giải nghệ, sau đó sang nước ngoài đào tạo sâu, từ đó về sau cũng dần mờ nhạt trong mắt công chúng. Có tin đồn anh ta chuẩn bị trở lại, cũng có tin anh ta đã bí mật kết hôn rồi, đủ loại phiên bản, những người đam mê điện ảnh lại càng chú ý đến tin tức của anh ta, lại càng cảm thấy không thể phân biệt.

Hạ Giai Ngôn vẫn không thể tin được, trêи đường đi cô vẫn tự hỏi: “Anh gặp Khương Duyên từ khi nào vậy? Làm thế nào gặp được Khương Duyên vậy? Quan hệ của hai người rất tốt sao?”

Lục Tiệp đã lâu không nghe thấy cô nói nhiều như vậy, trong phút chốc, bọn họ giống như quay về thời gian không lo không nghĩ kia. Trước đây anh không nghĩ khoảng thời gian đó đẹp đến vậy, nhưng mấy năm trôi qua đi, anh chưa từng có một đoạn thời gian tốt đẹp như vậy.

Không nghe thấy Lục Tiệp trả lời, Hạ Giai Ngôn hỏi anh: “Làm gì mà không nói lời nào vậy? Anh khôg phải đùa tôi đấy chứ?”

Cuối cùng Lục Tiệp cũng thu lại suy nghĩ của mình, anh nói: “Nhà của chúng tôi có quan hệ với Khương gia, Khương Duyên là bạn chơi từ bé với tôi.”. Đọc Truyện

“Sao tôi không nghe anh nhắc qua Khương Duyên?” Giọng nói Hạ Giai Ngôn có vài phần u ám.

“Bây giờ không phải nói với em rồi à?” Lục Tiệp nói. Bảy tám năm trước, Khương Duyên đúng là ngôi sao sáng trêи bầu trời, cho dù anh có ngu ngốc đến đâu, cũng không giới thiệu người này với bạn gái của mình.

Nhìn thấy Khương Duyên ngồi trong phòng, Hạ Giai Ngôn cảm thấy mình như vẫn đang mơ. Bình thường người nổi tiếng chỉ xuất hiện trêи màn ảnh, rõ ràng hôm nay gần ngay trước mắt, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Khương Duyên với Cố Hoàn đến từ sớm, nhìn thấy Lục Tiệp thì thờ ơ, nhưng nhìn thấy Hạ Giai Ngôn đi đằng sau Lục Tiệp, hai người đều rất ăn ý mà trêu Lục Tiệp, nói anh ‘Kim ốc tàng kiều’, cúng có ý định tố cáo với bố mẹ anh đang ở nước Anh.

Lục Tiệp không nói gì, chỉ giới thiệu bọn họ với Hạ Giai Ngôn. Lúc giới thiệu Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp chỉ nói tên cô Hạ Giai Ngôn, về phần có quan hệ như thế nào cũng không có giới thiệu.

Hạ Giai Ngôn chưa từng gặp Cố Hoàn, cho nên nhìn nhiều thêm mấy lần, Cố Hoàn phát hiện ra liền cười với cô, thoải mái để tuỳ cô nhìn. Nghe xong lời đùa của Khương Duyên với Cố Hoàn, tuy Hạ Giai Ngôn xấu hổ, nhưng sự xấu hổ này cũng không che được sự kϊƈɦ động của cô, cô nhịn không được nói với Lục Tiệp, Lục Tiệp nghe xong, đề nghị cô: “Em cấu mặt anh ta một cái.”

“Vì sao?” Hạ Giai Ngôn khó hiểu.

Lục Tiệp nói: “Anh ta ghét nhất người khác chạm vào mặt mình, nếu có phản ứng, vậy cũng không phải em đang nằm mơ rồi.”

Hạ Giai Ngôn nhếch miệng: “Nhàm chám!”

Cố Hoàn với Khương Duyên ngồi ở đối diện cũng dựng tai lên nghe bọn họ nói thầm, Cố Hoàn che miệng cười trộm: “Lục giáo sư, không nghĩ tới cậu sẽ liếc mắt đưa tình với phụ nữ.”

“Chúng ta có thể chụp lại bộ dạng cậu ấy bây giờ, lần sau bị cậu ta chế giễu có thể lấy ra.” Thời điểm Khương Duyên ở nước Anh dưỡng bệnh, Lục Tiệp cũng không ít lần ngồi châm chọc, rốt cục cũng đợi cho tới hôm nay, anh đương nhiên phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Khương Duyên với Cô Hoàn kẻ xướng người hoạ, Hạ Giai Ngôn càng thêm xấu hổ.

Nhân lúc Hạ Giai Ngôn không chú ý, Lục Tiệp trừng mắt nhìn bọn họ, Cố Hoàn lập tức sợ hãi một lúc, tuy Khương Duyên không có phản ứng gì, nhưng sau này cũng không dám làm càn như vậy.

Hạ Giai Ngôn biết Khương Duyên giúp mình một việc lớn như vậy, vì vậy từ trong lòng nói cảm ơn với anh ta.

“Tôi biết Tiển Anh, việc này rất dễ giải quyết.” Khương Duyên nhìn Lục Tiệp, nói tiếp: “Đương nhiên, cho dù có muốn nhảy vào nước sôi lửa bỏng, tôi cũng sẽ thay cô làm. Dù sao, Lục giáo sư rất ít khi đi nhờ vả người khác đấy…”

Lục Tiệp híp mắt, Khương Duyên hiểu được sự uy hϊế͙p͙ của anh, thức thời mà giấu nửa câu sau đi, chỉ nói: “Lần sau gặp phải vấn đề này cũng có thể tới tìm tôi, tôi sẽ cố hết sức.”

Hạ Giai Ngôn ngeh được, Khương Duyên đặc biệt nhắc nhở cô, người cô phải cảm cảm ơn không phải anh ta, mà là Lục Tiệp. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười.

Thời điểm ăn trưa xong, Hạ Giai Ngôn buông bát đũa, lên tiếng chào hỏi rồi mượn cớ đi ra ngoài. Bọn họ đều biết cô muốn đi tính tièn, Khương Duyên kêu Lục Tiệp một tiếng, Lục Tiệp đầu cũng không ngẩng, chỉ nói: “Tuỳ cô ấy đi.”

Khương Duyên lại nhịn không được trêu chọc anh: “Một bữa cơm cũng không muốn nợ, cậu xác định sao?”

Lục Tiệp trầm mặc, đúng lúc Khương Duyên với Cố hoàn đều cho rang Lục Tiệp không đáp lại, anh lại thì thảo nói nhỏ: “Tôi nợ cô ấy nhiều lắm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.