Tình Cũ Như Mộng

Chương 16: Hai người mây mưa triền miên



Sáng sớm, sau khi báo cáo xong công việc, cảm thấy tâm trạng của ông chủ hôm nay không tệ lắm, Dương Huy cân nhắc có nên nói việc kinh doanh ở đường Kim Nguyên.

Doãn tổng, từ sau khi nhà hàng bên cạnh chúng ta chuyển sang buffet hải sản, việc kinh doanh của họ chuyển biến tốt hơn.”

Anh nhìn thấy khuôn mặt sáng lạn của Doãn Gia Hoa dần trở nên u ám.

“So với lúc trước?”

“Tốt hơn rất nhiều…”

Doãn Gia Hoa nhíu mày.

“Ngoài ra, còn gì đặc biệt không?”

Dương Huy đắn đo một hồi rồi cẩn thận lựa chọn từ ngữ trả lời: “Cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là…chỉ là bác Lí trông coi cửa hàng ban đêm nói rằng, có hai tối nhà hàng bên cạnh đóng cửa, chồng của bà chủ nhà hàng đó đến, không biết xảy ra chuyện gì hai người cãi nhau kịch liệt, mãi cho đến khi người đàn ông đó rời đi vào sáng hôm sau mới trở lại yên tĩnh.”

Bàn tay Doãn Gia Hoa đặt trên bàn bất giác siết chặt.

“Hai người họ cãi nhau chuyện gì?” Câu hỏi anh lạnh lùng sít qua từng khẽ răng.

“…Thì có lẽ là chuyện vợ chồng?” Dương Huy thử trả lời.

Nghe được câu trả lời, Doãn Gia Hoa cảm thấy bản thân mình như sắp điên.

Từ một chàng thanh niên hiền lành non nớt anh biến thành một người đàn ông lạnh lùng đáng sợ như ngày hôm nay đều là do cô mà ra. Tuy chia cách đã lâu nhưng anh vẫn nhớ rõ như in những đêm ngày hai người mây mưa triền miên, nhất là cảm giác nồng nàn, mê đắm mà cô mang lại. Mỗi khi nhớ lại hương vị này lòng anh vừa đau lại vừa hận.

Cô tuỳ tiện xem anh như kẻ qua đường, vui vẻ trong giây lát rồi nhẫn tâm vứt bỏ, nhưng trớ trêu thay, với anh, hình ảnh của cô đã vô tình khắc sâu trong tâm trí như sinh mệnh, chỉ có chết đi anh mới có thể quên được.

Anh nghiến chặt răng.

Có lẽ chồng cô bây giờ cũng đang được hưởng thụ cảm giác ấy.

Doãn Gia Hoa cũng không nhớ rõ mình đã đuổi Dương Huy ra như thế nào, đến khi lấy lại tinh thần, anh mới nhận ra mình đang ngồi trên xe đi đến đường Kim Nguyên.

Anh muốn đi nhìn xem, tình hình làm ăn của người phụ nữ kia khởi sắc đến mức nào.

**

Anh dừng xe ngay trước cửa nhà hàng mình, Doãn Gia Hoa ngồi trong xe, lạnh lùng nhìn chằm qua nhà hàng vừa mới khai trương kia.

Ngày hôm nay anh lái một chiếc xe khác, người bảo vệ không nhận ra, tưởng là khách đến ăn cơm, đi lên trước định giúp anh đỗ xe.

Doãn Gia Hoa kéo cửa sổ xe xuống, liếc nhìn anh ta không nói lời nào, anh chàng đột nhiên co rúm người lại rồi lui về phía sau.

Anh vẫn nhìn chằm vào nhà hàng bên cạnh, tên bảng hiệu được khắc bằng chữ vàng, phía trên sơn đen tinh tế tỉ mỉ: 33 đường Kim Nguyên.

Mặc dù khách khứa không đông đúc như nhà hàng anh, thế nhưng cũng có vài người khách ra ra vào vào, việc kinh doanh đúng là không tồi.

Nhìn nhà hàng số 33 Kim Nguyên được cải tử hồi sinh, anh nhếch miệng “cười” giễu.

Thật sự là nực cười, nhà hàng hải sản tồi tàn thế này vậy mà cũng có thể hoạt động tốt.

Ánh mắt anh bỗng trở nên rét lạnh.

Có đôi lần anh tự hỏi, phải chăng ông trời đã quá ác độc với anh, dồn ép anh đến bước đường cùng khiến anh đau khổ đến tột độ, rồi sau đó ông thấy xót thương mà cho anh nhiều cơ hội tốt như hôm nay không?

Anh chỉ tình cờ đến một lần, vậy mà đúng lúc gặp được chồng cô.

Hắn ta từ nhà hàng đẩy cửa đi ra, cô cũng theo sau hắn. Anh nhìn thấy cô vội vàng nhét xấp tiền vào tay chồng mình. Xem ra, người ta dường như rất bịn rịn, trước khi lên xe còn quay lại nhìn cô làm một động tác mi gió.

Cô xoay người vào nhà hàng.

Chiếc xe của người đàn ông đó đậu ngay bên cạnh, Doãn Gia Hoa nhìn thấy vết son môi đỏ trên cổ áo hắn.

Người đàn ông đó lái xe đi.

Lửa hận trong lòng hừng hực, anh vô thức siết chặt tay đấm mạnh vào vô lăng.

Chiếc xe rung mạnh, tay cũng đau rát, anh rút điện thoại ra gọi cho Dương Huy, chưa đợi đối phương bên kia mở miệng đã phân phó: “Nghe đây, trong vòng ba ngày hãy mua bằng được cửa hàng số 34 đường Kim Nguyên cho tôi. Tôi mặc kệ nó bây giờ đã bán hay là đã có người thuê, mặc kệ cậu làm cách nào, hãy giải quyết chuyện này cho tôi trong vòng ba ngày! Sau đó tôi cho cậu thời gian nửa tháng, sửa sang nó thành nhà hàng buffet hải sản. Nếu làm không được thì hãy cuốn gói về nhà đi.”

**

Quan Hiểu đi vào, kéo ghế ngồi thẫn thờ một góc. Cô uể oải thở dài, trong lòng mệt mỏi vô cùng.

Nản lòng đến nổi ngay cả khóc cũng lười.

Trong một tháng, Mạnh Đông Phi đã đến đây vòi tiền đến tận ba lần. Hai lần trước đều là nửa đêm khuya khoắt, hắn ta không nói gì liền chạy tọt vào, say tí bỉ, giở trò khốn nạn, ép cô phải lấy tiền ra. Cô bảo không có, hắn tức giận đưa tay đánh cô.

Cô tránh qua, hắn ta lảo đảo đuổi theo, vừa đuổi vừa chửi ầm lên, miệng phun ra những lời khó nghe.

Cô cầu xin hắn đừng gây ồn áo, đêm đã khuya cô sợ làm phiền những người xung quanh. Cô thề trước mặt hắn rằng bây giờ cô thật sự không có tiền. Cô thậm chí còn nhắc hắn nhớ lại: “Tiền của tôi ở ngân hàng mấy năm nay đều đã rút ra đưa cho anh cả rồi. Anh còn muốn gì nữa?”

Hắn giận dữ hét lên: “Mẹ kiếp, đùa với bố mày à! Không có tiền sao lại mở nhà hàng mới? Khốn kiếp, coi bố mày là đồ ngốc hả, bố nói cho mày biết nhé, đừng có mà tự tìm lấy phiền phức, mày không giúp bố mày trả hết nợ, công việc bố mày mà gặp vấn đề, mày đừng mơ đến chuyện giải thoát.”

Hét chưa đủ hắn lại bắt đầu đập phá, mãi đến sáng sớm mới phủi tay bỏ đi.

Mỗi lần hắn rời đi, cô mệt mỏi đến kiệt sức,cảm giác như vừa mới chết đi sống lại.

Lần này hắn lại đến hỏi tiền, nhưng không giống hai lần trước, hắn ta chọn buổi ngày vì hắn biết cô sợ bị mất mặt trước người khác.

Có đôi khi cô thật sự không hiểu nổi, thời gian…thứ này sao lại khó lường đến vậy, một người vốn có chút tư cách nay lại trở nên bỉ ổi đến đau lòng. Sáu năm trước hắn ta còn biết giữ chút thể diện, nhưng đến một năm trở lại đây, khi không còn tiền bạc tài sản gì nữa, hắn trở thành một tên vô lại, không có liêm sỉ.

Hắn biết được nhược điểm của cô- cô không thể làm nhục bản thân mình trước mặt người khác, cô còn biết giữ thể diện cho mình chứ cô không được tráo trợn và mặt dày như hắn. Cho nên hắn đã thành công, hắn có thể yêu cầu cô bất cứ thứ gì, còn cô chỉ biết giữ im lặng và chu cấp cho hắn.

Cô dứt khoát mở tủ lấy hết tiền, rồi kéo tên nát rượu kia ra khỏi nhà hàng.

Ở ngay cửa, cô nhét cọc tiền trong tay vào túi áo hắn, lúc đó cô cảm thấy thật sự rất hận cái loại đàn ông này.

“Đây, anh cầm hết đi, chê ít thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác.” Cô lạnh lùng nói: “Tiền tôi cũng đã đưa cho anh rồi bây giờ mời anh đi cho.”

Hắn vỗ vỗ túi áo, dường như rất hài lòng, không để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của cô, nhìn cô cười một cách vô lại, còn làm động tác mi gió.

Trước kia quen nhau, cô không hẳn là quá thích hắn nhưng mỗi khi hắn làm điệu bộ ấy, cô luôn cảm thấy buồn cười, song hiện tại cô chỉ cảm thấy ghê tởm.

Lúc đó, trong lòng hắn ta cũng còn chút gì đó là thật.

Từ lúc nào, hai người bắt đầu xa cách? Cô nhớ lại, đúng là sau khi kết hôn, sau khi hắn bắt đầu kiếm được nhiều tiền, từ đó bắt đầu thay đổi.

Ban đầu, hắn cùng với đám bạn la cà uống rượu từ đêm này sang đêm khác. Đám bạn đó không phải là công tử áo quần là lượt thì cũng là dân nhà giàu mới nổi, không có nổi một kẻ đàng hoàng, rủ rê hắn đi theo con đường ăn chơi xa đọa. Sau đó bọn họ không chỉ còn uống rượu đơn giản, hắn bị những kẻ đó dụ dỗ đi bia ôm, gái gú, bắt đầu một tháng không về nhà, bắt đầu nuôi tình nhân. Dù có về nhà, hắn cũng chỉ nhìn cô với vẻ mặt khó ưa, ghét bỏ. Cô biết nếu không vì mối quan hệ của bố mẹ, hắn đã li dị cô từ lâu.

Lúc đầu cô nghĩ thôi thì cứ mắt nhắm mắt mở, chỉ cần hắn ta đừng có quá đáng thì cô sẽ cố chịu đựng. Mẹ cô từng nói, đàn ông có đôi khi sẽ bị mất phương hướng, cứ để cho họ chìm đắm trong một thời gian, say sưa chán chê rồi, mệt rồi, đến lúc thức tỉnh sẽ tự tìm đường về nhà.

Thế nhưng, sau lại hắn ta bị một vũ nữ trẻ đẹp mê hoặc hoàn toàn.

Hắn ta dọn hết đồ đạc trong nhà ra ngoài sống cùng người phụ nữ đó. Từ đó đến hơn hai năm sau hắn chưa từng về nhà, chẳng buồn quan tâm đến cô. Cô biết, nếu như không phải hắn ta đợi kế thừa tài sản từ bố mẹ cô, hắn chắc chắn liền ly hôn với cô.

Sức khỏe mẹ cô không tốt, bố cô bỏ mặc tất cả đưa mẹ cô đi khắp nơi trên thế giới du lịch. Cô sợ mẹ lo lắng nên vẫn không dám cho mẹ biết cuộc hôn nhân của mình không hạnh phúc. Cô gạt qua những chuyện không vui, mỗi ngày đều đốt tiền kiếm niềm vui qua ngày… hồi ấy hắn ta còn làm ra được chút tiền, cô được giữ một chiếc thẻ, thế là cô ra sức tiêu xài phung phí như muốn trả thù hắn.

Khoảng thời gian đó cô thật sự rất cô đơn, đến nổi đã quên đi giới hạn, trêu chọc một cậu thanh niên hiền lành.

Cô ngơ ngác ngồi trong cửa hàng, nhìn dòng người qua lại.

Tại sao cho dù cô đã cố gắng sống tốt bao nhiêu, chỉ cần Mạnh Đông Phi xuất hiện, lòng cô lại nản chí, mệt mỏi muốn tìm cái chết?

Hắn khiến cho cô cảm thấy sống còn không bằng chết.

Mà cuộc sống này, đến lúc nào mới kết thúc đây? Hắn ta thật sự quá thay đổi, không còn cách nào để cứu chữa, khi tiêu tiền cũng không ý thức rằng mình đã không còn như trước kia nữa. Cứ tiếp tục thế này, cho dù là lấy hết tiền của bố mẹ đưa cho hắn đến lúc đó cũng khó mà thỏa mãn hắn?

Toàn thân cô lạnh run, không dám nghĩ thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.