Tình Cũ Như Mộng

Chương 45: Dỗ dành anh rồi anh sẽ nói cho em biết



Doãn Gia Hoa cảm thấy bản thân thật có lỗi với Quan Hiểu.

Sau khi cô trở về, cuộc sống khó khăn, không những cố gắng kiếm tiền nuôi bản thân, mà còn phải đối phó với tên Mạnh Đông Phi khốn nạn kia. Vậy mà anh vẫn luôn tìm mọi cách để gây khó dễ cho cô.

“Trước đây, trong lòng em chắc hẳn rất đau khổ.” Ánh mắt anh tràn ngập áy náy.

“Uhm, mỗi khi em cảm thấy cuộc sống có chút tốt hơn, thì tất cả lại sụp đổ, em không sợ tên Mạnh Đông Phi đến náo loạn, em chỉ sợ anh mang theo một thân thù hận đến tìm em, nhìn thấy anh không hạnh phúc, em cảm thấy rằng tất cả đều là lỗi của em! Mỗi lúc như thế em lại cảm thấy bản thân mình như suy sụp.”

Nhớ lại ngày trước, Doãn Gia Hoa hận không thể giết chết bản thân.

Anh ôm chặt Quan Hiểu trong lòng, thanh âm bi thương cầu xin tha thứ: “Hiểu Hiểu, xin lỗi! Anh đã làm nhiều việc tổn thương em! Xin lỗi!”

Quan Hiểu vùi trong lòng anh, nghẹn ngào nói không nên lời.

Cuối cùng cũng nói ra tất cả, lần đầu tiên sau sáu năm cô cảm thấy giải thoát.

**

Hai người tâm sự cùng nhau rất lâu, khóc có cười có xúc động có, đến lúc mệt nhừ cả hai lại ôm nhau ngủ.

Trên miệng cả hai đều mang theo nụ cười, một nụ cười bình thản, dường như gặp được một giấc mộng đẹp.

Khi tỉnh lại, anh nhìn cô cười, không cần lên tiếng cũng cảm nhận được tình yêu nồng nàn từ nhau.

Quan Hiểu nhìn khuôn mặt Doãn Gia Hoa, sáu năm trôi qua anh vẫn đẹp trai như vậy, chỉ là không còn nét ngây thơ của ngày xưa, thay vào đó là nét khôi ngô quyến rũ đàn ông. Một người đàn ông hoàn hảo như thế, vậy mà có thể si tình vì cô, cho dù cô đã làm tổn thương anh sâu sắc. Cô không kìm nén nổi tò mò, hỏi anh: “Gia Hoa, anh thích em điểm gì? Anh khôi ngô tuấn tú lại có sự nghiệp thành công, em còn đã kết hôn, Trương Lộ xinh đẹp trẻ trung, thế tại sao anh lại thích em?”

Doãn Gia Hoa ôn nhu giúp cô vén tóc qua vành tai: “Em biết tại sao anh lại để cô ấy ở bên cạnh anh lâu như vậy không? Lần đầu tiên anh gặp cô ấy, quần áo cô ấy bị người ta đổ rượu lên, cô ấy khi đó luống cuống không biết làm sao, bộ dạng tựa như sắp khóc, thật sự rất giống em!”

Anh hôn lên trán cô, khẽ cười: “Anh rất nhớ em, nhưng lại không gặp được em, không còn cách nào khác là cố tìm bóng dáng em trên thân hình người khác, chỉ là anh không cam lòng thừa nhận sự thật này mà thôi!”

Quan Hiểu xúc động nghẹn ngào.

Cô vỗ về khuôn mặt Doãn Gia Hoa: “Đúng là nhóc ngốc”

Doãn Gia Hoa nắm lấy tay cô, đặt lên miệng khẽ cắn: “Hiểu Hiểu, anh rất ngốc, anh nguyện vì em mà ngốc, nhưng anh không còn là tên tiểu tử ngốc năm đó nữa, đừng gọi anh là nhóc, trước đây em đã chăm sóc anh, sau này hãy để anh vì em che gió che mưa!” Nói đến đây, Doãn Gia Hoa lại thở dài: “Hiểu Hiểu, xin lỗi, trước đây anh đã hứa với em, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì anh vẫn sẽ thích em, cho dù giữa chúng ta có chênh lệch khoảng cách lớn như thế nào, anh cũng sẽ luôn ở bên em, sẽ mãi mãi bên em! Nhưng thật sự khi xảy ra chuyện, anh chỉ biết trốn tránh nổi đau, khi em quay lại, anh còn giở thủ đoạn chơi xấu em, anh không làm được những lời anh đã hứa. Hiểu Hiểu là anh không tốt, là anh đã làm em đau lòng!”

Quan Hiểu hôn lên đầu mũi anh: “Là em không tốt! Em đã giấu diếm anh nhiều chuyện! Em phải cảm ơn anh vì trong lòng anh vẫn luôn có em!Nếu như anh không còn để tâm đến em nữa, điều này mới thật sự làm em đau lòng!”

Lời an ủi của cô khiến lòng anh rộn ràng, anh cười rộ lên, đột nhiên anh bỗng nhớ đến một chuyện.

“Hiểu Hiểu, người phụ nữ kia, anh đã thay em dạy cô ta một bài học rồi!”

Anh kể lại cho Quan Hiểu chuyện anh đùa cợt tên Mạnh Đông Phi và cô vũ nữ múa cột đó.

Quan Hiểu lúc nãy mới hiểu ra tại sao khi anh nghe thấy cô không thể sinh con được lại không hề sửng sốt, hóa ra anh đã biết được từ cô gái nhảy kia.

Cô nghe anh kể cười vang lên, anh cũng cười theo. Hai người nhìn nhau cười, rồi đột nhiên an tĩnh lại.

Anh nghiêng người qua, cô chào đón anh, hai người nhiệt tình say đắm hôn nhau.

Khi anh tiến vào thân thể cô, hai người cùng gọi tên của đối phương, Họ *** kịch liệt, quấn quýt triền miên suốt đêm.

**

Ngày hôm sau, Doãn Gia Hoa thức dậy sớm, anh mở điện thoại. Bên kia Dương Huy cũng không tìm anh.

Quan Hiểu biết anh cần phải đến bệnh viện tái khám, cô vén chăn định rời giường đi cùng anh. Tối qua anh giày vò cô đến hơn nửa đêm, nhìn thấy bộ dạng mắt nhắm mắt mở của cô, lòng anh lại cảm thấy thương xót.

Anh dìu cô trở lại giường, nói với cô: “Anh tự mình đi là được rồi, em ngủ tiếp đi.”

Cô thật sự rất mệt, nghe anh nói vậy cũng không cố chấp, nằm xuống ngủ lại.

Doãn Gia Hoa nhìn đôi môi đỏ mọng nước, đôi mắt mơ màng ngái ngủ, bỗng nhiên lại có phản ứng. Bộ dạng cô như vậy thật sự rất quyến rũ.

Cô lúc nào cũng nói không biết anh thích cô ở điểm nào. Anh nghĩ cô đúng thật là một người phụ nữ ngốc, ngay cả bản thân mình là một người rất hấp dẫn đàn ông vậy mà cũng không biết. Cô gả cho tên cặn bã Mạnh Đông Phi kia thật sự là điều phung phí nhất trong xã hội này. Tên xúc sinh kia lại không hiểu được điều này, anh lại nhận ra nó. Đột nhiên lòng anh khẽ động, còn có…một người, tựa hồ như cũng nhận ra.

Anh không kiềm chế nổi lại quấy nhiễu giấc ngủ cô.

Cô lờ mờ mở mắt, nửa tỉnh nửa mê nhìn anh.

“Hiểu Hiểu, có phải Quách Hồng Đồ thích em không?” Anh nghĩ những lời này, thật ra anh cũng không cần hỏi, mọi người đều có thể nhìn ra được, Quách Hồng Đồ có ý tứ với cô.

Tròng lòng anh lại hừng hực ngọn lửa ghen tuông.

Quan Hiểu bỗng chốc sực tỉnh.

Vẻ mặt cô hơi lúng túng.

“Ông ta đối với em rất tốt…cũng không đòi hỏi báo đáp gì. Em cảm thấy…có chút có lỗi với ông ấy.”

Doãn Gia Hoa giữ chặt bờ vai cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nói cho em biết! Anh nhất định sẽ giới thiệu một cô gái tươi xinh mơn mởn để thành toàn cho ông ta, cho nên em không cần phải cảm thấy có lỗi với ông ta nữa”

Quan Hiểu bị anh đe dọa cảm thấy dở khóc dở cười.

Cô bảo anh đã hoàn toàn khuẩy trộn giấc ngủ, cô mặc quần áo định theo anh cùng đi.

Doãn Gia Hoa nằng nặc không chịu, lại cởi áo quần cô ra nhét cô vào chăn, nhìn thân hình trắng nõn dưới chăn, anh lại không kiềm chế nổi dục vọng trong người, khi súng đã lên ngòi, anh lại nghĩ còn có việc phải làm, đành đè nén lại ngọn lửa trong lòng.

**

Doãn Gia Hoa đến tái khám, bác sĩ bảo vết thương đã lành lại, không còn vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày là khỏi. Anh sang thăm ngoại, Dương Huy và cô y tá đều ở đây.

Ngoại vẫn ngủ, anh đợi rất lâu bà vẫn không dậy. Anh có chút lo lắng, Dương Huy và cô y tá an ủi anh, nói rằng mấy hôm nay tình trạng của ngoại rất tốt, hôm qua còn ra ngoài đi dạo, thậm chí còn tự đi một mình. Có lẽ là hôm qua đi mệt, nên hôm này bà ngủ hơi lâu. Dương Huy nói với Doãn Gia Hoa: “Sếp, anh đừng quá lo lắng, nơi này đã có tôi rồi, anh xem trên đầu anh vẫn còn bị thương. Anh về nhà nghĩ ngơi thêm vài hôm đi, đợi khi nào khỏi hẳn lại đến thay tôi trông ngoại.”

Doãn Gia Hoa rất yên tâm về tác phong làm việc của Dương Huy, nghe cậu ta nói vậy, anh cũng dịu lòng: “Vậy vất vả cho cậu rồi.”

Từ bệnh viện trở về đã là buổi chiều. Anh không về nhà ngay lập tức mà gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ, đơn giản nói chút chuyện tình.

Đầu kia điện thoại Tiểu Ngũ oán trách: “Nếu không vì chuyện kia cậu còn nhớ tới người anh em này sao?”

Không lâu sau bên kia đã gởi lại tin nhắn.

Anh nhìn tin nhắn rồi lại gọi điện thoại cho Đại Xuân.

“Tên Mạnh Đông Phi kia đang ở chỗ anh sao? Haha sớm như vậy đã đi báo danh rồi sao? Anh giúp em coi chừng hắn ta, đừng để hắn biến mất, em qua đó ngay! Không có gì, chỉ là muốn dạy hắn bài học!”

**

Doãn Gia Hoa về đến nhà, nói với Quan Hiểu rằng sau này đừng vì mấy tấm hình chụp của tên Mạnh Đông Phi kia mà sầu muộn nữa.

Quan Hiểu giật mình.

“Anh không phải đã làm gì hắn ta chứ?” Thấy sắc mặt Doãn Gia Hoa trầm xuống, cô vội giải thích: “Em không lo cho hắn ta, em chỉ sợ anh dùng phương thức cực đoan đối phó hắn, hắn ta là kẻ thâm hiểm, nếu như hắn cắn trả anh thì làm thế nào?”

Doãn Gia Hoa cười tà khí: “Hắn muốn cắn trả anh ư, vậy phải xem hắn có bản lĩnh đó không đã.” Anh nghĩ một lúc rồi hỏi Quan Hiểu: “Hiểu Hiểu, mấy hôm nữa em phải dứt khoát ly hôn tên đó đi, mười triệu kia cũng không cần, vứt đi, sau này anh sẽ nuôi em!”

Quan Hiểu nghe anh nói thể hoảng sợ: “Thật sự có thể ly hôn cùng hắn ta ư? Không có rắc rối gì chứ? Anh đã làm cách nào thế?” Cô nhớ đến lời anh nói, tên Mạnh Đông Phi múa nhảy không được mấy hôm, đây là ý gì?

Doãn Gia Hoa đột nhiên thay đổi giọng xấu xa: “Em muốn biết ư?” Anh bế cô qua giường, cười tà ma nhìn cô: “Em dỗ dành thoải mái rồi anh sẽ nói cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.