Tình Cũ Như Mộng

Chương 8: Quên mất cách cười



Sáu năm sau

Từ buổi họp báo trở về, đến bây giờ Doãn Gia Hoa vẫn chưa hề chợp mắt. Anh ngồi trong thư phòng, bất động nhìn bầu trời đêm tối mịt ngoài cửa sổ.

Anh không muốn đắm chìm trong nỗi đau khổ ấy, tự dặn lòng mình đừng ngu xuẩn như vậy nữa. Thế nhưng anh không làm được, anh như người mất hồn. Cứ tưởng rằng trải qua sáu năm thử thách, bản thân đã sớm tôi luyện thành thép, trái tim đã hóa đá, sẽ không dễ bị tác động, sẽ không yếu lòng như trước nữa…Đã nhiều lần anh tưởng tượng, nếu có một ngày gặp lại Quan Hiểu, đứng trước mặt cô anh sẽ phản ứng thế nào, trái tim có còn rung động nữa không?

Năm đó, anh nghiến chặt răng thề rằng nhất định có một ngày, anh sẽ trở thành một nhân vật xuất chúng. Sáu năm qua, anh thật sự đã thực hiện được lời thề của ngày xưa, đã đạt được thành tựu nhất định trong sự nghiệp. Năm tháng trôi qua, anh cảm thấy lòng mình dần bình thản trở lại, anh nghĩ bản thân đã buông xuống được tình cảm năm xưa. Song, mãi đến hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy người phụ nữ đó, anh mới biết được, anh vẫn không thể nào buông xuống được.

Anh cứ lầm tưởng bản thân đã trút bỏ dược những oán hận chất chứa trong lòng. Thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy cô đứng trước mặt, anh mới hiểu ra rằng những thứ cảm xúc ngày xưa, yêu cô, hận cô, ghét cô, trách cô, vẫn còn hằn sâu. Nếu như anh vẫn cứ là một tên tiểu tử buông thả của sáu năm trước, anh nghĩ rằng anh đã xông lên bóp cổ cô hỏi cho rõ ràng, vì sao sáu năm trước cô lại bỏ đi? Trong lòng cô anh là cái gì? Có bao giờ cô thật lòng với anh chưa?

Thế nhưng anh đã không còn là Doãn Gia Hoa của ngày trước. Anh của hiện tại đã có áo kim cương khoác trên người, có mặt nạ băng tuyết đeo trên mặt, anh sẽ không bao giờ để cho kẻ khác nhìn thấy được sự yếu đuối trong lòng mình, nhất là cô.

Sáu năm trước khi cô vừa rời đi, đã từng có một thời gian anh như kẻ điên, cơ hồ như muốn đào xới tận ba thước đất lên để hỏi cho ra thông tin của cô.

Anh chỉ muốn hỏi cô một chuyện: Có bao giờ cô thật lòng đối với anh chưa?

Nhưng kết quả lại khiến anh tuyệt vọng, anh phát hiện bản thân mình biết về cô quá ít, những gì anh biết về cô thật sự là quá nghèo nàn, anh đúng là ngu ngốc khi cho rằng, chỉ cần có tình yêu hai người sẽ tin tưởng bên nhau suốt đời, nên cô không nói, anh cũng chưa hề nghĩ rằng phải hỏi.

Cho đến khi cô biến mất, anh mới tỉnh ngộ, hóa ra trên thế giới này tình yêu chính là thứ yếu ớt nhất, đau đớn nhất, nó không thể ăn được, cũng không thể tiêu được, nó khiến cho người ta vui vẻ trong nhất thời, và rồi sau đó để lại nổi đau đớn vô tận.

Năm ấy khi cô bỏ đi, anh không tìm được bất cứ thông tin nào về cô.

Trong suốt thời gian qua, anh vẫn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ được gặp lại cô. Vậy mà cô đã xuất hiện trước mặt anh…quá bất ngờ.

Ngồi ngây người, bỗng dưng Doãn Gia Hoa cảm thấy mí mắt nhói nhói, anh nheo mắt lại, hóa ra bình minh đã lên cao, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Anh nhắm mắt, cảm giác được đôi mắt khô khốc. Mở mắt ra, anh cầm lấy điện thoại trên bàn, ấn dãy số của trợ lý.

“Dương Huy, hãy tra cho tôi toàn bộ thông tin của người phụ nữ cấp rượu hôm qua.”

Người trợ lý nghi hoặc hỏi lại: “Người phụ nữ cấp rượu? Doãn tổng, là anh muốn tra tài sản của cô ta?”

Doãn Gia Hoa do dự, tay kia bất giác siết chặt thành nắm đấm: “Uhm, kiểm tra tất cả các mối quan hệ của cô ấy: tài sản, bất động sản, lý lịch…còn nữa cả tình trạng hôn nhân của cô ấy.”

***

Khi cầm trong tay kết quả điều tra của Dương Huy, những ảo tưởng cuối cùng trong lòng anh cũng tan biến.

Anh cười nhạo, mình đúng là kẻ mù quáng, đã sáu năm trôi qua anh vẫn không thể vứt bỏ cơ hội để được bên cạnh cô, cơ hội mà chỉ có những kẻ ngu ngốc mới tự nghĩ ra: có lẽ cô có rời khỏi anh nhưng cũng sẽ không sống với người đàn ông kia, có lẽ cô còn có nỗi khổ tâm nào đấy mà anh không biết, liệu có phải bao nhiêu năm nay cô một mình chịu đựng đau khổ nên mới ra tình cảnh như thế này.

Nhưng tất cả cũng chỉ là anh ngu xuẩn tự mình ảo tưởng, sự thật là cô chưa bao giờ ly dị. Người đàn ông năm đó đánh cô chính là chồng của cô, hắn ta tên là Mạnh Đông Phi, là hoa kiều ở Úc, sinh ra và lớn lên tại Úc, mấy năm gần đây ở bên đấy khủng hoảng kinh tế, cho nên đầu năm nay đã về nước làm ăn. Đáng tiếc là anh ta không hiểu được tình hình kinh tế trong nước, vì thế mà việc kinh doanh ngày càng tụt dốc. Doãn Gia Hoa nghĩ, có phải đây là nguyên nhân khiến cô trở nên nghèo khó? Vì việc làm ăn của chồng cô ấy đang sa sút cho nên cô không còn tiền để tiêu hoang phung phí.

Anh không ngờ rằng, cô vì người đàn ông tên Mạnh Đông Phi đó mà có thể thay đổi, một con người chỉ biết ăn sung mặc sướng, chỉ việc ngồi hưởng, đến bây giờ đã có thể tự lực cánh sinh, tự mình làm việc. Xem ra cô ấy thật sự rất yêu chồng mình.

Doãn Gia Hoa nở nụ cười nhạt. Tay anh vô thức siết chặt, tờ giấy trong tay bị vò nát.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cô có thể vì tên Mạnh Đông Phi ấy làm nhiều như vậy? Vậy mà với anh, cô chỉ để lại một câu xin lỗi rồi lạnh lùng rời đi.

Dựa vào cái gì!?

***

Doãn Gia Hoa ép buộc bản thân làm việc trong cường độ cao không nghỉ ngơi. Anh trở thành một người cuồng làm việc, nhân viên của anh vì thế cũng buộc phải chăm chỉ theo. Mấy ngày sau, mọi người vẫn nhìn không ra anh có điều gì bất thường, đôi mắt vẫn sáng trưng, đáy mắt tựa như có đóm lửa nhỏ đang cháy hừng hực, chỉ tội cho đám nhân viên của anh, tất cả đều bị vắt cho đến sức cùng lực kiệt, sau lưng không ngừng than khổ.

Dương Huy nhớ lại lúc trước, có lần Doãn Gia Hoa cũng rơi vào tình cảnh này. Đó là chuyện năm năm trước, hồi đó công ty bọn họ vừa mới thành lập, sau khi nhận được lương, anh mua cho bạn gái mình một chiếc nhẫn để cầu hôn, lúc về đến công ty thì bị Doãn Gia Hoa bắt gặp.

Khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh, Doãn Gia Hoa tựa như biến thành người khác, anh chưa từng gặp qua bộ dạng hoảng hốt của ông chủ mình như thế.

Anh nghe thấy Doãn Gia Hoa tự lẩm bẩm một mình: “Chiếc nhẫn này, không ngờ đến bây giờ vẫn còn. Bây giờ chắc nó đã đắt hơn nhiều? Năm ngoái tôi cũng mua một chiếc, là tôi dùng tiền bán được chương trình đầu tiên để mua.”

Anh thuận miệng hỏi một câu: “Thế hiện tại chiếc nhẫn kia đâu rồi?”

Anh vẫn nhớ như in, toàn thân Doãn Gia Hoa lúc đó toát ra một luồng khí lạnh, trong đáy mắt hiện lên ý hận thấu xương.

“Cũng như nó, mất rồi.” Anh đã trả lời như vậy.

Từ sau hôm đó anh bắt đầu làm việc điên cuồng, mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ.

Ông chủ phát khùng, nhân viên cấp dưới cũng phải ở lại giúp đỡ, làm đến không còn chút sức lực, mọi người cơ hồ quỳ xuống cầu xin anh: “Trợ lý Dương, xin anh hãy đi khuyên nhủ ông chủ đi! Cứ tiếp tục thế này, e rằng tất cả đều sẽ kiệt sức, xuất huyết dạ dày mất!”

Anh đành bât chấp đi tìm Doãn Gia Hoa, chỉ là chưa kịp mở miệng, Doãn Gia Hoa đã bị đưa vào bệnh viện…những lời của đám nhân viên kia quả thật rất linh, quả nhiên có người bị xuất huyết dạ dày, bất quá không phải là ai trong số họ mà là ông chủ của họ.

Lần tăng ca điên cuồng ấy sau cùng cũng chấm dứt vì Doãn Gia Hoa xuất huyết dạ dày vào nằm viện.

Nhìn Doãn Gia Hoa thức suốt mấy ngày mấy đêm ngồi trước máy tính, Dương Huy bất lực thở dài.

Lần này anh ấy là vì chuyện gì lại rơi vào tình trạng này? Là vì người phụ nữ tên Quan Hiểu đó ư?

***

Dương Huy gõ cửa, sau khi nhận được sự đồng ý, anh bước vào văn phòng Doãn Gia Hoa.

“Doãn tổng, có chuyện này, miếng đất khu Tùng Sơn cuối cùng cũng đã được công ty Hồng Đồ lên kế hoạch bán đấu giá, cuối tuần này sẽ tổ chức một bữa tiệc bán đấu giá lớn!”

Đó là mảnh đất mà Doãn Gia Hoa có ý định thu mua từ lâu. Năm đó khi vừa mới thành lập công ty, người của tập đoàn Cố thị, Cố Thần đã giúp đỡ anh không ít, anh biết Cố Thần vẫn luôn muốn mua miếng đất để xây dựng một công viên trò chơi tặng con gái, mà miếng đất của Hồng Đồ là lựa chọn tốt nhất.

Anh lập tức căn dặn Dương Huy: “Hãy tìm mọi cách để lấy được miếng đất đấy, mặc kệ là bao nhiêu tiền!”

Dương Huy có vẻ hơi khó xử: “Doãn tổng, anh cũng biết, phong cách làm việc của Hồng Đồ xưa nay vẫn luôn lập dị, việc này e là không phải chỉ dựa vào có tiền là có thể giải quyết được!”

Doãn Gia Hoa cân nhắc. Quách Hồng Đồ đích thực là một nhân vật quái dị trên thương trường.

Anh hỏi Dương Huy: “Lần này, ông ta lại có trò quái dị nào nữa.”

Dương Huy trả lời với bộ mặt không bình thường: “Bữa tiệc bán đấu giá lần này mở ra hoàn toàn là để làm vui lòng cô vợ thứ sáu của ông ta! Ông ta nói bữa tiệc bán đấu giá lần này không phải vì tiền, mảnh đất này sẽ không bán cho người trả giá cao nhất. Ông ta đã ra một cái giá, muốn lấy được mảnh đất kia chỉ cần con số này là đủ. Nhưng vẫn còn có một điều kiện kèm theo, người muốn mua được miếng đất đó nhất định phải dẫn người yêu mình đi cùng, hôm đó, vợ ông sẽ chọn cặp đôi nào, thì người đó sẽ đủ tư cách trả tiền mua mảnh đất đó!

Doãn Gia Hoa đột nhiên nhớ đến một chuyện, không khỏi cười mỉa mai: “Vẫn còn kiểu mua bán đó sao? Quả thật đúng là kiểu mua bán tình yêu!” Anh suy nghĩ một lúc, bảo Dương Huy ra trước, rồi tự cầm lấy điện thoại gọi cho Trương Lộ.

Điện thoại vừa kết nối, không đợi anh nói ra ý định, đầu dây bên kia Trương Lộ đã cười tươi như ngọc: “Gia Hoa, cuối tuần này anh có rảnh không? Cùng em đi đến buổi tiệc tân hôn của một người chị em. Không phải anh cũng rất có hứng thú với miếng đất của Hồng Đồ sao? Cô ấy mới kết hôn với Quách Hồng Đồ, và trở thành người vợ thứ sáu của ông ấy.”

***

Có đôi khi Doãn Gia Hoa cảm thấy, Trương Lộ đúng thật là không thể chê vào đâu được.

Cô là con gái của đối tác cùng làm ăn với anh, gia thế hiển hách, xinh đẹp rạng ngời, học thức hơn người, không giống như anh cố gắng tự học vươn lên, cô là một sinh viên tốt nghiệp suất sắc ở đại học Cambridge.

Người con gái như vậy thích anh, đúng thật là may mắn của anh.

Rất nhiều người hy vọng hai người thành một đôi, anh không gật đầu thừa nhận cũng chẳng lắc đầu phủ nhận. Vì thế hai người họ cứ như vậy mà ở bên nhau.

Cô lúc nào cũng tìm mọi cách để anh vui lòng. Ví dụ như lần này, thật ra cô biết anh muốn mảnh đất đó, thế nên đã tìm đủ mọi cách năn nỉ cô bạn thân là người vợ mới cưới của Quách Hồng Đồ, bảo cô ta đêm đêm nằm bên gối thủ thỉ vào tai chồng bày ra phương pháp đấu giá lần này, vừa đúng với tác phong làm việc quái dị của chồng, vừa thỏa mãn tâm nguyện của người bạn thân này.

Có người vì mình mà cố gắng nhiều như vậy, lòng Doãn Gia Hoa không phải là không cảm động.

Anh đưa cho Trương Lộ một tờ chi phiếu: “Quách Hồng Đồ sẵn sàng bán với cái giá kia, chắc hẳn em cũng đã đưa cho người chị em của mình không ít tiền.”

Trương Lộ lắc đầu từ chối: “Gia Hoa, anh nên biết, em làm tất cả cũng chỉ bởi muốn làm anh vui. Tiền, Trương gia nhà em chưa bao giờ thiếu, chỉ là nụ cười của anh đối với em mà nói, quá ít đến quý giá!”

Doãn Gia Hoa nắm chặt tờ chi phiếu, đôi mày khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh liền buông lỏng, sau một hồi phân vân, cuối cùng nở một nụ cười nhợt nhạt.

“Lộ Lộ, em cũng biết anh không giỏi cười.”

Trương Lộ nhìn anh, khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng: “Gia Hoa, anh biết không, anh cười lên rất đẹp!”

Doãn Gia Hoa lặng lẽ thu lại nụ cười.

Trước đây, người phụ nữ kia cũng hôn lên môi anh rồi nói: “Gia Hoa, anh biết không, anh cười lên rất đẹp giống một đứa trẻ! Vừa đẹp lại vừa đơn thuần!”

Cuối cùng anh cũng nhớ ra, bản thân mình trước kia là một người hay cười, cười một cách vô ưu vô lo, bất quá cũng bởi vì nghe cô khen anh rằng nụ cười của anh rất đẹp!

***

Quan Hiểu đang ở trong cửa hàng thì nhận được điện thoại của Mạnh Đông Phi.

Người đàn ông trong điện thoại nói với cô: “Cuối tuần này ăn mặc đẹp một chút rồi cùng tôi đi đến một bữa tiệc. Nhớ rõ đến lúc đó hãy cùng tôi biểu diễn cho thật âu yếm. Lần này tôi nhấc định phải giành được miếng đất kia, nếu có được miếng đất đó, việc làm ăn của tôi sẽ có hy vọng. Như vậy cuộc sống của hai chúng ta cũng có thể thoải mái hơn!”

Quan Hiểu sững sờ đồng ý, tắt điện thoại.Anh ta nói cuộc sống của hai người họ sẽ thoải mái hơn.

Cô không khỏi cười khổ.

Cuộc sống của cô còn có thể trở nên vui vẻ như ngày đó ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.