Đợi đến khi Hạ Giai Ngôn rửa mặt xong, Lê Dục đã đánh vài giấc mộng đẹp trên giường của cô. Cô lấy từ trong tủ ra một chiếc chăn nhỏ, mở ra sau đó cẩn thận nhẹ nhàng bò lên giường.
Trong đầu lại hiện ra đoạn kí ức ngày trước, trời đã về khuya nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn không ngủ được. Sợ sẽ đánh thức Lê Dục, cô không dám xoay người tùy ý, chỉ có thể tựa vào gối mền trên đầu giường, cố gắng bình tĩnh lại. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lê Dục, cô kìm không được mà đưa tay lên vuốt ve nó. Khuôn mặt Lê Dục hẳn là giống mẹ, cái miệng nhỏ nhắn, sóng mũi cao, mi cong, xinh đẹp đáng yêu hệt như một cô bé. Đương nhiên, đấy là trong trường hợp cậu không nghịch ngợm.
Hạ Giai Ngôn luôn ước ao mình có thể sinh được một cô con gái thông minh xinh đẹp, nghĩ đến giọng nói dịu dàng và nụ người ngọt ngào độc nhất vô nhị của cô con gái nhỏ, nơi yếu đuối nhất trong lòng cô lại nhói đau.
Tướng ngủ của Lê Dục rất xấu, thường vươn tay vươn chân ra khỏi chăn, thậm chỉ còn đá văn chăn ra khỏi người. Cả đêm Hạ Giai Ngôn đều nữa ngủ nữa tỉnh, vừa mở mắt ra là nhìn xem cậu có đắp kín chăn hay không. Cứ như vậy, cô vác theo gương mặt mệt mỏi rời giường, ngay cả đáy mắt cũng lờ mờ nổi lên vệt thâm tím.
Lấy quần áo đang để trên ghế dựa cầm qua, Hạ Giai Ngôn kéo Lê Dục từ trong chăn ra. Cô định hầu hạ tiểu tổ tông này mặc quần áo, nhưng không ngờ cậu kiên quyết muốn tự mình làm, sau khi giành lấy áo len thì vụng về mặc nó vào.
Trong khi bọn họ đang cùng nhau ăn điểm tâm trong nhà, Hạ Giai Ngôn nhận được điện thoại của Lê Thiệu Trì, cô bắt máy đưa cho Lê Dục: " Này, là điện thoại của ba con đấy."
Hạ Giai Ngôn tiếp tục ăn cháo, đợi Lê Dục đưa máy lại cho cô, cô mới ngồi thẳng lưng nghe chỉ thị của cấp trên. Lê Thiệu Trì bảo cô đọc địa chỉ nhà cho anh, hai mươi phút sau xuống dưới lầu đợi.
Lê Dục nhận ra ba mình đang ngồi ở ghế lái, cậu giãy ra khỏi tay Hạ Giai Ngôn, nhanh nhẹn chạy qua. Lê Thiệu Trì từ trên xe bước xuống, Lê Dục cao giọng gọi: " Ba ! ba!"
Sau khi đưa Lê Dục đến nhà trẻ, trong xe chỉ còn hai người bọn họ. Hạ Giai Ngôn tranh thủ lúc xe lăn bánh chợp mắt một chút, Lê Thiệu Trí thấy thế đã nói:
" Mấy cậu nhóc tuổi này đều rất hiếu động." Hạ Giai Ngôn nói. Nói thật thì Lê Dục quả đúng là có hơi nghịch ngợm quá mức. Nếu cậu bé không giả bệnh, cô sẽ không phải gọi Lục Tiệp đến, nếu Lục Tiệp không đến, cô cũng sẽ không nhắc lại chuyện xưa, và nếu không nhắc lại chuyện xưa, cô cũng sẽ không nhớ đến những chuyện không đâu.
Làm trợ lý giám đốc gần một tháng, Hạ Giai Ngôn cũng từng nghe đồng nghiệp kể qua vài chuyện đời tư bí ẩn của Lê Thiệu Trì rồi. Nghe nói Lê Thiệu Trì đã kết hôn từ rất nhiều năm trước, nhưng mọi người trong công ty từ già đến trẻ đều chưa có ai gặp được vợ anh ta, có lời đồn nói vợ chồng anh ta ly hôn với nhau, Lê Dục được tòa án chỉ định cho anh nuôi dưỡng, vì thế mấy năm nay anh ta vừa là mẹ vừa là cha, cực kì vất vả.
Rất lâu trước đây, Thịnh Mĩ cũng từng kể cho cô, lương cộng với tiền thưởng hàng năm của Lê Thiệu Trì đều ổn định ở tám chữ số, căn cứ vào lượng công việc của anh, khẳng định thời gian hai cha con tiếp xúc với nhau không nhiều lắm. Lê Dục còn nhỏ như vậy, lại không có mẹ bên cạnh, cậu bé nhất định rất khao khát được ba mình quan tâm. Nhưng vì công việc bận rộn, Lê Thiệu Trì hết giao cậu bé cho bảo mẫu, thì lại giao cho nhân viên mình chăm sóc, cô thật không hiểu trong lòng người đàn ông này đang nghĩ cài gì.
Từ đấy về sau, có vài lần Hạ Giai Ngôn giúp Lê Thiệu Trì chăm sóc cậu bé. Lê Dục không còn trêu chọc cô như trước nữa, lúc tâm trạng vui vẻ, cậu còn có thể đọc cho cô nghe vài bài thơ vừa học trên lớp. Có lần Hạ Giai Ngôn tò mò, hỏi thăm một chút về chuyện mẹ cậu, nhưng Lê Dục chỉ nói chưa từng gặp mẹ của mình bao giờ cả.
Tuy Lê Thiệu Trì không được xem là một người ba tốt, nhưng xét trên một góc độ nào đó, anh ta có thể được xem là một người sếp đạt tiêu chuẩn. Sau khi Hạ Giai Ngôn bị điều đến bộ phận ý tưởng, trong thời gian làm việc anh đã giúp đỡ và cho rất nhiều lời khuyên bổ ích.
Gần tới cuối năm, rất nhiều hạng mục phải gấp rút hoàn thành, Hạ Giai Ngôn bận tối mặt tối mày. Cô rất thích công việc bận rộn như thế này, chỉ cần mệt mỏi, cô sẽ chẳng có tinh lực dư thừa để nhớ một số chuyện không nên nhớ.
Người cuồng công việc như điên, còn có Lê Thiệu Trì. Hạ Giai Ngôn tận mắt chính kiến anh tăng ca một tuần liền, có ba hôm còn qua đêm lại tại công ty, nếu ở cuộc họp thường niên của công ty muốn trao tặng giải thưởng chiến sĩ thi đua xuất sắc nhất, chắc chắn anh sẽ được đề cử.
Tuy rằng Lê Thiệu Trì đã sớm quen với kiểu công việc cường độ cao như thế này rồi, nhưng do vội vàng đã để xảy ra sai xót trong tổng hội, tại hội nghị thường kỳ vào thứ hai, anh lại có thể phạm một sai lầm hết sức ngớ ngẩn, đó là để sót một phần văn kiện rất quan trọng. Khi đó các lãnh đạo cao cấp đã gần như đến đông đủ trong phòng họp, anh không kịp trở về lấy, nên đành nhờ Hạ Giai Ngôn: " Tôi để quên một phân bản thiết kế, trong ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc, cô giúp tôi mang nó đến đây."
Bàn làm việc của anh có tới hai hàng ngăn kéo, cô không biết anh nói ngăn kéo bên phải hay bên trái, chỉ có thể tìm luôn trong cả hai ngăn mà thôi. Cô mở ngăn kéo bên trái ra trước, bên trong toàn là mấy đồ linh tinh lặt vặt gì đó, nào là bút máy vẽ bản đồ, ghim giấy, giấy ghi chú...
Đang định đóng ngăn kéo lại, Hạ Giai Ngôn thoáng nhìn thấy sổ thông tin bạn học hé ra, bên trong chứa những tấm thẻ không lớn lắm, trên mặt in thông tin và số điện thoại của hai mươi cá nhân. Trên đầu tấm thẻ còn có logo của trường, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô mở nó ra, tỉ mỉ nhìn một lần.
Quả nhiên bên trong có thể tìm được tên của Lục Tiệp, hóa ra anh và Lê Thiệu Trì đã quen biết nhau từ lúc còn ở Anh. Lấy lại bình tĩnh, Hạ Giai Ngôn cất quyển sổ vào chỗ cũ, tiếp theo mở ngăn kéo bên tay phải, cầm phân bản thiết kế mang đi.
Xuyên suốt trong hội nghị, Hạ Giai Ngôn đều không tập trung. Cô ghi lại nội dung hội nghị một cách máy móc, đến khi tan họp đã ghi kín vài tờ giấy, căn bản không nhìn ra được trọng điểm là cái gì.
Lê Thiệu Trì bực dọc quăng bản ghi chép lại cho cô. Anh đang định xả một trận, Hạ Giai Ngôn lại giành nói trước: "Tại sao anh lại muốn điều tôi đến bộ phận ý tưởng."
Lê Thiệu Trì không phủ nhận, nhìn vẻ mặt Hạ Giai Ngôn thay đổi thất thường, anh nói: "Tuy trong lòng cô đã có tính toán của riêng mình, nhưng vẫn nên vờ như không biết. Có những chuyện khi đã nói ra rồi thì không còn thú vị nữa"