Tình Cũ Tự Cháy

Chương 22



Từ phía sau xuất hiện một lực kéo khiến Hạ Giai Ngôn ngã xuống, cuối cùng đè lên người Lục Tiệp ngã xuống sô pha rộng lớn kia. Đầu cô choáng vàng, trong suy nghĩ tràn ngập trong đầu chỉ là đã đụng đến vết thương của Lục Tiệp rồi. Cô dịch người muốn đứng lên, nhưng bên hông lại bị một cách tay vắt ngang siết lại, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Lục Tiệp: "Đừng nhúc nhích!"

Lục Tiệp bị Hạ Giai Ngôn đè ở bên dưới, vừa rồi cô lại còn vặn vẹo trên cơ thể mình, đương nhiên một người đàn ông bình thường làm sao có thể chịu nổi kích thích như vậy được. Tệ hơn nữa, khi cô nhích người, cái gì đấy giữa hai chân anh vừa mới rục rịch thức dậy thì bị đè xuống, khiến máu nóng trong anh bắt đầu chạy dồn dập. Một giây kia kích thích đánh thẳng vào đại não, anh không dám để cô tiếp tục trượt xuống dưới, nếu không có thể sẽ không kìm chế được.

Bên tai nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn, vì cô đưa lưng về phía Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn còn lơ mơ chưa biết rõ tình hình thế nào cả. Cô tưởng mình đã đụng đến miệng vết thương của anh, nên vừa nghe hết lời anh, cô lập tức dừng động tác: "Rất đau à?"

Sau khi ổn định cảm xúc, Lục Tiệp một tay nâng hông cô lên, thêm lực giúp cô đứng lên. Sau khi đẩy cô lên, anh cũng chống tay ngồi dậy, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Không sao cả."

Trông sắc mặt anh không tốt lắm, Hạ Giai Ngôn nhìn chằm chằm phải cánh tay phải quấn đầy băng gạc của anh, dường như lo lắng vào giây tiếp theo thôi máu tươi sẽ chảy ra.

Thấy tầm mắt của cô, Lục Tiệp cũng nhìn nhìn cánh tay của mình, anh vỗ về Hạ Giai Ngôn: "Thật không có việc gì mà, vừa rồi em chỉ đụng phải bả vai của anh thôi."

Trong lòng Hạ Giai Ngôn vẫn còn sợ hãi, cô xoay người nhặt laptop lên: "Không việc gì là được rồi, anh vẫn nên cách xa tôi một chút thì hay hơn. Nếu lại khiến vết thương của anh bị bong ra, tôi làm sao có thể nhìn mặt Khương Diên và Cố Hoàn chứ."

Sắc mặt Lục Tiệp trở nên u ám nhận chiếc laptop cô đưa tới, mín môi không nói tiếng nào.

Hạ Giai Ngôn biết mình nói như thế khiến anh khó chịu. Cô đưa tay vào túi, cố gắng xoa dịu tâm trạng của: "Tôi đi pha sữa nóng, pha luôn cho anh một ly nhé?"

Không ngờ Lục Tiệp vẫn từ chối: "Không cần đâu."

"Thế thì thôi vậy." Hạ Giai Ngôn xoay người đi vào bếp.

Lúc này Lục Tiệp mới ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao dõi theo bóng lưng cũng cô, anh chớp mắt, đột nhiên trong đầu léo lên một ý nghĩ kì quái.

Sáng thứ bảy, Hạ Giai Ngôn mở di động gửi tin nhắn báo cho Chu Đình biết rằng, hôm nay cô không đi học.

Hẳn lúc này Chu Đình đã vào trong lớp, cô ấy rất nhanh gởi tin nhắn trả lời lại: mọi người nói hôm nay giao sư Xa lên lớp thay, không phải cậu hẹn họ với ai đó chứ hả?

Hạ Giai Ngôn nghĩ có giải thích cũng không thể nói rõ được, để tránh Chu Đình suy nghĩ sâu xa, vì thế không gởi tin nhắn trả lời. Không ngờ, vài giây sau Chu Đình lại gởi tiếp một tin nhắn đến: "Tớ chỉ đoán đại mà thôi, không ngờ lại đoán trúng. Cậu thật không xứng làm bạn thân chút nào cả, chuyện lớn như vậy không nói cho tớ biết.

Đọc hết tin nhắn này xong, một chút ngái ngủ còn lại của Hạ Giai Ngôn cũng bị đánh bay mất. Cô ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhắn lại cho Chu Đình: "Ăn nói lung tung"

Sau khi gởi tin nhắn xong, Hạ Giai Ngôn ném điện thoại qua một bên, tiếp theo bước vào phòng tắm rửa mặt.

Sáng nay Lục Tiệp lại phải đến bệnh viện để thay thuốc, Hạ Giai Ngôn làm xong bữa sáng phải đến gõ cửa phòng Lục Tiệp. Lục Tiệp vừa mới từ phòng tắm bước ra, ống tay áo và vạt áo đều thấm chút nước, hẳn là đã rửa mặt xong rồi. Anh xụ mặt, tâm trạng theo kiểu chẳng thể nào tốt được. Mấy ngày nay Hạ Giai Ngôn cũng đã quen với cảm xúc thâm sâu thất thường của anh rồi, cô chẳng thèm hỏi điều gì, chỉ nói: "Ăn sáng thôi."

Sau khi kết thúc bữa sáng, bọn họ cùng ra khỏi nhà.

Suốt dọc đường đi, Hạ Giai Ngôn đều tập trung mọi sự chú ý vào tình hình giao thông trên đường.

Lục Tiệp ngồi bên ghế lái phụ, tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ, rất nhanh, cảnh vật bên ngoài đã bị anh nhìn chán. Anh quay đầu quan sát Hạ Giai Ngôn đang ngồi trên ghế lái, nói Hạ Giai Ngôn xiếc xe đạp quả thật không sai. Xe chạy rất ổn định, gặp phải tình huống bất ngờ đều có thể bình tĩnh xử lý. So với năng lực tài chính hiện giờ của cô, muốn mua một chiếc xe cũng không có, đột nhiên anh muốn biết nguyên nhân, vì thế hỏi cô: "Tại sao em lại không mua một chiếc ô tô?"

Hạ Giai Ngôn quăng cho anh ba chữ: "Không cần thiết."

Lục Tiệp nhíu mày: "Như vậy không thuận tiện cho lắm."

"Khi mới tốt nghiệp, tôi vẫn chưa mua nổi ô tô, cho nên mỗi ngày đều chen chút trên xe buýt. Sau đó vào Diệu Thế làm, tôi thuê phòng ngay bên cạnh, nên đi làm rất thuận tiện. Mãi sau này, tôi mua được một chiếc xe rất tốt, lại cảm thấy không cần thiết." Hạ Giai Ngôn phân tâm liếc nhìn Lục Tiệp một cái, giả vờ vô tình nói cho anh biết: "Có rất nhiều việc cũng giống như mua một chiếc ô tô, khi chưa có được, thì luôn có cảm giác không thể không có nó, nhưng đến lúc có được rồi, lại cảm thấy có cũng được mà không có cũng được, chẳng ảnh hưởng gì cả."

Tuy Lục Tiệp nghe ra được ẩn ý trong lời nói của cô, nhưng lại không phản ứng gì cả.

Trong thời gian Lục Tiệp thay thuốc, Hạ Giai Ngôn hết nhìn đông rồi lại ngó tây như cũ, không quan tâm khi sẽ bị cảnh tượng máu me làm sợ hãi. Hôm nay thầy thuốc không quở trách lời nào với Lục Tiệp nữa, ngược lại vẻ mặt rất ôn hòa nói: "Vết thương kép miệng rất tốt, mấy ngày tới có thể bị ngứa, nhớ rõ không được ngãi đấy."

Nghe bác sĩ nói xong, Hạ Giai Ngôn có chút lò mò liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, nước sát trùng màu vàng nhạt che đi màu thật của làn da, những vết khâu ngay miệng vết thương uốn khúc hệt như một con rết nhỏ. Cô nhìn sát hơn một chút, tò mò hỏi: "Có để lại sẹo không ạ?"

Lục Tiệp giật giật mí mắt, nhưng bác sĩ lại nở nụ cười: "Cô bạn gái nhỏ lo lắng sao?"

Hạ Giai Ngôn vội vàng giải thích: "Cháu không phải."

Bác sĩ tinh ý nhìn nhìn hai người, nói tiếp: "Tất nhiên sẽ để lại sẹo, nhưng sẽ khó thấy rõ, nếu không nhìn kỹ, chắc chắc sẽ không thấy được đâu. Muốn xóa sạch sẹo cũng rất đơn gián, có thể đến bệnh viện thẩm mĩ là được."

"Sẽ không để lại mấy vết sẹo vừa xấu xí vừa to như mấy đại ca như trong phim xã hội đen chứ?" Hạ Giai Ngôn lại hỏi.

Vị y tá đứng hỗ trợ bên cạnh nghe cô nói liền phì cười: "Tay nghề khâu vết thương của chủ nhiệm Trần rất tốt, có thể sánh ngang với mấy vị bác sĩ ở bệnh viện thẩm mỹ đấy ạ, huống hồ vết sẹo của bệnh nhân cũng không đậm, sao có thể để lại vết sẹo đáng sợ như thế chứ?"

Lục Tiệp chẳng có một chút biểu cảm nào cả, giống như người bọn họ đang nói đến không phải là mình. Thời điểm đi ra khỏi phòng bệnh, anh hỏi Hạ Giai Ngôn: "Đã đọc tài liệu chưa?"

Hạ Giai Ngôn đang nhớ lại những việc khi nãy bác sĩ đã dặn dò, nhất thời cô không kịp phản ứng: "Đọc tài liệu gì cơ?"

"Không phải hôm qua anh đã đưa tài liệu cho em rồi sao?" Lục Tiệp nói.

Sau khi nghe anh nhắc, Hạ Giai Ngôn mới nhớ ra, lúc trước Lục Tiệp có nói giúp mình học bài ngày hôm nay. Hôm qua sau khi đi siêu thị về, anh có đưa giáo trình cho cô, cô tùy tay vứt sang một bên, sau đó quên bén đi mất.

Bọn họ ăn trưa ở bên ngoài rồi mới quay về nhà trọ, Hạ Giai Ngôn vốn định ngủ trưa, nhưng Lục Tiệp lại không ngừng gọi tên cô bảo: "Cầm giáo trình ra, đọc qua một lần đi."

Tâm trạng của Lục Tiệp ngày hôm nay không được tốt lắm, Hạ Giai Ngôn không dám chọc anh, ngoan ngoãn vào phòng khách cầm giáo trình ra đọc. Cô mở giáo trình đến chương và tiết mình đang học, mà Lục Tiệp lại lật trang sách về trước đó đến mấy chục trang, trở về chương và tiết học đầu tiên anh bắt đầu dạy thay trên lớp. Cô kinh ngạc nhìn anh: "Không phải anh muốn giảng lại từ chỗ này đấy chứ?"

"Có vấn đề gì sao?" Lục Tiệp hỏi

Hạ Giai Ngôn len lén quan sát sắc mặt của anh, cuối cùng lắc đầu.

Lục Tiệp mở laptop lên, đang định bắt đầu bài giản, thì điện thoại của anh rung lên. Anh còn chưa kịp nghe máy thì chuông cửa cũng vang lên giống như góp vui vậy. Hạ Giai Ngôn nhìn anh bận rộn như vậy, vì thế nói: "Để tôi giúp anh mở cửa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.