Tình Cũ Tự Cháy

Chương 46



Hạ Giai Ngôn quả thật không thể tin vào tai của mình, cô nhìn nhìn mẹ mình đang đứng cách đó không xa, lại nhìn Lục Tiệp đang đứng bên cạnh mình, cuối cùng ngồi xổm xuống hỏi Thông Thông: "Bà nội thật sự nói vậy à?"

Thông Thông gật đầu, rất tự hào nói: "Bà nội phê bình con xong, nói con không được ăn đồ ăn người lạ cho, con nói bà nội, chú Lục không phải người lạ."

Hạ Giai Ngôn vui vẻ đến mức hôn một cái thật mạnh lên giương mặt non nớt kia: 'Cô yêu con chết mất thôi."

Trong lúc Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn đều đang vui sướng, thì giọng Đào An Nghi không mặn không nhạt truyền đến: "Mấy đứa còn lề mề cái gì? Tối rồi."

Đỗ ô tô xong, Lục Tiệp bước vào khu chung cư. Thang máy vừa xuống đến, Hạ Giai Ngôn giương giọng kêu anh: "Lục Tiệp, nhanh lên anh!"

Sau khi chịu một cú đả kích tâm lý khá lớn, đầu não của Lục Tiệp xuất hiện hiện tưởng gián đoạn hiếm gặp. Sau khi bước vào thang máy, anh nhầm nút đóng cửa thành nút mở cửa, sau khi nhấn hai cái mới ý thức được mình nhấn nhầm. 

Tuy rằng Lục Tiệp nhanh chóng nhấn lại, nhưng lần này hành động bất thường ấy lại rơi vào mắt Hạ Giai Ngôn. Nhờ cơ thể che lấp, cô len lén cầm tay anh. 

Cảm nhận hơi ấm từ mu bàn tay truyền đến, Lục Tiệp hơi cuối đầu, thấy Hạ Giai Ngôn khẽ mín môi, mặt mũi cong lên rất tự nhiên, dường như đang cười nhạo anh. Nhìn cô không quá nữa giây, Lục Tiệp liền đứng thẳng người, ánh mắt nhìn lên tường thang máy, nhưng ngón tay lại gãi nhè nhẹ vào lòng bàn tay của Hạ Giai Ngôn. 

Hành động nhẹ nhàng như gãi ngứa ấy khiến Hạ Giai Ngôn không tự chủ được đung đưa cánh tay, cô không không chế tốt mức độ, vô ý đánh trúng người Đào An Nghi. Nhận được ánh mắt tìm tòi của mẹ mình, Hạ Giai Ngôn vội vàng buông tay Lục Tiệp ra, quay đầu cười lấy lòng mẹ mình: "Mẹ ơi, hôm nay mẹ tính làm món gì thế ạ?"

Trong thang máy chỉ có bốn người bọn họ, Đào An Nghi dùng giọng điệu bình thường trả lời: "Sáng nay mẹ mua một con cá trắm cỏ nặng cả hai ký rưỡi, định làm da cá chiên giòn chua ngọt. Nhưng vừa lúc ba con lại đi đánh bài với mấy người bạn, ba người chúng ta chắc chắn ăn không hết."

Hạ Giai Ngôn biết lời Đào An Nghi vừa nói không chỉ nói cho mình cô nghe, mà còn có ý nói cho Lục Tiệp biết, bà không muốn lãng phí đồ ăn, mới cố mời anh ăn cơm. Ý cười trên môi không thể nào che giấu được, Hạ Giai Ngôn hùa theo: "Bây giờ chúng ta nhiều hơn một người rồi, chắc chắn sẽ ăn hết."

Biết được bố mình không có ở nhà, Hạ Giai Ngôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến cảnh tưởng ba mình và Lục Tiệp chạm mặt nhau, Hạ Giai Ngôn thật sự rất sợ hãi. Thường ngày cô vẫn hay nói bóng nói gió nhắc đến Lục Tiệp, phản ứng của bố mình cứ như là mèo bị giẫm phải đuôi, từng tế bào trên cơ thể đều tràn ngập sự phòng bị. Cô nghĩ bố mình chắc chắn bố mình bài xích Lục Tiệp tự đáy lòng, nếu không thì cũng sẽ không đến mức ngay cả nghe thấy tên anh cũng nổi giận. 

Khi hai mẹ con cô bận rộn trong bếp, Lục Tiệp bị giao nhiệm vụ đốc xúc Thông Thông làm bài tập. Anh ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng khách, còn Thông Thông viết bản tập tô chữ Hán. Những chữ Hán này đều là đơn giãn nhất, một là nét ngang, một là nét phẩy, nhưng Thông Thông đều viết rất chậm.

Cậu nói với Lục Tiệp: "Chú Lục ơi, chữ cháu viết tốt lắm ạ, mỗi lần đều có thể lấy điểm tuyệt đối."

Lục Tiệp đối với học trò trên cơ bản là cấp bậc, bình thường anh khen ngợi bọn họ cũng chỉ là vài câu tương đối trực tiếp. Nhưng nay đối mặt lại là bạn nhỏ còn học mới đi học nhà trẻ, đột nhiên Lục Tiệp phát hiện mình không biết phải khen ngợi và cổ vũ cậu bé như thế nào. Anh sờ đầu Thông Thông, dịu dàng nói: "Tiếp tục cố gắng nhé."

Thông Thông chớp mắt nhìn anh, rất tò mò hỏi: "Chú Lục, sao chú không giống với cô của cháu, nói lần sau xe mua xe ô tô đồ chơi cho cháu?"

Lục Tiệp "Hả? một tiếng, nhướng mày nhìn Thông Thông. 

Thông Thông hiểu chuyện giải thích rõ ràng: "Cô thích nhất là mua đồ chơi cho con, chú là bạn trai của cô, không phải cũng nên như vậy sao ạ?"

"Cháu nói đúng." Thế nhưng Lục Tiệp không hề bác bỏ. 

Thông Thông cười rạng rỡ: "Chú và cô mua đồ chơi cho cháu, cháu sẽ giữ gìn thật tốt. Sau này cháu có em trai hay em gái, những món đồ chơi ấy có thể đưa lại cho các em ấy ạ."

Thường ngày tiếp xúc với những công việc phức tạp và quan trọng, Lục Tiệp cứ ngỡ phương thức tư duy của mình bị nhốt trong một cái vòng luẩn quẩn phức tạp, lời nói của con trẻ vừa đơn giản lại vừa ngây thơ, mềm mại đến nỗi dễ dàng chạm vào đáy lòng anh. Sống đến bây giờ, điều mong mỏi nhất, chính là xây dựng gia đình với người mình yêu, có được con cái của riêng mình, bắt đầu một cuộc sống mới bình thường giản dị. 

Rất nhiều năm về trước, Lục Tiệp luôn cảm thấy tình yêu là chuyện hết sức phức tạp, gian nan. Anh luôn hoạch định trước con đường của mình trong tương lai, mong sao mỗi phân mỗi tấc trên con đường ấy, đều có thể bình yên và bằng phẳng như mình dự định. Nhưng sau này lại phát hiện, cho dù có tính trước đến đâu, chung quy anh cũng không thể tránh khỏi sự sắp đặt của số phận. Cuộc sống vốn dĩ luôn tràn đầy bất ngờ, bở vì tất cả chúng ta đều không thể đoán trước được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Một khi đã như vậy, sao anh không giống như Thông Thông, dùng sự đơn thuần nhất nhưng lại là tâm tình thấu đáo nhất để xử lí với tình cảm của mình?

Thấy Hạ Giai Ngôn từ trong bếp đi ra, Thông Thông liền ném chiếc bút chì rồi chạy đến phong khách. Chiếc bút chì lăn trên bàn trà vài  vòng, khi chuẩn bị rơi xuống, Lục Tiệp nhanh tay đè nó lại. Ngầng đầu lên thấy Hạ Giai Ngôn đang dùng khăn lau bàn ăn, anh đi đến bên cạnh, cầm lấy chiếc khăn trong tay cô: "Để anh giúp em."

Hạ Giai Ngôn khoanh hai tay trước ngực, thấp giọng nói với anh: "Định trước mặt mẹ em ra vẻ nịnh bợ à? Ông bà già nhà em cũng xem như là hõa nhãn kim tình* đó, chắc chắn nhìn ra được chút tiểu xảo này của anh."

*Đại khái là mắt nhìn thấy vạn vật của Tôn Ngộ Không ý.

"Anh luyện tập trước một chút không được sao? Anh có dự cảm, sau này những việc như vầy đều do anh làm." Lục Tiệp còn nói, "Huống chi, mấy tiểu xảo này anh cũng chỉ dám giở trò trước mặt em mà thôi, bởi vì chỉ có em sẽ mắc mưu."

Mới nghe nửa câu đầu, trong lòng Hạ Giai Ngôn còn lén vui mừng, nhưng nghe anh nói hết nữa câu sau, cô lập tức trừng mắt với Lục Tiệp: "Tí nữa sẽ tính sổ với anh!"

Thời điểm dùng cơm, Thông Thông ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Đào An Nghi, nhìn chằm chằm bà đang nhặt sạch xương cá ra, sau đó gắp một miếng thịt cá trắng tươi bỏ vào bát của mình. 

Sau đó, Đào An Nghi lại gắp cá đã nhặt xương xong chia vào trong bát của Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn. Hạ Giai Ngôn đã quen, còn Lục Tiệp thì được ưu ái mà vừa mừng vừa lo, anh phản xạ nó: "Cháu cảm ơn bác."

Mặt Đào An Nghi vẫn không biểu cảm gì, bà nói: "Ăn nhiều một chút, không cần khách sáo. Bác nghe Giai Ngôn nói, chuyện này này, ít nhiều cũng nhờ có con giúp đỡ, nên mới thuận lợi giải quyết như vậy"

Lục Tiệp không đoán ra ý của bà, vì thế chỉ trả lời một câu: "Cháu nên làm mà ạ."

"Bác và ba của Giai Ngôn đều không thích thiếu nợ người khác, bữa cơm này xem như là cảm ơn đi." Đào An Nghi lại gắp một miếng cá, không mặn không nhạt nói, "Nhà bác là nhà nghèo, không có gì cao sang tiếp đãi cháu, hi vọng cháu bỏ qua cho."

Nghe thế, vẻ mặt Lục Tiệp khó coi như mắc phải xương cá. 

Dưới gầm bàn Hạ Giai Ngôn đá nhẹ chân anh một cái, ý bảo anh không nên nói lung tung, anh ổn định cảm xúc, nhận ra mình đang ở thế bị động: "Sao lại thế được ạ?"

Đào An Nghi nói: "Vậy là tốt rồi."

Lòng Hạ Giai Ngôn hoang mang, cô vừa ăn cơm, vừa lén lút quan sát sắc mặt của mẹ mình. 

Suốt cả bữa cơm này Lục Tiệp đều rầu rĩ không vui, dù tay nghề của Đào An Nghi rất tốt, nhưng anh cũng không có chút cảm giác gì. 

Thời điểm Lục Tiệp ra về, Hạ Giai Ngôn chủ động tiễn anh. Đến khi đứng cách ô tô không xa, bọn họ nắm tay cùng nhau đi qua, Hạ Giai Ngôn biết anh không vui, vì thế cố ý trêu anh: "Không phải đau dạ dày đấy chứ? Chúng ta đến hiệu thuốc gần đây, em giúp anh mua hai hộp thuốc."

"Chỗ này của anh hơi đau." Lục Tiệp kéo tay cô lên để trước ngực mình. 

Biết đêm nay Lục Tiệp bị giày vò không ít, Hạ Giai Ngôn xoa xoa tay, dịu dàng dỗ anh: "Cái này thì dễ lắm, không phải em là thuốc của tim anh sao?"

Lúc này Lục Tiệp mới thoải mái hơn một chút, anh thở dài: "Vừa rồi mẹ em nói không thích thiếu nợ người khác, phản ứng đầu tiên của anh là nhớ lại lời em nói với anh trước đây không lâu, đúng thật là hai mẹ con mà, nói chuyện cũng dứt khoát quyết tuyệt cũng giống nhau như đúc. Nhưng mà, anh có thể hiểu bà. Em yêu anh như vậy, mà cũng dằn vặt một thời gian ngắn mới chịu tiếp nhận anh một lần nữa, còn ba mẹ em chắc vẫn không thích anh, cứ như vậy, hẳn phải dằn vặt một thời gian dài."

Hạ Giai Ngôn bật cười: "Đừng có tự kỷ, em nào yêu anh nhiều chứ."

Vừa lúc đến bên xe, Lục Tiệp nghiêm túc nói: "Anh nói sai, là anh yêu em nhiều, được không?"

Vừa dứt lời, Lục Tiệp cuối đầu hôn cô, cô không tránh, khi anh giữ chặt vai mình càng lúc hôn càng sâu, cô đẩy anh một cái, nhỏ giọng nói: "Có camera đấy."

Sau khi Hạ Giai Ngôn về nhà, Đào An Nghi liếc mắt một cái cũng nhìn ra cô và Lục Tiệp đã làm chuyện gì. Bị mẹ mình nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, cô liền hỏi: "Thông Thông đâu ạ?"

"Vừa mới ngủ." Đào An Ngh trả lời. 

Ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, Hạ Giai Ngôn vài lần muốn nói rồi lại thôi, phải một lúc sau mới cố lấy can đảm hỏi: "Mẹ, mẹ không thể chấp nhận Lục Tiệp sao ạ?"

Đào An Nghi liếc cô một cái, hỏi: " Nếu mẹ nói không thể, thì con có bỏ trốn cùng nó không?"

Trong lòng thắc mạnh một cái, Hạ Giai Ngôn ngạc nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt của mẹ mình, cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại: "Mẹ đừng làm con sợ."

Đào An Nghi không chút nương tay gõ lên đầu cô một cái, giọng điệu chưa đựng tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con chỉ vậy là giỏi!"

"Mẹ..." Hạ Giai Ngôn tựa đầu cô lên vai Đào An Nghi, giống như trước đây  thường làm nũng với bà như vậy. 

"Nếu con không khăng khăng một mực muốn như vậy, thật sự mẹ sẽ không chấp nhận cậu ta." Một lúc sau, Đào An Nghi mới mở miệng. Người tinh mắt đều nhìn ra được, Lục Tiệp ảnh hưởng rất nhiều đến Hạ Giai Ngôn. Hạ Giai Ngôn bị vu oan, Lục Tiệp ở cùng cô một buổi tố, khiến cô giảm bớt lo lắng; Hạ Giai Ngôn rầu rĩ ở nhà, vừa nhận được điện thoại của Lục Tiệp, cô như một một gốc cây được mặt trời chiếu rọi, trong chớp máy liền bừng bừng sức sống. Bà và Hạ Nguyên cũng không hi vọng bọn họ đến với nhau, nhưng mà, bọn họ càng không muốn con gái không thể đến với người mình yêu thương. 

"Ý của mẹ là.." Hạ Giai Ngôn ngập tràn mong chờ nhìn bà. 

Đào An Nghi thở hắt ra, nghiêm mặt nói: "Vẫn tiếp tục khảo sát."

Vai Hạ Giai Ngôn hạ xuống, cô cọ cọ vào Đào An Nghi, Đào An Nghi thấy cô như thế, miễn cưỡng nói: "Mấy ngày nữa mẹ và bố con về quê uống rượu mừng, hai đứa muốn đi đâu thì tranh thủ thời gian ấy mà đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.