Nhớ nhung là một sự dày vò ngọt ngào. Đến tận hôm nay, Hạ Giai Ngôn còn nhớ rất rõ, cái cảm giác trằn trọc trở mình vì nhớ nhung, đêm ngủ không yên giấc thì mệt mỏi cỡ nào. Đếm không hết những đêm như thế mới khiến trái tim cô nguội lạnh dần, cô bắt đầu thử tập quên đi tất cả, hy vọng có thể quên được Lục Tiệp. Nếu như Lục Tiệp về muộn hơn hoặc giả như cô sớm tìm được một người càng yêu mình hơn, thì kết cục của bọn họ sẽ không thể hạnh phúc như bây giờ.
Lại một con thuyền chở hàng chạy nhanh qua, đèn ngoài khoang điều khiển chợt đỏ chợt tắt, bọn họ nhìn theo chiếc thuyền chở hàng đến khi đi xa, ai cũng không chủ động nói chuyện trước.
Gió biển dần dần thổi mạnh hơn, vô tình cuộn theo những hạt cát nhỏ trên bờ cát, Lục Tiệp che mặt cô trong vòm ngực mình. Đuôi tóc tung bay lướt qua mặt anh, tựa như một cơn sóng dịu dàng, anh ôm lấy cô, sau một lúc thật lâu mới gọi tên cô.
Hạ Giai Ngôn nhẹ nhàng cọ cọ trong ngực anh, sau đó lên tiếng trả lời: “Dạ?”
“Em không vui à?” Lục Tiệp hỏi.
Hạ Giai Ngôn không lên tiếng trả lời, cô vòng hai tay ra phía sau Lục Tiệp, sau đó ôm lấy eo của anh.
Lục Tiệp thở dài, anh lại hỏi: “Còn đang lo bố mẹ em không đồng ý hai chúng ta ở bên nhau sao?”
Nghe vậy, Hạ Giai Ngôn từ trong ngực anh chui ra, cô hỏi ngược lại anh: “Anh sợ sao?”
“Không sợ.” Lục Tiệp không chút lo lắng trả lời: “Chỉ cần lập trường của em cũng kiên định như anh, quyết tâm của em cũng kiên định như anh, thì anh không có gì phải sợ cả.”
Hạ Giai Ngôn nở nụ cười nhợt nhạt, cô hỏi: Trên thế giới này chẳng lẽ không có chuyện gì khiến anh phải sợ sao?”
Lục Tiệp trầm ngâm, trả lời: “Có. Bây giờ anh rất sợ chuyện em không chịu nỗi áp lực của gia đình, sau đó lại nói chia tay với anh.”
Thời còn học đại học, Lục Tiệp từng chứng kiến cảnh nam sinh vì bị thất tình mà mượn rượu giải sầu, cuối cùng uống đến say bét nhè. Lúc ấy anh cảm thấy rất khó hiểu, không phải chỉ là chia tay thôi sao, cũng không phải chuyện gì to tát, đau lòng một đêm sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ phấn khởi lại.
Mãi đến khi bản thân trở thành nhân vật chính của chuyện thất tình, Lục Tiệp mới phát hiện, không có lời nào có thể diễn tả được cảm giác mệt mỏi này. Cảm giác này khiến anh cảm thấy thất bại, khiến tinh thần anh sa sút, ngay cả khi anh rất ít khi hút thuốc lá, cũng vào lúc này mà hút nhiều hơn. Anh đột nhiên xúc động, khẽ nói với Hạ Giai Ngôn: “Đồng ý với anh, đừng bao giờ nói chia tay với anh nữa.”
Hạ Giai Ngôn tìm bàn tay của anh, nhẹ nhàng cầm lấy: “Nếu anh không chọc em tức giận, em sẽ không nói.”
Lục Tiệp chọc cô ngứa ngáy: “Em đã học hư hỏng thế này từ khi nào vậy?”
“Không có, anh chỉ bảo em, thế nên em đã bị tiêm nhiễm đấy.” Hạ Giai Ngôn cười nói.
Hạ Giai Ngôn né trái tránh phải, đồng thời nghĩ cách chặn tay anh lại. Nhưng phản ứng của anh rất nhanh nhẹn, từ đầu tới cuối Hạ Giai Ngôn đều bị lép vế, cuối cùng ngã vào lòng anh, cười đến phát run. Lục Tiệp cũng đang cười, tiếng cười tầm thấp từ giữa lồng ngực truyền đến, cô
“Anh phát hiện em rất thích cắn người.” Lục Tiệp còn nhớ, đây không phải là lần đầu tiên cô cắn anh.
“ Cắn anh so với đánh anh thì tiết kiệm sức hơn.” Hạ Giai Ngôn giải thích.
Lục Tiệp buồn cười: “Em cắn anh là được rồi, tuyệt đối không được cắn những người khác.”
Tản bộ trong chốc lát, bọn họ liền quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Lục Tiệp nhường phòng tắm lại cho Hạ Giai Ngôn tắm trước, nhưng Hạ Giai Ngôn lại nói: “Thôi anh tắm trước đi.”
Lục Tiệp đang chuẩn bị mở laptop lên, nghe thấy lời cô, anh khó hiểu ngẩng đầu lên.
“Không phải vừa rồi anh ngại bẩn à?” Hạ Giai Ngôn chỉ chỗ cát chưa phủi sạch trên người anh.
Lục Tiệp thu hồi tầm mắt, anh khởi động latop, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nói: “Em có tắm không? Không tắm thì chúng ta cùng nhau tắm.”
Mặt dù anh không ngẩng đầu lên, nhưng Hạ Giai Ngông vẫn hung hăng trừng anh một cái: “Lưu manh!”
Nghe thấy tiếng cánh cửa bằng thủy tinh của nhà tắm đóng lại vang lên, Lục Tiệp mới ngẩng đầu. Anh dời tầm mắt đến chiếc giường đôi to lớn kia, hai thái dương của anh nhảy lên không thể kiềm chế được.
Khoảng hai mươi phút sau, Hạ Giai Ngôn từ phòng tắm bước ra, Lục Tiệp nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi laptop, nhưng suy nghĩ đã bị hương sữa tắm cách đó không xa bay đến phá mất sự tập trung. Ngón tay dừng trên bàn phím, ánh mắt đảo sơ qua, anh liền thấy Hạ Giai Ngôn đang mang khắn tắm mắc lên giá áo bằng gỗ bên cạnh.
Đêm nay Hạ Giai Ngôn mặc một bộ đồ ngủ, thời điểm cánh tay đưa lên, ống tay áo rộng thùng thình đổ xuống, lộ ra hơn phân nữa cổ tay trắng nõn. Đây không phải là động tác dụ dỗ gì cả, nhưng trong lòng Lục Tiệp lại cảm thấy hết sức ngứa ngáy.
Móc khăn tắm xong, Hạ Giai Ngôn xoay người liền phát hiện Lục Tiệp đang đăm chiêu nhìn mình, chân cô bước qua một chút, cách vài bước im lặng nhìn anh.
Tùy tay để laptop qua bên cạnh, Lục Tiệp vẫy tay với cô: “Sao lại ngẩn người thế?”
Do dự ba giây, Hạ Giai Ngôn vẫn bước qua: “Đi tắm đi.”
Lục Tiệp dựa lưng vào sô pha, một tay chống cằm nói: “Anh đang lo lắng một chuyện.”
“Chuyện gì thế?” Hạ Giai Ngôn hỏi.
“Rốt cuộc anh có nên đổi một phòng khác hay không ý mà.” Lục Tiệp nghiêm túc nói.
Hạ Giai Ngôn chau mày: “Phòng này không tốt à?”
“Tốt lắm.” Lục Tiệp trả lời, “Thế nên đêm nay em ngủ ở đây.”
Hạ Giai Ngôn rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của anh, vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng kia của anh khiến cô cảm thấy ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô, Lục Tiệp hiếm khi thể hiện rõ tâm trạng của mình như vậy. Cô để hai chân lên trên sô pha, đưa tay ôm cổ Lục Tiệp: “Sao nào, sợ em ăn thịt anh?”
Lục Tiệp hơi hơi ngửa người về sau, vô cùng lí trí giữ một khoảng cách với cô: “Em đừng đắc ý.”
Nhớ lại mấy lời mẹ mình nói, Hạ Giai Ngôn còn rất không thương tiếc châm thêm dầu vào lửa: “Mẹ em nói, chúng ta chơi gì thì chơi, muốn làm gì thì làm, trăm ngàn lần không được lại làm ra một đứa nhỏ đấy. Không phải anh muốn trực tiếp khiêu chiến với quyền uy của mẹ em đấy chứ?”
Lục Tiệp đỡ trán: “Anh ngủ ở phòng khác thôi.”
Dứt lời, anh quả thật làm bộ muốn đi ra ngoài. Hạ Giai Ngôn không chịu để anh đi, vội vàng kéo anh lại: “Đừng đi mà, em ở một mình sẽ sợ lắm.”
Quay đầu lại thấy mặt cô tràn đầy ý cười, Lục Tiệp tức đến nghiến răng nghiến lợi, anh cầm lấy áo ngủ đặt ở đầu giường, sau đó đi vào phòng tắm.
Bầu không khí trong khách sạn luôn đặc biệt kích thích người ta phạm tội, trong không khí ngập tràn hương hoa nhàn nhạt, chiếc đèn hoa lệ tỏa ra ánh sáng hết sức nhu hòa ấm áp, còn có chiếc giường đôi rộng lớn trải tấm ga mềm mại, mọi thứ như có thể chạm vào phòng tuyến lí trí. Dù như thế, Lục Tiệp cũng không làm bậy, sau khi xốc chăn lên, anh chỉ đứng đắn nằm bên cạnh Hạ Giai Ngôn.
Hạ Giai Ngôn đưa tay tắt đèn, trong phòng lập tức tối đen, lúc này, bọn họ dường như có thể nghe thấy hô hấp của nhau.
Cô xoay người, Lục Tiệp lập tức giữ lấy thắt lưng của cô, không nặng không nhẹ kéo cô đến gần mình hơn.
“Này!” Hạ Giai Ngôn đè tay anh.
Lục Tiệp vùi đầu vào sau gáy cô, lời nói có chút úp úp mở mở: “Em cảm thấy chúng ta có thể xui xẻo giống như trước đây sao?”
“Gì cơ?” Hạ Giai Ngôn lờ mờ.
“Rõ ràng anh có dùng biện pháp, vì sao em lại có thể mang thai...” Anh trả lời.
Hạ Giai Ngôn im lặng, không biết qua bao lâu, cô mới mở miệng: “Vấn đề này, thật ra em cũng đã suy nghĩ rất nhiều năm.
Lục Tiệp hỏi: “Em đã có đáp án gì chưa?”
Cô xoay người đối mặt với Lục Tiệp, đưa tay chọc chọc vào trong ngực anh: “Nhất định là vấn đề của anh.”
“Sao em không nghĩ là do áo mưa có vấn đề chứ?” Lục Tiệp thật chẳng biết làm sao.
“Áo mưa có vấn đề, xét đến cùng vẫn là anh có vấn đề, áo mưa đấy không phải anh đi lấy sao?” Hạ Giai Ngôn rất nghiêm túc thảo luận với anh, “Do đó mà, em vừa không tin tưởng dụng cụ phòng tránh thai, cũng không tin tưởng anh.”
Cũng giống với Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp cũng không tin tưởng áo mưa, cũng tại vật nhỏ đó, mà hạnh phúc của anh thiếu chút nữa đã mất đi. Anh cầm tay Hạ Giai Ngôn đặt lên môi hôn, trong giọng nói mang theo sự thấp thỏm: “Nếu anh không ích kỷ như vậy, em cũng không phải chịu khổ thế này, em còn trách anh không?”
Sau khi tái hợp lại, Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp đều cùng tự lảng tránh vấn đề này, bọn họ đều không có dũng cảm đối mặt với sợ hãi, nói cho cùng cái thai bị phá đi đó, nếu xử lí không khéo, bọn họ vất vả xây dựng lại tình cảm, thật có khả năng sẽ sụp đổ trong một cái chớp mắt.
Nhưng mà, vấn đề này không giải quyết ổn thỏa, như vậy giữa bọn họ mãi mãi tồn tại một chút chướng ngại. Ngày qua ngày, chút chướng ngại ấy sẽ lớn dần trở thành khoảng cách không thể vượt qua. Gần đây Lục Tiệp đều vắt trán suy nghĩ, rốt cuộc lúc nào thích hợp để nói chuyện với cô một chút, không nghĩ đến cuối cùng loại chuyện này vẫn là giải quyết ở trên giường.
Trong bóng tối, Hạ Giai Ngôn vẫn có thể nương theo ánh sáng mờ mờ tìm kiếm ánh mắt anh, cô vuốt ve mặt anh: “Anh biết không? Trên lưng em có gánh nặng, trong lòng em còn gút mắt.”
Lục Tiệp nghe thế liền lo lắng, anh đang định nói chuyện, Hạ Giai Ngôn đã giành nói trước: “Gánh nặng và gút mắt này, em cũng có trách nhiệm. Em trách anh, đồng thời cũng trách chính mình.”
“Không cần tự trách, anh thà để em đem hết mọi trách nhiệm đổ lên người anh.” Lục Tiệp trầm giọng nói.
“Anh đừng lo lắng.” Hạ Giai Ngôn dịu dàng nói,“ Thật ra, em đã cẩn thận suy nghĩ. Mấy năm nay không có anh, một mình em cõng theo gánh nặng, rất mệt, rất vất vả. Em muốn buông nó xuống, nhưng gánh nặng này quá lớn, nhưng sức lực bản thân em căn bản không thể kéo nó xuống được. May mắn anh đã trở về, nếu không thì gánh nặng này, em cũng không biết phải đeo trên lưng đến khi nào.”
“Gánh nặng có thể buông xuống, nhưng gút mắt đã gần như trở thành một bộ phận trong cơ thể em, bỏ không được.” Hạ Giai Ngôn nói rất chậm.” Nhưng mà, bỏ không được thì có liên quan gì đâu? Anh chính là thuốc của em, lúc em đau đớn, anh ở cùng em, không phải sẽ tốt hơn sao?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng Hạ Giai Ngôn run lên. Lục Tiệp tựa cằm lên trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ dành cô như dỗ dành một đứa bé:“ Sau này anh sẽ luôn ở bên em, cho dù thế nào cũng đều ở bên em.”
“Anh không được lừa em!” Hạ Giai Ngôn cong khóe môi, trong mắt lại hơi ướt át.