Cuối tháng tháng 12 tại Pháp, bầu trời trong trẻo vào sáng sớm vừa nổi lên một cơn mưa tuyết, đã tạo thành một con đường trắng xóa cực kì đẹp mắt cũng lạnh đến thấu xương. Người người mặc áo ấm dày tận mấy lốp, đầu đội một chiếc mũ len, quanh cổ mang một cái khăn dài quấn đến 5- 6 vòng, sãi bước dài gấp gáp đi trên khu phố, mỗi người một hướng không ai bận tâm quan sát hay tò mò người khác sẽ đi đâu về đâu, thẳng tấp nhanh nhẹn muốn có mặt ngay điểm đích của mình.
Mặc dù có mang găng tay giữ ấm nhưng họ vẫn thường xuyên lạnh không chịu được mà chà xát hai tay rồi đưa lên miệng phà hơi vào làm khói lạnh bay ra nhưng vẫn không thể ấm hơn.
Con người bản địa dù sống ở đây đã nhiều năm cỡ nào, vẫn có chút không chịu đựng nổi cái lạnh rét run của tháng 12 này, những người bay từ nước có khí hậu nhiệt đới sang đây tận hưởng du lịch như Trạch Tịnh Cơ thì làm sao chịu đựng được nơi 7 độ, huống chi cô không phải người dễ dàng thích nghi với vùng đất mới, tuy Paris là một trong các địa điểm thu hút nhiều người đi tham quan du lịch nhất, tùy theo cơ địa của mỗi người mà chịu ảnh hưởng, Trạch Tịnh Cơ vừa tiến vào trong thủ đô đã rét run hắt xì nhiều cái.
Trạch Tịnh Cơ nằm trên giường chùm chăn siêu hạng dày qua cần cổ, toàn thân ở trong chăn co lại như con tôm vừa luộc chín chưa có người căng ra, 3 người nhìn từ ngoài vào còn thấy rõ đường nét dáng người bên trong.
Ngoài Pháp ra vẫn còn vài nước khác chấp nhận kết hôn đồng giới, muốn lễ đường nổi bật thì chỉ cần tìm một nước nào thời tiết có thể dễ chịu hơn rồi chọn đại một cung điện để tổ chức cũng được, hoặc là chờ thêm vài tháng nữa có ngày lành khác để kết hôn luôn không được sao! Hà tất gì Lãnh Mỹ phải dẫn mọi người phi qua đây để chịu đựng gió rét chứ!
Bởi vì lúc trước Ngôn Thanh Lãng sang vùng đất này để du học cho nên sớm đã dễ dàng thích nghi được, tình trạng của Trạch Tịnh Cơ không phải Ngôn Thanh Lãng chưa trải qua, nhưng mà khi nàng đi bên Pháp là đang mùa thu, không những không lạnh mà còn cực kì dễ chịu, khi bước vào mùa đông nàng còn phải bận rộn để học tập nên căn bản không để ý mấy đến cơn thời tiết dần chuyển sang lạnh cống người, vài ngày đầu kết thúc khoá học trước khi chìm vào giấc ngủ nàng sẽ trùm chăn đầy người, sau đó quen dần không còn một đêm ngủ phủ lên người 2,3 cái chăn.
Ngôn Thanh Lãng đã vào trong chăn đem cả cơ thể vì lạnh mà run cầm cập của Trạch Tịnh Cơ ôm vào, không quên trừng mắt nhìn hai tên chọn ngày lành cho kết hôn nhưng lại không tốt cho Trạch Tịnh Cơ của nàng.
Lãnh Mỹ và Lâm Tuyết Ngân ở bên kia ngồi trên ghế người này rót nước cho người kia, người kia ngoan ngoãn dùng muỗng xới nước đưa vào miệng người này, tình tứ đầy mặt, căn bản không có một chút bị ảnh hưởng nào từ lạnh, nàng phóng cặp mắt hờn giận cùng chán ghét về phía đó rồi mềm mại chuyển mắt đau lòng nhìn Trạch Tịnh Cơ vùi đầu vào ngực mình, hai tay cô đưa vào trong bụng nàng đã ấm áp hơn một chút.
" Em uống một ngụm cho ấm đi Ngân ". Lãnh Mỹ mỉm cười nói xong đẩy một ly trà xanh có khói nóng bốc lên từ miệng sang cho Lâm Tuyết Ngân.
Lâm Tuyết Ngân chề môi trợn mắt bất mãn nhìn chằm ly trà, nãy giờ mình đút nước người ta tận miệng mà bây giờ người ta chỉ bảo mình uống thôi à, không nuông chiều người ta gì cả.
Lãnh Mỹ căng mắt si mê nhìn Lâm Tuyết Ngân đang "gây chuyện" với nước trà nóng hỏi bên trong, trong thâm tâm thét rào vạn lần tại sao tồn tại người đáng yêu vậy. Người cô nhũn ra, không có nói gì mà cầm trực tiếp ly trà còn giữ độ ấm của mình uống một ngụm, đổ người về phía trước đôi môi đỏ rượi của Lâm Tuyết Ngân, nước trà ấm áp thơm ngát được rót vào cổ họng, vốn mùi vị đã làm thanh mát cơ thể, sảng khoái xương cốt lại được thêm người móm cho, quả thật ngon tuyệt trên cả ngon tuyệt.
Ngôn Thanh Lãng nhìn đến cảnh tượng kia, nghiến răng nghiến lợi rốt cục không nhịn được phun ra một họng khinh bỉ không được lành mạnh.
" Con mẹ nó hai người đủ rồi, chúng tôi ở trên giường để tránh cái lạnh chó má còn hai người ngồi bên bàn thoải mái móm trà cho nhau à! ".
Lâm Tuyết Ngân nuốt nước xuống, không phân biệt được nước trà hay là nước bọt nữa nhìn về phía hai người đang quắn quéo trong chăn kia, đột nhiên phì cười một cái, Lãnh Mỹ cũng hiểu vấn đề cùng cười rộ lên.
Ngôn Thanh Lãng hầm hực trợn mắt nhìn chằm chằm hai bản mặt hôm nay vô cùng đáng ghét, nếu ánh mắt sắc bén có thể gϊếŧ người chắc chắn Lãnh Mỹ và Tuyết Ngân đã chết hơn trăm lần.
Lâm Tuyết Ngân không có để ý ánh mắt như hổ con đang nổi giận của ai kia, nàng nâng cao giọng đùa giỡn nói:
" Thoải mái uống trà thì làm sao bằng nằm trên giường hoạt động thân thể chứ, phải không Mỹ Mỹ? ".
" Phải đấy, chúng tôi còn tiếc mình không có quá lạnh để lên giường làm ấm chăn gối như hai người đây ".
Trạch Tịnh Cơ vùi đầu vào lồng ngực mềm mại của Ngôn Thanh Lãng, hai tay hai chân đều quắn lấy người bên cạnh như bạch tuột. Từ khi đáp sân bay, nhiệt độ đã thay đổi rất nhiều, mặc dù trước khi xuất phát Ngôn Thanh Lãng đã dặn kĩ càng phải mang những quần áo nào để che chắn cái lạnh, cô mặc trên người bộ đồ ấm nhất còn khoác thêm áo dạ bên ngoài nhưng không hề hứng gì, lại cảm nhận cái lạnh rõ ràng.
Đến đây đầu còn có hơi đau, chẳng lẽ chưa tới 30 mà quá trình lão hoá sức khoẻ xuất hiện rồi, Trạch Tịnh Cơ phát giác được tuổi thật của mình mới giật mình nổi lên lo lắng.
Đang chiến đấu với những dây thần kinh giựt mãnh liệt trong não, khi hoàn hồn lại nghe thấy âm thanh đùa giỡn từ phía trước, Trạch Tịnh Cơ không có đáp lại gì chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn hai má Ngôn Thanh Lãng nổi lên một đám mây hồng, cái miệng lắp ba lắp bắp quát lớn vào Lâm Tuyết Ngân và Lãnh Mỹ.
" Chuyện này... chuyện này... không phải ban ngày ban mặt có thể đem nói trắng ra huống chi Cơ Cơ bây giờ chịu lạnh như vậy hai người không giúp được thì thôi đi để mình an ổn ủ ấm cho cô ấy, đừng có ở bên đó... trước mặt bọn mình... làm cái đó như vậy ".
Đợi Ngôn Thanh Lãng phun ra hết một họng thì Lãnh Mỹ đã dắt tay Lâm Tuyết Ngân ra khỏi cửa, nhẹ nhàng đóng cửa chừa lại bầu không khí của riêng cho hai người. Nàng càng nổi lửa trong lòng cắn cắn cái môi nuốt cục tức này xuống, nghiêng đầu nhìn sang Trạch Tịnh Cơ thấy cô nhìn chằm chằm mình, nàng đưa tay lên sờ mặt, hỏi:
" Mặt em vẫn còn đọng lại tuyết à, sao không ai nhắc em hết vậy, chị xem đã sạch chưa? ". Nàng dùng tay lau tới lau lui khuôn mặt. Lúc nãy vừa đi sang cửa hàng tiện lợi mua khăn ấm, trời còn cách vài giây rơi xuống một ít hạt tuyết có lẽ đã bị dính một chút đến giờ vẫn chưa tan hết.
Trạch Tịnh Cơ cười nhẹ lấy hai tay từ bụng nàng ra đưa lên ôm quanh cổ của nàng, cái đầu nép một bên vai, nhỏ giọng nói:
" Mặt em không có dính gì cả chỉ là khi em xấu hổ cực kì dễ thương nên chị mới nhìn ".
Ngôn Thanh Lãng không rõ ý của Trạch Tịnh Cơ, theo bản năng nói ra một chữ có tính nghi vấn khá cao.
" Hả? ".
"Hả" trong đây âm điệu giọng nói vô cùng ngây ngô, Trạch Tịnh Cơ cười lại cười đến trong lòng tràn đầy ngọt ngào, cô biết Ngôn Thanh Lãng thật sự không hiểu cho nên tốt bụng giải thích lại một lần nữa.
" Chị nói... em rất dễ trở thành một thiếu nữ e thẹn đỏ mặt ".
Ngôn Thanh Lãng vòng tay phía sau lưng Trạch Tịnh Cơ, cơ thể nàng bình thường có nhiệt cho nên khi chạm qua cơ thể có khí lạnh của cô đã làm ấm nó hơn nhiều. Khuôn mặt bỗng chốc lại nóng dần lên trong thời tiết này, nàng tự cảm thấy mỗi lần khi thân mật cùng với Trạch Tịnh Cơ dù có qua bao nhiêu năm vẫn là rất ngại ngùng, dễ dàng đỏ mặt.
Ngôn Thanh Lãng lầm bầm lầm bầm lập lại câu nói của Trạch Tịnh Cơ sau đó khủng hoảng như bí mật nghìn năm cất giấu không thể để cho người khác biết bây giờ bất ngờ bị bốc lên.
" Hả?...hả? Chị thấy em ở đâu mà e thẹn đỏ mặt chứ hả? ".
Trạch Tịnh Cơ chọt ngón tay vào trán, vào má, vào mũi của nàng nói "Ở đây này, ở đây nữa còn ở đây, toàn ghi "em là đang e thẹn đỏ mặt", dám phản biện với chị nữa đi ".
" Hơ hơ, không có, em làm gì mà phải đỏ mặt với chị chứ, chị nằm mơ cũng không thấy em đỏ mặt đâu, không thể thấy em đỏ mặt! ".
" Vậy chỉ khi lên giường nằm ở bên dưới chờ chị hôn xuống mới là đỏ mặt phải không? ".
Trạch Tịnh Cơ càng nói mặt của Ngôn Thanh Lãng càng đỏ phình lên, hận không thể lấy so sánh với nồi lửa đã nấu ba ngàn năm, có xu hướng vừa đỏ vừa đen.
" Hay là rất muốn mở miệng làm cái đó nhanh hơn mới..." "Chị đừng nói nữa, người ta thừa nhận có chút... không được tự nhiên được chưa!" Ngôn Thanh Lãng ngẹn đến há mồm trợn mắt chịu ngốc chờ đợi Trạch Tịnh Cơ nói ra gần hết câu cuối, da da, vội tỉnh táo lớn tiếng cắt ngang một mạch câu nói không đứng đắn kia.
Trạch Tịnh Cơ nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Ngôn Thanh Lãng cười thành âm thanh giòn tan, Ngôn Thanh Lãng tuy là nạn nhân bị chọc cũng bị nụ cười đó làm cho xao xuyến, bỏ qua chuyện tức giận ngượng ngùng, ngây ngốc cười ha ha theo.
Từng tiếng cười phát ra từ căn phòng chịu ảnh hưởng thời tiết lạnh giá nhưng đặc biệt sưởi ấm con tim cho người nghe. Lãnh Mỹ và Lâm Tuyết Ngân tay trong tay bước lên cầu thang đúng lúc nghe thấy, mỉm cười nhìn đối phương.