Phó Tiểu Vũ cố gắng vịn lấy tường, nhưng dần dần chân y nhũn ra đứng không vững nữa, chỉ có thể từ từ trượt xuống rồi ngồi quỳ đánh bịch trên mặt đất.
Sàn nhà gạch men lạnh buốt, Phó Tiểu Vũ dùng tay che bụng dưới. Y luôn dùng thuốc tiêm, nên không nhớ rõ mình từng có cảm giác đáng sợ như thế này bao giờ chưa. Khoang sinh sản quặn đau dữ dội, dữ dội đến mức như đang gào thét với y.
Đầu tiên Phó Tiểu Vũ lấy tay đè bụng dưới lại, nhưng sau đó không thể không bóp chặt da thịt chỗ đó để làm dịu nỗi đau.
Trong nháy mắt đấy, cảm giác duy nhất còn sót lại trong đầu y là sợ hãi.
Y thật sự khao khát có một Alpha đè mình xuống đất, sau đó đâm xuyên vào cơ thể.
Suy nghĩ này khiến y sợ đến mức run rẩy cả người.
Cần ứng phó thế nào với kỳ phát tình là kiến thức mà mỗi một Omega nhất định phải học thật nghiêm túc sau khi phân hóa.
Thân là Omega mang ý nghĩa rằng phải đối mặt với một thế giới càng thêm nguy hiểm hơn so với Alpha và Beta.
Theo một ý nghĩa nào đó, bẩm sinh Omega trưởng thành hơn Alpha, bởi vì ở một thời điểm sớm hơn, họ đã dùng bản năng để hiểu rõ một chân lý –
Dục vọng là nguy hiểm.
Phó Tiểu Vũ không cho phép mình mất khống chế.
Hồi đại học y từng học qua môn khống chế nguy hiểm, y nhận được điểm A+ một cách dễ dàng.
Y dùng thái độ mạnh mẽ tương tự để khống chế nguy hiểm phát tình. Mỗi tuần y sẽ tập gym ba bốn lần, một tháng đi kiểm tra cơ thể và tuyến thể một lần. Duy trì sức khỏe thể lý và tinh thần khỏe mạnh đồng nghĩa với việc kỳ phát tình của y có thể khống chế rất ổn định. Lúc đến chỗ giải trí, y luôn luôn đeo vòng bảo vệ cổ. Trong tủ lạnh nhà y luôn chứa ba dạng thuốc ức chế cường độ khác nhau. Loại thấp nhất có thể khiến y ở nhà nghỉ ngơi, thậm chí loại với hiệu quả mạnh nhất có thể để y duy trì trạng thái bình thường để làm việc trong thời gian ngắn.
Nhưng tại sao?
Rõ ràng y đã cố gắng làm một Omega xuất sắc và có thể tự kiềm chế, nhưng vẫn phải đối mặt với chuyện này.
Là vì cơn cảm mạo sao? Hay vì cảm xúc không tốt?
Hay vì bản thân mình không thể làm đến mức không chê vào đâu được.
Phó Tiểu Vũ quỳ trên sàn nhà, trong nháy mắt đó, y căm hận sự vô dụng của bản thân mình, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng tình dục quá đỗi mãnh liệt đang bùng nổ, giống như đang dùng xác thịt yếu ớt thai nghén vầng mặt trời nóng rẫy gay gắt.
Nhịn không được nữa.
Thật sự không được nữa.
Phó Tiểu Vũ dán mặt lên tấm cửa lạnh buốt, run rẩy lấy điện thoại mở danh bạ Wechat ra, bỗng cảm thấy thật tuyệt vọng.
Danh bạ của y ngập tràn những người xa lạ –
Đồng nghiệp, cấp dưới, đối tác công ty khác, trợ lý công việc của y.
Y sống trong một thành phố lớn cách nhà rất xa, vòng sinh hoạt của y có rất nhiều mối quan hệ trong phạm vi công việc, y không thể gọi cho những người này, nói cho họ hay y phát tình rồi.
Kỳ thật bạn bè của y chỉ có mình Hàn Giang Khuyết, y cũng chỉ có thể tìm Hàn Giang Khuyết.
Thậm chí ngón tay Phó Tiểu Vũ đã đặt trên cái tên "Hàn Giang Khuyết", rõ ràng y đã cố nhịn nỗi đau đớn dữ dội, nhưng lâu lắm vẫn không thoát nổi.
Một giây sau, ngón tay y lướt xuống một chút, sau đó đặt điện thoại bên tai.
"Hứa Gia Lạc... Bây giờ tôi đang trong phòng vệ sinh ở tầng một."
Phó Tiểu Vũ nhắm mắt lại, nỗi bất lực và xấu hổ trước nay chưa từng có bao phủ lấy y.
Y nghe thấy giọng mình run rẩy và mang theo chút yếu ớt hiếm thấy: "Tôi, tôi đang phát tình, anh có thể đến một lúc không?"
Con người không thể nào giải thích mỗi lựa chọn ngay tức khắc của mình.
Phó Tiểu Vũ cũng không thể. Cho dù xuất phát từ bất cứ logic lý trí nào, y đều biết mình không nên cầu cứu Hứa Gia Lạc.
Nhưng trên một phương diện khác, khi để linh hồn mình trống rỗng, dùng một chiều không gian cao hơn, dùng góc độ của thượng đế để nhìn xuống bản thân mình, có nhiều thứ mới có thể trở nên rõ ràng hơn.
Một Omega đang phát tình.
Trong lòng Omega ấy biết rõ, rất có thể tiếp theo sẽ là một lần ân ái rất đột ngột.
Trước mặt y có hai Alpha có thể xin giúp đỡ.
Một người là bạn thân đã quen mười năm, là người mình đã từng thích, mức độ thân thiết 10.
Một người là đồng nghiệp quen chưa được nửa năm. Họ cãi nhau nhiều lần, mà mối quan hệ chỉ là một lần mập mờ vì say rượu, mức độ thân thiết 1.
Nhưng Omega ấy lại lựa chọn người sau.
Cho nên bản chất của vấn đề thật ra rất đơn giản, nó không liên quan đến logic, chỉ liên quan đến bản năng sinh vật, liên quan đến phương hướng chảy của hormone.
Nếu quả thật trời xui đất khiến, ông trời đã chú định cho y hôm nay nhất định phải làm tình.
Phó Tiểu Vũ nghĩ, y sẽ chọn người trong giấc mộng lụa hoa sớm mai của mình.
.....
Bãi đỗ xe.
"Hàn Giang Khuyết, mày làm gì thế?"
Trác Viễn nhanh chóng tỉnh táo lại, giả vờ kinh ngạc hỏi.
Hàn Giang Khuyết không hề che giấu phẫn nộ, hắn quay lại nhìn Trác Viễn, tay vẫn siết chặt nắm đấm.
Trác Viễn không khỏi lùi về sau một bước, nhưng lập tức giả lả cười cười: "Vừa rồi tao đã nói còn gì, tao nhìn thấy lốp xe có chút vấn đề, Văn Kha lại không thoải mái, muốn nhanh chóng giúp em ấy đến bệnh viện, chuyện này có gì sai sao? Sao mày dám tùy tiện ra tay đánh người trong trường đại học? Xem ra mày vẫn giống như hồi cấp ba, là một phần tử bạo lực..."
"Trác Viễn, tôi nói tôi không cần anh giúp đỡ."
Văn Kha nghiến chặt răng nói.
Anh vừa nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng bụng vẫn quặn đau dữ dội không để anh yên. Văn Kha yếu ớt quay đầu lại nhìn về phía Hàn Giang Khuyết: "Hàn Tiểu Khuyết, anh, anh đau bụng..."
"Em biết."
Hàn Giang Khuyết không thèm nhìn Trác Viễn nữa, hắn đi thẳng về phía Văn Kha. Mấy gã Alpha ban đầu chặn họ lại lập tức sợ hãi nhao nhao lùi bước, hiển nhiên chúng cũng không muốn trở thành kẻ ngã lăn trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
"Để em xem chút thế nào nhé Tiểu Kha." Hàn Giang Khuyết ôm chặt lấy Văn Kha, đến lúc này hắn mới thả nắm đấm ra, sau đó vụng về vuốt ve bụng Văn Kha rồi nói với Tưởng Triều: "Lái xe đi."
Tưởng Triều lập tức đi đến cạnh Audi, nhưng vừa mở cửa xe anh ta đã nhíu mày quay đầu thấp giọng nói: "Lốp xe bị đâm thủng rồi."
Đôi mắt sắc như thanh kiếm của Hàn Giang Khuyết quay lại nhìn về phía Trác Viễn, hiện giờ hắn tạm thời không thể làm rõ đầu mối, nhưng bản năng phát hiện ra chuyện này quá kỳ lạ.
Trác Viễn căng thẳng, có điều nghĩ đến việc người gã giao cho việc bỏ thuốc đã lấy chai nước khoáng đi, không còn để lại thứ gì có thể chứng minh, bèn miễn cưỡng bình tĩnh lại rồi nhún vai nói: "Sao? Tao biết mày căm ghét tao, nhưng tao đâu có làm gì, mày đừng nghĩ oan cho người khác chứ. Dù sao thì trước đó tao cũng là chồng của Văn Kha, quan tâm đến em ấy một chút có gì không đúng?"
Gã vừa nói chuyện vừa nhìn nhìn Văn Kha. Omega đang vòng tay qua cổ Hàn Giang Khuyết, vùi mặt vào hõm cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Hàn Giang Khuyết, anh đau lắm, muốn đến bệnh viện khám."
Hàn Giang Khuyết không thèm để ý đến Trác Viễn, hắn cúi đầu nói: "Em biết, không sao đâu. Xe em đang đỗ ở ngoài, để em bế anh qua đó."
Hai người họ đang nói chuyện, chẳng ai để ý đến Trác Viễn.
Mặc dù Văn Kha đau đến mức tái mặt, nhưng trong mắt dường như đang sáng lấp lánh. Anh nhỏ giọng thầm thì với Hàn Giang Khuyết, đoạn kéo tay hắn đặt lên chiếc bụng mềm mại của mình như đang làm nũng.
Trác Viễn chợt nhớ đến những lời hồi nãy khi Văn Kha diễn thuyết, có đôi khi gã thà rằng Văn Kha oán mình, hận mình, còn hơn là để Văn Kha hình dung cuộc hôn nhân của hai người một cách nhạt nhòa đến thế –
Chỉ không có tình yêu mà thôi.
Mười năm, em thật sự chưa từng yêu anh sao?
Gã nhìn Văn Kha, có một giây nỗi ghen tức dữ dội đột nhiên trào lên trong lòng gã. Cơn ghen ấy mãnh liệt đến mức gã thật sự hoàn toàn quên đi kế hoạch mình đã thiết kế, mãnh liệt đến mức trong nháy mắt đó gã tủi thân muốn rơi lệ.
"Văn Kha, anh chỉ muốn quan tâm đến em thôi."
Trác Viễn lặp lại lần nữa, vào giây phút đó chính gã cũng tin tưởng câu nói này.
Gã muốn ký hiệu Omega này, không chỉ do muốn có được Văn Kha, cũng bởi vì gã muốn đối xử tốt với anh.
Văn Kha quay đầu lại nhìn gã một cái, nhưng lại rất lãnh đạm lướt qua người gã, giống như lướt qua một lan can bảo vệ, một thùng đựng rác chẳng có gì đặc biệt.
Hàn Giang Khuyết bế Văn Kha lên, lạnh lùng nói với Trác Viễn: "Tao biết mày đang giở trò, Trác Viễn ạ. Dù là trò hề gì đi chăng nữa, dù hôm nay chưa điều tra được, thì về sau tao cũng sẽ tra ra. Giống như chuyện mười năm trước, mày đừng nghĩ rằng mày có thể trốn được."
Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết sâu thẳm mà lạnh lùng, Trác Viễn cảm thấy người mình như bị ngâm trong nước đá. Gã thấy bối rối trước nay chưa từng có, lại hỏi: "Mày đang nói gì?"
Nhưng Hàn Giang Khuyết không trả lời, hắn bế Văn Kha đi từng bước một ra ngoài bãi đỗ xe.
Tưởng Triều đi hai bước rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm Trác Viễn một chút, sau đó mới theo Hàn Giang Khuyết rời khỏi.
....
Lúc nhận cú điện thoại kia, Hứa Gia Lạc ngây ngẩn cả người.
Điều khiến hắn kinh hãi không phải là chuyện phát tình. Hứa Gia Lạc từng yêu đương rất nhiều lần, đối phó với Omega phát tình có thể nói là nhuần nhuyễn quen tay.
Điều khiến hắn giật mình là –
Thứ nhất, tại sao Phó Tiểu Vũ lại phát tình khi đang ở ngoài? Y không phải là một Omega chỉ mười hai mười ba tuổi vừa mới phân hóa, y là một Omega hai mươi lăm tuổi chín chắn trưởng thành, đáng lý ra không nên lỗ mãng như thế.
Thứ hai, tại sao Phó Tiểu Vũ lại tìm hắn?
Chuyện rất khẩn cấp, hắn vừa cầm điện thoại vừa chạy nhanh xuống lầu một, có điều trong đầu lại rất hỗn loạn.
Phòng vệ sinh dành cho Omega ở tầng một nằm trong một góc hẻo lánh và rất vắng vẻ, nên không có ai ở đó.
Có điều trước khi bước vào Hứa Gia Lạc vẫn chần chừ một lúc, cuối cùng nhanh trí lấy một tấm bảng ghi "Đang quét dọn, không được vào" ở trong phòng chứa đồ, sau đó đặt bên ngoài phòng vệ sinh rồi mới bước vào.
Hứa Gia Lạc rất cẩn thận, hắn không gọi thẳng tên Phó Tiểu Vũ mà bước đến lần lượt từng phòng để gõ cửa.
Mãi đến khi gõ tới phòng thứ ba, hắn mới nghe thấy bên trong truyền đến một âm thanh yếu ớt: "Là, là tôi..."
"Mở cửa."
Hứa Gia Lạc trầm giọng nói.
Người ở bên trong nhanh chóng mở cửa cho hắn. Vừa tiến vào, Hứa Gia Lạc đã cảm nhận một cơ thể nóng rực ngã vào lòng mình –
Quá thơm.
Mùi pheromone hương tử la lan ngọt ngào quá đỗi ấy, đương nhiên hắn còn nhớ rất rõ.
Chỉ là so với lần say rượu trước đó, lúc này do phát tình nên hương thơm không chỉ nồng nàn hơn gấp mười lần, mà còn ngọt ngào đến độ thậm chí hơi tanh.
Đối với Alpha, hương vị ấy gần như là mùi thơm của thịt trên người Omega.
"Hứa Gia Lạc..."
Phó Tiểu Vũ nói: "Tôi, tôi phát tình rồi."
Y vùi mình trong ngực Hứa Gia Lạc, mùi pheromone hương vị bạc hà nhẹ nhàng thanh mát ấy dường như là cây cỏ cứu mạng duy nhất lúc này của y. Y gần như vứt bỏ tất cả rụt rè trong nháy mắt, chỉ biết ôm chặt Hứa Gia Lạc sợ hãi lặp lại lần nữa: "Tôi phát tình rồi."
Hứa Gia Lạc không khỏi nhíu mày, hắn không đẩy Phó Tiểu Vũ ra, nhưng hơi nghiêng người về sau giữ chút khoảng cách, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Một tay hắn ôm eo Omega, tay kia dò ra phía sau giống như túm cổ một con non, đoạn thành thạo dùng ngón tay nhấn mạnh xuống tuyến thể của Phó Tiểu Vũ một cách chính xác và dứt khoát.
Chỗ đó là nơi nhạy cảm nhất trên người Omega, huống chi còn đang trong kỳ phát tình.
Omega bình thường vốn luôn cao ngạo lập tức kinh hoàng kêu lên một tiếng như chú mèo con, cả người giật bắn run rẩy.
Y cực kỳ sợ hãi vì bị Alpha chạm vào đó, nhưng cơ thể lại trào dâng nỗi khoái cảm trước nay chưa từng có như bị điện giật, khiến y sắp hòa tan trong ngực Hứa Gia Lạc rồi.
"Sao lại dữ dội thế này?"
Chỉ sờ một cái Hứa Gia Lạc đã cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
Làn da sau gáy của Omega như đang cất giấu một hạt đào nhỏ. Vừa mới phát tình mà tuyến thể đã sưng lên cỡ đấy, e rằng tình huống này không thể nhờ bản thân tự chịu đựng được.
"Phó Tiểu Vũ, nhìn tôi."
Hứa Gia Lạc nghiêm túc nói. Hắn nâng cằm Phó Tiểu Vũ lên, nhưng giây phút đôi bên đối mặt, có một giây hắn đã quên mất mình muốn nói gì.
Hắn chưa từng thấy Phó Tiểu Vũ thế này.
Một Phó Tiểu Vũ ướt át.
Da thịt y tựa như đám mây trước khi đổ mưa, nó hút đầy hơi nước, nên vừa mềm mại vừa ẩm ướt.
Mồ hôi vương trên đôi hàng mày thanh mảnh của y, đôi mắt tròn xoe như mắt mèo đang mở to vì hoảng sợ, nhưng lại càng tôn thêm nỗi ham muốn ướt rượt mông lung trong ấy.
Sợ hãi khiến Phó Tiểu Vũ càng thêm quyến rũ.
Hứa Gia Lạc không thể không thanh cổ họng một cái mới nhớ ra mình muốn nói gì: "Nghe thấy tôi nói gì không?"
Phó Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, y có nghe thấy.
"Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
"Đau..." Phó Tiểu Vũ thì thào rồi cúi đầu xuống ấn ấn bụng mình: "Bên trong còn nóng, với cả ngứa nữa."
Nói xong, nỗi đau đớn như thiêu như đốt khiến y không thể không lần nữa cố gắng kề sát Hứa Gia Lạc. Khoảng cách ấy là không đủ, không đủ, y muốn khiến cả người mình đi sâu vào trong cơ thể đẫm mùi bạc hà của Hứa Gia Lạc.
Nhưng Hứa Gia Lạc lại kéo y ra, tỉnh táo nói: "Nhìn tôi này."
"Phó Tiểu Vũ, tôi sẽ hôn cậu trước một cái, đừng sợ, đừng suy nghĩ quá nhiều. Cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút ngay lập tức."
Được.
Phó Tiểu Vũ nghĩ, đoạn nhắm mắt lại cố gắng ngẩng đầu lên.
Phó Tiểu Vũ cao gầy, nhưng vẫn thấp hơn Hứa Gia Lạc mấy cm. Alpha nghiêng đầu gắng sức duy trì tính chuyên nghiệp như một nhân viên y tế. Hắn biết, cái ôm và pheromone của Alpha rất hữu dụng cho cảm giác nóng rực khi phát tình. Thậm chí có một vài Omega khi đến ngày cuối của kỳ phát tình có thể chỉ dùng một cái hôn là đủ vượt qua một ngày.
Hứa Gia Lạc rất cố gắng coi mình như một ống thuốc ức chế, không liên quan đến bất cứ tình cảm dư thừa nào, chỉ là thuốc ức chế.
Nhưng khi nâng cằm Phó Tiểu Vũ lên để trao cho y một nụ hôn, tim hắn bỗng run một cái.
Hắn lập tức biết –
Đây là một Omega chưa từng hôn môi.
"Phó Tiểu Vũ," Hứa Gia Lạc không thể không lùi lại một chút, thở dài: "Cậu phải dùng mũi để thở, đừng cắn đầu lưỡi của tôi."
Omega lập tức mở mắt, vụng về nói: "Xin lỗi anh."
Hứa Gia Lạc bỗng cảm thấy cảnh giác.
Người chưa từng hôn môi không thể nào từng nếm thử tình dục. Điều này có nghĩa là, Omega trong lòng hắn chưa từng trải qua ký hiệu lâm thời, chưa từng lên giường với bất cứ Alpha nào.
Bản năng Alpha trên người Hứa Gia Lạc khiến hắn cảm thấy hưng phấn, nhưng đồng thời cũng vì hưng phấn ấy mà cảnh giác.
Xem xét về lâu về dài, giúp một Omega còn trinh làm dịu cơn phát tình đương nhiên sẽ kéo hắn rơi vào trong một mối phiền phức không nói rõ được cũng không tả rõ nổi, sẽ mang đến vô vàn biến số cho cuộc sống của hắn.
Đây là hệ thống báo động mà chỉ có Alpha thân kinh bách chiến mới có thể có.
Nụ hôn này kết thúc, Hứa Gia Lạc chậm rãi đẩy Phó Tiểu Vũ ra.
Đôi mắt ươn ướt mờ sương của Omega nhìn Hứa Gia Lạc, khi cởi bỏ tất cả những kiêu ngạo của ngày thường, nom Phó Tiểu Vũ thật mềm mại.
Phó Tiểu Vũ thật sự là một mỹ nhân quyến rũ khôn xiết.
Hứa Gia Lạc không thể không thừa nhận điểm này.
"Đỡ hơn chút nào không?"
"Ổn, ổn hơn chút rồi."
Phó Tiểu Vũ tựa lên tường thở hổn hển, đây là lần đầu tiên y hôn một Alpha. Y 25 tuổi, đây là nụ hôn đầu tiên của y.
Có một giây thoáng qua, trong lòng y căng xót, không nói được cảm nhận gì.
Nhưng ngay sau đó cơn đau nóng cháy lần nữa bùng lên chi phối, y nhỏ giọng nói: "Nhưng mà vẫn chưa..."
"Nghe tôi nói này," Hứa Gia Lạc cắt lời y, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Tôi ở đây sẽ làm cậu càng thêm khó kiềm chế bản thân hơn, nên lát nữa tôi sẽ lui ra ngoài đóng cửa lại, sau đó gọi xe cứu thương đến cho cậu. Nhiều nhất là hai mươi phút thôi, sẽ có nhân viên y tế chạy đến. Phó Tiểu Vũ, hai mươi phút kể từ giờ trở đi, chỉ cần nhịn hai mươi phút thôi, được không?"
"Không..."
Phó Tiểu Vũ lại lập tức sợ hãi.
Y muốn đứng thẳng người lên ôm lấy Hứa Gia Lạc theo bản năng, nhưng vẫn bị đẩy ra.
"Tôi đứng ngay ở cửa để gọi điện thoại cho bệnh viện." Hứa Gia Lạc rất tỉnh táo lùi về một bước, sau đó cương quyết kéo cửa phòng lại.
Cả người Phó Tiểu Vũ run bần bật, y tựa như một chú mèo bị nhốt trong tủ quần áo tuyệt vọng cào khóa cửa, nhưng ngoài cửa đã bị Hứa Gia Lạc giữ chặt, làm thế nào cũng không kéo ra nổi.
Cách một cánh cửa, giọng của Alpha truyền tới: "Nghe lời nào Phó Tiểu Vũ, cậu có thể nghe thấy tiếng tôi, tôi đang gọi điện thoại."
"Đừng mà..."
Phó Tiểu Vũ tựa vào cửa trượt xuống đất, y biết cách làm của Hứa Gia Lạc không có gì sai. Nhưng trong nháy mắt đó, nỗi tuyệt vọng trong lòng y còn đau đớn hơn cả nỗi đau trên cơ thể.
Cho dù đang phát tình, y cũng không có sức hấp dẫn.
Ai ai cũng từ chối y, có phải vì y thật sự không đáng yêu hay chăng.
Hứa Gia Lạc nắm chặt chốt cửa, hắn cũng rất lo lắng, chỉ có thể nhanh chóng gọi điện thoại cấp cứu.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng hỏi: Chào anh, đây là tổng đài cấp cứu, xin hỏi có phải anh đang cần giúp đỡ không?
Hứa Gia Lạc thấp giọng nói: "Xin chào, bên chỗ tôi có một Omega đang phát tình đột ngột rất nghiêm trọng, cần giúp đỡ."
Người bên kia trả lời: Xin hãy cung cấp địa chỉ của anh.
Hứa Gia Lạc hắng giọng một cái, lúc đang muốn nói địa chỉ, hắn bỗng ngừng bặt.
Cách một cánh cửa, hắn nghe thấy bên trong truyền đến –
Tiếng nghẹn ngào rất nhẹ, rất nhỏ.
"Hứa Gia Lạc..."
"Anh hãy giúp tôi chút đi, tôi thật sự rất khó chịu."
Omega đang nhỏ giọng khóc nức nở: "Cầu xin anh, xin anh hãy giúp tôi."
Người bên kia vẫn đang giục giã: A lô? Anh gì ơi? Xin hãy cung cấp địa chỉ của anh.
Hứa Gia Lạc bất chợt tắt tiếng.
Đại não của con người có thể phát sinh một trận chiến công thành dữ dội chỉ trong một giây đồng hồ.
Hứa Gia Lạc biết mình làm đúng, mỗi một chuyện hắn làm bây giờ, xét về logic, về trình tự, về lý trí đều không sai.
Nhưng ngập tràn trong đầu hắn lại là dáng vẻ của Omega đang núp trong căn phòng nhỏ rơi nước mắt.
Đừng làm chuyện điên rồ. Đệt, đừng làm chuyện điên rồ.
Hứa Gia Lạc oán hận nhấn mạnh lần nữa trong đầu.
Nhưng một giây sau, hắn lại nói vào điện thoại: "Không cần nữa."
Hắn dừng một chút: "Tự chúng tôi có thể giải quyết được."