Hoạt động ở đại học B vừa kết thúc, Văn Kha đã cảm thấy người như tê liệt.
Anh vẫn luôn nhớ đến chuyện Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc đột ngột rời đi cùng với nhau, không chỉ anh sốt ruột mà Hàn Giang Khuyết cũng vậy. Nên một người gọi điện thoại cho Phó Tiểu Vũ, một gọi cho Hứa Gia Lạc, gọi liên tục mấy cú mà hai người kia vẫn không bắt máy, cũng thực sự hết cách rồi.
Văn Kha chỉ đành gửi một tin nhắn wechat cho Hứa Gia Lạc, bảo hắn có thời gian thì trả lời điện thoại.
Vừa về nhà, trước tiên Hàn Giang Khuyết pha nước tắm cho Văn Kha, sau đó mới cẩn thận bế thai phu vào trong.
Văn Kha lõa lồ nằm trong làn nước ấm áp, thoải mái đến độ ngón chân cũng cuộn tròn. Mặt anh ưng ửng đỏ, anh không kìm lòng nổi mà hơi nhổm người dậy nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay Hàn Giang Khuyết, gọi: "Hàn Tiểu Khuyết..."
Hai người đã chiến tranh lạnh nhiều ngày, anh thực sự quá nhớ Hàn Giang Khuyết. Muốn ở bên Alpha, muốn được nói rất nhiều thứ với hắn.
Nhưng hình như Hàn Giang Khuyết hoàn toàn không tiếp nhận được khát vọng của Văn Kha, chỉ thấp giọng nói: "Em xuống lầu mua cho anh ít cháo, anh nghỉ ngơi chút đi."
Chờ đến khi Hàn Giang Khuyết mang bát cháo bào ngư về đã thấy Văn Kha mệt mỏi ngủ thiếp đi trong bồn tắm.
Hắn do dự trong chốc lát, kế đó không đánh thức Văn Kha dậy mà bế anh ra lau sạch người, lại nhẹ nhàng đưa anh về giường. Văn Kha thực sự quá mệt, dù Hàn Giang Khuyết có làm thế anh cũng chỉ gắng gượng hé mắt lẩm bẩm một câu, sau đó thiêm thiếp ngủ say trong lòng hắn.
Mãi cho đến nửa đêm, Văn Kha mới tỉnh dậy vì khát nước. Trong phòng tối tăm không có ánh sáng, anh vô thức lấy di động ra xem giờ, lúc này mới phát hiện tin nhắn Hứa Gia Lạc gửi đến: "Tôi và Phó Tiểu Vũ không sao, lúc chiều cậu ấy thấy người không thoải mái lắm, giờ đã ổn rồi. Hai hôm nữa sẽ nói rõ hơn cho ông."
Lúc này Văn Kha mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ngồi dậy muốn nói tin này cho Hàn Giang Khuyết, bỗng nhìn thấy Hàn Giang Khuyết đang đứng ngoài ban công cách tấm cửa kính.
Bóng lưng ấy đang quay về phía anh, hắn đứng thắng tắp, tựa như một gốc cây yên tĩnh.
Trong bóng đêm đen kịt, chỉ có đốm lửa giữa ngón tay sáng đến mức nhức mắt.
Văn Kha ngơ ngác đi tới. Cách cánh cửa kính, đương nhiên Hàn Giang Khuyết không biết anh đã tỉnh. Mà anh thì nương theo đốm lửa bập bùng đó mới nhìn thấy trong chiếc gạt tàn để trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh đã đầy ắp tàn thuốc hút xong...
Văn Kha chợt nhớ đến những lời Hàn Giang Khuyết đã nói trong lần gặp trước đó.
Hắn nói: Tiểu Kha, trước khi chưa giải quyết được Trác Viễn, em không thể ở bên anh được.
Giây phút ấy, Văn Kha cảm thấy ngẩn ngơ.
Hàn Giang Khuyết phải đau khổ đến cỡ nào mới có thể đứng ngoài ban công lạnh buốt hút thuốc cả đêm.
Văn Kha dán mặt lên cửa kính, họ chỉ cách nhau một lớp thủy tinh, thế mà lại cảm thấy cách xa thật xa.
Hơi thở khiến lớp cửa kính phủ một tầng sương mù mỏng manh, Văn Kha nhỏ giọng như đang thì thầm với bản thân mình: "Trong đời chúng ta có lẽ sẽ phạm rất nhiều sai lầm, sẽ trải qua rất nhiều chuyện. Dù là tốt hay xấu, hay hoặc dở, cuối cùng chúng cũng hóa thành một thể với sinh mệnh của chúng ta. Hy vọng... Có thể cho chúng ta một cơ hội để thẳng thắn chia sẻ một quãng thời gian rực rỡ sắc màu, một tiếng lòng không thốt thành câu với người mình yêu."
Đây là bài diễn thuyết ở đại học B mà anh đã chuẩn bị, mỗi một câu một chữ đều do anh tự tay viết.
Hoạt động "Viên nang thời gian" khi login cũng do chính anh nghĩ.
Kỳ thực, có lẽ khi chính anh còn chưa thể thừa nhận, thì từ sâu trong đáy lòng anh vẫn đang khát khao một sự cứu rỗi nào đó.
Văn Kha nhắm mắt lại, tiếng nói càng lúc càng nhỏ: "Xin lỗi, Hàn Tiểu Khuyết, anh không biết phải nói thế nào, thật sự xin lỗi em."
....
Sáng hôm sau, điện thoại của Văn Kha đã bị gọi đến muốn nổ tung. Người gọi đến không chỉ có truyền thông các nơi trong nước, mà còn có rất nhiều những công ty thương mại muốn thảo luận hợp tác. Lượng công việc nhiều đến nỗi thậm chí anh không có thời gian nói chi tiết, chỉ đành bảo những người kia gửi thương thảo hợp tác cụ thể đến hộp thư của công ty, chờ lát nữa anh sẽ xử lý.
Chính Văn Kha cũng không ngờ được hoạt động tối qua lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy. Sau khi vội vàng trò chuyện với mấy phóng viên anh mới biết, hóa ra đêm qua có rất nhiều tạp chí lớn đã đăng bài thảo luận về hoạt động dự nhiệt của anh.
Vậy là Văn Kha vừa gọi điện thoại vừa lên mạng tìm bài báo "Tình cuối không chỉ dừng lại ở tình yêu, mà còn là một cuộc cách mạng ý thức bản thân vĩ đại" của báo Thanh niên, sau đó tỉ mỉ đọc hết.
Đây là bài báo trong vòng một đêm đã nhận được hơn một trăm nghìn lượt xem trong tài khoản wechat official, bên trong thậm chí còn đính kèm video bài phát biểu phần kết của Văn Kha. Bởi vì đối tượng nhắm đến là đoàn thể thanh niên trong trường đại học, nên phía dưới có rất nhiều bình luận nôn nóng hỏi thăm xem có thể download app này ở đâu.
Đây mới thực sự là một đêm bạo hồng trên ý nghĩa.
Ngay cả giám đốc Hạ của Khoa học kỹ thuật Lam Vũ cũng gọi điện thoại đến,Văn Kha còn chưa lên tiếng, Hạ Hành Tri đã không kìm được hưng phấn: "Lợi hại thật đấy giám đốc Văn, hiện giờ không chỉ sản phẩm mà cậu cũng là một người đang rất hot đấy."
Văn Kha hơi ngượng ngùng, anh khụ một tiếng mới nói: "Đừng, đừng nói thế chứ."
"Tôi không đùa đâu." Hạ Hành Tri nói: "Lưu lượng chính là tiền tài, từ mức độ chú ý đến Tình cuối có thể thấy giá trị thương mại của nó đã tăng lên đến mười mấy lần, cậu biết chứ?"
"Khoa trương đến thế sao?" Văn Kha vẫn không phản ứng kịp.
"Chứ cậu nghĩ sao? Trong vòng một đêm đã long trời lở đất rồi." Hạ Hành Tri cười ha ha: "Sáng hôm nay tôi đã tăng số lượng nhân viên trong ekip phát hành Tình cuối lên đến ba mươi người, kinh phí cũng tăng lên ba lần, hoạt động PR đã bắt đầu rồi. Mục tiêu bây giờ của chúng ta không còn là hai tuần đạt được một trăm nghìn người sử dụng mới nữa, mà là trước hai tuần sẽ đạt được số lượng một triệu người dùng mới, cố gắng giữ được hai trăm nghìn người dùng. Trước hết sẽ ổn định trong nước, sau đó sẽ phát triển ra nước ngoài. Điều chúng ta muốn làm là một app hiện tượng chân chính!"
"Cậu Văn, nếu tình hình phát triển thuận lợi, một hai tháng sau chờ đến khi bên đầu tư A rót vốn vào, cậu đã là triệu phú đô la dưới 30 tuổi. Ha ha, Omega khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, là thần thoại của thành phố B rồi."
Văn Kha đứng phắt dậy, nhất thời thậm chí anh không thốt nên lời vì quá kích động.
Anh kích động không phải vì nửa câu sau của Hạ Hành Tri, mà là nửa câu đầu.
Hợp đồng hai bên ký kết đã viết rõ, LITE phụ trách khai thác app và bảo trì sau đó, còn Lam Vũ phụ trách phát hành và quảng bá. Hết thảy chi phí này sẽ do Khoa học kỹ thuật Lam Vũ chi trả, lợi nhuận nảy sinh sau này sẽ chia cho hai bên theo tỉ lệ cố định.
Cho nên đối với Lam Vũ, hành động lâm thời tăng kinh phí quảng bá lên đến ba lần và tăng quy mô ekip tuyệt đối mạo hiểm, nhưng điều này cũng gián tiếp chứng tỏ bây giờ Hạ hành Tri đặt kỳ vọng vào Tình cuối lớn đến mức nào.
Văn Kha tin, sau này trên bản đồ thương mại của Lam Vũ, dự án Tình cuối chắc chắn sẽ chiếm địa vị tuyệt đối quan trọng.
"Giám đốc Hạ, cảm ơn sự tin tưởng của anh, chúng ta hợp tác vui vẻ nhé."
Văn Kha siết chặt điện thoại nhấn mạnh từng chữ.
Hạ Hành Tri rất phấn khởi, hình như bên kia hắn bận rộn nhiều việc, bèn nhanh chóng đáp lời: "Ba giờ chiều nay chúng ta mở cuộc họp online khẩn cấp để bàn về tiến độ công việc, hai tuần sau là ngày phát hành chính thức rồi. Bên Lam Vũ sẽ có quản lý thị trường và trưởng nhóm quảng bá đến dự, bên cậu có rảnh không?"
"Tôi..."
Mặc dù nhớ đến việc ban đầu mình có hẹn trước với bệnh viện, nhưng Văn Kha vẫn nhanh chóng quyêt định lùi thời gian lại: "Không thành vấn đề, tôi và người phụ trách chính của bên khai thác sẽ đến."
......
Sau đó Văn Kha nhanh chóng gọi điện thoại cho bệnh viện đổi thời gian hẹn trước sang buổi tối.
Không ngờ lần thay đổi lịch hẹn này lại rất trùng hợp.
Hàn Giang Khuyết cùng đến để ở bên anh truyền dịch vào buổi tối, lúc muốn rời khỏi đó bỗng chạm mặt Hứa Gia Lạc đã mất tích ròng hai ngày.
Hứa Gia Lạc vừa cúi đầu ký tên lên một tấm phiếu rồi đưa cho nhân viên lễ tân xong đã bị Văn Kha vỗ một cái từ phía sau. Hắn nghiêng đầu nhìn thấy Văn Kha và Hàn Giang Khuyết, trên mặt không khỏi có hơi lúng túng: "Sao, sao hai người lại ở chỗ này?"
Văn Kha giơ tay lên cho Hứa Gia Lạc nhìn băng dính trên mu bàn tay mình, sau đó cười nói: "Đáng lẽ ra tôi phải hỏi ông mới đúng, sao ông lại ở đây? Cũng chẳng gọi điện thoại cho tôi nữa cơ. Phó Tiểu Vũ đâu?"
"Ừm."
Hứa Gia Lạc dừng một chút, không trả lời ngay.
Mặc dù đang là mùa đông, nhưng Alpha cấp A vẫn rất khỏe mạnh. Hắn chỉ mặc rất mỏng, bên trong chiếc jacket da màu đen là một chiếc áo len cổ tròn màu xám, nhưng vì cổ áo hơi rộng nên có thể nhìn thấy vài dấu đo đỏ khả nghi trên cổ hắn.
Văn Kha cảm thấy kỳ quặc, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại, nhân viên lễ tân đã mở miệng: "Được rồi, thủ tục nằm viện đã xong. Omega của anh được xếp ở phòng 207, anh cứ lên thẳng đó là được."
Lúc này Hàn Giang Khuyết cũng bước tới một bước, cau mày hỏi: "Ai nằm viện thế? Là Phó Tiểu Vũ hả?"
"..." Hứa Gia Lạc vừa nhận giấy tờ, cuối cùng hắn cũng đẩy cặp kính viền vàng, thốt ra một chữ: "Đúng."
"Cậu ấy bị sao thế?" Hàn Giang Khuyết nhanh chóng cướp lấy tờ giấy trong tay Hứa Gia Lạc rồi cúi đầu đọc. Chỉ thấy thời gian nằm viện mới được một đêm, nhưng nguyên nhân nhập viện lại ghi rất rõ ràng: Tình dục trong lúc phát tình quá mức mãnh liệt khiến khoang sinh sản đau đớn, ở lại viện quan sát thêm.
Hàn Giang Khuyết lập tức cuống lên, hắn đè Hứa Gia Lạc lên tường, thấp giọng quát: "Hứa Gia Lạc, anh đã làm gì với cậu ấy?"
"Mẹ nó cậu có bệnh hả Hàn Giang Khuyết?"
Vẻ mặt của Hứa Gia Lạc vốn đã hơi mệt mỏi, giờ lại đột ngột bị Hàn Giang Khuyết cao đến 1m2 đẩy mạnh lên tường, lập tức cáu kỉnh. Bình thường nom hắn rất ôn hòa, nhưng đó chỉ bởi vì từ trước đến nay hắn chưa từng chịu thua thiệt gì, chứ thực chất bên trong vẫn rất dễ nóng nảy.
Hứa Gia Lạc không nói thêm câu nào, hắn trở tay túm chặt cổ áo Hàn Giang Khuyết, sau đó vung tay đấm mạnh một cú.
Chỉ trong chớp mắt, hai Alpha vốn y phục đứng đắn bỗng nhiên đánh nhau hỗn loạn như học sinh tiểu học. Hàn Giang Khuyết không thể dùng sức như khi chơi quyền anh với Hứa Gia Lạc được, thế là hai người lăn lộn trên mặt đất khiến ghế ngồi trong bệnh viện ngã chổng kềnh. Cũng may bây giờ là đêm khuya, trong đại sảnh bệnh viện vốn không có ai.
Mùi pheromone whisky và bạc hà như bom bùng nổ tản ra khắp nơi, ngay cả Văn Kha cũng khó chịu phải lùi về sau một bước.
Cuối cùng vẫn là cô y tá trong quầy tức giận đứng lên quát: "Hai anh mà còn không dừng tay lại tôi sẽ báo bảo vệ đuổi cả ba ra ngoài! Có muốn đến đồn cảnh sát đánh nhau không?"
Văn Kha cũng sợ hãi, anh chạy đến nắm chặt sau cổ áo Hàn Giang Khuyết, trong lúc lộn xộn còn đá một cú vào mặt Hứa Gia Lạc, rồi giẫm nát kính mắt rơi trên sàn nhà của hắn: "Mau dừng lại, hai người điên rồi hả? Hàn Giang Khuyết, em dừng tay cho anh."
Lúc này Hàn Giang Khuyết và Hứa Gia Lạc mới chịu tách ra, sau khi đứng dậy hai người đứng cách chừng một mét trợn mắt nhìn nhau.
Nhưng kính mắt của Hứa Gia Lạc đã bị vỡ nát, thị lực hắn không tốt, không thấy rõ mặt Hàn Giang Khuyết, bởi vậy càng thêm bực bội.
Văn Kha vội vàng đứng chắn giữa hai người họ đè vai Hứa Gia Lạc xuống, vừa nghiêm túc nói với Hàn Giang Khuyết: "Đừng có lườm nữa, chúng ta mau lên tầng thăm Phó Tiểu Vũ đi, chuyện đó quan trọng hơn."
Lúc này Hàn Giang Khuyết mới tỉnh táo lại, hắn không thèm đoái hoài đến Hứa Gia Lạc nữa mà quay đầu nhanh chóng chạy lên lầu.
Văn Kha đang mang thai không tiện đi quá nhanh nên đành đi theo phía sau. Hứa Gia Lạc thì ngồi xổm trên mặt đất tìm tòi một lúc, nhưng thấy kính đã vỡ nát bươm bèn dứt khoát từ bỏ.
207 là phòng bệnh đơn cao cấp nằm ngay ở đầu hành lang, nên Hàn Giang Khuyết vừa chạy đến tầng hai đã đẩy thẳng cửa đi vào.
Đúng là Phó Tiểu Vũ đang nằm trong đó, trong phòng nồng nàn hương thơm.
Hàn Giang Khuyết vẫn luôn biết pheromone của Phó Tiểu Vũ rất ngọt ngào, nhưng lần đầu tiên hắn ngửi được mùi thơm nồng đến thế.
Mà điều khác với cảnh hắn tưởng tượng là, Phó Tiểu Vũ đang mặc đồ bệnh nhân nằm trong chăn và cúi đầu chăm chú lột vỏ quýt.
Hắn không thể nói là sai ở chỗ nào, chẳng qua cảm thấy trông Phó Tiểu Vũ thoải mái hơn hắn nghĩ.
"Hàn Giang Khuyết?"
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Phó Tiểu Vũ mới giật mình ngẩng đầu lên: "Sao cậu lại đến đây?"
"Tình cờ cùng Văn Kha đến truyền dịch. Tiểu Vũ, cậu, cậu vẫn ổn chứ?"
Hàn Giang Khuyết vội vã nói.
Lúc này Văn Kha và Hứa Gia Lạc cũng theo sau tới. Phó Tiểu Vũ nhìn thấy mặt Hứa Gia Lạc, phía trên còn lưu lại dấu giày của của Văn Kha thì không khỏi trợn to đôi mắt mèo tròn xoe: "Hứa Gia Lạc, anh... Anh bị sao thế này? Kính của anh đâu?"
"Hỏi bạn cậu ấy." Hứa Gia Lạc nổi giận nhìn Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết cũng quay đầu lại hung hãn lườm Hứa Gia Lạc một cái, đoạn nghiên răng nghiến lợi nói: "Vừa rồi tôi đã thấy báo cáo khám bệnh rồi. Hứa Gia Lạc, anh thừa dịp làm gì với Phó Tiểu Vũ rồi hả?"
Hứa Gia Lạc không hề khách khí mắng lại: "Dù sao cậu cũng thấy báo cáo rồi đấy thôi, còn không biết tôi làm gì à?"
Bởi vì thái độ của Hứa Gia Lạc, Hàn Giang Khuyết lần nữa bị chọc giận, bỗng nhiên siết chặt nắm đấm.
"Hàn Giang Khuyết!" Phó Tiểu Vũ lập tức sốt ruột ngồi thẳng người dậy: "Cậu đừng..."
Y dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Là tôi muốn."
Trong phòng bệnh lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Một lát sau, Văn Kha nhẹ hít vào một hơi.
Hàn Giang Khuyết thì ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Phó Tiểu Vũ một cách khó tin nổi, một lát sau mới khàn giọng nói: "Cậu?"
"Tôi muốn."
Phó Tiểu Vũ nghiêm túc và không hề do dự lặp lại lần nữa: "Tôi bỗng phát tình sớm, hôm qua là tôi tìm Hứa Gia Lạc nhờ anh ấy giúp mình."
Hàn Giang Khuyết lập tức cảm thấy mặt mình cũng nóng lên, trong lòng hắn có một vạn dấu hỏi, nhưng nghĩ hồi lâu cuối cùng chỉ rặn ra được một câu: "Nhưng mà, cậu là lần đầu tiên..."
Hắn lập tức dừng lại vì hình như cũng nhận ra câu nói này không dễ nói thẳng ra trước mặt mọi người, bèn lập tức chuyển chủ đề nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Lạc: "Cho dù là Tiểu Vũ muốn đi chăng nữa thì chẳng lẽ anh cũng không biết nhẹ một chút hả?"
Nói đến đây hiển nhiên hắn cũng rất đau lòng, không khỏi dừng lại một chút rồi mới khàn giọng nói tiếp: "Nhất định phải dữ dội đến thế này à? Anh không biết Omega sẽ đau sao?"
Hứa Gia Lạc im lặng, lần này hắn không nói chuyện, cũng không phản bác.
Nhưng Phó Tiểu Vũ lại nói tiếp: "Chuyện không liên quan đến Hứa Gia Lạc đâu Hàn Giang Khuyết. Tôi đã nói rồi, là tôi muốn..."
Nói đến đây, trên gương mặt trắng nõn của Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên đỏ bừng. Mặc dù y đã khéo léo tìm từ tương tự để trả lời hai câu hỏi, nhưng câu sau hiển nhiên làm y thấy thẹn thùng hơn –
Làm đến mức độ này, đương nhiên không chỉ muốn một lần và muốn một chút mà thôi.
"Tiểu Vũ, cậu đang nói gì thế?"
Hàn Giang Khuyết ngơ ngác, đối với hắn, đương nhiên hắn chỉ có thể lý giải thành Phó Tiểu Vũ đang che chở cho Hứa Gia Lạc.
Hắn không chờ Phó Tiểu Vũ trả lời nữa mà buồn bực đi vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh để rửa tay, có lẽ cũng muốn tiêu hóa những thông tin này.
Nhưng Văn Kha nhìn Phó Tiểu Vũ đang ngồi trên giường bệnh, lại lập tức cảm thấy trong câu trả lời bình thản của y có chứa hàm nghĩa vi diệu –
Hứa Gia Lạc đã bình tĩnh lại, hắn không thèm để ý đến Hàn Giang Khuyết, chỉ đi đến bên cạnh Phó Tiểu Vũ, nói: "Hôm nay phải ở lại đây qua đêm rồi, tôi về nhà để lấy kính mắt dự bị trước, sau đó chuẩn bị đồ cho cậu tắm rửa. Cậu còn cần gì nữa không?"
Phó Tiểu Vũ lấy một tờ khăn giấy lau vết bẩn trên mặt cho Hứa Gia Lạc, sau đó thuận thế ngẩng đầu lên ghé sát vào cổ Hứa Gia Lạc rồi nhỏ giọng nói gì đó bên tai Alpha.
Hiển nhiên là y cần rất nhiều đồ, nói một thôi một hồi rất dài.
Nói được một nửa thì Hứa Gia Lạc liếc mắt mắng y một câu: "Nói dài nói mãi."
Sau đó một màn khiến Văn Kha phải trợn tròn mắt lên nhìn đã xảy ra.
Phó Tiểu Vũ không phản bác, cũng không tranh cãi, y chỉ kề sát Hứa Gia Lạc rồi phát ra một tiếng động rất nhỏ, rất nhẹ.
m thanh mềm mại phát ra từ mũi ấy diống như một loại động vật họ mèo xinh xắn nhỏ nhắn đang gru gru với chủ nhân.
Văn Kha có thể tiếp thu việc ban nãy Phó Tiểu Vũ bình thản thừa nhận do mình muốn, bởi vì Phó Tiểu Vũ là kiểu Omega vĩnh viễn không trốn tránh trách nhiệm, cho dù ngay ở thời điểm lẽ ra bị coi như yếu thế.
Nhưng tình cảnh trước mắt mới thực sự khiến anh kinh ngạc.
m thanh mềm mại đến cỡ này, đôi mắt sáng long lanh lấp lánh như thế.
Cùng là Omega, bản năng Văn Kha hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì –
Chuyện giường chiếu xảy ra hai ngày trước đó hẳn rất rực rỡ, đến mức đủ ủi phẳng tất cả cao ngạo và căng chặt của Omega này.
Đây là một giây phút quả thật kỳ diệu đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này Hứa Gia Lạc thấp giọng hỏi: "Vậy có muốn ăn càng cua nữa không?"
"Muốn chứ." Phó Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.
"Được rồi, vậy cậu chờ thêm một chút." Hứa Gia Lạc thở dài rồi cầm lấy chìa khóa xe nơi đầu giường, nghĩ một lúc lại thả xuống tức giận mắng một câu: "Mẹ kiếp, nhìn gì cũng mờ mờ ảo ảo, tôi gọi xe đây."