Tình Cuối

Chương 23



Hết thảy mọi chuyện trong đêm đó tựa như đang xoay tròn với tốc độ cao.

Theo tiếng nhạc điện tử đinh tai nhức óc, theo ánh sáng sặc sỡ lấp lóe bốn phía, và cả hơi rượu mạnh hừng hực trong người, Văn Kha cảm thấy mình đang phấn khích đến gần như điên cuồng, nhưng ở một mức độ nào đó sự điên cuồng ấy lại vô cùng tỉnh táo.

Ly hôn không phải giới hạn.

Mà đêm nay, đêm nay mới là giới hạn.

Giống như đẩy một cánh cửa rộng ra.

Trước khi đẩy cánh cửa ấy, anh vẫn bị bó buộc với một Văn Kha u ám trong cuộc đời gò bó theo khuôn phép trước đây.

Mà khi đẩy cánh cửa này, từ đây anh như tìm được cuộc đời mới.

Anh đã được giải phóng...

Giải phóng, hai chữ này lãng mạn đến nhường nào.

Anh đã tự tay phá bỏ những bức tường cao xây nên vì nhu nhược và trốn tránh, thoát khỏi lao tù giam giữ mình mười năm, nhìn thấy thế giới rực rỡ, thấy đất trời bao la, nhìn thấy cậu thiếu niên đang chạy về phía mình trong đồng lúa mạch.

Anh là một người trong lòng có cánh đồng bát ngát khôn cùng.

....

Văn Kha dính lấy Hàn Giang Khuyết nhảy tưng tưng chẳng theo nhịp điệu.

Hàn Giang Khuyết cúi đầu nói vào tai Văn Kha: "Văn Kha. Anh không biết nhảy đúng không."

"Anh giống một con hươu cao cổ lắp lò xo ấy..." Nói đến đây hắn không nhịn được bật cười một tiếng trầm khàn: "Bật tới bật lui."

Lập tức Văn Kha không bật nhảy cà tưng nữa.

Anh đỏ mặt choàng tay qua cổ Hàn Giang Khuyết, kiễng chân lên ghé sát tai hắn thở hổn hển nói: "Hàn Giang Khuyết, hươu cao cổ thích em."

Cho đến giờ anh chưa từng sến súa như vậy, sến đến mức đầu ngón tay cũng tê rần như chạm vào điện.

Mặt anh nóng rẫy, có lẽ vì chất cồn, cũng có lẽ là khoảng cách quá gần khiến anh có thể ngửi thấy mùi thơm pheromone của Hàn Giang Khuyết quẩn quanh bên đầu mũi.

Hàn Giang Khuyết còn thơm hơn gấp trăm, gấp vạn lần rượu Bourbon anh vừa uống vào bụng.

Đôi mắt đen láy của Hàn Giang Khuyết nhìn anh chăm chú, sau đó hắn hít một hơi thật sâu.

"Chúng ta đi thôi." Hắn nói vậy, sau đó túm phắt lấy cổ tay Văn Kha rồi chen ra ngoài.

Hai người họ vội vã chạy đến quầy bar lấy đồ, Văn Kha vẫn chưa quên mình còn cầm một chiếc túi vải rất không hợp hoàn cảnh tới đây.

Đúng lúc này, rất nhiều bọt bong bóng trắng phả xuống người họ từ phía trên, đậu lên vai, lên mặt mọi người...

Cả sân nhảy tựa như ảo mộng, cơ thể giống như chìm vào biển bong bóng khổng lồ.

Biển người kích động lên trong nháy mắt, tiếng thét chói tai vang lên không dứt.

Lúc này Văn Kha mới nhớ ra trước khi đến đây hình như anh đã nghe rất nhiều người nhắc đến đêm nay là đêm bọt bong bóng gì đó.

Văn Kha và Hàn Giang Khuyết cùng dừng lại trong chốc lát.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn bong bóng trắng khẽ khàng đậu lên trán mình, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

....Thực sự rất tốt đẹp.

.....

Mãi đến khi ra khỏi Zeus và đứng bên đường, lồng ngực Văn Kha vẫn còn chìm trong cảm giác tê dại lúc nãy. Anh đột nhiên cảm thấy khá căng thẳng, lúc còn hòa trong đám đông, điên cuồng dường như là một lẽ đương nhiên. Nhưng khi chỉ còn hai người họ ở với nhau, anh thậm chí còn không dám thản nhiên nhìn Hàn Giang Khuyết, mà Hàn Giang Khuyết cũng chỉ ngó ngó trên đường.

Dường như họ đang chờ người kia mở miệng trước.

Gió đêm man mát thổi tới, trên áo thun* của Văn Kha dính rất nhiều bong bóng ẩm ướt khi nãy. Giờ gió thổi qua khiến anh bất giác run rẩy.

*Chỗ này tác giả để là áo sơ mi nhưng chắc nhầm vì ban đầu chị ấy nói Văn Kha mặc áo thun và quần dài, nên mình sửa lại luôn.

Hàn Giang Khuyết quay người lại nhẹ nhàng khoác chiếc áo vẫn cầm trên tay cho Văn Kha.

Trên chiếc áo khoác thoảng mùi hương của hắn, lành lạnh, lại đẫm mùi rượu whisky nguyên chất nồng nàn.

Văn Kha cảm thấy cơ thể mình nóng ran lên, anh bỗng nhiên nắm lấy tay Hàn Giang Khuyết.

Mười năm trước, anh cũng đã chủ động nắm tay hắn thế này.

Khi ấy anh còn quá nhỏ, không biết đối phó với thất bại to lớn, chẳng đủ năng lực để duy trì tình cảm nho nhỏ này.

Cuộc đời không phải là con đường bằng phẳng, muốn có được tình yêu lại càng gập ghềnh trắc trở hơn. Nhưng hiện tại anh nghĩ, những chuyện không làm được khi đó hẳn giờ mình đã có thể thực hiện được rồi.

Trong vòng mười năm, có rất nhiều thứ thay đổi.

Nhưng cũng có những thứ từ đầu đến cuối chẳng hề phai phôi, như khi nắm tay Hàn Giang Khuyết năm 28 tuổi, trái tim anh vẫn đập thình thịch loạn nhịp như tuổi 18 thơ ngây.

Hàn Giang Khuyết là mối tình đầu của anh.

Hóa ra, kết cục của mối tình đầu ấy chẳng phải là chấm dứt một cách bất ngờ.

Dưới đèn đường, Văn Kha ngẩng đầu khát khao nhìn Hàn Giang Khuyết.

Bờ môi của Văn Kha màu hồng nhạt, căng đầy hơn những người đàn ông bình thường, đỉnh môi hơi nhếch lên. Đa số bọt biển trên người anh đã tan biến, chỉ còn chút bọt cuối cùng còn vương trên môi.

Cảm thấy nhất định bờ môi ấy sẽ rất mềm, còn mềm hơn cả bong bóng.

Hàn Giang Khuyết kinh ngạc duỗi tay ra muốn lau sạch giúp Văn Kha, nhưng gần như lập tức, đôi mắt hắn tối sầm lại. Kế đó, hắn ôm chặt eo Văn Kha rồi đẩy mạnh anh lên cột đèn ven đường.

Lưng Văn Kha đau nhức vì cú đẩy này, bèn êm ái gọi một tiếng "Hàn Giang Khuyết".

Alpha không có kỳ phát tình, nhưng pheromone của họ lại đang cuồng loạn vì hưng phấn.

Cảm giác ngột ngạt Alpha cấp S mang lại cho Omega khó mà diễn tả thành lời. Văn Kha vẫn chưa thích ứng kịp, anh cảm thấy mình tựa một chiếc thuyền con lênh đênh trong cơn sóng thần, tay chân tê tê dại dại, chỉ có thể nhắm mắt lại bất lực đặt tay lên vai Hàn Giang Khuyết.

Hàn Giang Khuyết cúi đầu xuống đặt một nụ hôn khẽ khàng lên hàng mi Văn Kha.

Hắn có thể nghe được mùi pheromone thoang thoảng quanh cần cổ của anh...

Mùi cỏ xanh thơm ngát.

Văn Kha thật sự là một Omega.

Hàn Giang Khuyết nghĩ, mười năm qua hắn đã nhiều lần nghĩ đến chuyện này, nhưng khi thật sự ôm người ấy trong vòng tay rồi, cảm giác vừa bỡ ngỡ vừa chân thực ấy dần dần bao quanh hắn.

Chỉ khi ôm Văn Kha, hắn mới chính thức cảm nhận được điều này.

Văn Kha còn nhỏ nhắn xinh xẻo hơn trong trí nhớ của hắn, lúc ôm trong tay tựa như một đám mây mềm tơi, lại có mùi của ngày hè.

Không phải là chú hươu cao cổ to lớn như trong trí tưởng tượng của hắn, mà là một chú hươu con non nớt.

Hắn muốn cắn bé hươu ấy.

Mà Hàn Giang Khuyết cũng thật sự làm vậy. Hắn dùng răng cắn bờ môi trên căng mọng của Văn Kha, đôi môi ấy mềm mại và ngọt ngào tựa như những gì hắn đã mường tượng.

Nụ hôn của hắn vừa vụng về vừa thô bạo, cũng không đi sâu vào trong. Nói là hôn, chi bằng bảo là hắn liếm láp liên tục lên đôi môi mềm, sau đó cắn cắn nhấm nháp.

Văn Kha nức nở, anh hơi đau, lại cũng tủi thân, chẳng hiểu vì gì mà Hàn Giang Khuyết lại không hôn anh cho đàng hoàng.

Thế là anh lầu bầu vài tiếng trong cổ họng, sau đó ngẩng đầu hé môi dò đầu lưỡi ra ngoài.

Hàn Giang Khuyết nhắm mắt ngậm lấy đầu lưỡi tự mình dâng lên, sau đó thuận thế hôn sâu hơn nữa, mãnh liệt đảo khách thành chủ chiếm lấy khoang miệng của Văn Kha, chinh phạt chiếm hữu chẳng chút khách sáo.

Nụ hôn ấy ươn ướt, mạnh bạo, là mô phỏng của hành động ái ân dạt dào mãnh liệt.

Alpha hưng phấn đến tột cùng, mùi pheromone whisky nồng nàn dâng lên như muốn bùng nổ.

Đột nhiên Hàn Giang Khuyết như tìm được chỗ then chốt, đoạn ôm lấy mặt Văn Kha hôn tiếp, lần này nụ hôn càng sâu sắc, càng lâu dài hơn nữa.

Cả người Văn Kha tê rần, tứ chi như bị điện giật, chỉ còn miệng có tri giác.

Chợt nghe "Bịch" một tiếng, hóa ra anh vô thức thả lỏng tay khiến túi bảo vệ môi trường rơi xuống đất.

"Ấy...!"

Văn Kha cuống quýt ngồi xổm xuống nhặt túi, nhưng một bắp ngô đã văng ra, sau đó lăn tròn ra giữa đường.

"Bên trong là cái gì thế?"

Hàn Giang Khuyết tò mò kéo túi rồi bước tới nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trong đựng rất nhiều đồ lộn xộn. Có ngô, nấm, măng, thịt bò và thịt dê xắt lát mỏng, mực và cả thanh cua.

"Anh mang những thứ này đến pub hả?"

"Ban đầu... Anh có gọi điện thoại cho em." Văn Kha cột chặt miệng túi không cho Hàn Giang Khuyết nhìn nữa rồi cúi đầu nói: "Nhưng em mãi không nhận điện thoại. Anh sốt ruột quá nên chạy thẳng từ siêu thị đến đây tìm em."

Anh càng nói càng thấy hơi xấu hổ, giọng cũng yếu đi: "Anh muốn mời em ăn bữa lẩu. Trước đây khi ăn lẩu em thích ăn ngô và thịt dê nhất, mà anh không biết giờ em có còn thích nữa không."

Hàn Giang Khuyết nhìn Văn Kha.

Bờ môi và đôi mắt của người ấy đo đỏ vì vừa mới hôn, trên tay cầm một chiếc túi không hợp với chỗ này, thậm chí còn hơi giản dị, bên trong chứa đầy những thứ hắn thích ăn.

Đáng yêu quá.

Từ đầu đến chân Văn Kha đều đáng yêu ơi là đáng yêu.

Không cầm túi nilon, mà chọn dùng túi vải bảo vệ môi trường rất đáng yêu; ngốc nghếch ôm một túi đồ ăn đến pub nhảy nhót cũng rất đáng yêu; mà chiếc áo thun trắng ở nhà mặc trên người cũng rất đáng yêu.

"Em thích ăn." Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên nói: "Để em đi nhặt lại."

"Đừng, chỉ là một bắp ngô thôi mà." Văn Kha hơi lo lắng: "Nguy hiểm lắm."

Hàn Giang Khuyết không trả lời mà nhìn hai bên xung quanh một chút. Sau khi xác nhận không có xe chạy tới, hắn chạy ra giữa đường nhặt bắp ngô đã lăn lông lốc dính bẩn.

Sau khi chạy về, Hàn Giang Khuyết trịnh trọng đặt bắp ngô ấy vào trong túi vải của Văn Kha, sau đó cầm lấy chiếc túi.

Thực ra cũng nặng lắm.

"Còn nhặt nó làm gì." Văn Kha nói nhỏ: "Anh mua tận mấy bắp cơ."

"Mình ăn lẩu đi Văn Kha." Hiển nhiên Hàn Giang Khuyết đang rất vui, tuy nụ cười trên mặt hắn không rõ, nhưng nỗi vui ấy dường như có thể xuyên qua đôi mắt lấp lánh ùa ra ngoài: "Em đói, em muốn ăn lẩu."

"A!" Văn Kha chợt nhớ đến điều gì đó: "Anh quên mất Hứa Gia Nhạc rồi, để anh gọi điện cho cậu ta cái đã."

Hàn Giang Khuyết lập tức nghiêm mặt: "Hứa Gia Nhạc?"

"Ừ, giờ cậu ấy đang ở nhà anh, thì... Thì chuyện kỳ suy nhược pheromone ấy mà." Văn Kha vừa gọi điện vừa giải thích.

"Thế giờ không cần nữa." Hàn Giang Khuyết nói chẳng chút khách sáo: "Anh ta có thể..."

Điện thoại Văn Kha vừa được bắt máy, anh vội vàng lấy tay che miệng Hàn Giang Khuyết.

"Hứa Gia Nhạc hả, ngại quá... Tôi có tí việc bận bên ngoài nên bị trễ, ông ăn cơm chưa? Đói chết rồi đúng không?"

"Ăn từ lâu rồi." Giọng nói lười biếng của Hứa Gia Nhạc truyền tới: "Sao tôi lại để mình bị đói được chứ. Mà nghe giọng ông có vẻ không tệ lắm nhỉ?"

"Ừm ừm." Văn Kha không tiện nói rõ chi tiết, chỉ gật gật đầu.

"Thế được rồi, cúp đây."

Sau khi tắt máy, Văn Kha ngượng ngùng ngẩng lên nhìn Hàn Giang Khuyết, nhẹ nhàng thở ra: "May là cậu ấy ăn rồi."

Vừa nãy nhân dịp Văn Kha gọi điện thoại, Hàn Giang Khuyết đã kiểm tra sơ nguyên liệu trong túi một lần, hắn lấy đồ ăn không vừa mắt ra: "Thanh cua này em không thích ăn."

Văn Kha suýt nữa không nhịn được cười, anh dỗ dành: "Anh ăn, anh thích ăn."

Lúc này Hàn Giang Khuyết mới chịu bỏ qua cho hộp thanh cua, kế đó nắm lấy tay Văn Kha: "Chúng ta đến nhà hàng lẩu đi."

"Hả?" Văn Kha sửng sốt.

"Muộn quá rồi." Hàn Giang Khuyết đáp: "Về nhà chuẩn bị nước lẩu thì phiền lắm, chúng mình đến nhà hàng quen của em đi, đồ nhúng thì dùng đồ anh mua."

Hắn vừa nói vừa bắt xe. Trên người chàng Alpha cao to là chiếc sơ mi và gile vừa vặn, nhưng lại cầm túi vải màu vàng nhạt, nom khá buồn cười.

Một chiếc taxi dừng trước mặt hai người, Hàn Giang Khuyết buông tay Văn Kha ra trước, sau đó tới bên cạnh xe đổi tay khác cầm tay Văn Kha, lúc này mới mở cửa ra giúp anh.

Đấy là một động tác làm rất tự nhiên, tuy khá đột ngột.

Mũi Văn Kha chợt cay cay...

Là vì yêu đến nỗi không chịu buông tay ư.

Bởi vì chẳng thể buông tay nhau đến một giây một phút, nên chẳng ngại phiền để đến bên kia, đổi sang tay khác, mà vẫn muốn tay đan tay chẳng chút xa rời.

___________________________

Người post: Yến Nhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.