Lúc đến bệnh viện tình trạng của Văn Kha đã dịu hơn rất nhiều, cảm giác bụng đau quặn cũng không dữ dội nữa. Nhưng Hàn Giang Khuyết vẫn rất căng thẳng.
Có lẽ vì Hứa Gia Nhạc cũng ở đây nên vẻ mặt Hàn Giang Khuyết không có vẻ gì đặc biệt, chỉ có bàn tay mãi siết chặt lấy tay Văn Kha từ đầu đến giờ là bày tỏ nỗi lòng của hắn.
Sau khi làm một vài kiểm tra cần thiết, Văn Kha tiếp tục chờ trong hành lang một chốc, sau đó nhanh chóng được bác sĩ gọi vào trao đổi.
Dù đây không phải là bệnh viện trước đó anh đến, nhưng hiển nhiên bác sĩ đã xem bệnh án trước đó từ hệ thống, nên khi anh và Hàn Giang Khuyết vừa ngồi xuống, ông đã chăm chú nhìn màn hình vi tính rồi hỏi: "Còn ở trong kỳ suy nhược đúng không?"
"Vâng, có lẽ phải mất một hoặc hai tuần nữa mới kết thúc." Văn Kha trả lời.
"Alpha của cậu có biết không?" Bác sĩ đẩy kính mắt ngẩng đầu lên khỏi máy tính. Mặc dù ông hỏi Văn Kha, nhưng ánh mắt sắc bén lại chăm chú nhìn về phía Hàn Giang Khuyết.
"Cháu biết."
"Vậy cậu có biết Omega đang trong kỳ suy nhược không thể chịu kích thích pheromone không?"
"Cháu..." Hàn Giang Khuyết chần chừ một chút rồi vẫn nói: "Cháu biết."
"Vậy chuyện gì xảy ra thế này?" Bác sĩ nói chẳng hề khách sáo, trong mắt cũng toát lên vẻ trách cứ: "Cậu phải biết rằng người bạn đời của cậu là Omega cấp E vẫn còn trong kỳ suy nhược, cậu ấy cần pheromone của cậu che chở chứ không phải là áp chế và cưỡng ép hấp dẫn. Tôi không nói là các cậu không được sinh hoạt tình dục, đương nhiên trong kỳ suy nhược vẫn có thể hoạt động giường chiếu nhẹ nhàng một chút, nhưng trong quá trình đó nhất định phải khống chế pheromone của cậu thật tốt. Cậu là một Alpha cao cấp chứ nào phải thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi vắt mũi chưa sạch, chẳng lẽ cậu còn không biết pheromone của mình sẽ gây ảnh hưởng lớn đến thế nào với Omega cấp thấp ư?"
Mặc dù đã hết sức kiềm chế, nhưng hiển nhiên bác sĩ càng nói càng nổi giận.
Thực ra chuyện này cũng hết cách, các bác sĩ trực đêm thường phải ứng phó với rất nhiều tình huống liên quan đến việc AO đột ngột kết hợp như thế này. Đa số tình huống kẻ đầu têu thường là Alpha, nên hơi cáu kỉnh cũng là bình thường.
Hàn Giang Khuyết nghiêm túc ngồi tại chỗ chịu dạy dỗ, hắn không dám phản bác, chờ đến khi bác sĩ nói xong mới thấp giọng hỏi: "Vậy giờ tình huống của anh ấy thế nào rồi? Liệu có chuyện gì không?"
"Chờ tí nữa đi tiêm một mũi trấn an khoang sinh sản, hẳn không có chuyện gì to tát đâu." Bác sĩ vừa viết liều tiêm trên bệnh án vừa nói: "Nhưng vì lần kích thích này nên tôi đoán kỳ phát tình của cậu ấy... Ừm, hẳn là sẽ đến sớm hơn ba bốn ngày. Các cậu phải chuẩn bị thật tốt, biết chưa. Đây là phát tình của kỳ suy nhược, không đùa đâu, Omega sẽ cực kỳ yếu ớt."
Nói xong ông xé một tờ giấy trên bệnh án xuống đưa cho Hàn Giang Khuyết, lúc này vẻ mặt đã bình tĩnh hơn, nhưng đôi mắt vẫn không yên tâm nhìn về phía Alpha: "Cậu biết mình phải chuẩn bị thế nào không?"
"Cháu..." Dĩ nhiên Hàn Giang Khuyết không đến mức hoàn toàn không biết gì về kỳ phát tình, nhưng vẫn lập tức cẩn thận hỏi thăm: "Bác có thể nói thêm cho cháu biết được không ạ? Cháu cần phải chuẩn bị gì, chú ý gì ạ? Còn nữa, anh ấy sẽ rất khó chịu và đau lắm hả...?"
Haizzz, Alpha trẻ tuổi.
Bác sĩ khẽ thở dài trong lòng, cố nhẫn nhịn trả lời từng câu hỏi: "Lần phát tình này nhất định khi mới bắt đầu sẽ rất đau, nguyên nhân điều này là do nhiều phương diện tạo thành. Nguyên nhân đầu tiên chính là kỳ suy nhược, bây giờ toàn bộ hệ thống sinh sản của cậu ấy đang ở trong trạng thái yếu đuối tột cùng. Vừa bị bóc tách ký hiệu, xuất phát từ bản năng tự bảo vệ, khoang sinh sản sẽ co kín lại rất chặt, nên khi mở ra lần nữa cảm giác đau sẽ còn dữ dội hơn cả lần ký hiệu tạm thời đầu tiên. Bởi vậy trước khi phẫu thuật, nhất định bệnh viện sẽ nhắc nhở Omega rằng kỳ phát tình thứ nhất sau khi phẫu thuật sẽ rất đau, điều này chẳng hề nói qua loa đâu."
Lúc này Văn Kha đã hiểu những việc liên quan đến phẫu thuật bóc tách, nên khi lần nữa nghe được anh cũng chẳng quá sợ hãi. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Hàn Giang Khuyết nghe bác sĩ nói đến những chuyện này, bèn vội vàng mở điện thoại ra nhanh chóng ghi chú lại, nói: "Vậy còn những nguyên nhân khác thì sao ạ?"
"Còn một nguyên nhân khá sâu xa là, trước đó Omega đã tiêm rất nhiều thuốc ức chế. Suy cho cùng thuốc ức chế không phải là pheromone của Alpha, nó chỉ có thể ức chế được phát tình chứ không thể thực sự giải quyết yêu cầu phát tình. Nên về lâu dài, khoang sinh sản cấp E sẽ ở trong tình trạng sức khỏe tương đối kém, điều này chắc chắn sẽ làm trầm trọng thêm các vấn đề gây ra bởi kỳ suy nhược."
Nói xong bác sĩ lại lắc đầu: "Sau đó thì sao, vốn đã bị đủ nhân tố tiêu cực ảnh hưởng rồi, cậu lại còn kích thích cậu ấy phát tình sớm. Ban đầu khoang sinh sản co chặt lại để tự bảo vệ chờ khôi phục lần nữa. Giờ nó bị pheromone của cậu kích thích bèn bất chấp bắt đầu muốn mở ra, phá hỏng quá trình khôi phục này, cậu nói xem có phải là họa vô đơn chí không?"
Hàn Giang Khuyết không trả lời, trên mặt hắn nhuốm đầy lo âu và tự trách.
Hắn cũng vội vàng chạy đến bệnh viện, trên đầu tóc tai lộn xộn, có vài sợi ngổn ngang dựng hết cả lên, cằm lún phún râu, nom quá đỗi chật vật.
Văn Kha xót xa lắm, anh muốn giơ tay vuốt những sợi tóc bướng bỉnh trên đầu Hàn Giang Khuyết, nhưng cũng biết lúc này không nên làm thế thành ra đành yên lặng cúi đầu xuống.
Kỳ thực hết thảy những chuyện này đâu thể chỉ trách mình Hàn Giang Khuyết được, chuyện thuốc ức chế và cả kỳ suy nhược đều là vì cuộc hôn nhân thất bại với Trác Viễn.
Văn Kha tự ti theo thói quen, hẳn Hàn Giang Khuyết cũng không ngờ anh là một Omega khó giải quyết đến thế đâu nhỉ.
"...Phải tạo cho cậu ấy hoàn cảnh an toàn và thư giãn, đèn phải điều chỉnh tối hơn một chút..."
Bác sĩ vẫn đang tỉ mỉ liệt kê những chuyện Hàn Giang Khuyết cần chú ý: "Toàn bộ Omega đang trong kỳ phát tình đều rất yếu ớt, cần bổ sung rất nhiều dinh dưỡng, phải để cậu ấy ăn nhiều một chút. Sau đó điều quan trọng nhất là bầu bạn bên cạnh, thỏa mãn cậu ấy. Tôi biết thời kỳ này Alpha cũng rất vất vả, nhưng hết cách rồi, đấy chính là trách nhiệm của Alpha."
Văn Kha lại bắt đầu không yên lòng, anh biết Hàn Giang Khuyết sẽ không để ý, nhưng vẫn không thể kìm được nỗi bất an. Anh thực sự rất sợ kỳ phát tình, đây là nỗi kháng cự từ sâu trong tiềm thức, rất khó phai mờ.
Bởi vì nó đến sớm hơn dự định, nên lại càng cảm thấy thêm bối rối và bất an.
Trước khi kết thúc lần trao đổi này, bác sĩ đột nhiên hỏi: "Còn một việc nữa tôi thuận tiện hỏi luôn. Cậu vẫn chưa để Alpha của mình chính thức ký hiệu đúng không? Lần phát tình này cậu có định để cậu ta thực hiện việc đó không?"
Hiển nhiên câu hỏi này của ông là dành cho Văn Kha.
Văn Kha hơi mờ mịt, anh còn chưa kịp nghĩ đến vấn đề này...
Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hôm qua khi uể oải đến tột cùng thậm chí anh còn thực sự xúc động muốn bỏ tuyến thể. Nên câu hỏi này của bác sĩ quả thực là vô cùng đột ngột với anh.
"Tôi đề nghị cậu hãy suy nghĩ thật cẩn thận. Nếu như vẫn chưa nghĩ đến," Bác sĩ bình tĩnh nói tiếp: "Cậu cũng biết đấy, với tình trạng tuyến thể hiện giờ của cậu, ký hiệu lần nữa sẽ là lần ký hiệu cuối cùng, cậu không thể chịu thêm một lần bóc dấu hiệu nữa đâu."
Ban đầu Hàn Giang Khuyết đứng lên muốn mở cửa, lúc này không khỏi dừng lại.
Bác sĩ cũng chẳng ngại hắn mà nhìn Văn Kha, hỏi một cách sâu xa: "Mặt khác, cậu là Omega cấp E, nhưng cậu Alpha này lại là cấp A hả? Hay cấp S?"
"Cấp S." Hàn Giang Khuyết đáp.
"Đúng thế, đẳng cấp này thực sự chênh lệch quá lớn." Bác sĩ thở dài: "Tôi biết Omega đều muốn tìm được Alpha cao cấp, điều này là đương nhiên. Nhưng có rất, rất ít cặp đôi lại khác biệt đến mức như hai người, có thể nói vạn người chẳng được một. Bởi vì cậu phải hiểu, chênh lệch đẳng cấp giữa AO đến mức này, một khi ký hiệu chính thức... Chậc, tôi nói thẳng vậy, một khi cậu bị ký hiệu chính thức, chỉ cần Alpha muốn thì cậu sẽ vĩnh viễn không thể có bất cứ khả năng phản kháng nào. Nói cách khác cậu Văn à, rất có thể cậu sẽ mất đi một bộ phận của bản thân."
Văn Kha lập tức ngây người.
Anh mấp máy môi, nhưng không đáp lại.
Hàn Giang Khuyết cũng không nói gì, đôi mắt đen láy của hắn vẫn trầm lặng tựa như đầm nước sâu, không thể nhìn ra cảm xúc gì trong đó.
Cuối cùng bác sĩ vẫn mở miệng nói: "Cho nên quyết định này chính là quyết định cả đời của cậu, nhất định phải thận trọng. Nếu như chưa cân nhắc chu đáo thì khi ân ái trong kỳ phát tình, cậu phải nhớ rõ đeo vòng bảo vệ lên cổ để bảo vệ bản thân mình thật tốt."
Sau buổi thảo luận, Hứa Gia Nhạc nghe nói không có chuyện lớn gì thì đi thẳng ra bãi đỗ xe, nói muốn hút một điếu thuốc.
Văn Kha đi tiêm một mũi, sau đó Hàn Giang Khuyết nắm lấy tay anh đi tới bãi đỗ.
Trên đường đi, có lẽ vì cả hai đều chìm trong tâm sự nặng nề, chẳng ai mở miệng nói chuyện.
Trong bóng đêm mờ mịt, chỉ còn tiếng bước chân của nhau.
Lúc đến bên cạnh xe hai người vừa nghe thấy Hứa Gia Nhạc đang quay lưng nói chuyện điện thoại. Đầu ngón tay hắn vẫn kẹp điếu thuốc, hắn đang nhẹ nhàng nói: "Ừ ừ... Bên anh đang là nửa đêm."
"Không, anh không gọi đến để nói chuyện với con. Cận Sở... Em dạo này thế nào rồi, có khỏe không?"
Bên kia dường như đang nói gì đó, giọng Hứa Gia Nhạc cũng dần thấp xuống: "À được, thế em đi làm đi. Anh cúp máy đây."
....
Trên đường về nhà Hứa Gia Nhạc lại hỏi thêm lần nữa, mãi đến khi xác nhận Văn Kha không sao hắn mới yên tâm lái xe.
Văn Kha ngơ ngác nhìn cảnh vật lùi nhanh ngoài cửa sổ, dường như lời của bác sĩ vẫn quanh quẩn trong đầu.
"Một khi bị ký hiệu chính thức, chỉ cần Alpha muốn, cậu sẽ vĩnh viễn không thể phản kháng lại người đó được. Nói cách khác cậu Văn à, rất có thể cậu sẽ mất đi một bộ phận của bản thân."
Anh biết đấy là cảm giác gì. Dù Trác Viễn chỉ là Alpha cấp C thôi, anh đã có thể cảm nhận được sau khi ký hiệu – Cảm giác kinh khủng khi bị chi phối và khống chế.
Mà Hàn Giang Khuyết là cấp S, Alpha cấp cao nhất.
Nếu anh là một Omega cao cấp giống như cậu Omega trong sàn nhảy kia, như vậy lúc này có lẽ sẽ không phức tạp như vậy.
Nhưng anh lại là cấp thấp nhất.
SABCDE, đây là chênh lệch giữa anh và Hàn Giang Khuyết, là mức chênh lệch xa nhất trong mối quan hệ AO.
Về mặt sinh lý, họ vốn chẳng xứng với nhau.
Đúng lúc này Hàn Giang Khuyết bỗng sán tới. Hắn tựa một chú sói con ghé đầu lên vai Văn Kha, mũi nhẹ nhàng kề sát tuyến thể như đang ngửi gì đó.
"Không ngửi thấy mùi gì đúng không...?" Lúc này Văn Kha mới tỉnh táo lại. Anh quay đầu sang nở nụ cười rồi dịu dàng vuốt ve xương mày Hàn Giang Khuyết: "Pheromone của anh cấp E, thực sự không có mùi gì đâu."
"Ngửi được." Hàn Giang Khuyết nói bằng giọng trầm thấp: "Chỉ cần tiến đủ sát thì có thể ngửi được."
Văn Kha nhất thời sửng sốt, anh luôn cảm thấy câu nói kia như có ý nghĩa sâu xa gì đó.
"Đừng sợ." Hàn Giang Khuyết hôn nhẹ lên cổ anh, nhấn mạnh từng chữ: "Em nhớ kỹ cả rồi, nhớ những gì liên quan đến kỳ phát tình, và cả những gì bác sĩ đã nói. Văn Kha, lần này nhất định em sẽ không quên nữa, anh đừng sợ."