Theo bình thường Omega sẽ phát tình mỗi tháng một lần, mỗi lần kéo dài chừng ba ngày.
Trong khoảng thời gian này Omega sẽ hết sức cố gắng ở nhà, người độc thân có thể chọn cách tiêm thuốc ức chế để làm dịu cơn giày vò của kỳ phát tình. Nhưng một khi chính thức bị ký hiệu, sau này Omega sẽ rất khó thỏa mãn với tác dụng của thuốc ức chế.
Tuyến thể của Văn Kha là cấp E thấp nhất, nên càng cần an ủi của Alpha nhiều hơn. Vì thế kỳ phát tình của anh kéo dài đến năm sáu ngày, gần như gấp hai lần so với những Omega bình thường.
Sau này Trác Viễn gần như coi kỳ phát tình của anh thành một gánh nặng, đa số thời gian gã đều ở bên ngoài, thi thoảng ở nhà cũng chỉ miễn cưỡng ký hiệu Văn Kha một lần.
Văn Kha đã phát hiện ra tính cách thiếu nhẫn nại bên dưới vẻ ngoài dịu dàng của Trác Viễn từ rất sớm, cho nên dù một lần ký hiệu còn lâu mới đủ với anh đi chăng nữa, dần dà anh cũng không muốn đề đạt yêu cầu gì. Có đôi khi cho dù Trác Viễn ở thành phố B anh cũng thà tự tiêm mỗi mũi thuốc ức chế vượt qua kỳ phát tình còn hơn là gọi cho gã.
Nếu nói là nhu nhược, chi bằng nói thực ra anh quá nhạy cảm và tinh tế, nên đã sớm phát hiện được bản chất của vấn đề – Trác Viễn không muốn thỏa mãn anh. Không muốn là không muốn, ngoại trừ ly hôn ra chẳng còn cách nào để giải quyết mâu thuẫn căn bản này.
Hứa Gia Nhạc nói, lúc một Omega phát tình có thể hưởng thụ được cao trào tình dục cực khoái nhất trong quá trình ký hiệu AO, họ có thể đạt được khoái cảm cực hạn vượt xa tất cả các giới tính còn lại.
Khi đó Văn Kha còn nửa tin nửa ngờ.
Bởi vì trong sáu năm hôn nhân trước đó, anh đã căm hận kỳ phát tình của Omega đến tột cùng, nó dài đằng đẵng và vô vọng.
Mãi cho tới lần này, anh mới biết được hóa ra mình đã sai rồi.
Phát tình mới đến ngày thứ ba anh đã không nhịn được len lén đếm đầu ngón tay tính thời gian. Vừa nghĩ đến chỉ còn hai ba ngày nữa là đã kết thúc, anh thậm chí còn cảm thấy khá rầu rĩ.
Rốt cuộc anh cũng hiểu, hóa ra cùng vượt qua kỳ phát tình với Alpha mà mình thương là một chuyện hạnh phúc đến nhường này.
....
....
Mấy ngày nay thành phố B vẫn đổ mưa to, tầng mây xám xịt dày dặc bao phủ cả thành phố, khiến sắc trời trở nên âm u mờ ảo.
Mà dục vọng của Omega lại ướt át tựa hơi nước cuối mùa hè, không ngừng bốc lên trong căn nhà nho nhỏ.
Trước đó Văn Kha đã nhiều lần nhấn mạnh mình sẽ rất đáng ghét, cũng vì biết trong kỳ phát tình bản thân mình đòi hỏi mãnh liệt đến cỡ nào. Khi được pheromone cấp S bao quanh, anh hoàn toàn không thể nào kìm chế được bản tính của mình, cứ mãi bị hấp dẫn dính chặt lên người Hàn Giang Khuyết, cách một hồi lại muốn phát tình. Sự tham lam tựa như động vật này khiến anh cũng tự cảm thấy xấu hổ.
Mà quả thực tinh lực của Alpha cấp S dồi dào đến mức không thể tưởng tượng nổi. Hàn Giang Khuyết giống như một chú sói con ký hiệu anh liên tục, chẳng chút mệt mỏi rã rời.
Khoang sinh sản yếu ớt và thiếu thốn của Văn Kha lần đầu tiên cảm nhận được thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Ai có thể ngờ được Omega cấp E vậy mà lại phù hợp với Alpha cấp S đến như thế – một bên tham lam, thì đã có một bên khác cứu tế. Quan trọng nhất có lẽ là tình yêu chân thành trong lòng mới có thể dẫn đưa hạnh phúc giữa AO lên đến tột cùng.
Ban đầu ở trước mặt Hàn Giang Khuyết Văn Kha còn thoáng có chút tự tin của lão tài xế*, luôn cảm thấy dầu gì mình cũng là người có bao năm kinh nghiệm. Thế là dù có hơi xấu hổ, nhưng anh vẫn xung phong yêu cầu tư thế chủ động. Kết quả Văn Kha cưỡi trên eo Hàn Giang Khuyết gắng sức hồi lâu, mệt đến mức thở hồng hộc, mà Hàn Giang Khuyết vẫn dựa vào đầu giường một mực chăm chú nắn bóp mông anh, và im lặng.
*Bên Trung người ta dùng từ lóng lái xe để chỉ chịch chịch, lão tài xế ám chỉ những người lão làng có kinh nghiệm trong chuyện chăn gối.
Về sau anh hỏi: "Thoải mái không?"
Hàn Giang Khuyết chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn thành thực lắc đầu.
"Không sướng." Hắn dừng một chút: "Anh chậm quá."
Đương nhiên Văn Kha rất không phục, anh đỏ mặt nói: "Anh, anh đã làm rất nhanh rồi đó, cái tư thế này hẳn phải rất thoải mái chứ.... Em không cảm thấy thế hả?"
Lông mày tựa như mũi kiếm của Hàn Giang Khuyết khẽ nhướn một cái, nói: "Anh nâng mông lên đi."
Thế là Văn Kha ngoan ngoãn nâng mông mình lên, mấy phút sau...
Anh rưng rưng nước mắt phủ phục lên ngực Hàn Giang Khuyết, chẳng nói được nổi một câu đầy đủ.
Hàn Giang Khuyết ôm mặt anh rồi hôn hôn, nở nụ cười nói: "Tư thế này phải đi kèm với tần suất di động này mới thoải mái đúng không?"
Văn Kha không nói nên lời, cũng chẳng có dũng khí tranh luận với Hàn Giang Khuyết. Rốt cuộc anh cũng chậm chạp ý thức được, hóa ra trong vấn đề ân ái này kinh nghiệm vốn không phải là chuyện quan trọng nhất, mà đúng hơn là thiên phú và thể lực.
Thương thay cho anh trải qua mười năm luyện cấp, mặc dù so ra kém người khác, nhưng cũng tự cho là có thể giả bộ có công lực lão luyện, không ngờ lại bị Hàn Giang Khuyết vừa tản bộ trong thôn lính mới đi ra chơi đến mức thua liểng xiểng.
Văn Kha rất xấu hổ, nhưng một lát sau lại bắt đầu AQ mà vui vẻ.
*AQ là một nhân vật trong truyện ngắn cùng tên của Lỗ Tấn, gã nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần, là tạo ra những thắng lợi trong tưởng tượng mà thực chất là thất bại. Ngày nay nó được hiểu như là biện pháp tự lừa dối, tự trốn tránh để an ủi mình những khi thất bại.
Ai bảo một cao thủ trời sinh như Hàn Giang Khuyết lại thuộc về anh chứ, Alpha của anh thật lợi hại, làm tròn số thì chính anh cũng không kém là bao.
Lúc hưng phấn Hàn Giang Khuyết quả thực rất hấp dẫn, đôi mắt sâu thẳm tựa như sói sẽ không kìm được mà trống rỗng, hàng mi dài khe khẽ run rẩy, khóe môi vô thức cong lên, rất giống một con mãnh thú to lớn ngây ngô mỉm cười với Văn Kha dưới ánh trăng.
Nghĩ đến việc cơ thể đang phát tình của mình lại có thể khiến Hàn Giang Khuyết lộ ra vẻ mặt thỏa mãn thế này, Văn Kha lại cảm thấy lòng mình tê dại.
Anh nhận ra, hóa ra kỳ phát tình của mình là kéo dài, chứ chẳng phải dài đằng đẵng nhàm chán.
Bởi vì kéo dài là sâu sắc, tựa như thời gian được một đôi tay dịu dàng dần dần hết kéo lại giãn, mới có thể khiến hình ảnh phản chiếu của chàng Alpha đẹp đẽ trong mắt vĩnh viễn in dấu vào não.
....
....
Ban đầu hai người họ chỉ hành sự trên giường, về sau dần dần làm càn chuyển chiến trường đến ghế sô pha, trên mặt thảm.
Họ phủ quanh mình tấm chăn thật dày, hai cơ thể lõa lồ ôm chặt lấy nhau cùng hôn môi, sau đó thỉnh thoảng ân ái trong tiếng mưa rào, làm xong vẫn sẽ thân mật dính lấy nhau thầm thì câu yêu thương tâm tình.
Lúc cùng xem tivi, đôi chân dài của Hàn Giang Khuyết sẽ mở rộng để Văn Kha ngồi giữa chân mình. Dáng người khác biệt có thể để Văn Kha thoải mái co mình trong ngực Alpha.
Văn Kha thích ăn hoa quả sấy, thích sữa chua vị hoa quả, thế là Hàn Giang Khuyết sẽ nghiêm túc lột vỏ lấy nhân từng hạt từng hạt, gõ hạch đào, rồi lại đút từng muỗng sữa chua cho anh ăn.
Omega đương phát tình luôn luôn cảm thấy đói, ăn bữa chính xong còn muốn ăn vặt và ăn khuya, yêu xong lại muốn ăn, ăn xong một lúc lại lầu bầu muốn yêu.
Nghĩ lại, thực ra Alpha và Omega cực kỳ giống động vật trong thế giới tự nhiên. Sau khi giao phối con cái sẽ núp trong hang chờ bạn đời giống đực của mình mang con mồi về bổ sung dinh dưỡng.
Rõ ràng là con người, nhưng lại ẩn chứa bản năng như động vật, nghĩ kỹ lại cảm thấy ngọt ngào khôn cùng.
Chàng Alpha cao to rõ ràng rất muốn làm một Alpha tốt chuẩn sách giáo khoa, nhưng trong quá trình thực tiễn lại luôn phát sinh một vài khác biệt.
Văn Kha phát hiện, ban đầu anh vẫn thoải mái ngồi tựa lên ngực Hàn Giang Khuyết và được đút trái cây như thường, nhưng chẳng biết từ khi nào, kiểu gì cũng biến thành anh đút từng miếng từng miếng cho Hàn Giang Khuyết, mấy lần như vậy khiến anh vô cùng ngơ ngác.
Về sau anh mới đặc biệt lưu ý xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra ban đầu Hàn Giang Khuyết cũng đang đút dưa hấu cho anh, nhưng đút được một lúc tay lại bất giác đặt lên mông anh, lực chú ý cũng tự nhiên di chuyển toàn bộ lên đó.
Có đôi khi Văn Kha xem tivi cũng không chú ý đến chuyện này, nếu không ăn được gì sẽ thuận tay cầm đĩa tới rồi tự nhiên cho Hàn Giang Khuyết ăn.
Sau khi phát hiện ra Văn Kha cảm thấy vô cùng dở khóc dở cười, mà những chuyện tương tự còn xảy ra lúc ngủ.
Thường thường khi sắp ngủ, chàng Alpha cao lớn còn rất thành thục ôm anh vào lòng. Kết quả ngủ một giấc dậy, Văn Kha sẽ cảm thấy bả vai trĩu nặng, vừa mở mắt ra, quả nhiên là Hàn Giang Khuyết lại vùi mặt vào hõm vai anh, tay cũng chui vào trong quần ngủ sờ mông Văn Kha.
Đây có lẽ là khoảng cách giữa hiện thực và lý tưởng.
Có lẽ Hàn Giang Khuyết đã thực sự đọc thuộc lòng cuốn sổ tay "Làm thế nào để trở thành một Alpha chín chắn và biết săn sóc", còn nghiêm túc ghi chép lại từng mục cần chú ý để chăm sóc bạn đời.
Nhưng khi vừa đi vào thực tế, bản năng của hắn vẫn đan xen giữa đàn ông và thiếu niên, lòng hiếu kỳ thi thoảng lại quấy nhiễu suy nghĩ của hắn. Dẫn đến việc hắn vừa chăm sóc Omega của mình vừa bị cơ thể Văn Kha quyến rũ đến thất thần, vừa thất thần lại biến thành Hàn công chúa cần được cưng chiều yêu thương.
Văn Kha vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười.
Hàn Giang Khuyết ngây thơ lỗ mãng, nhưng lại quá đỗi nghiêm túc, nghiêm túc đến mức đáng yêu hơn bất cứ Alpha nào.
...
Hai ngày sau khi Văn Kha phát tình, cơn bão có tên Halola* đột ngột thay đổi đường đi chuyển sang quét qua thành phố B.
*Bão Halola hay còn gọi là bão Goring tồn tại vào tháng 7 năm 2015.
Bản thân cơn bão này không quá mạnh, cấp bão không cao, nhưng sau mấy ngày mưa sa gió giật, khu vực Thế Gia hoàn toàn mất điện.
Mấy ngày đầu Hàn Giang Khuyết vẫn đặt đồ ăn của nhà hàng quen, một ngày ba bữa mang tới những món ăn chuẩn bị kỹ càng dinh dưỡng phong phú, bởi vì trời mưa nên cũng cho nhân viên giao đồ ăn thêm tiền tip. Có điều lần này mất điện, cộng thêm mưa còn dữ dội hơn trước đó, khiến việc bảo người ta trèo 39 tầng lầu đưa đồ ăn trong đêm cũng thực sự không tiện. Nhưng xui xẻo thay hôm nay hoa quả và đồ ăn vặt trong tủ lạnh cũng bị ăn gần hết rồi, món chính cũng đã hết sạch.
Văn Kha và Hàn Giang Khuyết nằm trong chăn nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng nằm đến khi sẩm tối, thời gian ăn tối cũng tới mà điện vẫn chưa có.
"Anh có đói bụng không." Hàn Giang Khuyết quay đầu lại xoa xoa tóc Văn Kha.
"Không đói." Văn Kha lắc đầu. Nhưng vừa mới lắc đầu, bụng anh lại bất giác sôi ùng ục. Văn Kha đành phải xấu hổ rũ mắt xuống không nói lời nào nữa.
Hàn Giang Khuyết không nhịn cười được, đoạn nói: "Để em xuống lầu đã."
Nói xong hắn đứng dậy lục tìm quần áo của mình trong bóng đêm, sau đó nói: "Em xuống chỗ quản lý nhà ở dưới lầu mua hai thùng mì."
Bình thường dưới phòng quản lý nhà ở tầng một Thế Gia có đặt mấy thùng mì tôm và bình nước dự phòng, thi thoảng lại có gia đình nửa đêm đói bụng có thể xuống dưới đó lấy đi, chỉ cần ghi lại trên hồ sơ là được.
Văn Kha để trần ngồi dậy, anh không nỡ để Hàn Giang Khuyết đi, bèn nhỏ giọng nói: "Cực khổ lắm, phải trèo hơn ba mươi tầng đấy... Hay là mình chờ chút đi."
Lúc này Hàn Giang Khuyết đã mặc quần áo xong, nghe Văn Kha nói vậy hắn lại đè anh xuống giường hôn sâu một hồi, kế đó nói bằng chất giọng chan chứa ý cười: "Hươu cao cổ của em đói bụng, nhất định phải cho ăn."
Nghe hắn nói "Hươu cao cổ", Văn Kha cười đến không ngừng được, biệt danh kỳ quặc này lại khiến anh vui vẻ khôn cùng.
Chẳng hiểu vì gì mà khi ở bên Hàn Giang Khuyết, hai người họ dường như đều biến thành trẻ con, ngây thơ quá đỗi.
Văn Kha ôm choàng lấy cổ Hàn Giang Khuyết, lần lữa hôn hôn trong chốc lát mới thả cho Alpha của mình rời đi.
....
.....
Trời đương nổi bão, bên ngoài mưa to gió lớn, cửa sổ bị giọt mưa va vào kêu lộp độp.
Văn Kha nằm một mình trên giường mới mấy phút thôi đã cảm thấy cõi lòng trống rỗng, nếu cẩn thận xem xét thì đó vậy mà lại là cảm giác cô đơn.
Con người thực sự là một loại động vật kỳ quái.
Trước đó một mình ở nhà cả ngày lẫn đêm, dần dần cũng thấy quen. Nhưng một kỳ phát tình chẳng qua mới chỉ ba bốn ngày thôi, sau khi quấn quýt bên Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lại khiến Văn Kha trở nên vô cùng yếu đuối. Chỉ tách ra vài phút đồng hồ, da thịt đã cảm thấy cô quạnh lạnh lẽo vì không thể dính lấy người mình thương như trước đó.
Anh nằm thêm một chốc, rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà ngồi thẳng dậy. Anh không mặc quần áo vào, chỉ kéo chiếc chăn dày trùm lên người rồi đi ra phòng khách...
Văn Kha mở cửa nhà ra một khe hở nhỏ, tiếng gió rít gào bên ngoài lập tức truyền vào khiến người ta sợ hãi. Thang máy bên ngoài không một tia sáng, bóng đêm đen đặc dường như muốn nuốt chửng người ta.
Chẳng hiểu sao Văn Kha lại thấy hơi sợ hãi.
Thời gian trôi qua rất chậm rất chậm, từng giây từng phút đều là một loại giày vò dài đằng đẵng.
Văn Kha nghiêng đầu trùm chăn ngồi ở cửa ra vào trong gió lạnh, giống như một con thú nhỏ ngồi trông giữ hang ổ, chờ đợi Alpha của mình kiếm ăn trở về.
Anh cảm thấy mình đã đợi rất rất lâu, lâu đến mức chân đã hơi tê dại, mới rốt cuộc nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vội vã truyền tới từ chỗ cầu thang.
Văn Kha đứng phắt dậy. Trong bóng tối anh không nhìn rõ được cái gì, chỉ cảm thấy có một bóng người cao lớn chạy về phía mình, anh cũng vô thức nhào tới va phải ngực Hàn Giang Khuyết.
Trong nháy mắt đó anh chỉ cảm thấy cả người Hàn Giang Khuyết ướt đẫm nhuốm đầy hơi lạnh, cơ thể bất giác khẽ run. Văn Kha giật nảy mình, anh không để ý đến mình mà vội vã mở chăn ra bọc lấy cơ thể ướt lạnh của Hàn Giang Khuyết vào, sau đó dán thân hình ấm áp của mình tới.
"Hàn Giang Khuyết, em không sao chứ?""
Văn Kha sốt ruột nhón chân lên vuốt ve mặt Hàn Giang Khuyết: "Có bị thương ở đâu không? Sao em lại dầm mưa thành thế này."
"Em không sao."
Giọng Hàn Giang Khuyết khẽ run lên vì lạnh, nhưng hắn vẫn nhanh chóng trả lời: "Mì tôm ở dưới lầu nhà mình bị người ta giành hết rồi, nên em phải chạy đến lầu F mới cướp được một thùng cuối cùng, thực sự là không dư lại gì cả. Không sao đâu, để em nấu cho anh ăn, cố chịu qua một đêm vậy."
Hơi nước lạnh buốt nhanh chóng truyền qua người Văn Kha, hai người cùng run rẩy trong chăn, vành mắt Văn Kha cũng bắt đầu hoe đỏ.
Hai người họ ở lầu B, cách lầu F ba tòa C, D, E...
Ba tòa nhà, và còn cả ba vườn hoa nhỏ, tổng cộng cách gần bảy, tám trăm mét.
Mưa lớn đến thế này, gió bão rít gào đến mức cửa kính cũng muốn vỡ nát. Thế mà chàng Alpha ngốc nghếch trong lòng anh đây lại chạy xa đến thế chỉ để cướp một thùng mì về cho anh ăn.